Liệp Diễm Giang Hồ Mộng Chương 44: Hà thủy du du

Khi Hy Bình lần nữa tỉnh lại, phát hiện trước mắt là xanh lá vô biên.
Xanh lá sinh mệnh!
Bọn họ đến được chốn xanh trong sa mạc rồi.
Bọn họ được cứu rồi.
"Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi, muội tỉnh dậy đi, tỉnh dậy!" Hy Bình lắc nhân nhi trong lòng hắn, kêu như gào khóc.
Có lẽ là trời cao thương xót, Tiểu Nguyệt không sức lực mở ra đôi mắt thất thần, thấy được xanh lá khả ái, kích động nói: "Đại ca, chúng ta đến thảo nguyên rồi, chúng ta không cần chết rồi!"
Phải, không cần chết.
Nếu có thể không chết, ai nguyện ý vứt bỏ sinh mệnh khả ái?
Hy Bình bế Tiểu Nguyệt lên, kiên cường đạp tới sinh mạng mới của bọn họ.
Cuộc cống, lại lần nữa biến thành có ý nghĩa.
Có lúc, kì tích đột nhiên xuất hiện.
Giống như cảnh xanh trong sa mạc.

Ở trên lục nguyên này, Hy Bình bằng khí lực cường hãn cùng sức sống lần nữa sục sôi của hắn, bắt sống một con nai nhỏ, sau khi làm thịt, cưỡng bách Tiểu Nguyệt hút sống máu nai, đợi Tiểu Nguyệt bịt mũi hút no, hắn mới hút nuốt tiếp, rất là lâm li thống khoái.
Trước lúc này, ai có thể nghĩ đến hắn cùng Tiểu Nguyệt có hút sống máu nai chứ?
Máu nai tươi nóng vừa vào bụng, hắn lập tức cảm thấy sinh cơ vô hạn ---- khổ nạn cuối cùng đến đầu cuối! Lão tử gì đều không sợ, trừ sa mạc thối nát chim không cho phân.
Gương mặt của Tiểu Nguyệt cũng dần dần khôi phục huyết sắc, chỉ là da thịt bị mặt trời phơi đen, xem chừng cần một đoạn thời gian kha khá mới có thể khôi phục trắng nõn của ban đầu.
Hy Bình kêu dài ba tiếng, khiêng xác hươu lên, kéo bàn tay của Tiểu Nguyệt, thoải mái nói: "Nguyệt Nhi, đi thôi! Ở chỗ này, đại ca bảo chứng không thể để muội chịu đói!"
"Muội không muốn hút sống máu hươu nữa đâu, giống như dã nhân, ha, đại ca chính là một dã nhân!" Tiểu Nguyệt tựa hồ rất vui vẻ, nhưng cuối cùng là không quên Hy Bình cưỡng bách nàng ta uống máu hươu, có một cơ hội liền phải ở trên lời nói tiến hành báo phục.
Trên thảo nguyên này sinh trưởng rất thưa thớt một ít cây cối gọi không ra tên, cao thấp không đồng đều. Thường thường từ nơi xa truyền lại tiếng kêu gào của dã thú. Những cái này khiến Hy Bình cùng Tiểu Nguyệt cảm thấy vô cùng thân thiết, cùng màu xanh trước mắt, giống như đều thành tiếng kêu gọi của sinh mệnh.
Hai huynh muội cười đùa ồn ào đi trên vùng đất không quen này. Tiểu Nguyệt thường thường chăm chú nhìn hạ thể lắc lư không ngừng của Hy Bình, mỗi lúc này, Hy Bình liền có thể nghiêm khắc trách mắng nàng ta một trận, nàng ta lại một chút cũng không nhớ sợ hãi, trái lại cơ thể dựa càng gần, xem dáng vẻ giống như là đang dụ hoặc đại ca trần trụi này của nàng ta.
Đi không lâu, lúc ẩn lúc hiện nghe được tiếng dòng nước chảy róc rách.
Tiểu Nguyệt thích thú nói: "Đại ca, phía trước không xa có một dòng sông nhỏ!" Liền cất bước hướng tới sông nhỏ chạy đi.
Sông không lớn, đại khái rộng sáu bảy mét, nước cũng không sâu, trong suốt thấy đáy, có thể nhìn thấy ở trong cỏ nước cùng giữa đá sông thoải mái bơi lội.
Hy Bình kêu to một tiếng, bổ nhào vào sông, chỗ sâu nhất cũng nước sông, cũng chỉ là đến được lòng ngực của hắn.
Hắn cảm thú mát lạnh của nước sông, dùng nước sạch sẽ này tẩy đi mồ hôi cùng cát bụi nhiều ngày tích tụ ở trên người, tẩy đi một thân xúi quẩy đó.
Tiểu Nguyệt trên bờ chính đang cởi y phục, Hy Bình nhìn thấy, kinh hoàng kêu lên: "Nguyệt Nhi, để đại ca tẩy rửa trước, muội đợi đúng lúc lại đi xuống, không cần cởi ra!"
Tiểu Nguyệt không chú ý kêu la của hắn, tiếp tục cởi đi y phục trên người. Cơ thể yêu kiều xinh đẹp đó của nàng ta, liền từ từ lộ ra trong con mắt của Hy Bình.
Hy Bình vội vàng quay người xoay lưng, không dám nhìn nàng ta nữa.
Một hồi, hắn nghe được thanh âm Tiểu Nguyệt xuống nước, tim tùm tụp tùm tụp chợt nhảy không ngừng, la hét nói: "Nguyệt Nhi, muội ở phía sau đại ca, tẩy rửa xong liền lên bờ mặc y phục, xong xuôi đại ca lại quay người qua!"
Thế nhưng, một khắc kế hắn phát giác da thịt nõn mịn cuản Tiểu Nguyệt đã dán ở phần lưng của hắn, thân thể cứng đờ như nham thạch, đứng trong dòng sông một động cũng không dám động, thở gấp kịch liệt.
"Đại ca, quay người qua, được chứ?" Thanh âm ngọt diệu của Tiểu Nguyệt giống như dòng nước chảy xa.
Hy Bình nói: "Nguyệt Nhi, đừng thế này, đại ca có thể đánh người."
Tiểu Nguyệt đột nhiên rời khỏi lưng của hắn, đi đến trước mặt hắn, ngửa khuôn mặt nhỏ lên, hòi: "Đại ca, huynh muốn đánh chổ nào của Tiểu Nguyệt?"
Hy Bình bỗng nhiên giương mắt đờ đẫn, nhìn nữ thế cơ hồ hoàn mĩ không vết trước mắt này, là quen thuộc như thế, lại là bỡ ngỡ như thế!
Hạ thể phản ứng không nên.
Hắn thầm nguyền rủa bản thân, làm sao đối với thân thể của muội muội mình tồn tại ảo tưởng?
Vừa muốn vận khí đem xung động lắng xuống, Tiểu Nguyệt đã thêm dầu vào lửa chui vào lòng ngực của hắn, ôm hắn chặt cứng, nũng nịu nói: "Nguyệt Nhi muốn đại ca giúp nàng ta tắm rửa!"
Hy Bình kêu khổ nói: "Nguyệt Nhi, đừng … đại ca không thể thay muội tắm rửa."
Tiểu Nguyệt kêu gào nói: "Huynh lừa người! Muội nhớ được khi hồi nhỏ chính là đại ca giúp Nguyệt Nhi tắm rửa, hứ!"
Hy Bình muốn đẩy nàng ta ra, lại bị nàng ta ôm càng chặt, đành phải bỏ qua, nói: "Lúc đó Nguyệt Nhi còn nhỏ, hiện tại Nguyệt Nhi đã lớn, đại ca đã không thể giúp Nguyệt Nhi tắm rửa rồi. Ngoan, đi đến một bên!"
"Muội không!" Tiểu Nguyệt ôm hắn xoay quay không ngừng, cơ thể yêu kiều cực đủ lực dụ hoặc cùng hắn tiếp xúc chặt chẽ, ma sát, đến trình độ kinh tâm động phách.
Dương căn của Hy Bình không chịu khống chế trương to, cứng chắc lên, đội ở bụng dưới nõn mịn kết quả của nàng ta, chỉ cần vừa không cẩn thận, liền có thể phá thể vào thẳng.
Hy Bình vội vàng nói: "Được được, Nguyệt Nhi, muội thả đại ca ra trước, huynh giúp muội tắm rửa thì được rồi, ai!" Hắn cuối cùng khuất phục.
Tiểu Nguyệt do dự một hồi, sau cùng buông Hy Bình ra, cố ý hỏi: "Đại ca, huynh có phải muốn giở trò với Nguyệt Nhi không?"
Hy Bình trước giờ chưa có qua lúng túng như lúc này, cứ như muốn đem đầu dìm vào đáy nước, vĩnh viễn không ra.
Tự nhiên, kết quả sau cùng, là Hy Bình không đề kháng được cù triền của Tiểu Nguyệt, thuận theo chà thân tắm rửa cho nàng ta, nếu trước mắt không phải thân muội muội của hắn, sớm bị hắn làm 8 lần 10 lần rồi.
Tiểu Nguyệt lại tựa hồ rất hưởng thụ, thư thái rên rĩ, thường thường cầm tay Hy Bình dẫn đến chỗ kín của nàng ta, còn dành thời gian đưa tay vì Hy Bình chà người, xoa nhẹ đùa giỡn, làm Hy Bình dục hỏa ngút trời, nhưng lại không biết làm thế nào.
Nước sông dường như cũng ấm lên.
Hy Bình ẩn ước cảm thấy Tiểu Nguyệt đã biết chuyện phát sinh giữa hắn với nàng ta, làm thế nào?
Tiểu Nguyệt tựa hồ không sợ đại ca dâm côn này chiếm hữu nàng ta, hơn nữa còn cực lực dẫn dụ hắn phạm tội.
Ai! Hy Bình không nhịn được thở dài ---- nếu như phụ mẫu biết, nhất định phải giận điên! Tiểu ny tử chẳng lẽ đã không nghĩ đến ta là thân ca ca của nó sao? Giống như nó căn bản đã không đem "loạn luân" bỏ trong lòng, ai da, rất đau đầu.
Sau nửa thời thần, Hy Bình sau cùng thoát khỏi "khổ hà", có thể thành công lên bờ.
Tiểu Nguyệt lại lõa lồ thân thể mĩ hảo, ngồi ở trên tảng đá cạnh sông, xoa rửa y phục của nàng ta.
Hy Bình nhìn ngây ngốc một hồi, sau đó lại lắc đầu cười khổ.
Mê người, lại là động không được, muội muội xinh đẹp.
Hắn ở gần đó nhặt một ít cành cây khô, đắp thành một đống, dùng mồi lửa Tiểu Nguyệt cho điểm đốt.
Mặt trời phía tây giống như ngọn lửa thiêu đỏ mặt.
Hy Bình thực không dễ đem nai kéo xé ra, làm, rửa sạch sẽ, để trên đống lửa nướng lên.
Hương thịt tràn trề.
Sông nhỉ róc rách.
Hy Bình cùng Tiểu Nguyệt sau khi ăn no bụng của mỗi người, sắc trời đã tối, mà y phục của Tiểu Nguyệt còn chưa khô, xem ra đêm nay tạm thời phải ở đây nghỉ lại.
Nhàn rỗi không việc làm, Hy Bình liền mang lá cây bện lên buộc ở eo lưng, miễn cưỡng có thể che kín.
Hắn cũng bện một cái cho Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt lại không lĩnh tình, còn nói nàng ta thích cơ thể trần trụi ở trước mặt đại ca, để đại ca thưởng thức thân người mĩ diệu của nàng ta, đồng thời bày tư thế khiêu người vô cùng, dường như dụ dỗ Hy Bình liền quên đi nàng ta là muội muội của hắn.
Đêm thảo nguyên, mĩ lệ vô cùng.
Sao sao lấp lóe hào quang mê người, trăng cũng tròn quá nửa.
Bọn động vật đại đa số đều ngủ, một ít tiếng kêu rõ của côn trùng, khiến thảo nguyên càng là yên tĩnh tường hòa.
Hy Bình nghe tiếng róc rách chảy của nước sông, giống nhân nhi nơi xa, không biết bọn họ cũng là giống nhau đang nhớ hắn hay không?
Tiểu Nguyệt vốn dĩ còn muốn ngủ trên người hắn, nhưng hắn dùng một chút uy nghiêm sót lại của đại ca ngăn cản nàng ta.
Như quả nàng ta mặc y phục, hắn còn có thể để nàng ta ngủ ở bên cạnh hắn thậm chí ngủ đến trên người hắn, thế nhưng hiện giờ hai người đều là không mảnh vải che thân … lá trên eo của của hắn không giải quyết được vấn đề của hắn.
Tiểu Nguyệt đối với cái này rất tức giận, đến nằm bên cạnh, nửa ngày không lí tới hắn, bất luận hắn đùa giỡn nàng ta nói cười làm sao, nàng ta cũng không hứ một tiếng, sau đó dứt khoát nhắm mắt lại, dần dần ngủ say.
Không có cuồng phong cùng hoàng sa.
Mộng thảo nguyên, ôn nhu mà đa tình.
Gương mặt ngủ say của nàng ta ở trong ánh trăng nhạt mờ, tán phát mĩ lệ cùng dụ hoặc kinh người.
Hy Bình cảm thấy một trận mệt mỏi rả rỡi chợt tới, cùng với thảo nguyên tiến vào giấc mộng xa cách.
Trong mơ, một nam hài kéo tay của một tiểu nữ hài chạy trên núi …
Hy Bình sau nửa đêm tỉnh một lần, phát giác Tiểu Nguyệt lại ngủ nghiêng trên người hắn nữa.
Xem ra bản thân là bị nàng ta làm tỉnh … Hy Bình thần bí cười cười, nhẹ nhàng muốn đẩy nàng ta ra, chuẩn bị lăn đến một bên khác.
Tiểu Nguyệt mở mắt ra, rất giận trừng mắt hắn, trách mắng nói: "Người ta cảm thấy có chút lạnh."
Lòng Hy Bình liền đau xót, không chuẩn bị đẩy nàng ta ra.
Liền để nàng ta ngủ ở trong lòng hắn nữa! Ở trong trời đất này chỉ có hai người bọn họ, hắn là nương tựa duy nhất của nàng ta.
Hiện tại hắn cũng không phân biệt rõ, bản thân rốt cuộc là ca ca của nàng ta, hay là tình nhân của nàng ta.
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/liep-diem-giang-ho-mong/chuong-44/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận