Luyện Kim Cuồng Triều Chương 265 : Phẫn nộ (2)

Luyện Kim Cuồng Triều
Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh

Chương 265: Phẫn nộ (2)

Dịch: Linhnhi
Nguồn: Vip.vandan
Đả tự: bozece - Lương Sơn Bạc


"Không còn thở thì chôn đi," Diệp Lãng thực bình thản nói "Chúng ta vào thành, từ từ, các ngươi đi tìm thương nhân trong thành, bảo bọn họ mang theo thương phẩm lại đây, chúng ta muốn mua." xem chương mới tại tunghoanh(.)com
Sự bình thản của Diệp Lãng cũng làm lòng một số người bình tĩnh lại rất nhiều, mà đồng thời câu nói của Diệp Lãng lại làm người ta có một vấn đề nho nhỏ.

"Công tử, ngươi muốn tìm loại thương nhân gì? Mua thương phẩm gì?" Người đen gầy lại một lần nữa đại biểu mọi người hỏi một đường đi hắn thực sinh động, trở thành nhân vật đứng đẩu trong đám người.



"Tất cả." Diệp Lãng nói

"?? Tất cả?" Tất cả mọi người ngây ra một chút, lặp lại trong miệng.

"Ừ, đúng vậy, tất cả." Diệp Lãng gật đầu nói thầm nghĩ cho dù mua hết sạch những gì trong thành nhỏ này thì chắc cũng chưa đủ, còn phải đến thành kế.

"Công tử, ý của ngươi là chúng ta gọi tất cả thương nhân đến, mua hết tất cả thương phẩm trong tay họ sao?" Người đen gầy xác nhận.

"Đúng vậy, có vần đề gì không?" Diệp Lãng nhìn mọi người, hỏi.
"Cái này... có thể không?" Mọi người cảm thấy đương nhiên là có vấn đề, mua tất cả những gì họ có, ngươi muốn làm gì vậy? Còn có, ngươi có tiền mua sao?
Đối với người thường mà nói chỉ sợ vĩnh viễn cũng không thể tưởng được, một người có thể mua toàn bộ thương phẩm có trong thành, đối với họ thật như thiên phương dạ đàm vậy, là chuyện không thể xảy ra.

"Đương nhiên có thể, không phải là tiền sao, cho các ngươi nhìn xem," Diệp Lãng đổ ra một đống kim tệ và ngân tệ, tuy rằng quy mô nhỏ hơn trước kia rất nhiều nhưng hiệu quả lại không nhỏ hơn chút nào, ngược lại càng thêm rung động lòng người.

Thử nghĩ một chút mà xem, hai lần trước, một là cường đạo, một là phú hào, đương nhiên năng lực thừa nhận mạnh hơn bình dân rất nhiều, những bình dân này cả đời đều chưa từng thấy qua nhiều kim tệ ngân tệ như vậy.

"Công tử..."
Lúc này cơ hồ tất cả mọi người có thể khẳng định, Diệp Lãng tuyệt đối không phải là một công tử quý tộc, mà lúc này người phía thành nhỏ cũng càng thêm may mắn khi nãy mình không đắc tội Diệp Lãng, mà bọn họ cũng tin tưởng tên tiểu lương quan này chết chẳng được gì cả.

Không, hắn đã chết rồi nhưng mà sẽ không ai bị truy cứu, hoặc là công tử trong đám dân chạy nạn này có biện pháp giải quyết.

Có điều hiện tại bọn họ lại kỳ quái một vấn đề, vì sao một công tử như vậy lại ở cùng một chỗ với đám dân chạy nạn, hơn nữa bên cạnh lại không có tùy tùng, tiểu thư kia hẳn không phải là tùy tùng, thoạt nhìn cũng có thể là một tiểu thư quý tộc, có điều nàng không nói lời nào mà thôi.

"Các ngươi mang kim tệ tới nói vói những thương hộ này là tất cả những gì họ có ta đều lấy, kim tệ đang ở đây chờ bọn hắn." Diệp Lãng nói lúc này hắn đột nhiên phát hiện ra, hóa ra mình cũng không cẩn vào thành, bảo những thương nhân này ra đây là được.

Nếu nói hắn đi đến từng nhà một để thu mua còn không bằng bảo thương nhân trong thành mang tất cả những gì bọn hắn có đến đây.

"Còn có, nếu dân gian có thứ gì cẩn bán cũng có thể trực tiếp lại đây." Cuối cùng Diệp Lãng cũng bổ sung một câu.

Sau đó, ngoài một phần nhỏ ra, tất cả mọi người đều vào thành.


Một lát sau cả thành nhỏ oanh động, cảm giác dư luận xôn xao làm tất cả mọi người biết sắp có chuyện phát sinh.

Khi biết Diệp Lãng chất kim tệ thành đống ở ngoài kia mua đồ, mặc kệ là người có đồ vật bán hay không đều vây đến gần đó xem náo nhiệt.

Mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, giờ khắc này toàn bộ thành nhỏ sôi trào, mà ngay cửa thành chỗ Diệp Lãng chờ lại là người đến đi tấp nập...

Lúc này, số binh lính và dân chạy nạn lúc này lưu lại đều vậy quanh đống kim tệ kia, bảo hộ để khói bị người ta cướp đi.

Trường hợp này làm người ta cảm thấy có điềm kỳ quái thành viên hai bên sao lại hợp tác cùng một chỗ?
Giờ khắc này, làm nhân vật trung tâm của sự kiện, gây nên trường phong ba này, Diệp Lãng cũng rất nhàn nhã thanh lí quần áo mình, dùng tinh lọc trận xóa đi bụi bặm trên người, cái này cũng làm cho hắn lộ ra bộ dáng thật của mình, một công tử mà so với thành chủ còn cao quý hơn.

Nếu nói tiểu lương quan kia nhìn thấy bộ dạng này của Diệp Lãng thì hắn sẽ không chết, cũng sẽ không kiêu ngạo trước mặt Diệp Lãng.

Trong thành, thành chủ còn đang đau đầu không biết phải giải quyềt vấn đề này như thế nào, chỉ trong một thời gian ngắn mà có không biết bao nhiêu dân chạy nạn chạy đến chỗ hắn, tuy rằng bọn hắn vẫn chặn ngoài cửa nhưng vẫn thu lưu một bộ phận dân chạy nạn sắp chết.

Đương nhiên, cái này còn chưa phải vấn đề, vấn đề ở chỗ kế tiếp có thể còn có nhiều hơn.
Thành chủ đang mắng người, mắng lĩnh chủ Mai Lạp Quận kia, cho dù là gặp trận hạn hán trăm năm khó gặp cũng không nên làm vậy chứ, có nhiều nơi cũng gặp hạn hán cơ mà, nhưng lại không có một cái dân chạy nạn nào, ít nhất cũng có thể xử lý nội bộ được.

Ai, trận tai nạn này chuẩn xác mà nói thì không phải thiên tai mà là mầm tai họa.

"Bên ngoài sao lại ồn ào như vậy?" Thành chủ nghe thấy thanh âm ầm ầm ở bên ngoài, cảm thấy kỳ quái đang định gọi người đi ra xem tình hình thì đã có người chạy đến thông báo.

"Thành chủ, thành chủ đại nhân, những dân chạy nạn, dân chạy nạn..." Người nọ giống như chạy quá mau, hít thở chưa thông thuận.

"Nói đi, chuyện gì? Chẳng lẽ dân chạy nạn vào thành?" Thành chủ thành nhỏ cau mày nói nếu là như vậv thì những vệ binh kia hẳn là bị cách chức điều tra được rồi.

"Vâng, vào thành rồi," Người thông báo kia ôm ngực nói.

"Cái gì? Các ngươi làm ăn kiểu gì vậy, sao lại để cho dân chạy nạn vào thành? Chẳng phải đã bảo bọn ngươi phát cháo cho bọn hắn, để bọn hắn đi tiếp rồi sao?" Thành chủ cũng không phải nghĩ như vậy, chỉ thuận miệng nói mà thôi ai dè...

"Chúng ta đã phát cháo rồi, nhưng dân chạy nạn này thì khác, bọn họ, bọn họ đến đây rồi thu mua bốn phía, vô luận là thứ gì cũng mua." Người thông báo kia nói mà ngữ khí tựa hồ có chút quái dị.
Dân chạy nạn thu mua bốn phía? Vô luận là cái gì cũng mua?
Thành chủ nhìn người trước mặt, lộ ra vẻ nghi hoặc, hắn đang hoài nghi —
"Là miệng ngươi nói sai hay là lỗ tai ta nghe nhầm?"
"Đúng vậy, đều là sự thật cả, nghe nói có một thiếu gia quý tộc mang theo đám dân chạy nạn này tới, hiện tại hắn đã đổ ra một đống kim tệ trước cửa thành, hắn muốn mua tất cả những gì chúng ta có trong thành." Người thông báo kia nói.

"Người tới, chuẩn bị ngựa, ta muốn đi cửa thành xem thiếu gia quý tộc này là ai, thậm chí có tư bản mua toàn bộ thành thị của chúng ta?" Thành chủ hô, hắn biết lúc này mình vẫn còn đứng ở đây thì không có nghĩa lý gì, phải đến cửa thành, đối thoại với Diệp Lãng mới đúng.

Nếu nói hắn vẫn ở đây thì tin rằng Diệp Lãng cũng sẽ không đi vào gặp hắn, bởi vì với Diệp Lãng mà nói, một cái thành chủ nho nhỏ chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi.

Hơn nữa, cho dù là một đại nhân vật thì chưa chắc Diệp Lãng đã gặp, trừ phi là có chuyện phải gặp.

Nguồn: tunghoanh.com/luyen-kim-cuong-trieu/chuong-265-nP1aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận