Luyện Kim Cuồng Triều
Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh
Chương 381: Lệch hướng. (2)
Dịch: Linhnhi
Nguồn: Vip.vandan
Đả tự: bozece - Lương Sơn Bạc
Hiên Viên Băng rất muốn cảm giác của mình có thể dài hơn một chút, tốt nhất có thể vươn đến bất cứ góc xó nào của thế giới.
Có điều không thể, không chỉ vậy mà khoảng cách giữa họ không thể bao trùm cả một cái thành thị nữa là.
Nếu có thể thì khi Diệp Lãng vào Thánh Thành đã có thể cảm giác được sự tồn tại của Hiên Viên Băng rồi làm gì phải đợi đến lúc đến Vân Đinh cung điện mới có cảm giác.
Điểm này Hiên Viên Băng cũng hiểu được, khi sáng nàng rời giường cũng không cảm giác được sự tồn tại của Diệp Lãng, mãi đến khi tiếp cận quyết đấu tràng mới có cảm giác.
Trời cao quả công bình, nếu không các ngươi liên hệ quả thật quá thân mật đi, có điều trong nhất thời không thể tìm được tiểu hỗn đản kia, nhưng như vậy cũng không sai ít nhất sau này có thể vứt bỏ Hiên Viên Băng này!
Trên mặt Diệp Lam Vũ lộ ra một nụ cười, nàng cảm thấy chuyện này rất vui vẻ, tuyệt đối là một tin tốt!
"Cười, ngươi cứ cười đi, tìm không thấy Diệp Lãng thì ngươi cảm thấy rất vui vẻ sao?" Hiên Viên Băng nhìn thấy Diệp Lam Vũ cười, rất khó chịu nói nàng có thể mơ hồ đoán được ý tưởng của Diệp Lam Vũ.
"Ta rất vui vẻ vì ngươi không tìm được hẳn, hóa ra liên hệ giữa các ngươi bạc nhược như vậy, khoảng cách hơi xa một chút là không cảm ứng được rồi.” Diệp Lam Vũ cười nói trực tiếp chăm chọc Hiên Viên Băng.
"Tốt hơn ngươi rồi, ít ra ta cũng có cảm ứng, ngươi không có cái gì cả!" Hiên Viên Băng thực không thèm để ý trả lời, phản kích Diệp Lam Vũ một chút.
"Ta có hết thảy của hắn, hết thảy hắn đều phải nghe Tỷ tỷ là ta đây!" Diệp Lam Vũ không chịu đả kích này, mĩm cười đánh trả.
Hiên Viên Băng khẽ cắn môi, không đầu võ mồm với Diệp Lam Vũ nữa, nàng biết mình không thắng được, hơn nữa cũng không thắng được địa vị của Diệp Lam Vũ trong cảm nhận của Diệp Lãng.
Trước kia tuy nàng không biết Diệp Lam Vũ nhưng lại biết Diệp Lãng có một tỷ tỷ, cảm tình rất tốt, vĩnh viễn không ai có thể thay thế được bởi hắn luôn để tỷ tỷ này bên miệng.
Nàng cũng không hy vọng xa vời gì ở điểm này, cũng không tính thay thế bất cứ ai, nàng chỉ hy vọng tình cảm của mình và Diệp Lãng có thể tốt hơn một chút thôi!
"Thánh Nữ đại nhân, nếu người muốn tìm công tử thì cũng rất đơn giản, chỉ cần hỏi Quang Minh Kỵ Sĩ phụ trách tuần thành một chút là được, nhất định họ sẽ biết" Nhìn thấy Hiên Viên Băng "chịu ủy khuất", nữ ky sĩ có điểm không đành lòng nói.
Nếu Diệp Lãng làm Hiên Băng ủy khuất thì các nàng có thể không nhìn nhưng người khác thì không được, bất cứ ai trong Thánh Giáo cũng không được chứ đừng nói lúc này là ngoại nhân.
"Đúng vậy, sao ta lại quên điều này chứ, nhất định Quang Minh Ky Sĩ sẽ để ý đến hành tung của hắn!" Hiên Viên Băng vỗ vỗ đầu, thầm mắng mình ngốc.
Trong Thánh Thành này chỗ nào cũng là địa bàn của mình, cho dù không có tâm linh cảm ứng cũng có thể tìm được Diệp Lãng!
"Gớm, có cần phải hỏi Quang Minh Ky Sĩ không? Hắn ở cùng một chỗ với tiểu Thất tiểu Yên, nhất định là quay về chỗ ở của chúng ta.” Diệp Lam Vũ rất khinh thường nói sau đó đi về chỗ ở của mình.
Nói cũng đúng, vừa rồi không phải tiểu ngu ngốc kia nói muốn đi nghỉ ngơi sao? Mà đi cùng tiểu Thất và tiểu Yên thì chắc hẳn đi về chỗ các nàng rồi.” Hiên Viên Băng lặp lại, tin rằng ai cũng có thể nghĩ được đáp án này.
Một khi đã vậy thì đi chỗ các nàng thôi!
Hiên Viên Bảng rất dễ dàng quyết định xuống, sau đó đuổi theo Diệp Lam Vụ bất quá lúc này Quang Minh Ky Sĩ lại một lần nữa gửi tin tức tới, mấy Đại Giáo Chủ muốn nàng trở về.
Lời Giáo Hoàng khẳng định sẽ bị coi nhẹ, mà mấy Đại Giáo Chủ cũng rất muốn nhìn thấy Hiên Viên Băng, có điều nàng lại không chịu đi về nên phải tự mình phát ra tin tức.
"Thánh Nữ đại nhân, Uy Nhĩ Đại Giáo Chủ bọn họ muốn nhìn thấy người, hay là người về trước đi.” Nữ kỵ sĩ Thu được tin tức liền ngăn trở Hiên Viên Băng "truy kích".
"Từ từ rồi ta sẽ về, mang theo tiểu hỗn đản kia cùng trở về.” Hiên Viên Băng không thèm để ý nói ý tưởng của nàng là muốn Diệp Lãng đi theo mình, còn những chuyện khác tạm thời không để ý tới.
Lúc này một cái nữ kỵ sĩ trong đó lên tiếng: "Thánh Nữ đại nhân, tuy người thích ở cùng một chỗ với Công tử nhưng người trói buộc công tử như vậy là không ổn, có thể gây ra hậu quả hoàn toàn ngược lại, đến lúc đó công tử sẽ luôn trốn tránh người.”
Hiên Viên Băng dừng lại, dường như lời này làm nàng có giác ngộ không nhỏ.
"Đừng trói Công tử thật chặt, hắn sẽ không thích, những người khác cũng sẽ không thích.” Nữ kỵ sĩ lắc đầu, tuy nàng rất muốn giúp Hiên Viên Băng nhưng cũng hiểu được nên để Diệp Lãng tự do một chút.
"Tuy rằng Lam Vũ tiểu thư có điểm dã man bá đạo nhưng nàng đều đi theo Công tử, Chưa bao giờ thấy nàng làm trái ý công tử, đây là đánh giá của Phong Hành đại nhân với Lam Vũ tiểu thư, hắn sẽ có trợ giúp với người.” Nữ kỵ sĩ bổ sung, tựa hồ muốn Hiên Viên Băng tự hỏi một chút.
Mặt ngoài Diệp Lam Vũ nhìn như rất mạnh mẽ, phái Diệp Lãng làm cái này cái kia, kỳ thật những yêu cầu của nàng cũng rất đơn giản, bất cứ đệ đệ nào cũng có thể làm được.
Mà một khi Diệp Lãng muốn làm chuyện gì thì nàng đều duy trì, cũng sẽ không phản đối luôn tin tưởng vào Diệp Lãng.
Đồng thời nàng cũng rất chiếu cố cuộc sống của Diệp Lãng, lo lắng cho hắn...
"Có lẽ đây là nguyên nhân Diệp Lãng thích Diệp Lam Vũ, quả thật nàng là một tỷ tỷ tốt xem ra nhưng thứ ta cần học còn rất nhiều!" Hiên Viên Băng ngẩn người một lúc, nhìn bóng Diệp Lam Vũ biến mất, phát ra một tiếng cảm khái.
"Ừ, muốn đạt được một loại cảm tình thì phải trả giá một cảm tình tương tự, nếu chỉ muốn đạt được, chỉ muốn đối phương trả giá thì nhất định sẽ mất đi phần cảm tình này..." Nữ kỵ sĩ gật đầu nói.
Hiên Viên Băng ngẩn ngơ, tất nhiên nàng biết chuyện này, vốn dĩ nàng và Diệp Lãng vẫn duy trì một loại cảm tình thực kỳ diệu, hai bên đều có trả giá, có một loại cân bằng rất vi diệu.
Mà sau khi mình tỉnh lại dường như loại cân bằng này đã bị lệch đi, cũng do mình không thích ứng kịp hoàn cảnh, vẫn mê mang như vậy.
"Tốt lắm, ta hiểu rồi, hiện tại chúng ta về Vân Đinh cung điện trước, có một số việc hẳn phải có cái công đạo rõ ràng!" Thanh âm Hiên Viên Băng trở nên lạnh lùng, nhưng vẫn trong trẻo thần thánh. truyện copy từ tunghoanh.com
Sau khi nghĩ thông suốt, chuyện đầu tiên nàng cần làm là phải trở về gặp Giáo Hoàng, cho dù Giáo Hoàng không gọi thì nàng cũng sẽ tìm hắn, cũng không phải xuất phát từ lễ phép chào hỏi mà nàng muốn biết rằng rốt cuộc năm đó có chuyện gì xảy ra.
Bất cứ ai bị đóng băng hai mươi mốt năm cũng muốn biết vì sao mình bị đóng băng, cho dù là Thánh Nữ cũng vậy, muốn biết tình huống cụ thể.
Bất quá Hiên Viên Băng cũng có thể đoán được hẳn là chuyện này đã được giải quyết, đã trôi qua hai mươi mốt năm rồi mà còn không giải quyết thì có thể vĩnh viễn sẽ không giải quyết được.
Về phần Diệp Lãng thì nàng sẽ tự hỏi mình một chút xem nên làm gì để kéo cái quỹ tích có phần lệch lạc kia trở về như cũ.