Mãi Mãi Là Bao Xa Chương 48


Chương 48
Trong điện thoại, tiếng cười của Lý Vi vẫn khoa trương ngả ngớn không đổi.

Thực sự là kiểu xem náo nhiệt không sợ to chuyện. Nếu không phải vì sợ Dương Lam Hàng hiểu lầm, Lăng Lăng đã sớm chạy qua bóp chết anh ta, vì dân trừ hại.

Dương Lam Hàng chậm rãi đứng dậy, kéo mở cửa chớp, cô không nhìn được vẻ mặt của anh, linh cảm xấu từ từ dâng lên. Lăng Lăng tự nhận mình không phải người thông minh, nhưng cũng không phải đồ ngốc, biết phân chia rõ ràng ai nặng ai nhẹ.

“Thực xin lỗi, tối nay em không rảnh, em đi cùng bạn trai em.”

Trong di động im lặng một lúc, lại truyền đến giọng nói ra chiều không hề để tâm của Trịnh Minh Hạo: “Anh nói Bạch Lăng Lăng à, em tốt xấu gì cũng tôn trọng chỉ số thông minh chút đi, kiếm cớ thì phải tìm một cái nghe lọt tai chứ.”



Dạo này sao không ai tin lời nói thật vậy trời?

Lăng Lăng cười cười với Dương Lam Hàng, nói vào di động: “Tin hay không tùy anh.”

“Được, em có bạn trai chứ gì! Dẫn hắn đến đây, anh giúp kiểm tra hắn một chút.”

Nếu là trước kia, chắc chắn Lăng Lăng sẽ nói: “Liên can gì đến anh, anh cũng không phải ba em, bạn trai em cần gì anh kiểm tra hử?!”

Nhưng vì tránh cho Dương Lam Hàng hiểu lầm, cô cố tỏ ra lạnh lùng. “Không dám phiền anh, cảm ơn!”

“Không phiền đâu, với tư cách là người thực lòng theo đuổi em, anh chí ít cũng muốn xem xem hắn ta mạnh hơn anh chỗ nào?”

“Anh yên tâm, anh ấy chỗ nào cũng mạnh hơn anh hết!” Thói quen đã kích Trịnh Minh Hạo của cô rốt cuộc không đổi được.

Nói xong, Lăng Lăng cố ý nhìn thoáng qua phản ứng của Dương Lam Hàng, vẻ thỏa mãn thấm đượm giữa hai hàng lông mày của anh. Xem ra, thâm trầm như Dương Lam Hàng, cũng không tránh được thích nghe khen.

“Được rồi, em không quấy rầy các anh ôn chuyện nữa, bye bye!” Không đợi Trịnh Minh Hạo nói chuyện, cô đã cúp điện thoại.

Mặc dù điện thoại cúp quyết đoán, nhưng nội tâm không khỏi có chút cảm khái – trong thời điểm cô khó khăn nhất, Trịnh Minh Hạo đã cổ vũ cô, bầu bạn với cô. Tình cảm cô nợ anh, đã định sẵn sẽ không trả hết!

Dương Lam Hàng cũng không truy hỏi cô điều gì, ngồi vào chỗ, cô cũng đi qua ngồi.

“Ban nãy anh định nói gì vậy?” Cô hỏi.

“Không có gì. Lúc nãy định hỏi em: Lát nữa muốn đi đâu?”

“Em… muốn ăn Haagen-Dazs!”

Haagen-Dazs, kinh điển của lãng mạn! Cho dù vài cô gái có thể cự tuyệt loại hương sữa nồng đậm này, nhưng không cô gái nào không bị slogan quảng cáo của nó lay động!

“Kem hả?” Dương Lam Hàng nghĩ nghĩ, hỏi: “Trời lạnh thế này, không ăn cái khác được sao?”

Lăng Lăng cố gắng che giấu vẻ thất vọng trước sự không tâm lý của anh. “Em thuận miệng nói thôi, không đặc biệt muốn ăn lắm đâu.”

“Được rồi. Tí nữa sửa xong báo cáo anh đưa em đi!”

“Vậy chúng ta nhanh sửa báo cáo đi.” Dáng vẻ vui mừng của cô, hoàn hoàn không nhìn ra chỉ là “thuận miệng nói”.

Dương Lam Hàng khẽ cười cầm lấy báo cáo đề tài, nghiêm túc xem.

Lăng Lăng đang sắp chảy nước miếng căn bản không hi vọng Dương Lam Hàng có thể qua loa cho xong, nhưng vẫn không ngờ anh đọc cẩn thận đến thế, từng câu, từng chữ đều cân nhắc tinh tế tỉ mỉ. Hơn nữa, hễ gặp phải khúc mắc, anh nhất định phải cùng cô thảo luận rõ ràng, còn bảo cô sửa lại. Sau đó, gặp phải một vấn đề gây tranh cãi, Dương Lam Hàng nói phân tích của cô có sai lầm về mặt nhận thức. Cô cực lực tranh luận, nói cô tra được một chương tài liệu, trong đó phân tích như vậy.

Kết quả bệnh làm tới nơi tới chốn của Dương Lam Hàng tái phát, anh tra tài liệu, phân tích, thảo luận. Chờ đến khi anh đi đến được kết luận thỏa mãn, đã là mười giờ hơn. Đừng nói Haagen-Dazs, có ăn Mãn Hán Toàn Tịch Lăng Lăng cũng không tìm đâu ra hứng.

“Khuya rồi, nếu em không quay về phòng trọ, khu nhà sẽ đóng cửa.”

Anh nhìn vẻ mặt đầy mỏi mệt của cô, cũng không muốn miễn cưỡng. “Để anh đưa em về”



******

Trên đường về phòng trọ, di động Lăng Lăng lại reo, cô lấy ra nhìn liếc qua hiển thị trên màn hình, ngắt máy.

Dương Lam Hàng nói: “Người anh coi trọng không nhiều lắm, Trịnh Minh Hạo là một trong số đó.”

“Anh coi trọng anh ấy?!” Lăng Lăng mở to mắt, cô cứ tưởng tình địch gặp nhau đều ghen tuông tóe lửa chứ.

“Em có nhớ một lần, anh gặp em và Trịnh Minh Hạo trong tiệm cơm Tây vườn trường không?”

“Em nhớ.” Hơn nữa cô còn nhớ rõ Dương Lam Hàng bị một câu của cô làm cho sặc nước, ho một hồi lâu.

Còn về câu nói kia, cho đến tận bây giờ, cô vẫn thấy “một rừng xấu hổ”.

“Tối hôm đó, Trịnh Minh Hạo chạy tới tìm anh…”

“Không phải anh ấy đi đánh anh đấy chứ?!”

Dương Lam Hàng không phủ nhận.

Trịnh Minh Hạo cũng quá manh động nha. Anh ta cũng không ngẫm lại, nếu Dương Lam Hàng là loại giáo viên lòng dạ hẹp hòi, thì kẻ thích gây họa như anh ta đến bằng tốt nghiệp chắc chắn cũng không lấy được.

“Cậu ấy chất vấn anh dựa vào cái gì bảo trang web cậu ta làm không đáng một xu. Còn nói cậu ta vất vả khổ cực thức trắng mấy đêm mới làm ra nó.”

“Anh ấy làm á?!”

Lăng Lăng rốt cuộc đã hiểu buổi tối kết thúc bảo vệ tốt nghiệp đó, vì sao Trịnh Minh Hạo lại nổi xung lên như thế, còn phản ứng của Uông Đào thì cứ bình bình. Lẽ ra cô nên sớm nghĩ đến, Uông Đào lúc ấy bận bịu làm thêm bên ngoài, căn bản không thể nào có thời gian giúp cô làm đồ án tốt nghiệp.

“Cậu ta thực sự là một chàng trai tốt, có cá tính, cũng có phông độ, quan trọng nhất là, cậu ấy thực sự yêu em…”

“…”

“Hôm ấy, bọn anh uống rượu đến khuya, cậu ta đã nói rất nhiều.

Cậu ấy nói anh biết: ‘Yêu có rất nhiều cách, không đi quấy rầy sự yên tĩnh mà cô ấy muốn, cũng là một cách.’

Cậu ấy còn nói: “Bất kể cô ấy ở bên ai, tôi đều hy vọng cô ấy có thể vui vẻ!” Dương Lam Hàng cười cười với cô, nói tiếp: “Anh cứ tưởng người hiểu em nhất, yêu em nhất trên thế giới này là anh… Đến khi anh nghe Trịnh Minh Hạo nói: “Bạch Lăng Lăng sợ bị tổn thương, nên mới cố ý giấu kín bản thân dưới vẻ ngoài kiên cường và thoải mái. Trừ phi chính cô ấy chịu đi ra, còn không thì không ai có thể tiến vào được. Tôi biết cô ấy không yêu Uông Đào… Nhưng tôi không muốn bức cô ấy, không muốn thấy cô ấy khó xử… Cứ để cô ấy tạm thời sống trong cảm giác an toàn mình tưởng tượng nên… Tôi sẽ chờ cô ấy, chờ cô ấy tự mình bước ra!” thì anh mới hiểu được, cậu ấy mới là người hiểu em nhất.”

Lăng Lăng cúi đầu, không muốn để Dương Lam Hàng nhìn thấy nước trong mắt mình, nhưng nước mắt vẫn từng giọt từng giọt rơi trên ngón tay. Đêm không trăng, anh nắm lấy tay cô, ngẩng đầu nhìn nhà trọ nghiên cứu sinh đèn đóm sáng trưng phía trước, lại buông ra.

“Lúc chiều, em không nên nói cậu ấy như vậy.” Dương Lam Hàng ngừng một chút, thở dài: “Em đừng thấy cậu ta bề ngoài ra vẻ cái gì cũng không để ý, thực ra, trong lòng cậu ấy còn để tâm hơn bất kỳ người nào khác…”

“Tại sao muốn nói với em những điều này?”

“Anh không muốn em một ngày nào đó sẽ hối hận!”

Lựa chọn Dương Lam Hàng, cô vĩnh viễn sẽ không hối hận!



Mặc dù không muốn tách ra sớm như vậy, nhưng Lăng Lăng không thể không nói: “Anh đừng tiễn nữa, để người khác thấy thì không hay đâu.”

“Cũng được. Ngày mai đừng quên đến phòng thí nghiệm làm nhé.”

“Vâng! Thầy Dương!”

Cô nháy mắt với anh mấy cái, xoay người đi về phía cổng nhà trọ. Trước khi vào cửa, dưới ánh sáng lờ mờ dường như liếc thấy trong góc tường có vài tia lửa lập lòe…

Về phòng ngủ, Lăng Lăng không bật đèn, nằm trên giường hạ quyết tâm nhiều lần, mới gọi điện cho Trịnh Minh Hạo. Điện thoại rất nhanh được bắt, giọng nói hơi bất mãn truyền đến: “Em còn nhớ đến anh hả? Người xưa có câu, phụ nữ ấy à, chỉ nghe người mới cười, không thấy người cũ khóc!”

“Đó là để miêu tả đàn ông có tốt hay không mà!”

Bên kia im lặng vài giây, im lặng đến nỗi khiến lòng cô hơi chua xót. “Em cùng với Dương Lam Hàng đã bao lâu rồi?”

Lăng Lăng lập tức ngồi bật dậy trên giường. “Làm sao anh biết?”

“Anh thấy anh ta đưa em về.”

Anh nhìn thấy ư?!

Lăng Lăng bỗng nhớ ra trong góc tối dưới nhà, có ánh lửa của thuốc lá… Không hề đắn đo suy nghĩ, cô cúp điện thoại, vội vàng xuống lầu.



Trong góc tường không ánh sáng, có bóng người đang đứng, lưng dựa vào tường, ngoài ánh sáng lập lòe của điếu thuốc, cả thân người đều hòa vào bóng tối. Cô đến gần anh, mỗi bước đi đều cố gắng nghĩ xem mình còn có thể nói gì với anh, thế nhưng đi đến trước mặt anh rồi, cô vẫn không tìm được từ ngữ nào khác ngoài ba chữ “thực xin lỗi”.

“Thực xin lỗi!” Cô nhỏ giọng nói.

Trịnh Minh Hạo vứt nửa điếu thuốc xuống đất, dùng chân dụi tắt.

Cô nhìn tàn thuốc trên mặt đất…

“Tình yêu thầy trò, thật lãng mạn!” Anh cười gượng vài tiếng. “Bạch Lăng Lăng, em định nghĩa “ưu tú” ra sao hả? Cái em gọi là “bình thường” là thứ gì? Người đàn ông cả đời bảo vệ bên cạnh em… cùng em ăn cơm canh đạm bạc, chen chúc trong phòng ở nhỏ hẹp mà vẫn vui vẻ chịu đựng ư? Dương Lam Hàng, phó giáo sư hai mươi chín tuổi, cha là chuyên gia vô cùng quyền uy trong giới Vật liệu, có 10% cổ phần của một công ty điện, mẹ là thiên kim nhà giàu, sở hữu nhiều công ty bách hóa… như thế cũng coi là bình thường hả?”

Lăng Lăng thất kinh lùi ra sau từng bước, sớm biết gia thế của anh không đơn giản, nhưng khi nghe Trịnh Minh Hạo nói ra, cô vẫn hoảng sợ. Cô cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại. “Minh Hạo, cảm ơn anh đã cho em biết những điều này. Nhưng em thực sự yêu anh ấy.”

“Tại sao?” Anh cười lạnh, trong bóng tối, đôi mắt anh cũng ảm đạm. “Cảm giác an toàn gì chứ, người trên mạng không từ bỏ được gì chứ, đều chỉ lấy cớ mà thôi…”

“Không phải! Người em chờ năm năm… là anh ấy!”

“Anh ta? Bạn online của em?”

“Đúng, là người bạn online có lý tưởng của em. Em yêu anh ấy từ khi em hoàn toàn không biết gì về ảnh hết, bây giờ, anh ấy đã trở về… Mặc kệ đúng sai, em không hối hận, cũng không thể hối hận.”

“Anh hiểu rồi!” Anh cười chua chát, tiến lên từng bước, ôm cô vào lòng.

Trên người anh thấm đẫm mùi khói thuốc, nghe ra giống như mùi của buồn thương.

Lăng Lăng định đẩy anh ra, lại nghe thấy anh hỏi: “Nếu em không gặp Dương Lam Hàng, liệu em có thể chọn anh không?”

Nhớ lại lần đầu tiên bắt tay nhau, anh nói một câu: “Chúc mừng người yêu trở thành người nhà.”

Nhớ lại ly nước ấm anh đưa cô cùng viên thuốc dạ dày kia;

Nhớ lại anh suốt đêm làm trang web giúp cô;

Nhớ lại những lời an ủi, những phút bầu bạn của anh…

Cô không thể không thừa nhận, Dương Lam Hàng nói rất đúng, cô không nên tàn nhẫn với Trịnh Minh Hạo như thế.

Cô không đẩy anh ra nữa.

Đối với một người đàn ông luôn yêu mình thầm lặng;

Đối với một phần tình cảm đã định không thể nào đáp trả;

So với những gì anh đã trả giá vì cô;

So với những thương tổn cô gây ra cho anh;

Một cái ôm, một chút khoan dung, dường như nhỏ nhoi không đáng kể.

“Nếu trên thế giới không có một người tên Dương Lam Hàng, em sẽ yêu anh!”

Những lời này, là thật!

“Cảm ơn em.”

Trịnh Minh Hạo buông cô ra, lẳng lặng rời đi, bóng dáng lẫn vào đêm tối vẫn là nét bất cần cùng phóng khoáng của riêng anh. Cô tin rằng, một người đàn ông như anh, sớm muộn cũng có ngày gặp được người con gái thực sự xứng đáng để anh yêu.

******

Im lặng bước lên lầu, di động của Lăng Lăng đổ chuông, là Dương Lam Hàng gọi.

“Lăng Lăng, em đang làm gì thế?”

Cô sờ soạng tìm chìa khóa trong bóng tối, mở cửa ra: “Em ở trong phòng, thấy hơi mệt, muốn nghỉ một chút!”

“Vậy à!” Cô phát hiện âm thanh phía bên anh cũng thật yên ắng. “Không quấy rầy em nữa, em nghỉ đi nhé!”

Ngắt điện thoại, Lăng Lăng bật đèn, một mình ngồi trên giường. Trước mắt cô không thể xua tan hình bóng Trịnh Minh Hạo lúc rời đi, mùi khói thuốc ưu thương của anh cũng chậm chạp không tan.

Cô tắm rửa một lượt, thay bộ đồ ngủ bằng cotton, nhưng vẫn ngửi được mùi hương buồn bã kia. Vì vậy, Lăng Lăng mở máy tính, muốn tâm sự với Dương Lam Hàng, nghe anh kể chuyện cười một chút.

QQ tự động đăng nhập, ava đầu hói nhỏ lại chậm chạp không sáng lên. Theo lý thuyết, anh phải về đến nhà từ lâu rồi. Đợi hơn nửa tiếng, cô nhịn không được nữa, bèn gọi điện cho Dương Lam Hàng.

“Alô!” Cô nhỏ giọng hỏi: “Anh đã ngủ chưa?”

“Chưa.” Anh hỏi: “Em sao thế?”

“Tâm trạng không tốt lắm. Anh có thể lên mạng không?”

“Không thể!” Anh từ chối dứt khoát, tựa như hắt một thùng nước lạnh.

“…”

“Bởi vì…” Anh nói: “Anh đang ở dưới nhà em!”

“Hả?” Lại hắt tiếp một thùng nước nóng!

Lăng Lăng đến áo ngủ cũng chưa kịp thay, ba chân bốn cẳng lao xuống lầu, lách qua cánh cửa đã được bác bảo vệ đóng một nửa chạy ra ngoài. Xe Dương Lam Hàng đứng dưới cột đèn đường, cô đi qua, mở cửa lên xe.

“Tại sao anh lại ở đây?” Cô kinh ngạc hỏi.

“Anh biết…”

“Hử?” Biết cái gì? Cô chờ câu tiếp theo.

Anh lôi ra một hộp kem hơi bị chảy nước, chậm rãi mở nắp trước mặt cô. Màu xanh lá cây nhạt loang loáng, mùi trà xanh hạnh nhân nồng đậm.

“Anh biết slogan của Haagen-Dazs – If you love her, take her to Haagen-Dazs. Nếu bạn yêu cô ấy, hãy đưa cô ấy đến Haagen-Dazs!”

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/87313


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận