Mùa Hè Thứ Hai Của Quần Jean May Mắn Chương 4

Chương 4
Tôi đã có một buổi tối tuyệt vời nhưng đây không phải buổi tối ấy.

Bee chắc sẽ gọi một bát mì spaghetti đại tướng. Nó sẽ chẳng quan tâm đến việc mì sẽ lòng thòng ở miệng nó như xúc tu bạch tuộc. Bee chẳng hề đăng ký nhận danh sách các loại thức ăn có thể chấp nhận được trong các buổi hò hẹn.

Lenathì có. Có lẽ nó sẽ gọi món gì đấy nhẹ nhàng thôi. Một đĩa xa lát, chắc thế. Một đĩa xa lát nhẹ nhàng.

Tibby chắc sẽ gọi món gì thật thách thức, như kiểu bạch tuộc. Nó sẽ thách thức anh chàng đang hò hẹn bằng món bạch tuộc, nhưng nó sẽ không gọi món gì cuối cùng sẽ mắc lại kẽ răng nó và gây khó chịu thực sự.

“Ức gà sa tế,” Carmen nói với anh bồi bàn mặt đầy tàn nhang, hoàn toàn không nhận ra rằng anh ta là một sinh viên năm thứ hai ở lớp học làm gốm của Tibby. Món gà sẽ là món an toàn và nhàm chán. Trong một thoáng nó đã định gọi món quesadilla(1), nhưng chợt nhận ra rằng món này sẽ đem lại một số vấn đề rắc rối về dân tộc. Ngay tức khắc nó choáng váng vì sợ rằng Porter sẽ gọi món gì kiểu Tex-Mex(1) để khiến nó cảm thấy tự nhiên như ở nhà.

“Tôi sẽ ăn một cái bánh hamburger. Chín vừa tới thôi.” Anh chàng trả lại tờ thực đơn. “Cảm ơn.”

Rất chững chạc và đàn ông. Có lẽ nó sẽ chán nếu cậu ta gọi món gì đó hơi con gái và sành điệu, như món bánh kếp kẹp nhân chẳng hạn.

Nó vo khăn ăn trong tay và mỉm cười với cậu ta. Cậu ta trông rất bảnh trai. Cao nữa. Thật ra thì trông cậu đặc biệt cao khi ngồi đối diện nó thế này. Hmm. Có phải thế có nghĩa là chân cậu ta bị ngắn không? Carmen có một nỗi sợ hết sức vô lý với những đôi chân ngắn bởi nó ngờ rằng chân nó cũng thế. Tâm trí nó nhảy nhót. Lỡ nó yêu cậu ta và một ngày nào đó hai đứa cưới nhau rồi có những đứa con chân rất, rất là ngắn thì sao?

“Cậu có muốn một lon Diet Coke nữa không?” cậu ta lịch sự hỏi.

Nó lắc đầu. “Không, cảm ơn.”

Nếu uống một lon Diet Coke nữa, nó sẽ phải đi toilet ngay và tạo cơ hội cho cậu ta thấy đôi chân ngắn của nó.

“Vậy... cậu đã nghĩ về việc cậu định học trường nào chưa?”

Câu hỏi treo lơ lửng ở đó, và Carmen ước gì nó có thể nuốt lại câu hỏi ấy. Đó là loại câu hỏi mà mẹ nó chắc sẽ hỏi nếu bà không bận nói chuyện điện thoại lúc cậu ta đến. Bạn sẽ không hỏi một con người đang phải chịu đựng câu ấy. Vấn đề là cả hai đã hỏi hết các câu dạng “Cậu có bao nhiêu anh chị em rồi?” từ trước khi họ gọi món kia.

Gabriella, người họ hàng rất thực tế của Carmen đã nói với nó rằng bạn có thể đánh giá thành công của một buổi hẹn hò qua việc nó diễn ra nhanh hay không. Có lẽ việc hết sạch mọi thứ để nói trước khi gọi món là một dấu hiệu xấu.Truyen8.mobi

Carmen liếc nhìn đồng hồ của nó. Mắt nó chợt đờ ra. À... ừm. Như thế có thô lỗ không? Nó nhanh chóng liếc mắt trở lại chỗ cũ.

Porter không có vẻ gì bị xúc phạm cả. “Có lẽ tớ sẽ điMaryland,” cậu ta trả lời.

Carmen gật đầu đầy quan tâm.

“Thế còn cậu?”

Như thế là tốt. Chủ đề này sẽ kéo ra được ít nhất ba câu trong cuộc nói chuyện. “Trường Williams là lựa chọn đầu tiên của tớ. Nhưng có vẻ khá khó vào.”

“Trường ấy hay đấy,” Porter nói.

“Ừa,” nó đồng tình. Bà của nó rất ghét khi nó nói “Ừa” hay “Ừ hư” thay vì nói thẳng ra là “Vâng”.

Porter gật.

“Bố tớ đã học trường ấy,” nó nói, không thể giấu nổi sự tự hào trong giọng của mình. Nó nhận ra rằng nó đã quá thường xuyên nhồi nhét những mẩu thông tin kiểu như thế vào cuộc nói chuyện. Khi bạn không có một ông bố thực sự ở gần bên, bạn có xu hướng phụ thuộc quá nhiều vào các thông số thực tiễn.

Ngay sau đó Kate Barnett đi vào nhà hàng đó với Judd Orenstein trong chiếc váy ngắn nhất mà Carmen từng thấy. Đó là một chiếc váy vải bò có những đường chỉ viền màu vàng chanh. Trong trường hợp này thì đường viền ấy cứ như là chính cái váy ấy vậy.

Carmen rất muốn cười thật to trước chuyện này. Muốn chết đi được. Nhưng khi liếc sang Porter, nó lại hơi nghi ngờ việc cậu sẽ cười cùng. Carmen nhắm chặt mắt lại để khỏi bật cười và lặng lẽ chụp lại hình ảnh ấy trong đầu để bàn luận với Tibby sau vậy.Truyen8.mobi

Một buổi hẹn hò thì tốt thôi. Một buổi hẹn hò cũng ổn. Nhưng nếu nó nói “Kate Barnett đã mượn một cái váy của cô em gái bốn tuổi để mặc,” anh chàng kia sẽ nghĩ nó rất xấu tính và thậm chí có thể là tiểu nhân nữa.

Một vấn đề với anh chàng kia, nó chợt nhận ra, chính là việc cậu ấy là con trai. Nó không biết nhiều về bọn con trai. Hình ảnh thường thấy nhất trong đời nó là mẹ, Bee, Tibby vàLena. Ngoài phạm vi những người đó ra thì có dì nó, một bà chị họ, và bà nó. Ngày trước nó đã từng đi chơi với em trai của Bee, Perry, nhưng đó là từ trước khi chúng dậy thì, vì thế hoàn toàn không tính. Có Paul nữa. Nhưng Paul khác. Paul dày dạn và đầy trách nhiệm cứ như một ông 40 vậy. Anh ta ở một tầm cao hơn.

Thực tế là Carme n yêu ý tưởng về bọn con trai. Nó thích vẻ ngoài của họ, mùi của họ, cách họ cười. Nó đã đọc đủ loại tạp chí để biết các quy tắc và những rắc rối của việc hẹn hò. Nhưng khi bạn thực sự làm việc đó thì chuyện ăn tối với một anh chàng sẽ giống như ăn tối với một con chim cánh cụt vậy. Đúng ra thì bạn sẽ cần phải nói những chuyện gì nào?

Kostos thân mến,

Anh có khỏe không? Ông có khỏe không ạ ? Đội bóng đá thế nào?

Anh biết gì không? Em có việc làm rồi. Tại một cửa hàng quần áo cách nhà em khoảng một dặm. Tiền lương là 6,75 đôla/giờ cộng với hoa hồng nữa. Cũng không tệ nhỉ?

Effie làm chân phụ chạy bàn ở Olive Vine, em đã kể với anh chưa nhỉ? Nó thuyết phục người ta bằng bảy từ Hy Lạp duy nhất mà nó biết (hầu hết đều liên quan đến việc

Truyen8.mobi chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/t25361-mua-he-thu-hai-cua-quan-jean-may-man-chuong-4.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận