Tô Châu chỉ là một trong cả chục châu của đạo Lưỡng Chiết phía đông. Thế nhưng đối với "đất sinh mỹ nữ" Giang Chiết này, Hoa khôi hội Tô Châu hàng năm lại là sự kiện rất tầm cỡ. Giới thượng lưu tham gia "giao lưu, học hỏi", trung lưu bàn luận, thậm chí dân có chút máu mặt từ các đạo Phúc Kiến, Hoài Nam trên dưới cũng đường xa ghé qua.
Giữa Thái hồ bây giờ đông nghịt thuyền nhỏ thuyền to, hoa đăng giăng khắp nơi làm cả mặt hồ sáng bừng lên. Cạnh hồ dựng một đài lớn, trang trí vô cùng tỉ mỉ, hoa hòe câu đối lộn tùng phèo hết cả. Lăng Phong cứ thấy giống cái sân đấu vật. Hai bên cánh đều chia làm hai tầng, có lẽ để các vị đại nhân vật ngồi trà pháo, tầng trên thậm chí có cả rèm che, e rằng dành riêng cho siêu nhân vật. Hắn nhìn lên thấy vài lão râu tóc bạc cả rồi mà vẫn máu me mỹ nữ thế này, Lăng Phong vô cùng khen ngợi tinh thần cường tráng của các cụ.
Ở dưới toàn thuyền là thuyền, các sắc lang có cái gì to đều ưỡn ra cả, ngâm thơ mộng xuân gì đấy. Không khí rất náo nhiệt.
Xem ra màn chính vẫn chưa đến.
Lăng Phong chật vật theo Lăng Nhị thiếu và tên Ngưu lên một chiếc thuyền nhỏ do Lăng Nhị thiếu đặt trước. Không biết trùng hợp hay cố ý, đối diện là thuyền Quách thiếu. Kể ra hai vị đây cũng là dân có danh vọng ở đây, vị trí cũng tốt hơn hẳn người thường.
Lúc này, trong một chiếc thuyền hoa, một giọng thanh thúy dễ nghe vang lên :
- Tỷ tỷ, sắp đến giờ rồi đấy, tỷ vẫn chưa đeo trang sức vào?
- Ừm.
Ngô Oánh Oánh trả lời qua loa, rồi tiếp tục ngẩn ngơ nhìn vào gương đồng.
Nàng bắt đầu chán không khí đầy mùi hương phấn này. Nàng biết không có nó thì bản thân không là gì cả. Nhưng càng ngày Ngô Oánh Oánh càng thấy mệt mỏi và lo sợ. Mệt mỏi chống chọi những bộ mặt giả dối, lo sợ trước vô vàn đe dọa dụ dỗ. Nàng không biết tương lai mình sẽ ra sao? Làm tiểu thiếp ai đó, hay cứ để tiếp tục trôi nổi thế này? Nàng đã từng tự tin vào tên tuổi của mình, chỉ cần đánh tiếng một chút sẽ có cả hàng dài lão gia thiếu gia sẵn sàng chu cấp cho mình. Quả đúng thế. Nhưng nàng dần nhận ra mình như một thứ sủng vật, để bọn họ khoe khoang với kẻ khác.
Hoa khôi hội lần này chủ yếu là cuộc đấu giữa nàng và đầu bài Tô Đóa Nhi của Thu Cung. Năm trước nàng đệ nhất, nhưng năm nay ...
Kể ra, Ngô Oánh Oánh là một cô gái vô cùng đặc biệt. Những người như nàng, trẻ tuổi, xinh đẹp, tài năng, lại sống trong sự nổi tiếng như thế, hầu như 10 người thì 11 đều không rứt ra được, thậm chí càng ngày càng sa ngã thêm.
Ngô Oánh Oánh muốn được yên ổn bình thản. Vì vậy gần đây mới mua lại gian nhà nhỏ nọ. Tiền nàng tích góp không hề ít, nàng cũng không biết mình sẽ làm gì với gian nhà đó. Mua một căn phòng, coi như mở ra một không gian mới đi.
"Ài." Ngô Oánh Oánh thở dài. Vài năm trước nàng vẫn rất thích thú với ánh hào quang kia. Nhưng nay nàng đang mất hết động lực.
- Tỷ tỷ, suy nghĩ gì mà cứ thẩn thờ vậy? Để muội giúp tỷ đeo trang sức vào nhé. Cái này nhé?
- Ừm.
- Muội nghe nói Tô hồ ly hình như đã ngủ với quan lớn nào trên kinh thành thì phải. Thật đê tiện. Hức, cô ta rõ ràng không xứng cạnh tranh với tỉ. - Nha hoàn Tiểu Điệp thao thao bất tuyệt.
- Mấy lời đồn đó chắc gì đã đúng.
- Tỷ còn bênh cho cô ta làm gì? Muội thấy, không có lửa làm sao có khói chứ.
Ngô Oánh Oánh lắc đầu miễn cưỡng. Nàng đang nghĩ, đám người ngoài kia, biết thưởng thức âm nhạc chỉ sợ đếm trên đầu ngón tay, đệ nhất đệ nhị gì đó, có lẽ toàn nhờ sắc đẹp của nàng mà ra.
Nếu Lăng Phong ở đây, dĩ nhiên hắn không thể nhận ra.
Ngô Oánh Oánh yêu thích trang phục màu lục như mọi khi, nhưng lần này hoàn toàn khác. Hôm nay Ngô tài nữ sẽ mặc bộ đồ nàng yêu quý nhất, tên là Ngưng Mi Vũ Y. Chất liệu thượng đẳng, bề ngoài như tên gọi, nhìn vào không thể chớp mắt. Bộ váy có nhiều lớp, bên trong tím, sau đó từng dải vàng, rồi mới đến lụa mỏng màu lục. Đai lưng vòng quanh eo thon cũng màu tím hai lớp, thêu một bông hoa vàng ở giữa. Đầu tóc nàng cột cao lên thành hình cánh hoa, cài trâm ngọc chéo nhau, ở đầu có dải hạt châu treo dài. Đôi hoa tay nhỏ xinh, rồi dây chuyền nổi bật trên làn da trắng ngần.
Dù nàng trang điểm rất nhẹ nhàng, nhưng mi mắt đôi môi kia không cần tô vẽ gì cũng quá đủ.
Nàng là đệ nhất mỹ nữ Giang Nam, Ngô Oánh Oánh.
Tối nay nàng sẽ chơi một khúc cổ tranh mới sáng tác gần đây, tên gọi còn chưa đặt. Lần trước Lăng Phong chỉ ra vài ý kiến mới lạ khiến Ngô Oánh Oánh như được tiếp thêm động lực. Nàng mặc kệ chuyện thi thố, chỉ muốn thể hiện tài năng của mình. Ngô Oánh Oánh còn nhớ cái tên kia kể ở chỗ hắn có những người làm nghề như vậy. Hắn nói họ chỉ đứng một chỗ biểu diễn, chả phải nhảy múa khoe khoang thân thể gì mà cả ngàn vạn người đứng dưới ngất ngây reo hò.
Ngô Oánh Oánh muốn được như vậy.
Chỉ là Lăng Phong không kể nốt. Chỗ hắn cũng không thiếu những vị cô nương leo lên đài, mặc đã như không, thậm chí chỉ chực cởi hết ra. Ở dưới vẫn có ngàn người thèm thuồng tưởng tượng. Nói chung nghệ thuật thì đủ loại tầng lớp, thời nào cũng thế.
...
Trong lúc đó, đại anh hùng Lăng Phong vẫn đang ngất ngây.
- Mấy màn biểu diễn phụ họa thôi mà đã toàn gái đẹp thế này, chẳng biết đoạn sau còn cỡ nào?
- Còn phải nói, loại quê mùa như ngươi chắc cả đời cũng không thể đi lần hai.
- Phải phải, cũng chỉ có anh "trâu" đây mới hiểu biết.
- Còn phải nói.
- A Ngưu, lo để ý thuyền thằng Quách kia đi, đừng có lảm nhảm.
- Dạ dạ.
Lăng Phong nghe anh Ngưu bên cạnh nổ, cũng đã hiểu sơ sơ về hội thi này.
Nó y chang thi hoa hậu thời trước thôi, thay vì gửi tin nhắn điện thoại thì đây trực tiếp tặng hoa cho mỹ nữ, sau đó thứ hạng các mỹ nữ tùy vào lượng hoa. Thế thì nhạt quá chăng? Không hề, vì mỗi một bông là một trăm lượng bạc.
- V*, một trăm lượng bạc? Nhiều như vậy?
- Một trăm lượng đã là gì? Nói cho tiểu nô tài như ngươi, bản thiếu gia một lần vung cả bó không cần đếm. - Lăng Hải bị đụng chạm mặt mũi, ghé vào vênh mặt nói.
Lăng Phong suýt ngất. Cho hắn một bông đủ xài cả năm rồi, đúng là đại gia ném tiền. Hắn nhìn quanh một chốc nói :
- Đám học trò kia sao đông quá. Nhà giàu Tô Châu đi học nhiều vậy?
- Chúng? Một lũ nghèo kiết xác, lúc nào cũng ra vẻ. - Lăng Hải không buồn liếc nói.
Hóa ra sĩ tử cũng có thể tặng "hoa". Học trò thì làm gì mấy người có tiền, nên sẽ tặng thơ. Trị giá bài thơ sẽ do một dãy các lão "học sĩ" có tiếng tăm ngồi ở trên cao nhận xét và định giá. Mỹ nữ cũng không nuốt hết chỗ bạc đó nổi, còn phải ăn chia đủ thứ. truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y
Nghe nói có giai thoại, năm nào đấy một vị mỹ nữ lên diễn, ở dưới có thiếu gia vì quá mê say tung cả đống hoa lên khiến nàng kia "tiếng sét ái tình" luôn. Ngay sau đó một mỹ nữ khác lên, lại có một sĩ tử làm bài thơ quá xuất sắc tặng, nàng kia cảm động khóc hoa rơi nước chảy. Rút cục vì khóc nhiều quá nhầm lẫn gì đấy, quay qua chọn một vị thiếu gia mà theo, bỏ rơi vị sĩ tử kia. Thật đáng tiếc.
Lăng Phong lại nghĩ, như thế thiệt cho dân học võ quá. Đáng lý họ múa võ cũng nên được chuyển thành bạc mới phải. Được thế Lăng Phong bay lên làm vài thế "đại bàng tung cánh, đức thánh tọa thiên" gì đó, biết đâu quy thành vài vạn lượng bạc cũng không chừng.
Có tiếng thông báo vang lên, bắt đầu rồi. Lăng Phong hơi tiếc, mấy em gái mở màn lượn qua lượn lại cũng khá lắm, còn chưa kịp bình luận kỹ càng.
- Là Tô Đóa Nhi, Tô tài nữ.
- Trời, kia chẳng phải Dĩnh Nhi cô nương sao, hôm nay nàng quá đẹp Dĩnh Nhi ơi. Hãy làm thê tử của taaaa.
- Mai cô nương, Mai cô nương cũng lên rồi. Tất cả nghe đây, nàng là hồng nhan tri kỷ của ta.
"..."
Một mảnh ồn ào hỗn loạn. Nghe qua như tiếng sói tru, tiếng nước miếng, thậm chí Lăng Phong còn nghi ngờ có cả tiếng vị quân tử nào đang thò tay xuống dưới tự giải quyết.
Lăng Phong hôm nay lọt được vào đây là ngẫu nhiên. Mỹ nữ gồm những ai? Không biết. Đại nhân vật có những ai? Không rõ. Thi thố thế nào, đồn thổi ra sao, tỉ lệ đặt cược bao nhiêu? Không hiểu. Mỹ nữ xuất hiện miễn phí, vậy cứ ngắm cho no mắt là được.
Hắn dĩ nhiên cũng muốn làm gì đó nổi bật chút đỉnh. Đại loại "đại náo hoa khôi hội, lấn át quần hùng", kiểu trong các truyện xuyên không từng đọc, nhưng nghĩ lại vẫn xin miễn cho. Lăng Phong hoàn toàn không nhớ nổi một bài thơ cổ nào, đến thơ hiện đại hắn còn chả nhớ, cho nên "ăn cắp siêu phẩm" là điều hoàn toàn không thể rồi. Còn vung hoa tiền? Không nói tiếp thì hơn.
Vì vậy, Lăng Phong nhìn các vị mỹ nữ kia bằng ánh mắt thánh thiện và đơn thuần nhất có thể, chỗ nào nên nhìn, vậy phải nhìn cho rõ. Có điều càng về sau càng loạn, lắm thằng không biết từ đầu chen lấn, thò đầu vẫy tay, Lăng Phong vô cùng bực bội chửi thầm :
- Xa quá, nhìn chả thấy m* gì cả.
- Ngươi thì biết chó gì? Chỗ này là vị trí đẹp nhất ở đây rồi.
- Đệ nhất? Vậy mấy cái ghế trên kia là đệ mấy?
- Hừ, mấy chỗ kia là chuyện khác, nói với đồ thấp kém như ngươi cũng chả hiểu.
- Giỏi, lâu lắm anh mới gặp thể loại ngưu bức như chú.
- Ồn ào quá, hai thằng mày không im lặng để ông nghe tiếng đàn của Tô tài nữ, ông đạp cả hai xuống sông bây giờ.
- Dạ dạ, thiếu gia. Thiếu gia có cần lên lưng tiểu nhân nhìn cho rõ không?
- Được đấy, ý hay.
"Cưỡi trâu ngắm gái, quá được." Lăng Phong khinh bỉ nhìn qua Lăng Hải, không khỏi trợn mắt kính phục, thấy tên kia đã rơi vào cảnh giới vong ngã sắp phi thăng, nước miếng chảy không kiểm soát được nữa. Mặc dù tài nữ kia còn chưa bắt đầu bài diễn.
- Không biết thiếu gia ngài thấy tiếng đàn thế nào?
- Rất to tròn.
"..."