Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng Chương 21-23

Mạc Kỳ Hàn cười trầm thấp, biết Lăng Tuyết Mạn không còn sức lực, lại buông lỏng tay, tách hai chân của nàng ra, môi lại phủ trên người nàng, từ kịch liệt điên cuồng trở thành ôn nhu triền miên. Nàng dần dần bị mất phương hướng, hai tay tự động ôm lên bờ vai của hắn, trong cơ thể càng ngày càng nhiều khát vọng!

Đợi dưới thân nàng hoàn toàn trơn ướt, hắn rút tay về. Thắt lưng trầm xuống phá tan tầng mỏng manh trở ngại, ở lại trong cơ thể nàng.

Lăng Tuyết Mạn đau, nước mắt tràn ra. Bởi môi bị chặn kêu không ra tiếng nên móng tay đâm vào da thịt của hắn. Hắn ôm nàng thật chặt, vẫn không nhúc nhích, chỉ ôn nhu hôn nàng, đợi nàng bớt đau.

Thật lâu sau, thiên hạ dưới thân rốt cục bình tĩnh lại. Mạc Kỳ Hàn cũng đã nhịn muốn nổi điên, nâng tay lau mồ hôi trên trán, bắt đầu chậm rãi ra vào. Kích tình đã lâu không có truyền đến làm hắn thoải mái hừ nhẹ.

Mà thân mình Lăng Tuyết Mạn tuy rằng đã giảm bớt đau đớn không ít, nhưng lại bởi vì bản thân mình dâng cho một nam nhân hoàn toàn xa lạ, tên gọi tuổi tác diện mạo cái gì cũng không rõ, khổ sở khóc sụt sùi. Không thể phủ nhận hắn ôn nhu đối đãi nàng, hơn nữa cẩn thận chăm sóc thân thể nàng. Nhưng nàng vẫn khổ sở muốn khóc!

Ngay cả khi trong lòng khổ sở, nàng cũng ức chế không nổi yêu kiều ra tiếng, nhịn không được hùa theo hắn, cùng nhau sung sướng đến tận mây xanh.

Một cỗ nóng bỏng phun vào trong cơ thể nàng, hắn ôm chặt đầu nàng thở hổn hển thỏa mãn, hôn gương mặt nàng trong bóng đêm. Hắn khàn khàn lầm bầm ở bên tai nàng: "Nữ nhân, nhớ kỹ, về sau ngươi là của ta!"

Lăng Tuyết Mạn xấu hổ muốn chết, dùng sức nghiêng mặt thoát đi nụ hôn của hắn, cắn môi nói: "Ngươi đã muốn một lần, còn muốn có lần thứ hai sao? Cút ngay!"

Mạc Kỳ Hàn nhăn mày thật sâu, ánh mắt hơi nhu tình trở nên âm lạnh. Xoay người xuống đứng dậy, nhanh chóng mặc quần áo, mặc xong quay lại nhìn đến Lăng Tuyết Mạn đang nằm thẳng tắp như mất hồn, lãnh đạm nói: "Việc giữ lại mạng sống ra sao ta đã nói cho ngươi biết. Nếu như ngươi nói ra nửa chữ, tuyệt đối là ngươi chết! Mặc xong quần áo đi ra ngoài tiếp tục túc trực bên linh cữu đi! Còn nữa, nếu ta đoạt thân thể của ngươi thì từ giờ trở đi ngươi là nữ nhân của ta. Nếu dám cùng nam nhân khác ái muội không rõ, đừng trách ta không khách khí với ngươi!"

Nói xong, Lăng Tuyết Mạn còn chưa tới kịp phản ứng, hắn đã biến mất!

Lăng Tuyết Mạn mở to mắt, trong đầu trống rỗng.

Chỉ rõ ràng nhận thức được nàng rơi vào tay một ác ma. Sợ là từ đây không còn ngày yên tĩnh!

Trong sạch không có, tôn nghiêm không có, nàng xấu hổ muốn tự sát hay sao? Không! Ông trời cho nàng sống lại một đời đã là tạo hóa của nàng, có thể nào dễ dàng nói chết?

Nàng chẳng những không thể chết, còn muốn sống thật lâu. Nếu muốn thoát khỏi ác ma, biện pháp tốt nhất là – giết hắn!

Hễ là khi dễ nàng, dù là một lần cũng không tha!

Tâm kinh hoàng, Lăng Tuyết Mạn cắn chặt hàm răng. Con ngươi tàn nhẫn thoáng hiện hình ảnh lúc trước nàng cầm dao giết cha ghẻ, nắm chặt nắm đấm một cái, sau đó ngồi dậy mặc quần áo.

Thời điểm Lăng Tuyết Mạn kéo lê thân mình đau đớn đi ra khỏi cửa phòng, phát hiện toàn bộ đèn lồng bên ngoài đã đốt sáng lên. Ánh sáng sáng ngời làm đau hai tròng mắt, nàng hô hấp thật sâu, đi từng bước một đến linh đường.

Quản gia yên lặng quỳ gối trước linh đường, khuôn mặt nghiêm túc, bi thương.

Lăng Tuyết Mạn dừng chân ở trước cửa , ngây ngốc nhìn quản gia, nhìn đại sảnh sáng ngời, trong lòng trống rỗng.

Cảm nhận được có người, quản gia nhìn lại, ngẩn người vội đứng lên hơi khom người với Lăng Tuyết Mạn, bình tĩnh nói: "Vương phi, nếu ngài chịu không nổi nên nghỉ ngơi một chút. Nô tài sẽ trông coi trước."

"Ngươi trở về lúc nào?" Lăng Tuyết Mạn thì thào hỏi.

"Hồi Vương phi, nô tài đem tiểu Vương gia an trí xong rồi trở lại, đại khái được một canh giờ. Trở về không thấy Vương phi, nghĩ là Vương phi mệt nhọc trở về phòng nghỉ ngơi, liền không dám quấy rầy Vương phi." Quản gia nói.

Lăng Tuyết Mạn giống như vô tình hỏi: "Phải không? Ngươi không thấy người nào sao? Hoặc là ngươi không có nghe được cái gì sao?"

"Vương phi có ý gì? Có người xông vào sao? Nô tài lập tức sai người lùng bắt!" Quản gia biến sắc, nói xong vội xoay người đi ra ngoài.

Lăng Tuyết Mạn giật mình, ngây ra một lúc vội vàng nói: "Không có! Quản gia, ta chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi!"

"Ồ?" Quản gia dừng bước, kinh ngạc, sau đó chắp tay nói: "Vương phi, hiện thời Vương gia mất, tiểu Vương gia tuổi lại nhỏ, trong Vương phủ nếu ngài không có tâm phúc chỉ sợ ngày sau có thể gặp khó khăn. Nếu nô tài hầu hạ Vương phi không chu toàn, xin Vương phi cứ việc nói. Mặt khác, nô tài đã phái hai nha hoàn Xuân Đường và Thu Nguyệt hầu hạ Vương phi. Cúc Thủy Viên này là nơi Vương gia sống trước đây, sau này Vương phi có thể ngủ ở phòng Vương gia."

"Ách! Ta không ở, quản gia đổi phòng cho ta được không?" Lăng Tuyết Mạn sợ hãi tái mặt.

Quản gia nghi hoặc không thôi, "Vương phi, gian phòng ngủ kia cũng là phòng cưới của ngài cùng Vương gia, vì sao không được? Huống hồ đây là căn dặn của Vương gia lúc còn sống, nô tài không dám vi phạm."

"Sao không dám? Hắn đã không ở lại còn muốn xen vào. Ta thật sự không dám ở. Ngươi tùy tiện tìm một gian phòng cho ta cũng không sao. Dù sao hắn cũng không biết!" Lăng Tuyết Mạn nhanh đỏ mặt, hai tay nắm chặt. Phòng kia là nơi ở của trượng phu đã chết của nàng, lại là nơi nàng bị người ta làm nhục, làm sao dám ở?

Nhưng quản gia lại bình tĩnh, nói với vẻ không cho cự tuyệt: "Vương phi, lời nói ấy sai rồi! Một ngày là chủ, cả đời là chủ! Cho dù Vương gia đã mất, nô tài vẫn là nô tài, chủ tử vẫn là chủ tử! Nô tài không dám làm sai nửa lời của chủ tử. Xin Vương phi cũng vâng theo lệnh chủ tử đi!"

"Quản gia…"

"Vương phi, xin tiếp tục túc trực bên linh cữu của Vương gia đi!"

Quản gia lại im lặng đi đến chỗ cũ quỳ xuống.

Lăng Tuyết Mạn vô lực cắn môi, chậm rì rì đi qua, lại chậm rì rì quỳ xuống. Nhưng mà dưới thân đau đớn làm nàng hít một hơi khí lạnh, cắn chặt răng, đáy lòng mắng tên dâm tặc đáng chết!

"Từ giờ trở đi ngươi là nữ nhân của ta. Nếu dám cùng nam nhân khác ái muội không rõ, đừng trách ta không khách khí với ngươi!"

Trong đầu đột nhiên nhảy ra câu nói sau cùng của nam nhân kia, Lăng Tuyết Mạn rùng mình một cái. Nam nhân có bản lĩnh đột nhập như vậy, đương nhiên nàng sao có năng lực giết hắn?

"Còn có một chuyện!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Tuyết Mạn trắng xanh. Trên drap giường khẳng định có vết máu, ngộ nhỡ bị nha hoàn nhìn đến…

Quay đầu vội vàng nói: "Quản gia, không cho bất kỳ hạ nhân nào vào phòng ngủ!"

"Sao? Vương phi ngài sao vậy? Có việc gì phải không?" Gương mặt quản gia hiện đầy nghi vấn.

"Nếu muốn ta ở gian phòng kia, ta ở là được. Nhưng lúc ta không có mặt, không cho bất luận kẻ nào đi vào. Ta không thích!" Lăng Tuyết Mạn cường ngạnh nói.

Quản gia nhìn Lăng Tuyết Mạn, ánh mắt làm cho Lăng Tuyết Mạn chật vật vô cùng. Có vẻ như hắn đã biết thừa, lại tựa hồ hắn cho rằng lý do của nàng thật gượng ép, muốn nhìn ra sự thật. Lăng Tuyết Mạn không dám nói, chỉ cố trấn định nhìn nhau thật lâu. Quản gia cuối cùng không nói gì, gật gật đầu, "Vâng, nô tài sẽ đi phân phó hạ nhân ngay."

Quản gia đi ra ngoài để lại linh đường trống rỗng. Lăng Tuyết Mạn nửa quỳ nửa ngồi hoảng hốt nhìn cỗ quan tài.

Thể xác và tinh thần mệt mỏi, nàng thật muốn nằm xuống ngủ một giấc, hi vọng vừa tỉnh ngủ, mẹ sẽ ở bên nàng cười ôn nhu, "Tuyết Mạn, hết thảy đều trôi qua rồi. Không ai lại đến khi dễ chúng ta."

Hỗn độn nhắm mắt lại. Ngã xuống. Lệ rơi đầy mặt. Nguồn tại http://truyenyy[.c]om

Con đường phía trước phải đi như thế nào? Ngày sau còn có thể như thế nào? Hạnh phúc lại đang nơi nào?

Hết thảy mờ mịt, bàng hoàng, còn có vô lực.

Hồi lâu có tiếng bước chân vang lên, Lăng Tuyết Mạn không hề động. Thẳng đến tiếng bước chân dừng lại bên cạnh nàng, một chén thuốc màu đen đưa đến trước mặt nàng, "Vương phi mệt mỏi cả ngày hôm nay, nô tài bảo phòng ăn làm canh dược bổ thân cho Vương phi. Mời Vương phi mau dùng nhân lúc còn nóng!"

"Quản gia, ta không muốn uống, ngươi đem đi đi. Ta chỉ muốn nằm một lúc, có thể chứ?" Lăng Tuyết Mạn nói rất nhỏ.

"Vương phi, ngài uống thuốc mới có sức túc trực bên linh cữu Vương gia. Ba ngày sau hạ táng, còn có bảy bảy bốn mươi chín ngày cần phải mỗi ngày dâng hương bái tế cho Vương gia. Sức khỏe Vương phi quan trọng, không thể có cái gì sai lầm." Quản gia nhìn Lăng Tuyết Mạn, kiên trì nói.

Trong lòng Lăng Tuyết Mạn thật phiền, nhìn quản gia một lúc, sau đó nhận chén thuốc, ngồi dậy hỏi: "Quản gia, chén thuốc này không phải là thuốc độc đi?"

Quản gia hơi thay đổi sắc mặt, "Vương phi, nô tài không dám!"

"Ha ha, ta chỉ tùy tiện nói giỡn một chút mà thôi. Mạng ta nhỏ, ai muốn làm cho ta chết đều thật dễ dàng."

Nhắm mắt lại há mồm uống cạn.

Hương vị chua xót ở trong miệng thật lâu không tán đi, như tâm nàng giờ phút này.

Quản gia tiếp nhận bát không, đi lên vài bước lại dừng lại, không quay đầu, chỉ nói: "Vương phi ở chỗ Hoàng Thượng giữ được một mạng đã là không dễ dàng. Ngày sau còn dài. Có Vương gia ở trên trời phù hộ, ngài sẽ không chết!"

Trời vừa sáng, Mạc Ly Hiên tới, nhìn đến quản gia quỳ thẳng tắp, lại nhìn Lăng Tuyết Mạn đang dựa ở trên nệm, lắp bắp kinh hãi, đi đến vài bước kêu: "Mẫu thân?"

"Ly Hiên?" Lăng Tuyết Mạn mở mắt, lười nhác trả lời một tiếng, bàn tay chống mặt đất ngồi dậy, dụi dụi mắt nói: "Trời đã sáng sao?"

"Vâng, mẫu thân ngài trở về phòng nghỉ ngơi một chút sau đó dùng chút đồ ăn sáng đi!" Mạc Ly Hiên thân thiết nói.

"Được." Lăng Tuyết Mạn trả lời Mạc Ly Hiên, đứng lên. Thân mình vẫn đang đau đớn hết sức nhưng nàng không dám biểu hiện ra ngoài, xoay người đi lên vài bước, lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu lại nói: "Ly Hiên, con ở Liễu Hương Cư cách nơi này xa không?"

"Không xa lắm, xuyên qua hồ nước bên ngoài, lại quẹo một lần là đến." Mạc Ly Hiên đáp.

"Vậy con dùng đồ ăn sáng chưa?" Lăng Tuyết Mạn như có đăm chiêu gật đầu hỏi.

"Đã dùng."

"Được, ta đi."

Quản gia cũng đứng lên hướng ra ngoài hô: "Xuân Đường Thu Nguyệt hầu hạ Vương phi!"

Từ ngoài cửa tiến vào hai nha hoàn khuôn mặt đẹp đẽ, đến trước mặt Lăng Tuyết Mạn, quỳ xuống, thanh thúy nói: "Nô tì thỉnh an Vương phi!"

"Ách, không cần đa lễ, các ngươi đứng lên đi." Lăng Tuyết Mạn mỉm cười.

Đi tới cửa phòng ngủ, Lăng Tuyết Mạn dừng chân, dùng thân thể che tầm mắt nha hoàn, không cho các nàng nhìn đến bên trong, cười nhẹ nói: "Ta muốn tắm rửa trước, sau đó sẽ dùng bữa."

Xuân Đường cùng Thu Nguyệt không chần chờ nói: "Nô tì sẽ đi chuẩn bị trước, xin Vương phi chờ một chút!"

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/mi-hau-hi-lanh-hoang/chuong-9/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận