Lời này vừa nói ra, mọi người trong đại điện Đông cung kinh ngạc!
Trên mặt Mạc Kỳ Minh không chút thay đổi, nhưng nội tâm gấp gáp không thôi, một câu cuối cùng của Mạc Kỳ Hàn kia, làm Mạc Kỳ Minh gần như có thể đoán được câu kế tiếp Mạc Kỳ Hàn muốn nói gì, hắn nhất định nói, muốn chứng minh trong sạch, vậy thì Lăng Tuyết Mạn nghiệm thân!
Nhưng, làm sao dám nghiệm thân đây? Vừa nghiệm, Lăng Tuyết Mạn liền thật sự chết chắc rồi! Text được lấy tại truyenyy[.c]om
Sống ba mươi năm, chưa bao giờ trải qua một khắc khẩn trương như vậy, trong lòng bàn tay rịn ra tầng tầng mồ hôi mịn, Mạc Kỳ Minh mặc dù vô cùng phẫn nộ, hận Lăng Tuyết Mạn không biết liêm sỉ tằng tịu với người, hận nàng nguyện ý vì nam nhân kia mà chết, nhưng, bảo hắn nhìn nàng chết, hắn thế nào cũng làm không được!
Bàn tay to căng thẳng, Mạc Kỳ Minh ngước mắt đối diện với đôi mắt thâm trầm của Mạc Kỳ Hàn, hắn không nghĩ cúi đầu đối với Mạc Kỳ Hàn, hôm nay vì Lăng Tuyết Mạn, hắn sẽ làm, nhưng, nàng làm sao biết hắn vì nàng làm những chuyện đâu?
Đôi mắt khép hờ, trong lòng đột nhiên cảm giác chua xót, phu quân của nàng say mê nắm lấy mĩ nhân giang sơn, ném nàng lên chín tầng mây, muốn giết nàng để dùng ngôi vị Hoàng Hậu mượn sức quyền thần, tình nhân của nàng sắp kết hôn với công chúa làm phò mã, mà nàng bị giam ở trong đại viện kín cổng cao tường cái gì cũng không biết, nếu như nói Lâm Mộng Thanh là tình nhân của nàng… Mà hắn, một nam nhân cực kỳ để ý nàng, một nam nhân nàng chỉ coi là bạn bè, lại cam nguyện vì nàng quỳ xuống trước kẻ thù…
Đứng dậy, đi ra khỏi bàn, quỳ gối, đầu gối đụng vào trên sàn đá cẩm thạch vang lên chát chúa thanh âm, trong điện nháy mắt an tĩnh, đến chút tiếng vang cũng không có.
Mọi ánh mắt tập trung lại, Mạc Kỳ Hàn lẳng lặng nhìn Mạc Kỳ Minh quỳ gối phía dưới, trong mắt chợt lóe khoái ý rồi tới hận ý tan không được!
"Thái tử điện hạ, thần huynh quỳ cầu điện hạ khai ân!"
Sau một câu nói ngắn gọn, đó là tiếng vang của cái trán cúi chạn trên nền đá cẩm thạch, sau đó là lời khẩn cầu, "Cầu điện hạ tha Lăng Tuyết Mạn một mạng!"
Mạc Kỳ Hàn ngồi lâu chưa động, nhếch môi không nói được lời nào, cặp mắt lạnh như băng thẳng tắp theo dõi kẻ phía dưới, trên khuôn mặt bình tĩnh nhìn không ra bất luận cảm xúc gì.
Bạch Tử Di cùng Hạ Lệ Nhân ngồi không yên nhưng một cử động nhỏ cũng không dám, quan hệ của phụ thân cùng Tam Vương gia Mạc Kỳ Minh bọn họ tất nhiên là biết được một chút, giờ phút này, tình cảnh này, nam nhân bên cạnh luôn luôn mỉm cười này lại cao cao tại thượng, cả người tản ra khí phách đế Vương cùng rét lạnh, làm tâm người ta sinh khiếp sợ.
Thật lâu sau, mấy người Mạc Kỳ Diễn lặng im, cũng không nói một tiếng, chỉ dại ra nhìn Mạc Kỳ Minh.
Rốt cục, Mạc Kỳ Diễn dẫn đầu đi ra khỏi bàn, quỳ xuống ở bên cạnh Mạc Kỳ Minh, "Thần huynh quỳ cầu điện hạ bỏ qua cho Tứ Vương phi Lăng Tuyết Mạn!"
Sau đó, Mạc Kỳ Lâm, Mạc Kỳ Sâm, Mạc Kỳ Dục lần lượt đi ra, ào ào quỳ xuống, cũng một câu nói kia, "Thần đệ quỳ cầu điện hạ tha Tứ tẩu một mạng!"
Hạ Lệ Nhân cùng Bạch Tử Di run lên, không thể tin được trừng lớn mắt, nữ nhân kia không được phu quân yêu thích, nhưng lại làm cho năm vị Vương gia nâng niu ở trong lòng bàn tay, lấy mạng che chở!
Nhìn quét qua năm người quỳ gối phía dưới, Mạc Kỳ Hàn chậm rãi nói: "Tam ca hiếm khi có việc cầu bản cung, nhưng hôm nay lại vì Lăng Tuyết Mạn mà quỳ, còn có hành động của các huynh đệ khác, làm bản cung cực kì khiếp sợ! Nếu các huynh đệ đều kiên định cầu xin cho Lăng Tuyết Mạn như thế, bản cung cũng không kiên trì ban chết cho ả nữa, nhưng, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!"
"Tạ điện hạ!" Năm người cùng kêu lên, trong giọng nói tràn đầy kinh hỉ.
Mạc Kỳ Hàn nhoẻn miệng cười, "Các huynh đệ đứng lên đi, chúng ta tiếp tục uống rượu! Không cần làm hỏng hưng trí!"