Ma Long Phiên Thiên Chương 487-88: Mộc Thiên Tình

Mà tất cả cương thi cường hãn cùng Chiến Hồn hung mãnh kia oanh kích ở trên thân thể của nó, lại phảng phất giống như kiến càng lay cây, thậm chí ngay cả lân giáp của nó cũng không phá được chút nào.

Khi Phong Liệt rời khỏi Tiểu Lương Trang tiến vào Ma Quỷ Bình Nguyên một khắc, đầu Âm Lão Thú này thân hình đột nhiên dừng lại, con mắt thứ ba trên trán khẽ mở ra chút ít, lóe ra u mang lạnh lẽo.

Sau một khắc, nó bỏ qua thức ăn ngon chung quanh, đột nhiên lướt lên trời cao, bay về phía vị trí mà Phong Liệt đang đứng.
Ma Quỷ Bình Nguyên mênh mông vô tận, ngang dọc tính ra chừng mười vạn dặm phương viên, muốn tìm kiếm tung tích của một tòa Long Hoàng thần phủ trong một mảnh thiên địa rộng lớn như vậy, thật sự không phải là một chuyện dễ dàng.

Phong Liệt ngồi ở trên lưng Kim Câu bay nửa ngày, cũng là không thu hoạch được gì.

Bất quá, hắn cũng không nóng nảy, từ việc gặp phải vô số Long Vũ Giả xông loạn đi loạn kia trên vẻ mặt đều là sự mờ mịt xem ra, tựa hồ bọn họ cũng không tìm được tung tích của Long Hoàng thần phủ.

Kế tiếp, hắn liền cứ như vậy ở trên không trung truy tìm mục tiêu, chậm rãi đến gần vào chỗ sâu trong bình nguyên.

Một lúc lâu sau, đột nhiên, trong tai Phong Liệt truyền đến thanh âm của Hỏa Mãng Vương:

-Công tử, phía trước năm mươi dặm, đám người Băng Long Giáo kia tựa hồ gặp chút phiền toái.

-Nga?

Phong Liệt lông mày khẽ nhíu lại, hắn biết " đám người Băng Long Giáo kia" trong miệng Hỏa Mãng Vương tất nhiên là chỉ đám người Băng Ly, Mộc Thiên Tình, Lăng Cô Thành.

Tính ra thời gian hắn rời khỏi Tiểu Lương Trang cũng được nửa ngày rồi, đám người Băng Long Giáo hiện tại ở chỗ này thật sự cũng không phải việc ngoài ý muốn.

Đối với Mộc Thiên Tình cùng Lăng Cô Thành, hắn cũng không để ở trong lòng, nhưng Tiểu ma nữ Băng Ly cũng là cháu gái mà Lê Bá thương yêu nhất, Phong Liệt cũng không biết có nên hiện thân hay không.

Sau khi nghĩ ngợi một chút, hắn liền vỗ vỗ lên lưng Kim Câu, hướng về phía trước chạy tới.

Lấy tốc độ kinh người của Kim Câu, khoảng cách năm mươi dặm đảo mắt đã tới nơi.

Phong Liệt từ rất xa liền thấy được trong rừng cây khô cả vùng đất một mảnh âm vụ lượn lờ, bốn mươi năm mươi tên thanh niên mặc bạch y đang bị trên trăm cương thi với hình thù kỳ lạ vây ở bên trong, bị đánh túi bụi, ba người Tiểu ma nữ Băng Ly, Mộc Thiên Tình, Lăng Cô Thành cũng đang ở trong đó.

Những cương thi kia có hình người, có hình con nhện, có con giống như ma lang, còn có một vài Long Tượng, Bạo Hùng, Minh Lang vân vân.

Đặc điểm lớn nhất của Cương thi chính là có một thân thể chắc chắn, sức lực lớn vô cùng, cực kỳ hung lệ, mặc dù động tác cứng ngắc, nhưng tốc độ cũng rất nhanh.

Hơn nữa là hôm nay những cương thi trong rừng cây này, cường độ thân thể cực cao, những đệ tử Băng Long Giáo kia dùng đao kiếm có hàm chứa nguyên lực chém vào trên người chúng nó, phát ra từng tiếng nổ trầm "Bang bang" như đánh vào thuộc da, có lực sát thương không cao.

Rất hiển nhiên, những cương thi này cũng không phải là cương thi bình thường, mặc dù chưa đạt tới Phi Thiên Cương Thi Vương, nhưng thực lực cũng sẽ không thua cao thủ Cương Khí Cảnh, khiến cho một đám đệ tử Cương Khí Cảnh của Băng Long Giáo ứng phó cực kỳ khó khăn, thỉnh thoảng có người bị thương, giờ phút này trên mặt đất đã ngã xuống năm sáu thân ảnh mặc bạch y, nữ có nam có.

Về phần Lăng Cô Thành, Mộc Thiên Tình, Băng Ly cùng với ba tên đệ tử Thần Thông Cảnh khác, còn lại là chịu trách nhiệm kiềm chế hai đầu Cương Thi Vương cường hãn có thể ngự không phi hành.

Mộc Thiên Tình cùng Băng Ly hai nàng cùng chung tay đối phó với một đầu Đại Địa Hùng Vương Cương Thi cao chừng năm trượng, đầu cương thi này khi còn sống đã là một đầu Long Hùng Tứ Giai đã thức tỉnh Ma Long huyết mạch rồi, mà hôm nay mặc dù trở thành cương thi, nhưng khí thế lại vẫn cực kỳ cường hãn như cũ, không kém cao thủ Thần Thông Cảnh hậu kỳ chút nào.

Tiếng rống thảm của Hùng Vương kinh thiên động địa, chấn động khiến cho một đám đệ tử Băng Long Giáo rách cả màng nhĩ, gần như muốn hộc máu, thân thể cao lớn nhanh như gió, phàm là bị nó dính trên người, sẽ dễ dàng bị phách thành huyết vụ, t nh cờ thi triển đại thần thông "Thiên Chấn" một chút, tất cả cây khô chung quanh đều bị chấn thành bụi, bay đầy đất, uy thế vô cùng kinh người.

Lúc này, Mộc Thiên Tình là Thần Thông Cảnh Tứ Trọng Thiên đang không ngừng sử dụng đại thần thông " Băng Phong", có ý đồ chế trụ Hùng vương lại, nhưng bất đắc dĩ thân thể của cương thi Hùng Vương này lại cực kỳ cường hãn, chẳng những chắc chắn vô cùng, hơn nữa còn có được lực lượng lớn vô cùng.

Mỗi một lần nó bị đại thần thông oanh kích, cũng chỉ dừng lại trong thời gian một hơi thở, sau đó rất nhanh liền thoát ra, tiếp tục tung hoành tàn sát bừa bãi, không người nào có thể ngăn cản.

Tiểu ma nữ Băng Ly mặc dù tu vi chỉ vẻn vẹn là Cương Khí Cảnh Nhị Trọng Thiên, nhưng Băng Long Hoàng đại thần thông "Băng Phong Thiên Lý" cũng cực kỳ cường hãn, mỗi một lần phóng ra, cũng có thể đem không gian trong phương viên ba mươi trượng quanh Hùng vương đông lại thành một khối Huyền Băng, uy lực so với thần thông của Mộc Thiên Tình hiển nhiên cao hơn không chỉ một cấp bậc.

Chỉ bất quá, Hùng vương kia hung hãn vượt quá sức tưởng tượng, thế nhưng có thể thi triển Ma Long đại thần thông "Thiên Chấn" đem tất cả Huyền Băng quanh người đều đánh tan tành.

Mộc Thiên Tình cùng Băng Ly hai nàng thay phiên thi triển đại thần thông để phong ấn Hùng vương, nhưng lại như cũ bị nó bức phải liên tiếp lui về phía sau, chỉ cần hơi thất thần thì cái mạng nhỏ sẽ gặp nguy heiemr, trên hai khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ kia không khỏi đổ mồ hôi, trong lòng như có lửa đốt.

Ở địa phương cách hai người bọn họ ngàn trượng, Lăng Cô Thành cùng ba tên đệ tử Thần Thông Cảnh sơ giai khác đang đau khổ chống đỡ một đầu Minh Hổ có thực lực không kém Đại Địa Hùng Vương Tứ Giai chút nào, mặc dù bốn người thoạt nhìn so với Mộc Thiên Tình cùng Băng Ly dễ chịu hơn một chút, nhưng cũng là tràn ngập nguy cơ, muốn thắng rất là khó khăn.

- Băng Phong Thiên Lý!

"Ken két ca!"

Đại Địa Hùng Vương thân hình hơi chậm lại, quanh người ba mươi trượng trong nháy mắt cũng hóa thành một khối băng lớn.

-Ngao rống.

Ở bên trong khối băng, Hùng vương đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, quanh người đột nhiên xuất hiện một tiếng "Ong ong" chấn động, nhưng ngay sau đó chỉ nghe rầm một tiếng, Huyền Băng chung quanh tất cả đều bị chấn vỡ, nó tức giận gầm thét một tiếng, nhanh chóng lắc mình đuổi theo Băng Ly.

-Đại sư tỷ! Làm thế nào bây giờ? Đầu Hùng vương ghê tởm này quá cường hãn! Thế nhưng có thể ngạnh kháng đại thần thông của chúng ta, như vậy còn đánh thế nào a?

Băng Ly bất đắc dĩ kêu ầm lên.

-A Ly kiên trì một chút nữa đi! Tín hiệu cầu viện chúng ta đã phát ra được một lúc rồi, tin tưởng ba vị tiền bối hộ pháp rất nhanh sẽ tới cứu chúng ta!

- Băng Phong.

Ánh mắt Mộc Thiên Tình lạnh nhạt, tận lực duy trì sự tỉnh táo, không ngừng thi triển đại thần thông ngăn cản sự truy kích của Hùng vương.

Tiểu ma nữ Băng Ly bất đắc dĩ vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, một bên nhanh chóng lắc mình lui về phía sau, một bên nhíu mày nói:

-Thật là xui xẻo! Sớm biết những cương thi này khó ứng phó như vậy, người ta sẽ không tới … a! Không tốt!

Nàng còn chưa nói hết lời, đột nhiên kinh hô một tiếng, ngửa mặt lên trời ngã nhào trên đất, cũng là chỉ lo nói chuyện, không cẩn thận bị một cây Khô Đằng với độ dẻo cực mạnh khiến cho trật chân té trên mặt đất, té ngã chỏng vó.

Lần này không phải chuyện đùa, tốc độ của nàng vốn là so với Hùng vương chậm hơn không ít, phải cần cùng với Mộc Thiên Tình thay phiên nhau thi triển đại thần thông mới có thể miễn cưỡng cản trở bước tiến của Hùng Vương, nhưng giờ phút này nàng bị ngã như vậy, vừa đúng lúc đại thần thông của Mộc Thiên Tình vừa mới mất đi hiệu lực, Hùng Vương cương thi kia trong nháy mắt liền phủ xuống đỉnh đầu Tiểu ma nữ, một chưởng lớn đột nhiên chụp tới, kình khí gào thét làm cho ánh mắt của Tiểu ma nữ cũng không mở ra được, không khỏi cả hét lớn kêu cứu.

-A … Đại sư tỷ cứu ta!

-A Ly!

Mộc Thiên Tình cũng không khỏi cả kinh tới mức mặt mày biến sắc, trái tim thoáng chốc nhảy lên tới cổ họng.

Nàng bởi vì khi còn bé có một quá khứ thống khổ, đối với tất cả mọi người chung quanh đều lãnh đạm không hề thân cận, chỉ có một mình Tiểu ma nữ là có tình tỷ muội, lúc này mắt nhìn tỷ muội duy nhất của mình sắp chết oan chết uổng, nàng hận thể dùng bản thân mình thay thể, tim như bị đao cắt.

Chỉ bất quá, giờ phút này nàng mặc dù muốn cứu viện cũng không còn kịp rồi, Cự chưởng của Hùng Vương tuyệt đối sẽ đem Băng Ly đánh nát thành thịt vụn trước khi chính mình thi triển đại thần thông lần nữa.

Lúc này, chẳng những là Mộc Thiên Tình kinh hoảng không biết làm sao, ngay cả toàn bộ đệ tử Băng Long Giáo khác cũng kinh hãi muốn chết.

Lúc trước mặc dù tình thế khẩn trương, nhưng miễn cưỡng cũng có thể cùng cương thi duy trì một sự thăng bằng vi diệu, nhưng nếu như Tiểu ma nữ vừa chết, Mộc Thiên Tình mình tuyệt đối không ngăn được đầu Hùng Vương kia, một khi phá vỡ sự thăng bằng này, kế tiếp mọi người trong Băng Long Giáo sợ rằng cũng khó thoát khỏi cái chết.

Trong lúc nhất thời, trên mặt lần lượt từng người cũng tràn đầy sự khiếp sợ cùng tuyệt vọng.

Mắt thấy Cự chưởng của Hùng vương sắp rơi xuống, Tiểu ma nữ sắp hương tiêu ngọc vẫn, đột nhiên, một luồng sáng thanh sắc trong hư không sáng lên, chợt lóe rồi biến mất.

Ngay sau đó, chỉ nghe "Oanh" một tiếng, cả vùng đất vang lên một tiếng nổ vang ầm ầm, âm thanh ù ù bên tai không dứt.

Mọi người hoảng sợ nhìn lại, chỉ thấy Tiểu ma nữ Băng Ly đang kinh hồn chưa ổn định nằm trên mặt đất, nhắm chặc hai mắt, vẻ mặt sợ hãi, mà đầu Hùng Vương vô cùng hung hãn kia lại biến mất không thấy, lưu lại một đại động tối như mực trên mặt đất.

Nhìn một màn này, tất cả mọi người rung động thật lâu, thất thần một trận.

"Phanh!"

Một tiếng động lớn vang lên.

Một gã thiếu niên tuấn tú mặc trường bào màu đen đứng trên mặt đất, không thể nghi ngờ chính là Phong Liệt.

Hắn phất tay một cái, từ cái hố to bị trúng chiêu bắn ra một đạo thanh mang, lọt vào trong tay áo của hắn, sau đó nhìn Tiểu ma nữ Băng Ly vẻ mặt đang dại ra trên mặt đất một chút, khẽ thở phào nhẹ nhỏm, tiến lên đỡ nàng đứng dậy.

Lúc trước bởi vì tình huống quá mức khẩn cấp, hắn không thể không tế xuất ra Trấn Long Thiên Bi, đem đầu Hùng Vương kia đánh xuống dưới nền đất, theo hắn đoán chừng, đầu cương thi kia mặc dù không chết, sợ rằng cũng sẽ biến thành thịt vụn.

Lúc này, Tiểu ma nữ Băng Ly bị Phong Liệt ôm lấy, tinh thần chợt phục hồi lại, nàng ngây ngốc nhìn Phong Liệt, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ khó có thể tin, nhưng ngay sau đó trong nháy mắt đôi mắt kia lại chứa đầy nước mắt.

-Phong Liệt? Là ngươi! Phong Liệt thối tha! Vì sao không sớm xuất hiện một chút! Oa … người ta lại tưởng là mình phải chết rồi! Ô ô ô! Ngươi thật là đáng ghét! Ô ô ô …

Nàng thoáng cái nhào vào trong ngực Phong Liệt, ôm chặt lấy eo Phong Liệt, khóc bù lu bù loa, nước mắt nước mũi rất nhanh ướt đẫm chiếc áo của Phong Liệt.

-Tốt lắm, không có chuyện gì, không phải sợ!

Phong Liệt nhẹ giọng an ủi.

Giờ phút này được một thiếu nữ xinh đẹp ôm chặt như thế, trên mặt Phong Liệt không khỏi có mấy phần lúng túng, hơn nữa hai tiểu bạch thố to ở trước ngực Tiểu ma nữ kia, lại càng chen chúc khiến hắn thở không nổi.

Bất quá, hắn cũng biết lần này nha đầu này thật sự bị sợ hãi, nên cũng không đẩy nàng ra, chỉ có thể để mặc cho nàng ôm.

Lúc này, Mộc Thiên Tình đi lại gần, đem Tiểu ma nữ từ trong ngực Phong Liệt kéo ra ngoài, ôm vào trong ngực của mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn luôn luôn lạnh lùng kia lúc này cũng tràn đầy nước mắt.

-Ô ô! Đại sư tỷ!

-A Ly đừng khóc! Hết thảy cũng đã qua!

Mộc Thiên Tình cảm kích liếc mắt nhìn Phong Liệt một cái, hai mắt đẫm lệ nói:

-Cảm ơn ngươi cứu A Ly.

-Không có gì, đây là việc ta phải làm.

Phong Liệt lạnh nhạt gật đầu.

-Vô luận như thế nào ta cũng muốn cảm tạ ngươi, ta chỉ có một hảo tỷ muội là A Ly, thật sự không muốn nhìn thấy nàng có chuyện gì.

Mộc Thiên Tình nói, tựa hồ đang suy nghĩ làm cách nào để tạ ơn Phong Liệt.

Phong Liệt khẽ cười lắc đầu, hắn cứu người cũng không phải muốn được người ta trả thù lao.

Lúc này, tâm tình hoảng sợ của Tiểu ma nữ cũng dần dần bình phục, nàng từ trong ngực Mộc Thiên Tình chui đi ra, đôi mắt đẹp dần dần khôi phục vẻ giảo hoạt lúc trước, nàng nháy mắt hai cái, hừ hừ nói với Phong Liệt:

-Phong Liệt, hừ hừ! Ngươi đừng nghĩ sẽ khiến bổn tiểu thư cảm kích ngươi! Ngươi mặc dù đã cứu ta, nhưng cũng chiếm tiện nghi của người ta, chúng ta coi như là huề nhau, ta liền không nói cho gia gia.


Hai mắt Phong Liệt không khỏi trợn tròn, há hốc mồm một trận:

-Gì? Ta nào có chiếm tiện nghi của ngươi?

Tiểu ma nữ đảo cặp mắt trắng dã, thấp giọng lẩm bẩm nói:

-Hừ! Mới vừa rồi … mới vừa rồi phía dưới của ngươi chạm vào người ta! Đừng tưởng rằng người ta cái gì cũng không hiểu, lưu manh!

-Ách.

Khuôn mặt của Phong Liệt không khỏi đỏ lên, thật nhiều ngày không có gần nữ sắc, đột nhiên có một Tiểu La Lỵ kiều mỹ như vậy nhào vào ngực mình, lại ôm mình chặt như vậy, có chút phản ứng cũng là bình thường có được hay không.

Mà lúc này, gương mặt của Mộc Thiên Tình cũng hơi đỏ lên, trong đôi mắt nhìn về phía Phong Liệt đẹp khe khẽ hiện lên một tia khác thường, hai mắt tựa hồ lại lơ đãng liếc về phía hạ thể của Phong Liệt.

-Khụ khụ! Cái kia … ta còn có chút chuyện, hiện tại cáo từ!

Bị băng sơn mỹ nữ đảo mắt nhìn qua, Phong Liệt theo bản năng thu bụng lại, giờ phút này mặc dù da mặt của hắn đủ dày, cũng không khỏi cảm thấy mình không có đất dung thân, liền vội vàng gọi Kim Câu, tiến vào trong tầng mây.

Tiểu ma nữ cùng Mộc Thiên Tình Phong Liệt nhìn chật vật chạy trốn như vậy, hai nàng liếc mắt nhìn nhau sau đó không khỏi cười lớn lên.
Có lẽ là sống sót sau tai nạn nên càng làm người ta thêm trân quý, hai nàng giờ phút này thoải mái cười to cũng không cố kỵ chút nào, ngay cả Mộc Thiên Tình lúc bình thường không thích cười nói cũng cười tới run rẩy hết cả người, làm một vài nam đệ tử ở phía xa không khỏi nhìn tới mức choáng váng.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/ma-long-phien-thien/chuong-319/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận