Ma Thiên Ký
Tác giả: Vong Ngữ
Quyển 1: Quỷ Tông
Chương 145: Lạc bào.
Nguồn: Vipvanda
Sưu tầm: tunghoanh.com
»-(¯`v´¯)-» Nhóm dịch: Sói Già »-(¯`v´¯)-»
*Lạc bào: Chạy đi.
Trong lòng Liễu Minh cảm thấy kinh ngạc, do dự một chút rồi cũng yên lặng dùng phương pháp này thúc dục.
- Phốc!
Một đám mây màu trắng từ trong ốc đồng bay ra.
Một đống đồ vật lăng không xuất hiện trên mặt đất.
Rõ ràng là hơn mười cái hộp lớn nhỏ, ba kiện đồ vật cùng với một lớp giáp xác của Thông Linh Xích Giao màu hồng đỏ thẫm, nguyên vẹn không sứt mẻ gì.
Liễu Minh thấy vậy vốn ngẩn ngơ, sau đó là đại hỉ.
Hắn vội vàng rót Pháp lực vào trong ốc đồng, cũng dùng Tinh Thần Lực tập trung lên một thanh đoản nhận óng ánh ở trên mặt đất.
Lúc này, ốc đồng khẽ run lên, bạch quang lại lóe lên, thanh đoản nhận nằm trên mặt đất kia lăng không biến mất, không thấy bóng dáng.
- Quả nhiên là đồ vật không gian! Không ngờ đầu Thông Linh Xích Giao này lại có mang theo loại bảo vật này trên người. Không hổ là yêu thú Hóa Tinh Kỳ sống không biết bao nhiêu năm.
Mặt mũi Liễu Minh tràn ngập hưng phấn, thì thào nói.
Hắn tự nhiên không biết, kiện Tu Di Loa này cũng không phải là của Thông Linh Xích Giao. Xích Giao chỉ thuận gió bẻ măng đoạt lấy từ trên người huynh muội Hải tộc mà thôi. Không nghĩ tới hôm nay lại tiện nghi cho Liễu Minh.
Lúc này, Liễu Minh yên lặng niệm pháp quyết, dùng Tinh Thần Lực rót vào bên trong Tu Di Loa xem xét. Liễu Minh phát hiện không gian bên trong chẳng qua chỉ cao hơn một trượng, rộng hơn một trượng. Không gian này cũng không quá lớn.
Nhưng cho dù như thế thì Liễu Minh cũng rất mãn ý.
Dù sao vật này cùng với khăn Tu Di hoàn toàn khác nhau. Đồ vật chứa đựng ở bên trong lại không hề có chút sức nặng nào.
Huống hồ dưới loại tình huống này, Tu Di Loa vừa vặn có ích đối với hắn.
Liễu Minh lại tiếp thục thử thu hồi thanh đoản nhận óng ảnh rồi lại nhả ra thả vào trong tay. Về sau hắn lại dùng ngón tay vuốt ve Tu Di Loa một hồi mới phát hiện ra đây là một kiện Linh Khí hạ phẩm có sáu tầng cấm chế.
Ánh mắt Liễu Minh nhìn hai kiện đồ vật khác ở trên mặt đất. Đoản nhận cầm trong tay thu lại, sau đó giơ trảo hấp trong hư không nhiếp hai kiện đồ vật kia tới tay.
Một kiện là một thanh trường đao huyết sắc dài nhỏ, một kiện là lệnh bài màu lam nhạt, mặt ngoài có hoa vân vô cùng tinh mĩ.
Cả hai kiện đồ vật này đều tản mát ra tinh quang nhàn hạt, hiển nhiên đều là Linh Khí.
Bất quá chờ Liễu Minh phân biệt rót một ít Pháp lực vào trong hai kiện Linh Khí kiểm tra một chút thì lại vô cùng bất ngờ.
Thanh trường nhận huyết sắc kia chỉ là một kiện Linh Khí hạ phẩm có một tầng cấm chế. Mà mặt ngoài tấm lệnh bài kia không ngờ hiện lên mười tám tầng vân trận. Đây rõ ràng là một kiện Linh Khí trung phẩm đỉnh giai, chỉ thiếu một chút nữa là có thể trở thành Linh Khí thượng phẩm.
Trong lòng Liễu Minh thầm giật mình, nhưng mặc cho hắn điên cuồng rót Pháp lực vào trong tấm lệnh bài thế nào thì ngoại trừ hào quang càng lúc càng chói mắt tỏa ra bên ngoài cũng không xuất hiện bất kỳ một công năng hiệu quả nào khác.
Xem ra kiện Linh Khí này mặc dù bất phàm, nhưng muốn thúc dục nó hơn phân nửa vẫn cần một bộ pháp quyết đặc thù. Trong lòng Liễu Minh thầm cảm thấy tiếc nuối, hắn lắc đầu thu cả hai kiện Linh Khí vào trong Tu Di Loa.
Đối với Liễu Minh mà nói, hiện tại Linh Khí mang tính công kích chỉ cần một kiện là đủ dùng rồi.
Thanh đoản nhận cùng với trường đao huyết sắc kia còn không có nhiều tầng cấm chế như Thiên Nguyệt Kiếm của hắn. Liễu Minh tự nhiên không có ý định đổi một kiện khác.
Bất quá Liễu Minh nhìn Tu Di Loa trong tay, suy nghĩ một chút lại vung tay áo lên lây Phục Ma Liên ra thu vào bên trong Tu Di Loa.
Hiện tại có Tu Di Loa có thể ẩn tàng đồ vật, hắn dĩ nhiên sẽ bỏ qua ý định giao ra kiện Linh Khí Phục Ma Liên này.
Dù sao Phục Ma Liên cùng với những kiện Linh Khí đao kiếm khác hoàn toàn bất đồng, đối với Liễu Minh vẫn có công dụng rất lớn.
Không riêng gì thế, Liễu Minh còn lấy khăn Tu Di ra, lấy cái hộp đựng tức đất cho vào trong Tu Di Loa.
Về phần những vật khác, Liễu Minh ngược lại không có ý tứ động vào.
Thời gian tiếp theo, Liễu Minh tiện tại nhặt một cái hộp ngọc trên mặt đất lên mở ra xem. Bên trong có một cây hoa màu bạc dài gần tấc, toàn thân tản mát ra linh khí tinh thuần.
- Dạ Ngân Thảo!
Liễu Minh liếc mắt là nhận ra lai lịch linh thảo ở trong hộp ngọc. Không ngờ đây lại là một loại linh thảo quý hiếm dị thường, là tài liệu phụ trợ thiết yếu dùng để luyện chế nhiều loại đan dược.
Sau đó Liễu Minh lại mở những hộp ngọc khác ra, bên trong đều là những thiên tài địa vật, linh thảo có giá trị không hề kém Dạ Ngân Thảo.
Những vật này tự nhiên là Thông Linh Xích Giao sau khi đánh chết đệ tử chư tông tìm trên người được một ít linh vật giá trị cao. Thậm chí trong đó còn có một cây nhân sâm óng ánh màu vàng kim lớn bằng cánh tay.
Đây chính là một cây linh thảo ngàn năm, dù cho một vị Linh Sư - Ngưng Dịch Kỳ có trực tiếp ăn vào cũng có thể khiến cho Pháp lực bạo tăng một đoạn.
Liễu Minh đại hỉ, hắn tự nhiên thu gốc linh thảo ngàn năm này cùng với những cây linh dược hữu dụng với bản thân khác vào trong Tu Di Loa. Còn lại một cái hộp thì cho vào trong khăn Tu Di.
Về phần lớp giáp xác Thông Linh Xích Giao kia, Liễu Minh cẩn thận quan sát một lượt, lại dùng tay gõ gõ vài cái. Cuối cùng vẫn xác định đây chính là lớp giáp xác mà Thông Linh Xích Giao lưu lại.
Liễu Minh tự nhiên có ý định lưu lại cho mình dùng, hắn cùng thu vào Tu Di Loa.
Lúc này, Liễu Minh mới nhìn về phía thi thể quái Giao một lần nữa. Trong đầu hắn lóe lên cảnh tượng ngày đó Thạch Xuyên tự mình tiếp đãi vài tên đệ tử mới nhập môn bon hắn, trong lòng thở dài một hơi.
Cũng không biết Thạch sư huynh ở trong Bí Cảnh đến tột cùng tao ngộ cái gì mà lại bị đầu Thông Linh Xích Giao phụ thể mà chết.
Mà đầu quái Giao này, Pháp lực cũng không vượt qua cảnh giới Linh Đồ, một thân huyết nhục cũng hơn phân nửa là của Thạch Xuyên, tự nhiên không có bất cứ vật gì có giá trị ở cỗ thi thể này cả.
Liễu Minh không hề do dự một tay bấm niệm pháp quyết, mấy viên hỏa cầu bắn ra hóa thành hỏa diễm cuồn cuộn bao phủ thi thể quái Giao.
Thi thể quái Giao ở trong biển lửa nhanh chóng cháy đen, trong chốc lát liền hóa thành trong tàn.
...
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên hỏa diễm tụ tập lại, tất cả đều tụ tập lại một điểm trên thi thể quái Giao, phập phùng vài cái rồi biến mất, ngay cả một tia lửa cũng không có.
Liễu Minh thấy vậy tự nhiên giật mình. Hắn vội vàng lùi lại sau vài bước, thanh đoản kiếm màu xanh xuất hiện trong tay.
- Chẳng lẽ đầu Xích Giao kia còn chưa có chính thức mất mạng!
Liễu Minh hoảng sợ thầm nghĩ.
- Phanh!
Tại một vị trí trên thi thể quái Giao cháy đen, một tiếng nổ phát ra, từ đó bay ra một vật. Liễu Minh nhìn kỹ vật này, thoáng nghẹn ngào bật nói:
- Phi sọ!
Đây đúng là đầu lâu của đại ma đầu trong truyền thuyết của Cửu Anh nhất mạch.
Chỉ là ma đầu này không biết vì nguyên nhân gì, dĩ nhiên ẩn thân bên trong cơ thể quái Giao. Đến khi quái Giao chết đi nó mới chậm rãi bay ra.
Về phần hỏa diễm lúc trước, hiển nhiên là do ma đầu kia hút đi.
Hiện tại Liễu Minh nhìn thấy ma đầu kia lại âm thâm kêu khổ, nội tâm cuống quít khẩn trương không hề kém lúc quái Giao phục sinh.
Sự lợi hại của phi sọ, ngày đó hắn ở trên lôi đài đã tận mắt nhìn thấy. Mà bây giờ Pháp lực chỉ còn lại hai ba thành, vô luận là tinh thần hay thân thể đều rất mệt mỏi. Bây giờ đối mặt với ma đầu, hậu quả khôn lường.
Cũng may, phi sọ vừa bay ra lại không có lập tức phóng tới công kích Liễu Minh mà rơi xuống trước thi thể quái Giao, miệng há lớn, bắn đầu cắn xé giống như một con hổ bị bỏ đói lâu ngày.
Liễu Minh thấy vậy, trong lòng an tâm hơn một chút, nửa người trên không động, nhưng nửa người dưới lại vô thanh vô thức trượt về phía sau. Đồng thời Tu Di Loa trong tay cũng lóe lên, Phục Ma Liên xuất hiện quấn mấy vòng trên cánh tay.
Phục Ma Liên có thể khắc chế được ma đầu, tuy nhiên Liễu Minh còn chưa có sử dụng lần nào. Nhưng hắn vẫn cứ lấy ra, nói không chừng có thể khiến cho phi sọ kiêng kị một chút.
Nhưng sau một khắc, Liễu Minh lại vì thế mà hối hận.
Phi sọ vốn lẳng lặng cắn xé thi thể quái Giao, Phục Ma Liên vừa xuất hiện, phi sọ đột nhiên dừng việc ăn uống của mình lại, hung dữ nhìn về phái Liễu Minh.
Liễu Minh biến sắc, lúc này không chút do dự, thân hình khẽ động liền biến thành một đạo hư ảnh bỏ chạy.
Phi sợ rít lên một tiếng, bỗng nhiên hóa thành một đạo hắc khí cuồn cuộn đuổi theo.
Liễu Minh cầm chắc thanh đoản kiếm màu xanh trong tay, chém ra ba đạo kiếm khí mờ mịt.
- Phốc! Phốc! Phốc!
Ba đạo kiếm khí trảm lên hắc khí lại giống như trâu đất xuống biển, biến mất không thấy bóng dáng. Mà ma đầu kia không hề bị thương một chút nào cả.
Từ trong ma khí vang lên những tiếng xuy xuy, rất nhiều sợi tơ hắc khí từ trong bắn ra. Đây chính là tóc của phi sọ. Tốc độ phi hành của phi sọ cực nhanh, chỉ trong chốc lát đã đến sau lưng Liễu Minh.
Liễu Minh hoảng hốt, bỗng nhiên tay áo vung lên, một tấm Phù Lục màu xanh nhạt bắn ra.
Đây chính là Phù Lục mà Liễu Minh thu được trên người nữ đệ tử Phong Hỏa Môn từng đánh lén hắn trước đó. Tuy không biết công dụng của thể cùng uy lực của tấm Phù Lục này như thế nào. Nhưng dưới tình huống Pháp lực của bản thân không còn nhiều lắm, Liễu Minh chỉ có thể lấy ra ứng đối.
Phù Lục ông ông đụng vào mái tóc dài của ma đầu, bị xuyên thủng trăm ngàn lỗ, bỗng nhiên lóe sáng rồi nổ tung.
- Oanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Một cỗ lực lượng cuồng bạo ẩn chứa hai loại thuộc tính Phong, Hỏa bất đồng tản ra xung quanh. nguồn tunghoanh.com
Hỏa diễm điên cuồng hóa thành một phong hỏa trụ phóng thẳng lên trời. Bản thân phong hỏa trụ tiếp tục đi về phía phi sọ.
Phi sọ mặc dù hung ác dị thường nhưng đối mặt với cảnh này cũng chỉ có thể thu mái tóc dài của mình lại. Nó biến thành hắc khí, biến đổi phương hướng, lách qua phong hỏa trụ.
Nhưng chỉ cần giây lát trì hoãn này mà Liễu Minh đã chạy xa được vài chục trượng, thân hình biến mất sau bụi cây.
Phi sọ ngửa mặt lên phát ra một tiếng kêu dữ dằn, biến thành hắc khí đẩy nhanh tốc độ. Nó không hề có ý định buông tha cho Liễu Minh. Lúc này, cả hai một trước một sau chạy trong rừng hơn mười dặm.
Liễu Minh có thân hình nhẹ nhàng, lại được gia trì Kinh Thân Thuật, hai chân hơi dùng lực là có thể nhảy xa mấy trượng.
Mà phi sọ được hắc khí bao phủ lại phảng phất giống như không phải thật thể, tất cả cây đối ngăn cản trước mặt nó giống như không khí. Phi sọ hoàn toàn không tránh không né, chỉ một mực bay thẳng, xuyên qua mọi chướng ngại vật.
Thời gian dần trôi qua, khoảng cách giữa Liễu Minh và phi sọ không ngừng không được kéo giãn mà càng ngày càng gần lại.
Bỗng nhiên hắc khí đằng sau vang lên một tiếng trầm đục bạo liệt, phi sọ vốn ẩn thân ở bên trong thoáng cái không thấy bóng dáng đâu.
Trong lòng Liễu Minh trầm xuống, bước chân dừng lại, đứng ở trên một cây đại thụ, hít sâu một hơi. Ngoài thân cũng hiện ra một bộ đằng giáp mới tinh bao trùm nửa người trên của hắn.