Nơi Ánh Đèn Rực Rỡ Chương 37.1


Chương 37.1
Trò chuyện cùng Vương Anh Cường xong

Trương Chí Minh lái xe đưa Nhâm Nhiễm trở về. Trên đường, anh rẽ sang một hướng khác nói là dẫn cô đến công viên Ngọc Uyên Đàm ngắm hoa anh đào. Cô hơibất ngờ:

“Em cứ tưởng hoa anh đào nở vào tháng 3 kia chứ.”

“Đây là miền Bắc mà, miền Nam chắc chắn sẽ nở muộn hơn.”

Người đến chơi công viên vào chủ nhật rất nhiều, nơi xếp hàng để mua vé đều tràn ngập những cánh hoa anh đào bay lượn. Đặt chân vào công viên, những đóa hoa anh đào nở to như những chiếc bánh bông gòn trắng phau lấp đầy trên nhành cây, khắp nơi đều là người ngắm hoa, họ chỉ có thể chậm rãi bước theo dòng người. Nhâm Nhiễm cảm xúc: “Em cứ tưởng anh không phải là kiểu người có nhã hứng ngắm hoa.”



“Không được kì thị người khác như thế chứ, chỉ là anh không có thời gian, hôm nay trời đẹp thế này, anh cảm thấy nếuđưa em về quá sớm thì không những có lỗi với anh mà còn phụ lòng sắc xuân xinh đẹp này.”

Thời tiết quả thật rất đẹp, gió nhẹ thổi qua các nhánh cây, nụ hoa trắng phau phau rơi xuống như rải tuyết, Trương Chí Minh như được sắc xuân không tên làm lay động, ánh mắt anh như biết cười, tâm trạng rất thoải mái. Nhâm Nhiễm cũng cười: “Khi em còn học ở thành phố H, nơi đó có một trường rất nổi tiếng, hằng năm hoa anh đào đều nở rộ rất đẹp, em từng đi cùng bạn học đến đó, chớp mắt đã bốn năm trôi qua, nhanh thật.”

“Thì đó, thời gian trôi qua quá nhanh, hoa tàn quá vội, cơ hội thoáng qua lại vụt tắt. Anh luôn cảm thấy có quá nhiều việc chưa kịp làm đã vội quá thời, thật bất lực.”

Nhâm Nhiễm từng nghe nhiều những cảm xúc nóng vội tương tự như Trương ChíMinh từ các bạn đồng nghiệp, điểm chungcủa họ là đều được giáo dục rất tốt, có kếhoạch rõ ràng trong tương lai, không bằnglòng với hiện trạng. Cô hoàn toàn lí giảinhưng không hề có tiếng nói chung.

Trương Chí Minh cũng chỉ buột miệng nói, anh lập tức chuyển sang đề tài khác: “Em có cảm thấy, cô Hà đó đặc biệt có hứng thú với em không, tò mò đến kì lạ.”

Nhâm Nhiễm cũng thắc mắc nhưng không tìm được đáp án, cô nhún vai: “Chắc là tò mò về công việc của em mà. Nhưng đàn ông các anh cũng thật có nhã hứng tán gẫu các chuyện phiếm đó, xem ra sức ảnh hưởng của người đẹp quả là kinh hồn.”

Trương Chí Minh bật cười: “Trần Tổng– ông chủ của thằng Cường rất thần bí,cũng chỉ có mỗi cô bạn gái này cho bọn anh nhiều chuyện thôi. Không giấu gì em, anh luôn muốn hẹn gặp ông ta để trình bày mộtkế hoạch đầu tư, hi vọng nhận được sựủng hộ của ông, nhưng thằng Cường chỉlàm một chức nhân viên quèn trong công ty,không bắt chuyện được với sếp nên vẫnchưa hẹn gặp được. Nếu bạn gái ông ta cóđến tìm em, em có thể tận dụng làm quen với cô ấy.”

Nhâm Nhiễm hơi ngạc nhiên, cô vẫn gật đầu: “dạ.”

Trương Chí Minh dừng bước đưa tay nhặt cánh hoa rơi trên tóc Nhâm Nhiễm, đột nhiên dịu dàng: “Renee, em biết không, ánh mắt của em hoàn toàn không giống như cô Hà.”

Nhâm Nhiễm nhìn anh đầy nghi hoặc, anh cười: “Ánh mắt em điềm đạm, không có lúc nhấp nháy bất định. Lần đầu tiên gặp em, anh liền nghĩ, xuất thân của cô gái này nhất định rất tốt, cuộc sống luôn rất thuận lợi, không có gì không chắc chắn với bạnthân, hay biết mấy.”

Nhâm Nhiễm cười trong đau khổ, trước đây rất lâu, một người đàn ông khác cũng từng nói những lời tương tự, có lẽ họ đều xem cô như một đứa trẻ không am hiểu chuyện đời, chẳng lẽ giờ đây cô vẫn còn giữ được nét ngây thơ của ngày nào?

Cô thờ ơ nói: “Ai mà thuận lợi mãi được, mỗi người đều có những cái chúng ta muốn nhưng lại không có được, những điều muốn làm nhưng không làm được.”

Một ngọn gió phớt qua, cánh hoa anh đào bay lả tả lướt qua giữa hai người họ. Trương Chí Minh đột nhiên cảm thấy, mọi hân hoan cười nói xung quanh đều lui bước, gương mặt điềm đạm của cô gái bên cạnh toát ra một nét đẹp mê hồn.

Sau khi quen biết Nhâm Nhiễm, anh cảm thấy tướng mạo, học lực, công việccủa cô đều rất tốt, tính tình khoan dung,nho nhã, là ứng cử viên sáng giá cho vị tríngười yêu thậm chí là vợ, có thể qua lạixem thế nào. Còn việc mối quan hệ luônnhạt nhẽo, một là vì anh vẫn chưa muốntiến tới, đó cũng nằm trong dự đoán củamình – anh không nông nổi và nhiệt tìnhtheo đuổi tình yêu. Lúc này, anh lại có chútbồng bột ngoài dự đoán.

Nhâm Nhiễm vẫn rất nghi hoặc về lòng hiếu kì của Hà Tịnh Nghi.

Sau khi về nhà, cô lên mạng tìm kiếm thông tin, các bài giới thiệu về tập đoàn Ức Hâm rất ít ỏi và đơn giản, tổng công ty đặt tại một cao ốc văn phòng tại khu CBD Bắc Kinh, không cách xa nơi cô làm việc lắm. Lĩnh vực kinh doanh chủ yếu của Ức Hâm bao gồm khai thác địa ốc thương mại, tài chính và đầu tư rủi ro... Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn tên Trần Hoa, trangmạng có những hàng ngàn hàng vạn nhữngcái tên này, cô không tìm được bất kỳ tấmảnh hoặc thông tin nào có giá trị tham khảo.

Tiếp sau đó, Hà Tịnh Nghi cũng không đến tìm cô, cô liền quẳng chuyện này sang một bên. Nhưng một tuần sau, Trương Chí Minh đến tìm và đưa cô cuốn tài liệu Vương Anh Cường hứa cho mượn, anh bất ngờ hỏi cô: “Renee, em có quen ông chủ của Cường, Trần Hoa – chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Ức Hâm không?”

Nhâm Nhiễm lắc đầu: “Trần Hoa – Em có một sư huynh có cái tên này ở trường Đại học Moash – Melbourne, nhưng anh ta đang học tiến sĩ, không thể nào là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Ức Hâm. Sao vậy?”

“Thằng Cường nói với anh, Hà TịnhNghi đến tìm nó, thẳng thắn yêu cầu nó đừng nhắc về em trước mặt Trần Hoa.”

Nhâm Nhiễm há hốc mồm, cô cố lục lọi trí nhớ nhưng cái tên Trần Hoa quả thật quá phổ biến, ngoài ông sư huynh chỉ gặp mặt qua vài lần ra, cô thực không nhớ ra người khác, tập đoàn Ức Hâm không có nghiệp vụ qua lại với ngân hàng cô đang làm, cô chỉ có thể lắc đầu.

Trương Chí Minh nhìn cô đăm đăm như muốn phát hiện điều gì, nhưng ngoài nét hơi hoang mang, Nhâm Nhiễm không có thái độ nào khác. Anh đã sớm để ý được, cô có đôi mắt màu hổ phách, trong veo và êm ả, đôi mắt ấy điềm đạm đón nhận ánh mắt của anh, môi hơi nhếch lên tinh nghịch, hiển nhiên đó không phải là điều anh mong đợi.

Anh tiện tay đưa cô cuốn tạp chí mỏng, nói vu vơ: “Có lẽ tâm tư của người đẹp quả thật sâu thâm khó hiểu y như truyền thuyết, nhưng Trần Tổng của ỨcHâm quả thật là một nhân vật xuất chúng, chả trách cô nàng thiếu cảm giác an toàn. Em xem, đó chính là ông ta.”

Tạp chí này là tạp chí lưu hành nội bộ của tập đoàn Ức Hâm, được in ấn và thiết kế tinh xảo, trang họ đang xem là tấm ảnh của hội nghị nào đó, rất nhiều người mặc áo vest tề tụ trong phòng, ngón tay thon dài của Trương Chí Minh chỉ đến một người đàn ông dáng cao gầy với nét đẹp lạnh lùng ở phía góc bên trái, hơi thở Nhâm Nhiễm đột nhiên dừng lại.

Tấm hình được chụp khá rõ nét, cô không thể nhìn lầm, người đó là Kỳ Gia Thông, bất luận là dáng ngồi thông thái hoặc dáng vẻ ung dung tự tại toát ra trên người, anh vẫn giống hệt trước đây.

Nhâm Nhiễm không biết mình đã im lặng bao lâu, đến khi ngước nhìn lên, Trần Chí Minh cũng đang suy ngẫm điều gì.

“Em không quen ông Trần Hoa này.” Nhâm Nhiễm chua chát nói.

Trương Chí Minh đóng tạp chí lại, cười nói: “Không sao, ông ta đâu phải là ảnh đế màn bạc, không phải ai cũng quen ông ta.”

Anh ăn nói dịu dàng, thong thả gọi phục vụ đến chọn món, trong suốt bữa ăn, họ vẫn trò chuyện không ngớt, duy không nhắc đến chuyện này.

Trần Hoa – Kỳ Gia Thông, thậm chí đổi cả họ lẫn tên.

Sự việc này khiến Nhâm Nhiễm chấn động hơn cả việc hiện tại anh là bạn trai của Hà Tịnh Nghi. Còn chuyện anh điều hành cả một tập đoàn hùng hậu thì cô không hề bất ngờ. Cô hoàn toàn không còn tâm trí ăncơm, Trương Chí Minh đưa cô về nhà nhưng cô không lên lầu, cô đứng một lúc liền quay ngược ra chặn một chiếc taxi đến thẳng địa điểm làm việc của tập đoàn Ức Hâm.

Cô đứng bên kia đường nhìn qua, đó là một tòa nhà cao 36 tầng có dòng chữ “cao ốc văn phòng” màu xám xịt, tòa nhà vốn không bắt mắt ở khu CBD, cô không chỉ một lần đi ngang qua đây, hôm nay là lần đầu cô dừng bước chân lại.

Nơi này giống hệt nơi cô làm việc, tuy đã về đêm nhưng vẫn còn rất nhiều cửa sổ tỏa ánh đèn, ắt có người đang bận rộn tăng ca. Đại sảnh chi chít bảng hiệu của các công ty, hầm đậu xe kế bên lúc nào cũng có xe chạy ra, nhanh chóng hòa lẫn vào dòng xe trên đường.

Hàng tá người trong trang phục công sở đi qua bên cô, một người đi đường vừagọi điện vừa gấp gáp chạy qua bất cẩn va vào cô, cô bừng tỉnh như người mới mộng du, cô ngỡ ngàng nhìn chung quanh rồi đón taxi về nhà.

Vừa vào nhà, cô vứt bay cặp sách, đá văng đôi giày, đi vào phòng vệ sinh bé tẹo tắm gội, cô mơ màng chọn nhầm nút nước lạnh, nước tóe chảy trên người khiến cô lạnh run, cô hoang mang chỉnh lại nước ấm và bình tĩnh hẳn, tâm trạng hoảng loạn qua đi, môi cô nhếch cười đau khổ.

“Không ngờ lại chạy đến đứng sừng sững trước phòng làm việc của hắn, hành vi này thật nực cười.

Nhớ lấy lời mày nói, mày không quen một người tên Trần Hoa. Bây giờ hắn tên gì, là bạn trai của ai thì can hệ gì đến mày?

Hiện tại, sếp, đồng nghiệp và bạn bè mày đều gọi mày bằng cái tên Renee, màylà phụ nữ công sở, không còn là cô bé ấutrĩ ngang nhiên bỏ học, đi máy bay mộtmình đến lao vào vòng tay một người đànông mày không biết rõ.”

Lời chia tay do Chính Bang truyền tải tuy rất tuyệt tình nhưng vì Kỳ Gia Thông không xuất hiện, cho dù cô tự nói hàng vạn lần “Cứ như thế vậy” cũng không chém đứt toàn bộ mong nhớ. Thế nhưng, giờ đây cô cảm thấy lòng cô đã có thể chết rất triệt để, mối tình đó chính thức bế mạc.

Ý nghĩ như vậy khiến tâm trạng luôn căng thẳng của Nhâm Nhiễm thoải mái hơn kể từ cái lúc nhìn thấy tấm ảnh của Kỳ Gia Thông, như một người lao động khổ sai đang được nghỉ dưỡng, cô bắt đầu có sức lực nghĩ đến chuyện khác.

Hà Tịnh Nghi tại sao biết sự tồn tại của cô, đã vậy còn sợ hãi một người yêu đã sớm trở thành thì quá khứ xuất hiệntrước mặt Kỳ Gia Thông. Cô thắc mắc, KỳGia Thông không phải là kiểu người thíchnhắc đến chuyện quá khứ với người yêuhiện tại, cô nhớ khi cô ngây ngô truy hỏimối tình đầu của anh, anh chỉ ban cho vàilời miêu tả.

Có lẽ anh đối xử với Hà Tịnh Nghi theo kiểu khác – bất kể thế nào, đó không can hệ đến bản thân, cô kết luận khách quan, quyết định không suy xét chuyện này nữa.

Nhâm Nhiễm vẫn đi làm, tan ca về nhà bằng xe điện ngầm và tiến hành các công việc hàng ngày khác như bình thường, tần suất Trương Chí Minh hẹn hò cô vẫn y cũ, thái độ cũng không có bất kỳ khác thường nào.

Chuyện này khiến cô hơi kì lạ. Cô biết, hôm đó khi nhìn thấy ảnh củaKỳ Gia Thông, biểu hiện của mình khôngthể được gọi là bình thường, người thôngminh sáng suốt như anh không thể khôngphát giác sự bất thường nơi cô.

Nhưng Trương Chí Minh quyết tâm bỏ qua cử chỉ thất lễ đó, không hề nhắc đến tập đoàn Ức Hâm, Kỳ Gia Thông và Hà Tịnh Nghi. Anh đột nhiên tỏ ra biết quan tâm, chu đáo và tôn trọng, cô vừa bất ngờ vừa xúc động, anh ta hiển nhiên được cộng thêm rất nhiều điểm trong lòng cô.

Có lúc cô than vãn với anh khó khăn trong công việc: “Gần đây cô đồng nghiệp Đinh Hiểu Tình nhiệt tình với em đến khác thường, thỉnh thoảng trông thấy em nói chuyện với sếp vội chạy ào đến dò hỏi liên tục, trước đây cô ta không như vậy, thật kì lạ.”

Anh công tác sớm hơn cô vài năm, đã từng làm việc tại các công ty nước ngoài,khả năng nắm bắt tâm lí của cấp trên, đồngnghiệp chính xác hơn hẳn cô, “Ngân hàngbên em gần đây có kế hoạch thăng chức,cử đi công tác hoặc đào tạo gì không?”

“Thăng chức không phải vào thời điểm này, nhưng hai tháng này nghe nói sẽ chọn một người đến Hồng Kông đào tạo 8 tháng. Thư kí của Giám đốc Lâm nói lần này có thể sẽ được đào tạo nghiêng về lĩnh vực ngân hàng đầu tư và dịch vụ quản lý ngoại tệ, trước mắt, lĩnh vực đầu tư ngân hàng vẫn chưa phát triển nên số người được cử đi đào tạo bên bộ phận quản lý tài sản bên em cũng có hạn.”

“Quá rõ ràng, đồng nghiệp của em muốn giành được cơ hội thực tập lần này, sợ em chiếm vị trí đó của cô ta.”

Nhâm Nhiễm hơi bất ngờ, “Không phải vậy chứ, được đào tạo ở Hồng Kông quả thực rất tốt, nhưng ngành tài chính trongnước phải đợi đến năm 2006 mới mở rộng toàn diện, bọn em không thể chuyển sang phát triển dịch vụ quản lý ngoại tệ, theo em, ngân hàng đầu tư sẽ được xếp sau cùng, cô ta không giống kiểu người ngồi chờ đợi thời cơ trong thời gian dài.”

“Em hi vọng làm trong lĩnh vực này không?”

“Em tự biết năng lực của mình mà, em đã nói với cô ấy từ sớm, với học lực và kinh nghiệm làm việc trước mắt hoàn toàn không có khả năng chuyển sang làm lĩnh vực này, em dự định thi cao học trau dồi thêm.”

“Renee, em không nên lật bài của mình quá sớm, nếu như cô ta xem trọng chuyến đào tạo lần này, chắc chắn sẽ suy bụng ta ra bụng người, một là sẽ không tin những gì em nói, hai là sẽ triệt để lợi dụng nó.”

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/65860


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận