Cô đến máy rút tiền, rút một nữa số tiền trong thẻ ra rồi bắt taxi đi đến bệnh viện, đi thật nhanh vào bên trong, cô sợ Gia Bảo sẽ khóc khi không thấy cô trở về, thằng bé rất sợ cô sẽ bỏ nó mà đi. Ngân hằng ba chân bốn cẳng chạy vào bên trong, nhưng chưa đến cửa cô đã nghe tiếng cười vang vọng ra tận bên ngoài. Cả phòng cấp cứu chỉ có mỗi Gia Bảo, cho nên tiếng cười đó không phải của ai khác ngoài Gia Bảo.
Nhưng thằng bé vốn không hay cười, càng không cười to như thế.
Ngân Hằng đẩy cửa vào bên trong, thấy Minh Nhật đang cùng Gia Bảo đùa chơi vui vẻ. Thấy Ngân Hằng vào, Gia Bảo vui mừng reo lên gọi:
- Chị….
Ngân Hằng bước đến nhoản miệng cười với em trai rồi đưa mắt nhìn Minh Nhật đầy biết ơn. Minh Nhật đứng dậy đỡ lấy túi quần áo trong tay cô xuống giúp cô.
- Cám ơn.
- Chị, anh Minh Nhật không có gạt em, anh nói nhất định chị sẻ trở lại đây, chị sẽ không bỏ em.
- Khờ quá, chị thương bé Bảo nhất, sao chị lại bỏ em được – Ngân Hằng bước đến xoa đầu Gia Bảo khẽ nói, sau đó cô ái ngại nhìn Minh Nhật nói – Xin lỗi bạn, vì có chút chuyện nên bây giờ mới vào được.
- Không sao, mình rất thích Gia Bảo, thằng nhóc rất ngoan. Hai anh em mình chơi với nhau rất vui, phải không Gia Bảo – Minh Nhật đáp rồi hất đầu hỏi Gia Bảo.
- Đúng vậy, anh Nhật rất dễ thương, ngoài chị và ba, em thích anh Minh Nhật nhất – Gia Bảo vô tư bày tỏ tình cảm của mình.
- Cám ơn bạn, thằng bé ít khi vui vẻ thế này – Ngân Hằng đầu nói.
- Mình cũng từng là thằng nhóc cô đơn như Gia Bảo. Lúc đó mình thường tự tìm trò chơi cho riêng mình, bây giờ mình truyền lại cho Gia Bảo một chút thôi.
- Để mình đi mua cơm cho hai người ăn, lúc nãy vội vã chạy vào nên mình quên mất – Ngân Hằng chợt nhớ ra một việc, đã đến giờ cơm trưa rồi.
- Không cần đâu, mình về nhà ăn bây giờ – Minh Nhật liền khoát tay từ chối, sau đó cậu quét qua đống đồ có tập vở túi xách của Ngân Hằng thắc mắc hỏi.
- Bạn định dọn ra khỏi nhà luôn sao?
Ngân Hằng hơi ngại khi bị Minh Nhật nhìn thấy đồ đạc có chút lung tung của mình, vì đi vội nên cô cứ thế nhét vào chứ không hề sắp xếp ngay ngắn. Chuyện xấu trong nhà vốn dĩ không đồn ra bên ngoài, nhưng đến nước này mà giấu diếm Minh Nhật, cô thấy phụ sự quan tâm lo lắng của cậu quá bèn gật đầu:
- Mình định tạm thời dọn ra khỏi đó cho đến khi ba mình về.
- Đã quyết định dọn đến chỗ nào chưa?
Ngân Hằng lắc đầu, cô quả thật không biết nên dọn đi đâu. Từ trước đến giờ, cô rất ít đi đâu, chỉ có con đường từ trường về nhà, từ nhà về trường, thỉnh thoảng được ba dẫn đi đó đi đây mà thôi. Vốn dĩ muốn nhân tiện đưa đơn xin nghĩ rồi hỏi tụi bạn xem có biết ở đâu cho thuê phòng trọ hay không, thì lại bị Lâm Phong làm cho tức giận mà quên mất việc chính này.
Cô thở dài lo lắng, nửa muốn gọi điên cho ba về nhanh, nửa lại sơ ảnh hưởng đến công việc của ba cô. Bây giờ không biết phải làm sao, đành chờ xem khi nào Gia Bảo được xuất viện rồi mới tính tiếp. Tạm thời cứ ở trong bệnh viện cái đã.
Nào ngờ, bác sĩ vào hỏi:
- Cháu gái! Cháu đã suy nghĩ kỹ chưa, em cháu bây giờ tạm thời có thể xuất viện được rồi, nhưng với tình trạng của em cháu, bác buộc phải báo công an điều tra.
Ngân Hằng nghe bác sĩ nói thì kinh sợ vô cùng, mắt cô bỗng tái mét, lo sợ nhìn bác sĩ, cô ấp úng nói:
- Ba cháu không có nhà, ba cháu đi công tác rồi. Mẹ cháu mất lâu rồi.
Vị bác sĩ cau mày chăm chú nhìn cô, cuối cùng ông lên tiếng hỏi:
- Vậy ai là người đã đánh cháu và em trai cháu, nếu không phải ba mẹ mình, việc gì cháu lại không chịu nói ra.
- Là bọn xấu ở xóm cháu ạ. Bọn họ hay ăn hiếp chị em cháu lắm. Lần này cũng là bọn họ đó ạ – Gia Bảo đột nhiên lên tiếng nói.
Ngân Hằng và vị bác sĩ đều đồng loạt đưa mắt nhìn về Gia Bảo. Ngân hằng kinh ngạc hơn cả vị bác sĩ, cô biết rõ Gia Bảo đang nói dối, nhưng thằng bé trước giờ không nói dối, càng không thể nghĩ ra chuyện đối phó với bác sĩ thấ này, nên mới khiến cô ngạc nhiên tột độ.
- Vậy sao – Giọng vị bác sĩ trầm lại, ông nhìn Gia Bảo hỏi tiếp – vậy cháu có biết bọn họ là ai không?
- Không ạ, mấy người đó lâu lâu cháu mới gặp, bọn họ điều là người xấu ạ – Gia Bảo nói với giọng chân thật.
Ngân Hằng chỉ có thể chớp chớp mắt nhìn Gia Bảo.
- Có thật thế không? – Vị bác sĩ quay sang hỏi Ngân hằng.
- Dạ phải – Ngân hằng bèn gật đầu xác nhận.
Vị bác sĩ cuối cùng cũng tin vào chân lý, trẻ con thường không biết nói dối, nên đã tin lời nói của hai chị em, ông dặn dò hai chị em phải cẩn thận, đừng đi ra ngòai khi ba không có ở nhà. Cuối cùng ông ký giấy đồng ý cho xuất viện.
Ngân Hằng không ngờ lại xuất viện nhanh đến vậy, cô thở dài đi làm thủ tục xuất viện rồi xách túi cùng Minh Nhật đưa Gia Bảo ra khỏi bệnh viện. Ngân Hằng suy tính, tạm thời tìm một khách sạn giá bình dân ở tạm rồi tính tiếp.
Cô trả tiền cho Minh Nhật:
- Cám ơn bạn rất nhiều.
Minh Nhật đón lấy số tiền trên tay Ngân hằng, cậu không hề đếm lại, thẳng tay nhét nó vào túi rồi nhìn Ngân Hằng:
- Một tháng 200 ngàn đồng, phòng nhỏ thôi, nhưng cũng khá gọn gàng sạch sẽ. Có bếp nấu ăn, phòng tắm đoàng hoàng, bạn muốn thuê không?
- Thật sao? – Ngân hằng nghe xong mừng rỡ nhìn Minh Nhật hỏi lại.
- Đi theo mình – Minh Nhật không đáp àm tóm lấy túi xách của Ngân Hằng cùng túi tập vở của cô xoay lưng đi.
Ngân Hằng vội nắm tay Gia Bảo đi theo Minh Nhật.
Minh Nhật dẫn hai chị em họ đến một ngôi nhà tường rất bình thường, cũng khá gần nhà cô, chính là con đường lần trước Ngân Quỳnh gặp chuyện, tuy không lớn lắm, nhưng trông không giống nhà trọ cho lắm. Cô nghi ngại nhìn Minh Nhật.
- Đây là nhà mình – Minh Nhật thản nhiên giới thiệu.
- Nhưng mà …- Ngân Hằng ngập ngừng nói.
- Chỉ cần bạn trả phí đầy đủ và không chê nó chật hẹp là được – Minh Nhật nói rồi đẩy cửa bước vào bên trong.
- Con về rồi sao, có bạn à – Giọng một bà cụ nói vọng ra.
- Dạ, con mới về – Minh Nhật lễ phép đáp lại – Bà ơi, con có hai người bạn đến ở nhờ nàh ta ít bữa.
Bà cụ nghe Minh Nhật nói thì ngẩng đầu nhìn ra phía cửa, nhưng không giống như đang nhìn mà giống như đang gnhe ngóng.
- Đây là bà nội của mình, bà mình không còn thấy đường nữa – Minh Nhật quay sang Ngân hằng và Gia Bảo nói nhỏ.
- Cháu chào bà ạ. Gia Bảo, em mau chào bà đi – Ngân hằng khẽ nói.
- Cháu chào bà – Giọng nói trong trẻo nhưng có chút sợ hãi của Gia Bảo vang lên.
Bà nội Minh Nhật nghe tiếng chào bèn giơ tay ra phía trước, Ngân Hằng hiểu ý, cô rút rè tiến lại giơ tay chạm vào tay bà. Bà nội Minh Nhật liền nắm lấy tay Ngân hằng, cô có chút sợ hãi, nhưng bà nội Minh Nhật vỗ vỗ tay cô nói:
- Nhà cháu chắc là khá giả, nhà bà hơi chật chội một chút, cháu đừng cười chê.
Ngân hằng lúc đầu tưởng bà không có ý muốn cho hai chị em cô vào nhà nhưng gnhe bà nói thế cô cũng thấy nhẹ nhỏm, thở nhẹ đáp:
- Không đâu bà à. Nhà nhỏ ấm cúng hơn nhà to bà ạ.
Bà nội Minh Nhật hài lòng mĩm cười gật đầu:
- Cháu gái ngoan, cháu và em trai cứ ở lại đây đến khi nào chán thí thôi. Nhà bà tuy không có của nhưng chúng ta có cháo ăn cháo, có rau ăn rau.
- Cháu cám ơn bà, cháu và em cháu xin đến làm phiền gia đình mình một thời gian ạ – Thấy bà nội Minh Nhật thân thiết dễ gần, Ngân Hằng cũng vui vẻ đáp.
- Mình dẫn bạn và bé Bảo về phòng – Minh Nhật bèn nói chen vào.
Ngân Hằng và Gia Bảo theo Minh Nhật vào phòng, đó là một căn phòng nhỏ, có một chiếc giường nhỏ nhưng có thể chứa được hai chị em Ngân Hằng. Ngân Hằng sắp xếp đồ đạc lại ngăn nắp rồi xuống nhà bếp phụ Minh Nhật nấu cơm.
- Không cần đâu, mình có thể làm một mình – Minh Nhật thấy Ngân Hằng dòi phụ giúp thì sợ cô vất vả nên lặp tức từ chối.
- Mình không phải là một cô tiểu thư không biết làm gì đâu. Ở nhà hầu như mình điều nấu cơm dù nhà có người giúp việc – Ngân Hằng bèn cười hiền giải thích, cô biết Minh Nhật nghĩ nhà cô khá giả nên cô chắc cô không biết nấu ăn gì cả – Bạn đừng nghĩ mình là thiên kim tiểu thư gì đó, bạn có thấy cô tiểu thư nào giống như mình không, có nhà cũng không thể về.
Minh Nhật nghe Ngân Hằng nói thì ngãi đầu nói:
- Xin lỗi.
- Để mình giúp bạn – Ngân Hằng liền cười cầu hòa nói.
- Được.
- Cốc …cốc ….cốc ….
- Vào đi.
Minh Nhật bước vào phòng, nhìn Giả Bảo nằm m nhắm mắt trên giường bèn hỏi:
- Gia Bảo ngủ rồi sao?
- Uhm …..- Ngân hằng vuốt mái tóc của Gia Bảo rồi gật dầu.
Cô ngồi dậy đắp mề cho Gia Bảo cẩn thận rồi nhìn Minh Nhật cảm kích nói:
- Cám ơn bạn rất nhiều.
- Mình có thu phí mà. Không cần cám ơn
- Mình cám ơn bạn vì đã giúp mình che dấu bác sĩ. Chắc chắn bạn đã dạy bé Bảo nói những lời đó đúng không?
- Mình biết bạn không muốn nói ra, nên mới dạy Gia Bảo nói thế thôi.
- Bạn và bà nội sống một mình với nhau sao? – Ngân hằng nhìn Minh Nhật hỏi.
- Không , mình còn một người cậu nữa, cậ ấy hiện giờ đi công tác – Minh Nhật cúi đầu khàn giọng nói.
- Vậy còn ba mẹ bạn – Ngân Hằng nghiêng đầu hỏi.
- Mẹ mình mất rồi. Còn ba mình …- Minh Nhật nói tới đây thì dừng lại, vẻ mặt đau buồn khôn siết.
- Xin lỗi – Ngân Hằng biết mình đã chạm đến vết thương lòng của Minh Nhật nên rất ân hận.
- Không có gì. Bạn nghỉ ngơi sớm đi – Minh Nhật bèn nói rồi bỏ đi ra ngoài.
Ngân hằng nhìn theo bóng dáng của Minh Nhật rồi thở dài. Mỗi gia đình đều có mỗi hoàn cảnh, không có gia dình nào giống gia đình nào. Nhưng những số phận bi thương đều giống nhau ở chỗ, đều là khắc sâu những nỗi đau vào lòng.
Minh Nhật đứng trước bàn thờ thấp nén nhanh cho mẹ mình.
- Mẹ, yên tâm đi. Con nhất định sẽ không để ba chịu hàm oan đâu.