Nếu Em Là Truyền Thuyết Của Anh Chương 4


Chương 4
Bùi Tử Mặc liên tục rên rỉ, anh gắng sức ôm lấy cô, thì thầm bên tai cô: “Bà xã đừng giận anh nữa nhé?”.

Con tim em tan nát nhưng em không có cuộn băng keo.

***

 Năm hết Tết đến, Đinh Thần và Bùi Tử Mặc ngày nào cũng ăn ăn uống uống. Bữa trưa ngày mùng năm Tết bị hủy do chú Bùi Tử Mặc đột xuất bận việc, Đinh Thần và Bùi Tử Mặc rảnh rỗi đến phát chán.

Hai người ở nhà vô vị đến mức chỉ biết xem phim Mỹ, ăn đồ ăn vặt hòng giết thời gian. Bà Bùi gọi điện thoại rủ cả hai cùng đi tắm suối nước nóng Nam Kinh.

Bà Bùi đã đặt sẵn phòng biệt thự riêng tại khách sạn, cả đoàn sáu người vừa bước xuống xe liền nhận phòng, thay quần áo nghỉ ngơi. Sau khi ăn trưa, mọi người cùng nhau đi tắm suối nước nóng.

Đinh Thần cùng mẹ và thím chồng bước vào phòng thay đồ, mặc xong bộ áo tắm cô kinh ngạc phát hiện thì ra bộ đồ này trước kia khá rộng rãi thì nay hoàn toàn bó sát vào cơ thể, thậm chí còn hơi chật. Phản ứng đầu tiên của cô chính là: Phải giảm cân thôi.

“Thần Thần, con béo ra rồi!” Đinh Thần thoáng thấy thím tiến đến trước véo vào cánh tay cô: “Cuối cùng cũng có chút da thịt rồi!”.

“Phải đấy, con bé này gầy quá, bồi bổ thế nào cũng chẳng tác dụng.” Bà Bùi đưa tay vỗ vào mông cô: “Thật chẳng biết sau này sinh con sẽ thế nào?”.

Đinh Thần nhảy dựng lên, cô dáo dác nhìn xung quanh, thét trong kinh ngạc: “Mẹ này!”.

“Đi thôi, đi thôi!” Người thím vui mừng hớn hở phủ áo khoác tắm lên người cô: “Mặc kệ mẹ con, chúng ta đi tắm nước nóng thôi!”.

Bước ra khỏi phòng thay đồ, đám đàn ông con trai đang chờ bọn họ tại phòng nghỉ. Bùi Tử Mặc tay cầm điện thoại đang tựa người bên góc tường hút thuốc, chiếc áo choàng tắm màu trắng khoác trên người anh, không hề lộ dáng vẻ đẫy đà mà trái lại càng thêm gợi cảm.

Vừa nhìn thấy Đinh Thần, Bùi Tử Mặc liền dập thuốc, anh tiến đến trước kéo tay cô: “Bà xã, chúng ta bắt đầu từ chỗ nào?”.

“Chậc, nhanh vậy đã muốn tách khỏi chúng ta rồi!” Bà Bùi cất tiếng trêu ghẹo, thụi khuỷu tay vào người Bùi Tử Mặc. “Mau đi đi, đừng nói bà già này là người không hiểu chuyện, hai vợ chồng son thoải mái âu yếm đi!”

Đinh Thần xưa nay da mặt vốn mỏng, khuôn mặt cô bỗng chốc ửng đỏ. Bùi Tử Mặc không thoải mái ho vài tiếng, anh siết chặt bàn tay của Đinh Thần, vẫy tay chào bậc trưởng bối, anh dẫn theo Đinh Thần ra chỗ khác.

Vì khách sạn họ ở thuộc khu VIP, nên không hề gặp cảnh tượng biển người đến ngâm suối nước nóng, giữa khoảng không gian rộng rãi, chỉ lác đác vài bóng người lướt qua giữa làn hơi nước mịt mù mờ ảo.

Bùi Tử Mặc khoác tay ôm Đinh Thần, họ tìm thấy một hồ nước không một bóng người, cả hai chậm rãi ngồi xuống, làn nước suối ấm nóng kích thích toàn thân cô nổi da gà, cô ra sức xoa xoa bàn tay, đến khi làn da cô thích ứng với nước ấm thì cảm giác thoải mái khiến cô không ngừng xuýt xoa cảm thán, tắm suối nước nóng quả là một hình thức tận hưởng cuộc sống.

“Thoải mái không?” Bùi Tử Mặc xoay lại, xoa bóp phần vai giúp cô, lực ngón tay anh chạm vào da thịt cô, làn suối nước nóng chu du chạy dọc trên lưng Đinh Thần, cô nhắm nghiền mắt, cất tiếng trầm trồ xuýt xoa lần nữa.

Bùi Tử Mặc mỉm cười: “Thoải mái thế sao?”.

Đinh Thần gật đầu, dễ chịu đến mức cô không muốn nói thêm gì nữa.

“Phòng của chúng mình có bể nước nóng ngoài trời riêng, buổi tối ngâm mình, anh sẽ xoa bóp toàn thân giúp em!” Bùi Tử Mặc dán chặt người vào Đinh Thần, giọng nói dịu dàng văng vẳng bên tai cô, khiến gò má Đinh Thần đỏ ửng bị hơi nóng khiến chúng càng thêm nóng ran.

Hai người ôm nhau, thời tiết buổi chiều âm u, nhiệt độ ngoài trời hạ xuống rất nhanh, may mà có nước suối ấm nóng giúp họ chống chọi cơn lạnh giá thấu xương cùng làn sương khói mịt mù, dường như cả thế gian này chỉ còn lại hai người.

“Nếu như có thể ngồi mãi thế này, ngồi mãi đến già, vậy thì tốt biết mấy!” Lúc này, Đinh Thần lĩnh hội sâu sắc câu nói được viết trong bài hát này của Lâm Ức Liên, đó chính là: “Hận một nỗi chẳng thể đầu tóc bạc trắng chỉ trong khoảng thời gian một đêm”.

“Khờ quá!” Bùi Tử Mặc cúi đầu nhìn cô, đôi mắt sáng trong như pha lê, gò má ửng hồng, giữa làn hơi nước dày đặc là vẻ ngây thơ chân chất của cô gái nhỏ nhắn.

Bùi Tử Mặc càng ghì chặt lấy cô, cố ý cất tiếng trêu ghẹo: “Nếu cứ ngồi đây mãi, da của em sẽ nhăn nheo sau đó toàn thân bị sưng phù, ngâm xong da vừa trắng cơ thể lại béo ra, tim mạch sẽ không chịu nổi, lại thêm cơ thể ngột ngạt khó chịu, đến phút cuối cùng thì ngất xỉu ngay trong bể nước”.

“Anh!” Đinh Thần phẫn nộ đập vào cánh tay Bùi Tử Mặc. “Anh có thể đừng làm người ta cụt hứng được không, cảnh sắc tuyệt vời đều bị anh phá hỏng cả rồi!”

Bùi Tử Mặc ôm lấy Đinh Thần cất tiếng cười vang, dựa đầu lên vai cô, anh thực sự rất thích nhìn bộ dạng của Đinh Thần những khi cô phẫn nộ, bình thường dáng vẻ của cô được che đậy khéo léo bởi trang phục cùng cách trang điểm, niềm vui, nỗi buồn của cô mãi mãi chẳng bao giờ để lộ ra ngoài, Đinh Thần luôn giữ khoảng cách xa lạ, lạnh nhạt với tất cả mọi người. Duy chỉ có lúc này, cô mới bộc lộ dáng vẻ thẹn thùng, khép nép của một cô gái yếu đuối khiến anh chẳng thể nào nhịn được việc trêu chọc cô.

Đúng lúc đó thì tiếng chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí vang lên, Đinh Thần vừa thu mình vào vỏ ốc vừa để lộ vẻ mặt dửng dưng lãnh đạm, cô rời khỏi vòng tay của Bùi Tử Mặc, ngồi bên mép bể.

Bùi Tử Mặc sững sờ trong giây lát, sau đó anh mới sực nhớ điện thoại trong túi áo khoác tắm liền bơi ngay đến bên mép bể nhận điện.

Đinh Thần nhắm mắt tựa vào thành bể, mùi lưu huỳnh lan tỏa khắp nơi, xộc thẳng vào mũi cô khiến cô dợn cơn buồn nôn. Đinh Thần nghe thấy Bùi Tử Mặc cố tình thấp giọng trả lời, theo tiềm thức cô liên tưởng ngay đầu dây bên kia có lẽ chính là Vu Tranh.

Nghe thấy tiếng anh gác máy, Đinh Thần đập tay xuống nước, cố tỏ vẻ bình thản: “Ngâm nước nóng mà anh còn mang theo điện thoại, không sợ rơi xuống nước sao?”.

Bùi Tử Mặc cười ngượng ngùng: “Anh quen rồi!”, sau đó liền đổi đề tài: “Hay là chúng ta đổi sang ngâm bể khác? Hình như còn có ngâm sữa dưỡng da, có tác dụng làm đẹp”.

Đinh Thần chẳng nói lời nào, đứng dậy khoác áo tắm lên người.

Cơ thể vừa ngâm mình trong suối nước nóng, luồng gió lạnh lẽo thấu xương thổi đến, Đinh Thần bất giác khẽ rùng mình, toàn thân cô lập tức run bần bật.

Bùi Tử Mặc dang rộng áo khoác tắm ôm lấy Đinh Thần vào lòng, hai người cùng nhau cất bước đi trên con đường rải sỏi, một bóng người chợt lao ra, suýt nữa đụng ngay vào họ.

“Hai người tình cảm quá đấy!” Âm tiết cuối cùng kéo dài giữa luồng gió lạnh lẽo, người cất giọng nói đó đang lạnh lùng nhìn xoáy về phía Đinh Thần, cô nhếch cằm ra khỏi lồng ngực Bùi Tử Mặc, người đó chính là kẻ Đinh Thần không muốn gặp.

Đinh Thần lập tức đề phòng cảnh giác, mỉm cười khách sáo, nói: “Ở chỗ này mà cũng chạm mặt cô Vu, khéo làm sao!”.

“Mấy ngày Tết ở nhà thấy vô vị quá, nơi này môi trường tốt, cũng không đông lắm, không ngờ bao nhiêu năm rồi mà nơi đây vẫn chẳng hề thay đổi chút nào, Tử Mặc nhỉ?”

Vu Tranh rõ ràng có ẩn ý trong lời nói, Đinh Thần lý nào không hiểu ý của Vu Tranh. Cô cúi đầu không nói, đầu ngón tay cô run rẩy.

Bùi Tử Mặc ôm chặt Đinh Thần, vuốt mái tóc tơ của cô, lừ mắt như muốn cảnh cáo Vu Tranh đừng nên quá đáng. Vu Tranh chẳng hề tỏ vẻ yếu thế trước Bùi Tử Mặc, cô ta trợn mắt nhìn trừng trừng về phía anh.

“Chúng tôi xin phép!” Bùi Tử Mặc khom người ôm Đinh Thần rồi bỏ đi.

Vu Tranh đứng giữa luồng gió lạnh buốt, cười lạnh lùng nhìn theo bóng hai người.

Đinh Thần và Bùi Tử Mặc đến bể nước nóng pha sữa dưỡng da thì gặp mẹ chồng và thím chồng đang ở đó, cô liền lao như bay lại gần, Bùi Tử Mặc đứng ngẩn ngơ.

“Thần Thần, một lát nữa chúng ta đánh mạt chược nhé?” Bà Bùi hắt làn nước suối trắng xóa lên người, không quên dặn Đinh Thần: “Chúng ta ăn cơm tối rồi về phòng gây sòng thôi!”.

Đinh Thần nhận lời mẹ chồng, mỗi năm đến dịp Tết, mẹ chồng lần nào cũng kéo cô chơi vài ván. Mẹ chồng cô chuyện gì cũng tốt, chỉ có nhược điểm là nghiện chơi mạt chược, bà không những chỉ chơi ở nhà mà còn sang cả nhà người thân để chơi.

Đinh Thần tựa người vào thành bể ngủ thiếp đi, toàn thân đỏ ửng, mẹ chồng tiến đến trước xoa mặt cô: “Thần Thần, tỉnh dậy đi, lên phòng thôi!”.

Đinh Thần chợt bừng tỉnh, lúc này cô mới nhận ra ngoài trời tối đen, chỉ còn mình cô vẫn đang ngâm mình trong bể nước. Cô khẽ thốt lên: “Mẹ, Bùi Tử Mặc đâu rồi?”.

Bà Bùi đưa chiếc khoác tắm cho cô: “Nó đi tìm bố con rồi!”.

Đinh Thần rửa mặt chải đầu qua loa rồi sang phòng mẹ chồng. Tại phòng khách, bàn mạt chược đã bày ngay giữa phòng, chú chồng và thím chồng đang nhâm nhi uống trà, bà Bùi vừa thoa kem dưỡng tay vừa cười nói: “Thần Thần đến rồi, chúng ta có thể bắt đầu được rồi!”.

Đinh Thần dịu dàng mỉm cười, cô ngồi xuống xào bài. Đánh vài ván cô vẫn chưa thấy Bùi Tử Mặc trở về, lúc này Đinh Thần tâm trí bắt đầu xao nhãng, cô không phải quên ù và phỏm thì thua liên tiếp vài ván.

Thím chồng thắng đậm, miệng cười không ngớt.

Bà Bùi lắc đầu quầy quậy: “Thần Thần, con không khỏe chỗ nào?”.

Đinh Thần liền gật gù: “Chắc là vì ngâm suối nước nóng quá lâu, đầu hơi nhức ạ”.

Thím chồng bụm miệng cười mãi không thôi, cất giọng hài hước pha trò: “Vì ngâm nước nóng quá lâu hay là vì nhớ Tử Mặc?”.

Chú chồng cười rộ.

Bà Bùi nói: “Sớm biết con đau đầu, mẹ đã không kéo con đến đây, con mau về phòng nghỉ ngơi đi!”.

Đinh Thần chần chừ trong giây lát: “Vậy mọi người chẳng phải ba chân thiếu một hay sao ạ?”.

Đinh Thần vừa dứt lời, bố chồng cô đẩy cửa bước vào, mẹ chồng mỉm cười: “Đúng lúc quá!”.

Thấy bố chồng một mình trở về, con tim cô chùng xuống. Về phòng không thấy bóng dáng của Bùi Tử Mặc, lòng cô bỗng chốc nguội lạnh. Cô chậm rãi bước đến bên cửa sổ, ngoài cửa sổ là bể nước nóng nhỏ đặt ngoài trời với luồng sương khói mịt mù lan tỏa, bức tường cao ngăn luồng gió lạnh luồn vào bên trong, thoạt trông cảnh tượng cô thoáng cảm thấy xao lòng.

Đinh Thần cởi quần áo, phủ áo khoác tắm lên người, mở cửa sổ men theo bậc thềm đá bước xuống, cơ thể cô nổi da gà khi chạm vào luồng hơi nước nóng hổi trước những cơn gió lạnh giá như gặp phải sự kích thích, mãi một lúc lâu sau mới hồi phục trở lại. Tựa đầu vào sát mép hồ, bầu trời tối đen kịt, không thấy vì sao càng không thấy áng mây, chỉ trông thấy bầu trời mênh mông thăm thẳm, giữa màn đêm tăm tối, năm đầu ngón tay thon dài của cô hiện lên trắng ngần.

Cánh cửa pha lê phản chiếu tia sáng lấp lánh, Bùi Tử Mặc vẫn chưa về. Cô biết rằng lúc này chắc chắn anh đang ở bên Vu Tranh nhưng cô chẳng có cách nào gọi anh trở về bên mình, đến cả chuyện anh đang ở đâu cô cũng hoàn toàn không hay biết. Khép hờ đôi mắt, luồng không khí lạnh giá và ẩm ướt bay quanh, đầu mũi cô nhanh chóng đông cứng, luồng khí ấm áp chuyển động dưới cổ, hai cảm giác nóng lạnh này hệt như con tim cô lúc này đang không ngừng chịu sự dằn vặt nung nấu.

Gò má tê dại của cô chợt đượm chút cảm giác mát lạnh, một giọt, hai giọt nhanh chóng hóa thành nhiều giọt nước trên khuôn mặt cô. Cô đưa mắt nhìn, quả nhiên là tuyết rơi, lác đác từng bông hoa tuyết rơi xuống mặt nước, trên thành bể, trên mặt đất, chỉ trong thoáng chốc chúng liền biến mất.

Bốn bề lặng như tờ, đến cả luồng gió thổi cũng không có, từng bông tuyết lẳng lặng rơi, lác đác bay trong gió bao phủ không gian yên tĩnh vắng lặng.

Chính khoảnh khắc này, cảnh tượng này khiến những giọt nước mắt Đinh Thần dâng trào, một nỗi bi thương khó tả chợt dấy lên trong lòng cô. Cô vốn nghĩ rằng lời Bùi Tử Mặc nói với cô là thật lòng, cô vốn ngỡ rằng cô đã bước vào con tim anh nhưng hóa ra đó chỉ là những nỗi ước vọng quá đỗi xa vời mà thôi.

Nỗi đau nhói dâng lên trong lòng Đinh Thần, nỗi buồn bực xâm chiếm tâm hồn cô. Cô khoác áo bước ra khỏi bể nước, quay về phòng tắm, nếu cô tiếp tục ngâm mình dưới làn nước nóng, cô sợ mình ngất đi mà chẳng ai hay biết.

Vừa nằm xuống giường, cánh cửa vang lên tiếng động lạch cạch. Bùi Tử Mặc toàn thân lạnh cóng, anh ngồi xuống cạnh Đinh Thần, hỏi: “Chưa ngủ à?”. Anh cười gượng, vừa nói vừa cởi áo khoác ngoài.

Đinh Thần điềm nhiên trả lời như không có chuyện gì xảy ra: “Em đang đợi anh, anh nói sẽ giúp em xoa bóp toàn thân”.

Bàn tay Bùi Tử Mặc dừng lại, nghiêng người nhìn cô, anh hỏi: “Em vì câu nói đó của anh mà đợi anh đến giờ này ư?”.

Con tim Đinh Thần nhói đau, có lần nào cô không vì câu nói của anh mà ngây ngô chờ đợi? Cô mỉm cười, cố vờ ra vẻ không màng để tâm đến anh: “Anh cảm thấy chuyện đó có khả năng hay sao? Em sắp ngủ rồi, anh cứ tự nhiên đi!”. Dứt lời cô kéo chăn, Bùi Tử Mặc tóm lấy bàn tay cô, anh nhìn cô trân trân: “Em giận anh ư?”.

Đinh Thần cười lạnh lùng: “Vì sao em phải giận anh? Anh đã làm chuyện gì có lỗi với em sao?”.

Bùi Tử Mặc sửng sốt, anh vội lắc đầu theo phản xạ: “Đương nhiên là không rồi!”.

“Vậy thì được rồi, em thấy rất mệt, ngủ ngon!” Đinh Thần nằm xoay lưng về phía anh, cô không muốn trông thấy ánh mắt cùng thần sắc đầy vẻ ăn năn của anh. Cô thực sự sợ bản thân không thể khống chế được mà khóc ngay trước mặt anh.

Cô nhận ra một sự thật, đó chính là Bùi Tử Mặc xưa nay chưa bao giờ yêu cô.

Sau khi từ Nam Kinh trở về, Bùi Tử Mặc hằng ngày về nhà rất đúng giờ, dù rằng thi thoảng có vài cuộc xã giao tiếp khách thì anh cũng đều gọi điện báo trước với Đinh Thần. Chính việc làm này của anh khiến Đinh Thần cảm thấy hối hận, lẽ nào bản thân cô suy đoán sai ư? Từ sau buổi tối ngâm suối nước nóng đó Bùi Tử Mặc không còn biến mất vô cớ nữa. Có lẽ tối đó người mà Bùi Tử Mặc gặp gỡ không phải là Vu Tranh? Giữa bọn họ không hề xảy ra chuyện gì?

Tuy rằng trong lòng cô ngập tràn nỗi hoài nghi nhưng cô không dám hỏi anh, cô sợ bản thân mình quá xúc động mà nói ra những lời lẽ dẫn đến hậu quả chẳng thể nào cứu vãn được nữa. Dù Bùi Tử Mặc hiện giờ không yêu cô nhưng cô vẫn là vợ của anh, chỉ cần Bùi Tử Mặc nhận ra điều này thì anh có thể sẽ hồi tâm chuyển ý.

“Cậu đang suy nghĩ điều gì vậy?” Mũi Diệp Tử sắp sửa chạm vào chóp mũi của Đinh Thần nhưng cô chẳng hề có phản ứng gì, cô đang mải đắm chìm trong dòng suy tư tâm sự của mình.

Đinh Thần bị gương mặt gần ngay sát của Diệp Tử dọa sợ chết khiếp, cô vỗ vai Diệp Tử, nói: “Mình đang nghĩ không biết tặng cậu món quà kết hôn gì đây!”.

Diệp Tử chớp mắt: “Thật ư? Vậy thì mình không khách sáo nữa, mình vừa trông thấy bộ chăn ga gối đệm trưng bày trên tầng bốn Heng Leng, rất hợp phong cách với phòng ngủ của mình, cậu mua tặng món quà này là vừa khéo!”.

Đinh Thần khinh khỉnh nhìn Diệp Tử: “Xem như mình chưa nói gì, bọn mình đến quán đồ hấp Tiểu Dương đi”.

“Cậu chớ có đánh trống lảng đấy, cậu vừa mới bảo mua quà kết hôn tặng mình, không được chơi xỏ mình đâu đấy!” Diệp Tử chẳng chịu buông tha cho Đinh Thần, giữ rịt lấy cánh tay cô.

“Đại tiểu thư à, cậu cảm thấy mình giống kẻ có đủ khả năng mua thứ đồ xa xỉ phẩm đó hay sao?” Đinh Thần van nài: “Hay là mình tặng cậu bộ trang sức bạch kim nhé!”.

Diệp Tử mỉm cười rạng rỡ: “Bùi Tử Mặc mua được mà, xem như vợ chồng cậu tặng mình là được rồi!”.

Đinh Thần lặng im trong giây lát, cô nói nhỏ: “Anh ấy là anh ấy, mình là mình!”.

Diệp Tử nhận ra sự khác thường trong câu nói của Đinh Thần: “Các cậu lại sao nữa rồi?”.

“Không có gì, chỉ có điều mình nhận ra một sự thật!” Đinh Thần mỉm cười bất đắc dĩ, đút hai tay vào túi áo gió, ngẩng đầy nhìn bầu trời màu xanh nhạt. Mùa đông Thượng Hải, bầu trời cao vời vợi, sắc trời nhàn nhạt gần như chuyển sang màu trắng, ánh mặt trời dịu dàng chiếu rọi trên cơ thể mang đến cảm giác ấm áp, bóng dáng vội vã của những người đi đường không vì nguyên do có người đi trước mà dừng bước nhìn cô.

Đinh Thần gắng cười: “Đi thôi, chúng ta đi mua bộ chăn ga gối đệm, quẹt thẻ của mình!”.

Cuối cùng hai người không đi mua gối đệm, Diệp Tử kéo theo Đinh Thần tâm hồn lơ đãng lượn một vòng quanh khu vực bán đồ gia dụng, Diệp Tử hỏi cô màu nào đẹp, hỏi một mạch ba lần Đinh Thần đều chẳng nói chẳng rằng khiến Diệp Tử tiêu tan hy vọng mua sắm.

Hai người định quay về, lúc đi thang máy xuống tầng, hai người chạm mặt Bùi Tử Mặc.

Vu Tranh khoác tay anh lên tầng, điểm đến chính là cửa hàng gia dụng phía trước. Bốn người mặt đối mặt, mắt Diệp Tử nhìn Vu Tranh trân trân, phẫn nộ đến mức suýt tóe ra lửa.

“Bùi Tử Mặc!” Diệp Tử nghiến răng gọi tên anh như thể đang gặm nhấm miếng gân bò dai nhất trên thế gian này.

Đinh Thần túm chặt lấy cánh tay Diệp Tử, đề phòng cơn phẫn nộ của Diệp Tử trỗi dậy toan cho Vu Tranh một trận. Cô trừng mắt nhìn khuôn mặt Bùi Tử Mặc, thử tìm vẻ ăn năn áy náy hiện trên khuôn mặt anh, chỉ đáng tiếc anh vẫn làm ra vẻ thong thả, thoải mái lại còn mừng rỡ chào hỏi Đinh Thần và Diệp Tử.

“Vu Tranh vừa dọn nhà, anh dẫn cô ấy đi mua vài vật dụng hằng ngày. Thần Thần, tối nay anh không về nhà ăn cơm, em và Diệp Tử cùng nhau ra ngoài ăn nhé, lúc về anh sẽ đón em!” Giọng anh điềm tĩnh tưởng như đang muốn nói hôm nay thời tiết rất đẹp, lâu rồi không gặp, gần đây em khỏe không những câu đại loại như vậy.

Diệp Tử hung hăng: “Sao anh không nói rằng anh mãi mãi không về nhà nữa, em tự về đi, mà còn giả vờ giả vịt, làm bộ làm tịch cho ai xem!”.

Bùi Tử Mặc tỏ vẻ vô tư: “Cô nói gì vậy? Tôi chẳng qua chỉ là dẫn bạn bè đi mua đồ, vậy không được hay sao?”.

“Bạn bè?” Diệp Tử cười lạnh lùng. “Bạn bè anh quả là không ít!”

“Ha ha, trong thời gian làm việc mà cô mò ra ngoài dạo cửa hàng bách hóa.” Bùi Tử Mặc cười khẩy.

Diệp Tử không chịu yếu thế: “Vậy xin hỏi anh thì sao?”.

“Vu Tranh được xem là người có quan hệ hợp tác với công ty chúng ta!” Bùi Tử Mặc trả lời như không có chuyện gì.

Diệp Tử kéo lấy tay của Đinh Thần: “Khá khen khá khen!”.

“Tử Mặc dạo phố cùng ai, chuyện này hình như không can hệ gì đến cô!” Vu Tranh nép người bên Bùi Tử Mặc nhàn nhã lên tiếng, cô ta liếc Diệp Tử với đôi mắt gây hấn, ngón tay sơn đỏ choét chỉ vào Đinh Thần: “Người ta đường hoàng là chủ nhân còn chưa nói gì nữa là!”.

Đinh Thần thản nhiên nhìn về hướng khác, sự khác thường của cả bốn người đã thu hút sự chú ý của người đi đường. Nơi này hoàn toàn không phải là nơi dành để cãi nhau, huống hồ cô cũng không muốn cãi vã với Bùi Tử Mặc. Cô kéo tay áo Diệp Tử, hạ giọng nói: “Chúng ta đi thôi!”.

Diệp Tử nhìn cô hồi lâu với vẻ mặt lấy làm khó tin, đập vào mắt Diệp Tử là ánh mắt cầu khẩn van nài của Đinh Thần, Diệp Tử lườm Bùi Tử Mặc rồi quay đầu bỏ đi.

Đinh Thần thầm cười khổ sở trong lòng, cô bình thản cười với Bùi Tử Mặc: “Không cần đến đón em, một mình em lái xe về được rồi, chúc anh vui vẻ!”. Không đợi anh trả lời, cô xoay người bỏ đi.

Diệp Tử nhẫn nhịn hồi lâu chẳng thể nhịn thêm nữa: “Đinh Thần, cậu nhu nhược quá!”.

Đinh Thần cười xòa: “Vậy cậu muốn mình phải thế nào? Giữa đường xá cãi nhau với anh ta sao? Hay là đòi ly dị?”.

Diệp Tử phẫn uất tranh cãi: “Cậu không thể nhún nhường anh ta, cậu càng lùi bước anh ta càng lấn tới”.

“Mình rất mâu thuẫn, Diệp Tử à!” Đinh Thần mệt mỏi lên tiếng. “Cậu mặc kệ đi, để mình suy nghĩ!”

Diệp Tử thầm than vãn trong lòng, đành bỏ mặc Đinh Thần ra về.

Sau khi Đinh Thần và Diệp Tử chia tay, Đinh Thần về đến nhà thì phát hiện ra Bùi Tử Mặc đã ngồi chỉnh tề trên sofa trong phòng khách. Cô cởi giày, cất tiếng hỏi: “Anh cũng vừa về đến nhà ư?”. Cô vờ tỏ vẻ thoải mái, lựa lời nói chuyện với anh.

“Anh đã về từ lâu rồi!” Bùi Tử Mặc tức giận, trả lời cô giọng không vui.

Đinh Thần dừng lại, ngẫm nghĩ một lát, cô ngồi xuống cạnh anh: “Vậy thì anh đang đợi em sao?”.

Bùi Tử Mặc gật đầu: “Có vài chuyện anh nhất định phải giải thích rõ ràng với em”.

Đinh Thần nhìn khóe môi đỏ mọng căng đầy hé mở, cô thầm nghĩ đôi môi kia từng thuộc về cô, phải chăng đã từng trao nụ hôn cho người khác, đặc biệt là Vu Tranh. Cô đưa tay xoa môi anh theo tiềm thức hòng lần tìm dấu vết của người khác lưu lại trên môi anh.

“Em có nghe anh nói không?” Bùi Tử Mặc tóm lấy cánh tay cô, hỏi giọng hoài nghi.

“Bờ môi anh, là của riêng mình em.” Đinh Thần chợt nghiêng người, đặt môi kề sát hôn lên đôi môi anh, rất đỗi nhẹ nhàng, hết sức dịu dàng, môi cô lăn trở trên môi Bùi Tử Mặc.

Đây là lần đầu tiên cô biểu hiện sự chủ động của mình, Bùi Tử Mặc sửng sốt nhưng ngay lập tức hiểu ngay ra vấn đề. Anh thở dài, đưa tay ôm Đinh Thần, anh ghì chặt lấy cô: “Vu Tranh vừa về Thượng Hải không lâu, mua được căn hộ, hôm qua vừa mới nhận nhà, cần mua chút vật dụng hằng ngày, cô ấy chẳng có bạn bè thân thích vì vậy mới kéo anh đi cùng, thực sự không như những gì em nghĩ đâu!”.

“Em tin anh!” Đinh Thần sà vào lòng anh, khẽ nói.

Hai người thoáng chốc lặng im, cô bình thản tựa người vào lòng anh, mãi một lúc sau, Đinh Thần chính là người phá tan bầu không khí trầm lặng đó: “Nói cho em nghe chuyện của hai người đi!”.

Bùi Tử Mặc ngần ngừ: “Anh và cô ta quen nhau vào mùa hè năm ba đại học, khi đó có lẽ em vừa thi đỗ nghiên cứu sinh ở trường anh!”.

Đinh Thần gật đầu, cô nhớ đến buổi chiều chạng vạng lần đầu tiên gặp anh, nếu như không vì ánh mắt vội vã thoáng qua đó của mình, có lẽ cô sẽ chẳng đắm chìm trong mối tình này nhiều năm như vậy.

“Khi đó có phải hai người suýt chút nữa thì kết hôn không?”

Cô bất 444e chợt hỏi câu này khiến Bùi Tử Mặc không kịp trở tay.

Anh cười gượng gạo: “Mọi chuyện đã qua lâu rồi, chúng ta đừng nhắc đến nữa!”.

“Anh hối hận rồi phải không?” Đinh Thần ngẩng đầu nhìn anh, mấp máy môi: “Hối hận vì đã lấy em”.

Bùi Tử Mặc vuốt ve mái tóc uốn xoăn của cô: “Khờ quá, chúng ta vốn là đôi vợ chồng trời định mà!”.

Anh quả thực không muốn cô biết quá nhiều sự thật, Đinh Thần ngồi duỗi thẳng người, trái lại cô càng hứng thú hỏi: “Anh thực lòng muốn ở bên cô ấy nhưng cô ấy vì chuyện ra nước ngoài mà đá anh phải không?”.

“Nếu em đã biết cả rồi sao còn hỏi anh nữa!” Bùi Tử Mặc chau mày, rầu rĩ trả lời.

Đinh Thần nở nụ cười quyến rũ: “Em chỉ muốn nhắc nhở anh, đừng vấp ngã một cục đá đến hai lần!”.

“Cảm ơn lời nhắc nhở của em, anh sẽ ghi nhớ!” Bùi Tử Mặc nghiến răng nói từng câu từng chữ.

Đinh Thần chán nản ngả người xuống sofa, cô chẳng thể nào nhẫn nhịn được việc nói móc anh, hai người một lần nữa vì chuyện này mà không vui. Cô không có cách nào dung thứ cho việc anh ở bên Vu Tranh, cô càng chẳng thể nào hiểu nổi chia tay rồi sao hai người vẫn có thể là bạn bè.

Theo suy nghĩ của cô, bạn bè chẳng qua chỉ là cái cớ, đây mãi mãi chính là điềm báo khơi dậy đống lửa vụn tro tàn.

Đây chính là điều cô không mong muốn nhất.

 

Tiết trời ngày một ấm dần, hôn lễ của Diệp Tử và Hướng Huy diễn ra tại nhà hàng Hoa Viên.

Ánh mặt trời rực rỡ giữa buổi trưa đứng bóng ngày xuân, trên bãi cỏ xanh mướt, tấm thảm trắng ngần như tuyết băng qua cổng hoa trải dài đến tận khán đài.

Trên cột vòm La Mã trang trí cẩm tú cầu cùng uất kim hương trắng, ruy băng tím sậm quấn sau lưng những chiếc ghế trắng muốt, Đinh Thần đưa mắt nhìn và cảm nhận vẻ đẹp trang nhã, thanh thoát.

Khách khứa của bữa tiệc đều mặc trang phục sang trọng chỉnh tề, đứng bên nhau rì rầm chuyện trò.

Cạnh cửa ra vào là bức áp phích thật to của Diệp Tử và Hướng Huy, trong ảnh, Diệp Tử nép bên người Hướng Huy, gương mặt thanh tú đoan trang, thấp thoáng nụ cười ngọt ngào.

Người con gái nào khi kết hôn cũng đều có nụ cười rạng ngời này, đó chính là nụ cười hạnh phúc, nhưng dù cố gắng thế nào Đinh Thần cũng không thể nhớ nổi bộ dạng kết hôn của mình trước đây ra sao.

Cô đặt bút ký tên ngay tại quầy lễ tân, chuẩn bị tiến vào trong thì điện thoại vang lên. Nhìn thấy điện thoại hiển thị tên người gọi, Nhấn nút nhận điện, cô hoài nghi hỏi: “Tân nương tử, sao giờ này cậu còn có thời gian rỗi rãi gọi điện thoại cho mình vậy?”.

Giọng đáng thương của Diệp Tử vang lên: “Đinh Thần cậu đến chưa? Mình sợ quá!”.

Đinh Thần giật mình, vội vã hỏi: “Cậu đang ở đâu, mình lập tức đến tìm cậu”.

“Mình ở trong phòng khách của nhà hàng, cậu bảo nhân viên phục vụ dẫn cậu đến!”

Đinh Thần chặn nhân viên phục vụ đi ngang qua, cô hỏi anh ta vị trí phòng khách.

Nhà hàng dành một phòng cho cô dâu và chú rể. Lúc này trong phòng khách tập trung rất nhiều người nhà của cô dâu.

Đinh Thần vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng Diệp Tử hỏi: “Đinh Thần sao vẫn chưa đến nhỉ?”.

“Mình đến rồi, đến rồi đây!” Cô cuống cuồng chạy ngay đến, Diệp Tử đang ngồi trước bàn trang điểm, vừa trông thấy Đinh Thần, Diệp Tử đã kéo cô vào trong đóng cửa đánh rầm.

Đinh Thần sửng sốt.

Diệp Tử bất chấp việc phải giữ gìn hình tượng, cô ngã người lên giường, hoàn toàn chẳng màng để tâm đến chiếc áo cưới trắng kiểu dáng hở ngực đắt tiền đang mặc trên người cùng mái tóc thợ trang điểm vừa búi cho cô.

“Rốt cuộc cậu làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Đinh Thần dịu dàng hỏi.

Diệp Tử nói giọng rầu rĩ: “Mình không muốn kết hôn!”.

“Lần này lại vì chuyện gì nữa?” Đinh Thần ngồi xuống cạnh giường với dáng vẻ ung dung thư thái của bậc quý phi, kể từ khi Diệp Tử và Hướng Huy quyết định tiến tới kết hôn, cô đã nghe thấy câu nói không muốn kết hôn của Diệp Tử trên dưới cả trăm lần.

Do không chọn được áo cưới ưng ý, vì Hướng Huy đặt sai kích cỡ đệm, vì nhà hàng dùng hoa trang trí cô không thích, thậm chí vì không tìm được đôi giày phối với bộ lễ phục, tất cả những việc này đều có thể trở thành nguyên do cô ấy không muốn kết hôn, vì vậy mà Đinh Thần chẳng còn lấy làm lạ với chuyện này nữa.

Diệp Tử nằm nghiêng người, cô vân vê ga phủ giường màu đỏ rực, rồi nói: “Mình sợ”.

“Vậy xét cho cùng thì cậu sợ điều gì nào?” Lý do lần này dường như khác hoàn toàn với những lý do trước kia, Đinh Thần chăm chú lắng nghe Diệp Tử nói.

“Sợ hôn lễ xảy ra bất trắc, sợ tuần trăng mật của bọn mình không vui vẻ, càng sợ hơn hết là cãi vã sau kết hôn và rồi kết thúc là ly hôn.” Diệp Tử lắp bắp nói.

Đinh Thần bỗng bật cười: “Cậu suy nghĩ quá nhiều rồi!”.

“Không phải do mình nghĩ ngợi nhiều đâu!” Diệp Tử chợt đứng phắt dậy, siết chặt lấy tay Đinh Thần: “Mình sợ bọn mình sẽ giống như bọn cậu, xuất hiện mốt tình đầu phá vỡ tình cảm”.

“Cậu không giống bọn mình!” Đinh Thần chần chừ do dự trong giây lát. “Hai cậu yêu nhau đã nhiều năm nay, đôi bên đều sớm hiểu nhau, cậu cảm thấy Hướng Huy là loại người như vậy hay sao?”

Diệp Tử mỉm cười hỏi ngược: “Vậy cậu cảm thấy Bùi Tử Mặc là loại người đó sao?”.

Đinh Thần mỉm cười: “Mình và Bùi Tử Mặc tuy là kết hôn do xem mặt nhưng mình đã yêu anh ấy bao năm nay, xem như mình hiểu anh ấy đôi phần, con người ấy ngoài mặt vừa lăng nhăng vừa đa tình nhưng thực ra là người rất có trách nhiệm, anh ấy đã kết hôn, ắt hẳn sẽ hiểu!”.

Diệp Tử vỗ vai cô: “Cậu khá hiểu vấn đề giữa cậu và anh ta nằm ở đâu nhưng điều quan trọng không phải ở chỗ cậu có lòng tin với anh ta hay không mà chính là anh ta có chân thành với cậu hay không. Nếu như anh ta có ý định giấu nhẹm mọi chuyện thì mình nghĩ bọn mình tuyệt đối sẽ không phát hiện ra mối quan hệ qua lại giữa anh ta và Vu Tranh”.

“Thì ra cậu ở đây giương sẵn bẫy chờ mình chui vào.” Đinh Thần nghiêng đầu trừng mắt nhìn cô. “Cậu không phải mắc chứng bệnh khủng hoảng tiền hôn nhân mà chính là giúp kẻ khác làm thuyết khách!”.

Diệp Tử rốt cuộc đành đưa tay đầu hàng: “Mình thực sự chịu không nổi Bùi Tử Mặc nhà cậu, hễ có tâm sự là chạy ngay đến tìm Hướng Huy, trò chuyện hết cả buổi tối, coi anh ấy như người chị tri kỷ không bằng. Cuối cùng, mình cũng nhận ra không giải quyết việc của hai người thì mình chẳng thể nào an lòng mà kết hôn”.

“Được rồi, được rồi, cậu mặc kệ chuyện của bọn mình, cứ an lòng mà làm tân nương tử đi!” Đinh Thần lấy tay xoa xoa mái tóc rối bù của cô: “Mình đi tìm thợ trang điểm, đầu tóc của cậu phải chỉnh trang lại!”.

Đinh Thần quay trở lại buổi lễ kết hôn, quan khách đã đến đông đủ, Hướng Huy hết sức nổi bật trong vai trò tiếp đón quan khách, anh mặc comple, chiếc nơ xám bạc phẳng phiu, đầu tóc gọn gàng, gương mặt cười mãn nguyện.

Đinh Thần nhìn anh, cô gắng sức nhớ lại hình ảnh kết hôn năm đó của Bùi Tử Mặc nhưng cô phát hiện ra mặc cho cô cố gắng thế nào thì cũng chỉ nhớ được buổi lễ kết hôn năm đó của cô diễn ra trong sự vội vàng, giản tiện, cô càng đau lòng hơn khi phát hiện ra chỉ mới hơn hai năm mà rất nhiều tình tiết cô chẳng thể nhớ rõ.

“Nghĩ gì thế? Hay là nhìn tân lang đến ngẩn ngơ luôn rồi?” Giọng điệu mỉa mai châm biếm của Bùi Tử Mặc vang lên, khiến Đinh Thần giật thót người, cô quay đầu lại, gương mặt mỉm cười của anh hiện ra ngay trước mắt cô.

Đinh Thần bất giác lui về sau một bước: “Anh cũng đến rồi à?”.

“Anh đến từ lâu rồi!” Bùi Tử Mặc kéo chiếc cà vạt, nói: “Vừa sớm tinh mơ anh đã đến phụ giúp, thấy em ngủ say nên không nỡ gọi em dậy”.

Đinh Thần đưa tay gỡ cà vạt của Bùi Tử Mặc rồi thắt lại, giúp anh sửa lại sơ mi và comple, cô ngẩng đầu lên liền bắt gặp gương mặt tươi cười rạng rỡ của anh: “Anh cười gì vậy?”.

Nụ cười Bùi Tử Mặc càng thêm rạng ngời: “Anh thắt cà vạt cả buổi trời vẫn cảm thấy nó có vấn đề, thì ra nó muốn chính tay vợ anh thắt cho mới chịu!”.

Đinh Thần lườm Bùi Tử Mặc, cô thụi nhẹ một quả vào ngực anh: “Đừng nói những câu trơn tru dẻo quẹo nữa, chiêu này của anh không có tác dụng với em đâu!”.

Bùi Tử Mặc liên tục rên rỉ, anh gắng sức ôm lấy cô, thì thầm bên tai cô: “Bà xã đừng giận anh nữa nhé?”.

Đinh Thần ra sức đẩy anh ra: “Lo mà tiếp khách đi kìa, đừng để xảy ra sai sót”.

Bùi Tử Mặc mỉm cười buông cô ra, bàn tay anh lướt trên chóp mũi cô: “Tuân lệnh bà xã đại nhân, vậy anh đi tiếp khách đây, em tự chăm sóc mình nhé, chừng nào nghi lễ chính thức bắt đầu thì anh sẽ đi tìm em”.

Đinh Thần mỉm cười gật đầu, cô đưa mắt nhìn theo bóng Bùi Tử Mặc rời đi. Quan khách của Diệp Tử và Hướng Huy ngoài quan viên hai họ còn có nhân viên Quốc Tế Hồng Kỳ và tập đoàn Hiển Dịch, cô đều không quen biết. Cô bèn chọn vị trí ngay giữa lối đi để ngồi.

Bùi Tử Mặc đứng chuyện trò cùng bạn bè, bỗng có một cánh tay mềm mại gác trên bờ vai anh, Vu Tranh dáng vẻ quyến rũ trong bộ lễ phục sườn xám cách điệu màu xanh nhạt, cô ta đang nũng nịu tựa người bên cạnh Bùi Tử Mặc, vờ như đang hỏi anh chuyện gì đó, sau đó hồn nhiên nắm chặt lấy tay anh.

Đinh Thần lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của hai người, cô nở nụ cười đau xót. Với cá tính của Bùi Tử Mặc, anh xưa nay không bao giờ biết khước từ người khác, huống hồ người đó là mối tình đầu của anh. Có đôi lúc không phải là cô nhỏ mọn, cũng chẳng phải cô không biết cách rộng lượng tha thứ mà chính là vì sự thật khiến cô chẳng thể nào đón nhận được.

Chẳng mấy chốc, nghi thức hôn lễ chính thức bắt đầu, Đinh Thần tìm Bùi Tử Mặc khắp nơi nhưng cô phát hiện ra anh đã bị Vu Tranh kéo ra ngồi ngay hàng ghế đầu. Đinh Thần chau mày tỏ vẻ không vui, cô hít một hơi thật sâu, cô đành tập trung vào việc quan sát buổi lễ.

Diệp Tử mặc bộ áo cưới đuôi dài khoác tay bố chầm chậm bước trên thảm đỏ, nụ cười xinh đẹp biết bao. Đám đông nhộn nhịp vỗ tay chúc mừng, Đinh Thần tuy vỗ tay nhưng tâm tư cô đã hoàn toàn bay đến chỗ Bùi Tử Mặc.

Dõi mắt xuyên qua đám đông cô có thể thấy Vu Tranh thân mật khoác tay Bùi Tử Mặc, họ châu đầu rỉ tai thì thầm, chốc chốc lại nhìn nhau mỉm cười, thái độ cử chỉ của cả hai chẳng khác gì cặp tình nhân đang yêu nhau thắm thiết.

Đinh Thần cảm thấy rất khó chịu, Bùi Tử Mặc phút trước còn gọi cô là bà xã, ngay sau đó liền đưa tình cùng người tình cũ, bất kể ai trông thấy cảnh này cũng đều không chịu nổi.

Cô đã cố gắng nhưng không tài nào nhẫn nhịn được thêm nữa, cô muốn rời khỏi đây ngay lập tức nhưng lại nghĩ đến chuyện phải giữ thể diện cho Diệp Tử, cô muốn chờ Diệp Tử bước qua tấm thảm đỏ trước mặt cô, chỉ tiếc rằng bước chân Diệp Tử chậm chạp, khó khăn lắm cô mới đợi được giây phút Diệp Tử bước đến trước mặt mình. Đinh Thần nhân lúc mọi người đổ dồn sự chú ý vào tân nương Diệp Tử, cô bèn xoay lưng bỏ đi. Nào ngờ do vội bỏ đi quá nhanh, cô bất cẩn giẫm ngay vào vạt váy cưới của Diệp Tử, cô ấy cựa quậy kéo váy, do trọng tâm không vững, cô lập tức ngã nhoài trên mặt đất.

Kẻ đang lâm nguy đều muốn túm lấy ngọn cỏ cứu mạng, Đinh Thần chẳng phải kẻ ngoại lệ, cô không cẩn thận kéo đổ chiếc cột La Mã, những đóa hoa trắng rơi trên mặt đất, có vị quan khách kinh ngạc phát ra tiếng thét chói tai.

May mà âm lượng ca khúc hôn lễ khá to lấn át cả tiếng kêu thét nhưng vẫn khiến nhiều người quay lại nhìn. Đinh Thần được người khác đỡ dậy, cô cẩn thận ngẩng đầu nhìn dáo dác khắp nơi phát hiện ra Bùi Tử Mặc đã không còn đứng đó nữa, anh đã bỏ đi mất dạng cùng với Vu Tranh.

Lòng Đinh Thần chùng xuống, nỗi đau đớn trong lồng ngực khiến cô thấy tim mình sắp vỡ tan, đầu ngón tay cô trắng toát, nếu cứ tiếp tục đợi ở đây e rằng Đinh Thần sắp phát điên.

Chương tiếp theo sẽ được cập nhật nhanh nhất đến bạn đọc !

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/33615


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận