Ngàn Năm (Thiên Niên) Chương 1

Chương 1
Tiếu Vong Sơ

Ta rón ra rón rén xuyên qua quán trà đầy người, còn không quên liếc một cái trên đài, Trần tiên sinh như trước đang nói “Đông Châu đại hiệp truyền” lần thứ một nghìn lẻ một, mười mấy năm, vẫn không có thay đổi được nửa điểm mới mẻ.

Ta lắc đầu ngao ngán tiếp tục dọc theo hành lang dưới vườn hoa xoay người đi về phía trước, đột nhiên từ của sổ vụt ra một cái muôi rất không khách khí đập vào trên đầu ta, cùng với một tiếng hô đủ để hù chết người: “Tiểu Khê!”

“Hư ——” ta định quay lại tính sổ với người kia, nhưng tai phải tê rần, đã bị người ta kéo đi.

“Hảo cái đầu người, lại chạy ra ngoài chơi suốt đêm không trở về? Còn hư, hư cái gì hư? Khi ngươi bước chân vào quán trà, lão nương liền thấy ngươi !”

“Ai nha, Tam Nương a, đau quá a, nhẹ chút, nhẹ chút được không?” Ta quay đầu, lọt vào trong tầm mắt, quả nhiên là Tam Nương đang hết sức giận dữ, liền cười xuề một tiếng.

“Nhẹ chút?” Tam Nương trên tay dùng sức, tôi giống như con heo bị giết thảm hét một tiếng,thấy hai người Tiểu Sơn, Tiểu Thủy bưng nước trà điểm tâm đi qua, tôi vội kêu lên: “Tiểu Sơn, Tiểu Thủy, mau tới cứu cứu ta a…”

Còn chưa nói xong thì hai tên ấy đã biến mất ở góc phòng, ngay cả việc liếc mắt sang bên này cũng không thèm. Được lắm Tiểu Sơn Tiểu Thủy, không phải bạn tốt, không nói nghĩa khí, bỏ một mình ta bị Tam Nương phạt…

Vừa nghĩ như vậy, tai lại đau xót, Tam Nương lạnh lùng nói: “Nói, tối hôm qua ngươi đi đâu vậy? Lại gây nên họa gì rồi ?”

“Oan uổng a Tam Nương, người không cần thẩm vấn con giống như Bao công thẩm vấn phạm nhân chứ, con nào có tệ như vậy, mỗi ngày đều rắc rối ?”

Tam Nương hừ lạnh một tiếng: “Người khác ta không dám nói, về phần ngươi, liền có thể khẳng định!”

“Nhưng ngày hôm qua con thực không có gây rắc rối nào, chẳng những không có, con còn hành hiệp trượng nghĩa cứu người!”

Tam Nương cười nhạo: “Ngươi, cứu người?”

“Tam Nương người không tin sao? Nói cho người nga, ngày hôm qua con…” Ta đang muốn kể lại sự việc ly kỳ tối ngày hôm qua tôi gặp phải, Tiểu Sơn vội vàng chạy tới, vừa chạy vừa hô: “Bà chủ, không hay rồi ! Có rất nhiều người tìm tới cửa!”

Tam Nương cuối cùng buông tay đang kéo tai ta, trở lại nói: “Nói chuyện rõ ràng, vài người, là có ai?”

Tiểu Sơn hít một hơi tức giận nói: “Vâng, những người đó đến từ bang Phi Giao, đến đây có mười mấy người. Tam Nương, bọn họ có phải hay không tìm chúng ta để thu phí bảo hộ?”

Ta vừa nghe, lui đầu xoay người bước đi, ai ngờ đi chưa được mấy bước lỗ tai liền gặp họa, Tam Nương cả giận nói: “Tám phần là tai họa do ngươi mang về, ngươi mau nói rõ ràng với lão nương, tối hôm qua rốt cuộc ngươi làm cái gì ?”

“Con, con, con cũng không biết bọn họ là người của Phi Giao bang. Tối hôm qua con theo Kỷ bà bà kia về, đi qua rừng trúc thấy mười mấy người vây đánh một người, Trần tiên sinh không phải thường nói thấy việc nghĩa phải hăng hái rút dao tương trợ sao? Con liền…”

“Ngươi liền xen vào việc của người khác có phải hay không?”

“Cũng không thể xem như vậy , bởi vì không đợi con ra tay, ánh đao chợt lóe, toàn bộ mười mấy người kia đã ngã xuống. Con thấy người kia vậy mà có bản lĩnh, căn bản không cần phải con hỗ trợ, liền trở về …”

“Nhóc con, đợi ta xong việc ta sẽ xử lí ngươi sau!” Tam Nương nói xong một điều, làn váy liền liêu, hấp tấp hướng đại đường đi đến. Ta nghĩ lại, lặng lẽ đi theo phía sau xem náo nhiệt. Kỳ thật vừa rồi ngôn ngữ cũng có chút không đúng, người nọ thật là đã tự mình đối phó với mười mấy đệ tử của bang Phi Giao, nhưng trước khi hắn rút đao, ta có nhảy ra hô to một tiếng: “Giữa thanh thiên bạch nhật, bang Phi Giao lại dám ỷ đông hiếp yếu , có Lãnh Hương tiểu kiếm hiệp ta đây ai dám làm càn … Mọi việc giống như vậy đó. Nhưng là, ta rõ ràng thấy mười mấy người đều đã chết nha, bang Phi Giao làm sao biết tôi tham dự việc này mà tìm tới cửa trả thù đâu?

 

Cuối cùng cũng tới đại đường, chỉ thấy tiếng động lớn bát nháo ở đại đường giờ phút này một mảnh yên lặng, sắc mặt mỗi người như thổ đứng nhìn ở trước cửa quán trà hơn mười đại hán Tôn Thiết Kim Cương bàn hung thần ác sát, đại khí cũng không dám hừ một tiếng.

Tam Nương kẽo kẹt cười, đi qua đi lại mặt mày hớn hở hô: “Thật sự là khách quý, Phi Giao bang Hồng bang chủ cư nhiên lại tự mình đến quán trà nhỏ bé này, mời ngồi mời ngồi. Tiểu Thủy, mau mang nước trà tiếp Hồng bang chủ.”

Ta muốn xem người được gọi là Hồng bang chủ ở sau bình phong liếc mắt một cái, y là một người hơn bốn mươi, bộ dạng không đủ tuấn, có điểm hung, hơn nữa mũi kiếm trên bàn hàn khí bức người.

Hồng bang chủ nâng cánh tay, ngăn trở nước tiểu vì hắn thượng trà, lạnh lùng nói: “Chúng ta không phải đến uống trà .”

Tam Nương vẫn tự nhiên cười như cũ nói: “Đến quán trà không uống trà, thì làm cái gì?”

“Lãnh Hương tiểu kiếm hiệp đâu? Gọi hắn lăn ra đây cho ta!”

Quả nhiên là vì ta mà đến, ta vội lui đầu, âm thầm cầu nguyện: Như Lai Quan Âm Thái Thượng Lão Quân Thác Tháp Thiên vương thế nào Trát cái gì Chư lộ Bồ Tát thần tiên, các người trăm ngàn phù hộ Tam Nương có thể đối phó được với bọn họ, nếu không ta liền thảm !

Chỉ nghe Tam Nương nói: “Chúng tôi là quán trà Lãnh Hương, cái gì m à tiểu kiếm hiệp. Các ngài không phải nghĩ sai rồi?”

Một đệ tử của Phi Giao bang lạnh lùng nói: “Làm sao có thể không có? Ta đêm qua chính tai nghe được ! Mau đưa hắn giao ra đây, nếu không chúng ta liền hủy quán trà của bà!”

Tam Nương biến sắc, trầm giọng nói: “Thật sự là buồn cười, phàm là kêu Lãnh Hương thì cái gì cũng cùng quán trà ta quan hệ sao? Vị tiểu ca này chính tai nghe mắt thấy hắn nói là hắn ở đây sao, Tần Tam Nương ta là thân thích của hắn ?”

Đệ tử kia ngẩn ra, Tam Nương không buông tha, tiếp tục nói: “Chúng ta là quán trà Lãnh Hương tuy rằng không phải là tiểu điếm, nhưng là mở cửa ra để buôn bán , hơn nữa cho tới bây giờ cùng quý vị cũng là nước giếng không phạm nước sông. Quý vị vì một người kêu tên không rõ mà tới phá quán, sẽ không sợ giang hồ chê cười hay sao? Nếu để đến tai thành chủ, ta muốn kêu oan để lão nhân gia phân xử.”

Tam Nương vừa nói ra thành chủ, sắc mặt Hồng bang chủ quả nhiên nhẹ đi rất nhiều, chậm rãi nói: “Đều không phải là ta có ý gây khó xử, mà là đệ tử của bản bang đột nhiên hôm qua chết mất mười ba người, còn sót lại có một người trốn trở về, ta cũng vì cái chết của các đệ tử mà tìm chút công đạo.” Vừa dứt lời, đột nhiên thả người hướng bình phong đánh tới, ta kinh hãi, tránh né không kịp, vừa vặn bị y tóm,lôi ra ngoài.

“Ai nha, cứu mạng, Tam Nương cứu con!”

Đệ tử Phi Giao bang lập tức nói: “Bang chủ, chính hắn!”

Ta vội che mặt: “Không phải ta!”

Y một phen kéo hạ mặt tôi, tới gần ta nói: “Ngươi lại còn chối, Lãnh Hương tiểu kiếm hiệp chính là ngươi!”

Ta chột dạ, vội chống nạnh bất cứ giá nào cao giọng nói: ” Đúng là ta, thì sao nào? Con mắt nào của ngươi thấy chính tay ta giết chết các huynh đệ của ngươi? Là do các ngươi vô dụng, mười mấy người đều đánh không lại một người, bị người đó giết chết, đâu có chuyện liên quan tới ta?”

Tam Nương mặt nghiêm, đánh gãy lời ta nói: “Im miệng, Tiểu Khê!”

Ta tỉnh táo nhiên nhắm lại miệng. Tam Nương nghiêm mặt nói: “Hồng bang chủ, phương diện này khả năng có hiểu lầm. Tiểu Khê ở quán trà chúng tôi chỉ là một gã sai vặt, cũng không phải là cái gì kiếm hiệp với lại không kiếm hiệp . Hắn chỉ có chút công phu mèo quào, ngay cả giết gà còn là một vấn đề, chứ đừng nói là giết người.”

Hồng bang chủ lạnh lùng nói: “Ta biết hắn không có bản lĩnh như vậy, chỉ cần hắn nói ra Tiếu Vong Sơ ở đâu, chúng ta liền lập tức đi ngay.”

“Cái gì Tiếu Vong Sơ? Ta không biết!”

“Ngươi ngày hôm qua giúp hắn, như thế nào không biết hắn?”

Ta sửng sốt một chút: “Ngươi là nói hắc y thiếu niên kia? Đánh xong hắn liền đi , không nói cái gì với ta cả, ngay cả tiếng cảm tạ cũng không có nói.”

Hồng bang chủ cười lạnh nói: “Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng lời này của ngươi?”

“Cái gì mà lời này với lại lời kia , ta chỉ có một lời như vậy, ngươi không tin ta cũng không có biện pháp.” Ta biển mếu máo ba, nhỏ giọng nói thầm nói, “Thủ hạ của mình không có bản lĩnh, bị người ta giết, có bản lĩnh chính mình đuổi theo a, đến chỗ này đùa bỡn uy phong cái gì?”

Ba! Đối phương đánh một cái cả người ta bay thẳng ra ngoài, đập vào trên tường, ngã xuống, đến khi đứng dậy cả người liêu xiêu, nước ấm văng khắp nơi, những khách nhân kêu sợ hãi tản ra. Trong lúc nhất thời, đại đường loạn thành một mảnh.

Tam Nương vội vàng lại gần ta hỏi nói: “Tiểu Khê, ngươi thế nào?”

Ta há mồm, muốn nói, yết hầu một trận ngọt, miệng phun ra một ngụm máu to. Từ nhỏ tới lớn, tuy rằng ta không ngừng gặp rắc rối, nhưng bởi vì có Tam Nương bảo hộ , thật đúng là chưa biết thế nào gọi là mệt, nhưng xem như lần đầu tiên bị người đánh cho thảm như vậy, lập tức vừa kinh vừa sợ, không biết tiếp theo hắn sẽ đối xử với ta như thế nào.

Tam Nương lấy ra khăn tay lau máu cho ta, lại quay đầu, mặt lạnh như băng nói: “Hồng bang chủ cũng là người có tiếng trên giang hồ, lại đối đãi như vậy với một vãn bối, hắn đã nói hắn không biết ai gọi là Tiếu Vong Sơ, cho dù hắn biết, là người của Lãnh Hương quán, đâu thể cho ngươi bắt nạt dễ dàng như vậy ?”

Hồng bang chủ cũng nể bà vài lần, không giận chỉ cười nói: “Tốt, mọi người đều nói Lãnh Hương trà quán là nơi không thể tùy tiện đắc tội trong Nguyên thành, bởi vì sau lưng quán có một nhân vật thần bí duy trì . Ta hôm nay muốn xem xem, nhân vật thần bí là cái dạng gì, lại có thể giỏi như vậy.” Nói xong vung tay lên, tên đệ tử kia lập tức đập tan cái bàn, những khách nhân sợ tới mức đều đoạt cửa mà chạy.

Tam Nương xòe tay, Tiểu Thủy lập tức đưa lên chổi lông gà, Hồng bang chủ nhìn thấy người sử dụng binh khí này, kinh ngạc một chút, liền ngẩn ra, Tam Nương đã dùng chổi lông gà hướng y đáng tới.

Trong lòng ta vui vẻ kêu lên: Tên họ Hồng kia, ngươi cũng có hôm nay, chổi lông gà đánh trên người ngươi, chiêu này mười mấy năm qua ta nếm qua nhiều rồi, hiện tại cho ngươi nếm chút mùi vậy!

Tuy rằng Tam Nương cũng không nói người là nhân sĩ giang hồ, hơn nữa người giang hồ cũng không đem người đánh đồng, nhưng có những khi quán trà gặp chuyện không may khi chổi lông gà của người vừa ra tay, cái gọi là cao thủ cái gọi là đại hiệp, đều không có ngoại lệ bị người đánh cho gào khóc. Bởi vậy ta vẫn phi thường khẳng định, Tam Nương là thâm tàng bất lộ.

Lần này cũng có thể giống vậy.

Ai ngờ ta sai lầm rồi, Tam Nương không ngừng vẫy tay, nhưng một chút cũng chưa đánh tới trên người đối phương, không chỉ như thế, cuối cùng, chổi lông gà còn mới chỉ gõ vài cái, rơi xuống trên tường, rắc một tiếng gãy thành hai đoạn.

Ta thấy sắc mặt Tam Nương nhất thời trở nên khiếp sợ cùng kinh ngạc, kinh thanh nói: “Ngươi không phải Hồng Phách Thiên! Hồng Phách Thiên không có võ công cao như vậy!”

Hồng bang chủ giơ lên khóe môi, không phủ định.

Tam Nương nhìn chổi lồng gà bị chặt đứt, biểu tình càng ngày càng hoảng sợ: “Ngươi đến tột cùng là ai? Vì sao muốn giả làm Hồng Phách Thiên?”

Đối phương cái gì cũng chưa nói, chính là thanh bào chợt lóe nhẹ nhàng, tay chế trụ trên cổ ta, giống như linh con gà con đem tôi linh lên. Ta liều mạng giãy dụa, chỉ cảm thấy một trận hít thở không thông, tay y để trên cổ tôi, như lửa hồng thiêu cháy rất nóng. Cứu mạng! Tam Nương cứu con! Cứu con!

Chỉ thấy Tam Nương ra sức vọt đi lên, nhưng Hồng Phách Thiên một chưởng đánh ngay trên bụng người, thẳng đem người đánh bay ra ngoài.

“Vẫn là câu nói kia, nếu ngươi không nói ra Tiếu Vong Sơ ở đâu, ta sẽ để ngươi đền mạng cho những đệ tử đã chết!” Ánh mắt lợi hại như đao nhìn chằm chằm ta, không có chút độ ấm. Ta há miệng thở dốc, lúc này đó là muốn nói, cũng nói không nên lời .

Ngay tại khi ta nghĩ mình chết chắc rồi, Hồng Phách Thiên đột nhiên buông tay, ta rơi xuống đất, đồng thời rơi trên mặt đất , còn có một cây quạt.

Cây mun chiết phiến, trên mặt quạt trắng viết “Nâng cốc đông ly hạ” năm chữ. Tuấn dật hữu lực, tôi nhận ra, đây là cây quạt của Trần tiên sinh.

Một đôi bụi bố miên hài ( kiểu đôi hài ngày xưa) dừng ở trước mặt ta, người tới nâng người ta dậy, hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Ta ngẩng đầu, một đôi mắt nâu, mi gian kia tang thương như nước, khóe môi kia ôn nhuận như gió.

“Tiên sinh…” Ta lập tức khóc.

Hồng Phách Thiên nắm tay phải của mình, chỗ cổ tay y có máu tươi chảy ra, y cũng không cầm máu, chính là mắt không nháy nhìn chằm chằm người vừa tới nói: “Ngươi là ai?”

“Trần Phi.” Người đó mỉm cười, tự nhặt lên chiết phiến, mở ra, “Lãnh Hương trà quán Thuyết Thư tiên sinh.”

“Thuyết Thư tiên sinh?” Hồng Phách Thiên vòng quanh hắn vài bước, từ đầu tới đuôi đánh giá một phen, cười lạnh nói, “Một Thuyết Thư tiên sinh có thể có nội lực như vậy? Chỉ dùng một cây quạt liền đánh văng tay của ta?”

Trần Phi thản nhiên nói: “Đó là các hạ thủ hạ lưu tình .”

Hồng Phách Thiên lại nể hắn vài phần, nói: “Hảo! Ngươi nói ngươi là Thuyết Thư tiên sinh, như vậy thì kể một câu chuyện nghe một chút đi.” Nói xong vung tay lên, lập tức đình chỉ mọi động tác.

Trần Phi trầm mặc một lát, nói: “Người tới là khách, chỉ cần trả tiền, ta liền kể.”

Tiểu Sơn vội bày ra một cái bàn đã dọn xong, đệ tử Phi Giao bang tức khắc đưa ghế dựa làm cho Hồng Phách Thiên ngồi xuống. Hết thảy đều đã khôi phục nguyên trạng, Trần Phi đi lên, đem Kinh Đường Mộc vỗ: “Lần trước nói đến Đông Châu đại hiệp kỷ về vân ở võ tử lâm lý thu thập âm sơn Tứ Sát…”

Hồng Phách Thiên đột nhiên quát: “Ngừng!”

Y đứng dậy, lấy một loại động tác rất chậm hướng Trần Phi đi qua, toàn bộ đại đường nhất thời trở nên cực kỳ im lặng, tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe được tiếng bước chân của y , một chút, lại một chút, giống như tim đang đập trong người.

Trần Phi vẫn là cười, nụ cười trên môi tuyến hòa khí, cùng mi gian mỏi mệt.

Hồng Phách Thiên đi đến trước mặt hắn, dừng lại, sờ tay vào ngực —— hô hấp của ta như ngừng lại. Y sẽ không là muốn động thủ lần nữa, đối tiên sinh bất lợi đi?

Chỉ thấy Hồng Phách Thiên lấy ra đĩnh vàng, đặt ở trên án thư, chậm rãi nói một câu nói: “Đồng Vân Phi tuyệt sắc thu vãn. Ta muốn nghe việc ở Kính Tịch hồ.”

Trần Phi tươi cười không thấy , thủ nhi đại chi là một loại bi thương. Loại bi thương như vậy mà nhiều năm qua, ta chưa từng thấy qua trên mặt hắn.

Hồng Phách Thiên trong lời nói là có ý tứ gì? Vì sao tiên sinh nghe xong biểu tình liền trở nên cổ quái như vậy? Kính Tịch hồ là chỗ nào? Như thế nào ta chưa bao giờ biết?

Vẫn còn đang nghi vấn đã thấy Tam Nương hất tay Tiểu Thủy xông ra, kêu lên: “Cái gì kính tây kính đông , chúng ta là Lãnh Hương trà quán không có câu chuyện này, muốn nghe thì đi tìm nơi khác nghe…”

Hồng Phách Thiên bất vi sở động, mắt lạnh băng nhìn Trần Phi, Trần Phi rốt cục cười, nói: “Chuyện này, ta… sẽ không kể.”

“Là không có, hay là không chịu kể?” Hồng Phách Thiên đề cao thanh âm, “Không quan hệ, ngươi không kể, ta sẽ kể thay ngươi.”

Y xoay người, nhìn quét mọi người liếc mắt một cái, khi y nhìn ta, ta nhịn không được rùng mình, cái loại cảm giác này cực kỳ không thoải mái, như là dự cảm đến điềm xấu.

“Truyền thuyết kể rằng nơi tiếp giáp Nam Minh Thủy Thiên, có một hồ, hồ nước vĩnh hưng không tĩnh, người thường chạm vào mặt nước, sẽ tức khắc biến thành tượng băng.”

Trần Phi đạo: “Trên đời này có hồ như vậy sao?”

Hồng Phách Thiên không để ý đến hắn, tiếp tục nói: “Trăm ngàn năm qua duy độc một người ngoại lệ, người nọ dùng hồ nước trở lại đường ngay, tẩy sạch vết máu trên tay, sạch sẽ gần như trong suốt, vì thế hắn trở thành chủ nhân của hồ. Người này, chính là võ lâm đệ nhất ngày xưa —— Giản Linh Khê.”

Đột nhiên trong lòng vang một tiếng, một vệt sét đánh trong lòng hiện lên. Giản —— Linh —— Khê ——

Rõ ràng là lần đầu tiên nghe tới cái tên này, vì sao ta lại cảm thấy rất quen thuộc?

“Giản Linh Khê cả đời tung hoành giang hồ không có địch thủ, sau khi phát hiện hồ này, liền ẩn cư bên hồ. Mùa thu năm ấy, có một người đến bên hồ.” Hồng Phách Thiên nói tới đây, lại hướng mọi người nhìn thoáng qua, tầm mắt xẹt qua tôi thì ngừng dừng lại, nhưng rất nhanh thu trở về, “Nếu nói Giản Linh Khê là kỳ tích thứ nhất ở Kính Tịch hồ, người nọ còn lại chính là người thứ hai, sau khi nàng uống nước hồ không biến thành tượng băng, nhưng là không có thể may mắn thoát khỏi, thành một cái U Linh.”

Trần Phi trầm giọng nói: “Đủ rồi.”

Hồng Phách Thiên phảng phất không nghe thấy, thẳng nói: “Mà người kia, chính là Bát Hoang Lục Hợp Cửu điện Ma Cung công chúa Nhất Tịch.”

Nhất Tịch! Lòng ta lại run lên. Vì sao tên này cũng quen thuộc như vậy? Giống như đã từng nghe người ta gọi mấy trăm năm.

Hồng Phách Thiên ánh mắt trở nên mê ly, trào phúng sắc dần dần: “Nhất Tịch cho rằng là Giản Linh Khê hại nàng, cho nên liền lưu luyến bên hồ không chịu rời đi. Từ khi nàng đến, hồ nước nổi lên một loạt biến hóa quái dị —— đầu tiên là mùa hạ có tuyết, bảy ngày bảy đêm, hồ nước đông lại thành băng, nhưng lập tức bên hồ hoa đào liền nở rộ , sáng lạn giống như cẩm. Một cái tuyệt sắc mỹ nhân chân trần giẫm trên hoa đào mà đi đóa hoa đào đã làm tan hết băng trên mặt hồ, tiêu sái bước đến chỗ ở của Giản Linh Khê, mỹ nhân này dựa cửa mà cười, tươi cười so với ánh trăng càng kinh diễm…”

“Đủ rồi!” Lần này đến phiên Tam Nương kêu ngừng, hai mắt người trừng trừng, tê thanh hỏi, “Ngươi là ai? Ngươi đến tột cùng là ai? Ai cho ngươi đến nơi này ? Ngươi lại là như thế nào tìm được đến đây? Ngươi muốn làm cái gì?”

Hồng Phách Thiên trầm mặc, nửa ngày sau, thân thủ chậm rãi theo trên mặt bác kế tiếp nhân bên ngoài cụ. Bỏ mặt nạ ra, băng bàn tới hàn, ngọc bàn tới thanh, đúng là tuyệt thế xinh đẹp.

Xinh đẹp như thế, mơ hồ, khiến ta nhìn thấy rất phong lưu —— nhưng mà, ta cũng không phải lần đầu nhìn thấy y.

Tối ngày hôm qua, ở trong rừng trúc ta nhìn thấy hắc y, một đao đánh rớt, mười ba đệ tử Phi Giao bang nháy mắt ngã xuống.

Là y, y là hắc y thiếu niên đêm qua.

“Hồng Phách Thiên” muốn tìm “Tiếu Vong Sơ” .

Mời các bạn theo dõi tiếp!

Nguồn: truyen8.mobi/t66156-ngan-nam-thien-nien-chuong-1.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận