Nhà tắm mà hôm đó chúng tôi đến, nằm ở trên đường phố Ca-bu-ki, thuộc quận Xin-du-cu. Từ xa đã thấy ánh đèn nê-ông nháp nháy trên mái nhà. Ngay ở cửa ra vào là một cầu thang dốc cao dẫn lên từng hai, phía trên có hai ngưới đàn ông mặc áo choàng trắng, thắt ca-ra-vát bướm đứng chắp tay trước ngực, lên tiếng mời chào: “Xin kính chào quý khách...”
Vừa nói chuyện sôi nổi, chúng tôi dừng lại cạnh cửa ra vào. Một trong số hai người đàn ông ra hiệu mời chúng tôi lên cầu thang. Toàn bộ con người anh ta cố tỏ vẻ hết sức kính trọng, nhưng ánh mắt anh ta nhìn chúng tôi xoi mói trơ tráo.
- Các anh có bốn người à? - Anh ta nhấc ống nghe và nói bằng tiếng Anh - Four, please - Rồi quay lại phía chúng tôi - Các anh chờ tôi một lát.
Hai cô gái khoác áo bờ-lu trắng và quần đùi bước vào. Cả hai đều thấp lùn, chắc nịch, giống như hai con cua. Cặp môi to son đỏ chót, bước đi uốn éo - chẳng khác gì bọn đàn bà ở khu phố làng chơi.
- Anh đeo kính sang phải, dài ngoằng ở đây, còn anh bé tí tẹo này đến đây, đằng kia kìa… - phân phối chúng tôi bằng cách như vậy về các phòng nằm ở hai bên hành lang dài và hẹp, các cô gái vừa cuời vừa xô chúng tôi đi.
- Chúng ta đến đâu thế này? Ở đây bọn họ đặt hiệu cho bọn ta chẳng kém gì ở khu phố làng chơi.
- Đừng giận các ngài. Ở đây các anh chẳng có gì phải sợ cả. Các anh sẽ được bằng lòng.
Phòng tắm chia ra làm hai phần. Một nửa là buồng thay quần áo và xoa bóp, nửa kia gồm buồng tắm hơi và buồng tắm vòi sen kiểu châu Âu trắng muốt.
Cô gái, bằng một động tác đã thành thạo, cởi áo bờ-lu và treo lên móc.
Vừa cởi ca-ra-vát, tôi vừa nghiên cứu cô gái làm nghề xoa bóp này. Trên mình cô ta chỉ còn lại chiếc quần đùi bó sát người và dải nịt vú hẹp bằng lụa, cổ treo một sợi dây chuyền bằng kim loại dắt vào ngang nịt vú, vì vậy bây giờ không thể trông thấy vật gì ở đầu dây.
- Đừng nhìn em như thế, - cô ta õng ẹo nói.
- Anh đừng ngượng, vào buồng tắm hơi đi.
Tôi ngồi vào chiếc thùng sắt vuông bốn góc, chỉ để thò đầu ra ngoài, và cô gái xả hơi nóng vào.
- Các cô có nhiều khách không?
- Cũng khá.
- Thế có những loại đàn ông nào hay đến đây?
- Đủ loại. Thường có cả viên chức như anh.
- Còn trẻ không?
- Trẻ. Và già cũng có. Nhưng nhiều nhất là loại đàn ông trung niên.
- Thế rồi sao? Có lẽ em với họ… - tôi gạt mồ hôi trên trán hỏi. Cô gái lấy khăn lau mặt cho tôi và phá lên cười. Đúng hệt như Mi-xu - tiếng cười to và đần độn.
- Các anh thì…
- Không, em kể đi, mọi việc nó ra sao?
- Em không có gì để kể cả. - Cô ta đỏng đảnh mỉm cười. “Ả này chẳng lên mặt đâu” - tôi nghĩ.
- Thế anh có thể thử được không? Anh có gì kém hơn người khác?
Cô ta lại lau mặt cho tôi, miệng hát:
Ôi những ngọn đồi, những ngọn đồi It- du
Mặt trời đã khuất sau mây mù…
- Bài hát của ai thế?
- Của Ô-ki Ha-ri-u-ô.
- Toàn những câu vớ vẩn!
Tôi vào phòng tắm vòi sen, dội nước và nằm sấp xuống phản xoa bóp. Cô gái xoa phấn trắng, lúc đầu lên cổ, sau lên lưng tôi.
- Nào kể đi!
- Kể gì?
- Sao lại kể gì? Quên rồi à? Kể em ở đây làm gì với bọn đàn ông.
Tôi vuốt vai cô ta.
- Họ thường bắt đầu thế này phải không?
- Đừng thế!
- À - à. Thế ra em trả lời họ như thế đấy à?
- Với người nào em cũng nói như vậy chứ gì?
Những ngón tay tôi trườn lên cổ cô ta và túm lấy sợi dây chuyền.
- Cái gì đây? Ảnh người yêu em à?
Tôi giật mạnh sợi giây chuyền và bất ngờ há mồm ra. Đầu sợi dây chuyền không phải là ảnh mà một chiếc thánh giá đen bằng sắt. Chiếc thánh giá quen thuộc.
°°°
Đêm …Phố Xin-bui-a…Mi-xu lẽo đẽo theo tôi như một con chó. Tức giận điên người… Trên sân ga, ông già trong bộ quần áo cứu quốc quân rách rưới như bù nhìn trước gió với chiếc hòm quyên bố thí trong tay. Để lấy lòng tôi, Mi-xu mua ba chiếc thánh giá rẻ tiền. Một cô ta tặng tôi. Tôi ném nó vào bãi rác cạnh chiếc mương…
Và dây trên ngực cô gái này - mà tay của rất nhiều đàn ông đã đụng đến - cũng có một chiếc thánh giá như vậy.
- Cô lấy nó ở đâu ra? - Tôi hét to.
- Sao anh lại hét lên thế? Em có điếc đâu.
- Tôi hỏi, cô mua cái thánh giá này ở đâu?
- Có người tặng em.
- Ai?
- Một đứa bạn. Nó làm trước ở đây.
- Tên là gì?
- Mi-xu. Anh biết nó không?
- Hừm… Mô-ri-ta Mi-xu à?
- Anh là I-ô-xi-ô-ca phải không?
Cô ta ngừng tay xoa bóp và nhìn tôi chằm chằm. Điệu bộ õng ẹo, đỏng đảnh của cô ta lập tức biến mất.
- Đúng anh không? Mi-xu nói rất nhiều về anh, lúc nào cũng nhắc tới anh…
Phòng bên cạnh có tiếng đàn bà cười, tiếng nước đổ và tiếng lầu bầu của đàn ông.
- Mi- xu đang ở đây à?
- Không người ta thải nó hơn nửa năm rồi. Em với nó cùng làm một ca.
- Em không biết. Nó gửi thiếp cho em từ Ca-vát-da-ca, nhưng không ghi địa chỉ. Và trong tấm thiếp này nó cũng nhắc đến anh.
- Mặc cho nó đi đồ quỷ xứ! Mọi việc đã chấm dứt rồi.
- Đấy không phải việc của em. Nhưng Mi-xu rất yêu anh. Nó rất yêu…
- Cảm ơn nhưng tôi thì có liên quan gì?
- Người ta thải nó ra vì nó không cho đàn ông đến gần. Nó chỉ nghĩ về anh thôi. Và cái thánh giá này cũng là nó đưa cho em, hy vọng có ngày anh sẽ đến đây và thấy…
Nhưng những cố gắng của cô gái này nhằm gợi lên trong tôi lòng thương hại chỉ là vô ích. Cô ta càng ca ngợi tình yêu của Mi-xu bao nhiêu, tôi càng cáu kỉnh bấy nhiêu. Đặc biệt tôi phẫn nộ việc Mi-xu vẫn còn hy vọng đi lại với tôi. Tôi hoàn toàn không có tí tình cảm nào đối với cô ta, và thỉnh thoảng có nghĩ đến cô ta thì cũng như vào những ngày mưa gió người ta ngồi nhớ những ngọn núi xa mờ đang khuất sau làn mưa xám mà thôi.
Tôi im lặng đứng lên, im lặng mặc quần áo. Cô gái cũng im lặng. Từ phòng bên vẫn còn vẳng lại tiếng cười.
- Anh nhẫn tâm và lạnh lùng lắm! - Khi tôi mở cửa bước ra hành lang, cô gái khẽ nói… Ôi Mi-xu tội nghiệp!
Tôi bước ra đường phố. Trời đang mưa. Tôi nhận thấy quan hệ của Mi-u-ra Ma-ri-cô đối với tôi không còn đơn giản là quan hệ bạn bè. Và trường hợp của Mi-xu càng giúp cho tôi hiểu được tình yêu của đàn bà có thể trung thành - và hơn thế nữa, hy sinh quên mình - đến mức độ nào.
Một lần, buổi sáng đi đến làm việc, tôi thấy bút chì và tẩy của tôi đã được ai thay bằng những cái mới, và chiếc bàn tính cũ bằng gỗ đã biến mất, nhường chỗ cho một chiếc mới bằng nhựa, lấp lánh. Ai làm việc này? Tôi nhìn quanh. Ma-ri- cô đang ngồi cúi thấp đầu trên chiếc máy chữ ở trong góc phòng. Cô quay lưng lại phía tôi, nhưng điệu bộ, tư thế cố tỏ ra dửng dưng của cô ta đã làm cho tôi hiểu ra tất cả.
- Em thay cho anh bàn tính mới đấy à? Anh cảm ơn nhé, - gặp Ma-ri-cô trong phòng rửa mặt trước lúc ăn trưa, tôi khẽ nói.
- Em không hiểu anh nói gì? - Cô ta sửa lại tóc, trả lời nhanh.
Sau lần đó, thái độ của cô ta thay đổi hẳn. Dường như cô ta không còn trông thấy tôi nữa. Gặp nhau, cô ta đi ngang qua như ngậm nước trong miệng, suốt ngày ngồi cúi mặt xuống bên bàn, chiều xuống hết giờ làm việc là vội vã thu dọn phòng và ra về không hề nhìn sang phía tôi. Lúc đó tôi hiểu rằng thái độ đó chỉ là sự tự vệ bản năng của các cô gái chống lại tình cảm đang hình thành trong mình. Tôi cứ như ngây như dại, càng ngày càng bị cô ta cuốn hút, say mê, và tôi không còn nghĩ rằng Ma-ri-cô là họ hàng với giám đốc nữa.
Tôi so sánh Ma-ri-cô với Mi-xu. Ngây thơ, quê mùa. Mi-xu không biết che giấu tình cảm của mình, và yêu tôi, cô ta chạy theo tôi như một con chó. Còn Ma-ri-cô, một cô gái thành thị, lại hoàn toàn khác hẳn.
Vào một buổi chiều mưa, tôi mời Ma-ri-cô đi đến rạp chiếu bóng xem một bộ phim Anh mà cô ta mong ước từ lâu. Phim kể về tình yêu của một bác sĩ với người đàn bà đã có chồng.
Người trong rạp rất đông, hết cả chỗ, thậm chí đứng cả vào lối đi.
- Anh có thấy gì không?
- Không.
- Em cũng vậy. Làm sao bây giờ?
- Chẳng lẽ về nhà à? Chịu mất tiền vé hay sao?
Ma-ri-cô thất vọng nhìn tôi.
- Em rất muốn xem phim này.
- Sau mười lăm phút nữa em sẽ có chỗ ngồi.
- Không thể có được.
- Còn nếu có? Anh sẽ được gì nào?
- Tất cả những gì anh muốn, - Ma-ri-cô cười.
Điều đó có nghĩa là cô ta sẽ khao tôi chè và các thức kẹo ngon.
Tôi kéo tay cô ta lên gần phía màn ảnh. Ở đó người ít hơn.
- Ở đây cũng chẳng thấy gì cả.
- Thì em hẵng khoan xem. Anh đang tìm chỗ ngồi, em nhìn theo anh, khi nào anh giơ tay ra hiệu, em đến ngay nhé.
Giẫm cả lên chân người khác, lấy cùi tay xô đẩy, tôi đi theo các hàng ghế. Tôi gặp may ngay. Một người đàn ông ngồi chỗ ngoài cùng của dẫy ghế vừa đứng dậy, tôi vội chạy ngay tới kịp đặt tờ báo vào chỗ trống đó. Rồi giơ tay vẫy gọi Ma-ri-cô
- Một thằng trơ tráo, - tôi nghe sau lưng có tiếng rủa.
Nhưng tôi đã kịp đặt tờ báo xuống, như thế có nghĩa là chỗ này thuộc về tôi. Trong cuộc đời thường vẫn thế. Sơ ý một tý, lúc đó hãy tự trách mình. Ai nhanh tay hơn người ấy được cuộc.
- Em thấy không, chưa đầy mười phút, - khi Ma-ri-cô đã ngồi vào chỗ, tôi nói thầm vào tai cô ta.
- Thế em không quên lời hứa chứ? Lời hứa cần phải được thực hiện.
Tôi không quan tâm đến những gì diễn ra trên màn ảnh. Tôi không hề xúc động đến mối tình của ông bác sĩ đối với người phụ nữ đã có chồng nọ Tôi ngồi và suy nghĩ: “Tại sao người châu Âu yêu nhau lại nghĩ ra lắm nghi lễ rườm rà như vậy? Mời đàn bà đến tiệm ăn, hầu hạ cô ta như đầy tớ, giúp cởi rồi mặc áo bành tô, châm thuốc… Chẳng lẽ không thể yêu mà không cần những thứ ấy? Ở Nhật chúng ta mọi việc đơn giản hơn nhiều”.
Vừa từ rạp chiếu bóng bước ra đường phố mờ mờ, tôi lập tức tấn công.
- Em có hiểu không, Ma-ri-cô, rằng anh phải vất vả lắm mới tìm ra chỗ?
- Nói cách khác anh muốn em trả công chứ gì?
- Đúng, em đã hứa là sẽ làm tất cả những gì anh muốn.
- Em đã hứa, nghĩa là em sẽ làm. Anh muốn kẹo sô-cô-lát phải không?
- Để làm gì? Anh muốn hôn em, - câu cuối cùng tôi nói rõ từng từ một.
Ma-ri-cô ngạc nhiên bước nhìn tôi, rồi quay sang nhìn tủ kính một cửa hàng, thì thầm:
- Anh xem kìa, đôi giầy đẹp quá.
- Anh đợi em trả lời, Ma-ri-cô.
Ma-ri-cô im lặng.
Những điều dự định tôi quyết làm cho được.
Chúng tôi lên xe lửa chạy điện. Tôi bắt đầu thì thầm theo nhịp tiếng bánh tàu gõ lên đường ray:
- Có một chàng trai bất hạnh sống trên đời… Anh ta yêu một cô gái, trong rạp chiếu bóng anh ta vất vả đi tìm chỗ cho cô ta…
- Nhưng cô gái vẫn không để ý đến anh…
Tôi cố gắng giữ đúng nhịp.
- Anh ta đau khổ.
Tôi khẽ ôm lấy Ma-ri-cô. Mọi người trong toa đều có vẻ mệt mỏi, người thì ngủ gật, người thì chúi đầu đọc báo buổi chiều. Không ai chú ý đến chúng tôi cả.
- Như em thì em có thể yêu anh ta được không?
Ma-ri-cô quay mặt đi và dùng ngón tay. Vẽ trên mặt kính đầy hơi nước “yes”. Như một chiếc máy bay vẽ những vòng tròn trên bầu trời.
Đoàn tàu phóng nhanh trên đường phố Xi-bui-a. Những ngọn đèn của rạp chiếu bóng lướt qua vùn vụt, và phía sau rạp chiếu bóng là màn đêm đen kịt, tưởng như chính nơi đó là tận cùng của thế giới. Sau rạp chiếc bóng này có một quán trọ đêm nhỏ, nơi lần đầu tiên trong đời, tôi chiếm đoạt thân thể của một người đàn bà. Đường phố Xi-bui-a tràn ngập ánh đèn nê-ông quảng cáo, và ngay bân cạnh là một góc tối tăm buồn bã. Trong một thoáng trước mặt tôi khuân mặt đần độn và hiền lành của Mi-xu. Một cảm giác là lùng của một sự mất mát nào đó bỗng xâm chiếm tôi. Có một cái gì đó giống như hôm ở trong nhà tắm Thổ Nhĩ Kỳ, khi tôi đang cảm thấy hạnh phúc vì tình yêu và thành đạt trên đường công danh, bỗng trông thấy chiếc thánh giá Mi-xu để lại cho tôi, còn chính cô ta thì đã biến đi đâu mất.
Đoàn tàu dừng lại ở ga Xi-bui-a. Một số người xuống ga, một số người mới lên tàu. Toa tàu vẫn đầy người như trước, những người vào mới cũng có vẻ mệt mỏi và cau có nhu tất cả những hành khách khác. Cửa toa đóng sầm lại, và trước mặt tôi hiện lên bộ mặt ngơ ngác của Mi-xu lúc cô ta chạy theo đoàn tầu hỏa điện.
- I-ô-xi-ô-ca, - Ma-ri-cô ép sát vào người tôi, thì thầm. - Anh là người như thế nào, I-ô-xi-ô-ca? Bỗng nhiên không duyên cớ gì tối xầm mặt lại. Anh sao thế? Sao anh im lặng?
- Không sao cả.
- Đôi lúc trông anh rất buồn.
- Em đùa đấy chứ? Anh không thể nào chịu được những kẻ đa sầu.
Chúng tôi nghĩ rằng không ai biết về quan hệ của chúng tôi. Nhưng than ôi, chỉ có giám đốc và viên quản lý là không nghi ngờ mà thôi. Tất nhiên người đoán ra trước hết là các cô gái. Bây giờ tôi thường bắt gặp những ánh mắt mỉa mai, ganh tỵ nhìn tôi. Một lần, vào giờ giải lao, khi đi ngang qua một đám nhân viên đang còn chuyện trò sôi nổi, tôi nhận thấy rằng khi thấy tôi họ liền im lặng. Rồi sau đó trong phòng rửa mặt, ở hành lang, dưới cửa sổ và sau cánh cửa văn phòng, tôi đã nghe không phải một lần.
- Họ đã hôn nhau.
- Tất nhiên.
- Chính tớ đã trong thấy họ đang…
Đôi lúc họ trao đổi với nhau những câu đùa úp mở ngay trước mặt tôi và cười hì hì nhìn tôi vẻ khiêu khích.
“Cứ đợi đấy, - tôi nghĩ bụng. - Nếu thế, nếu thế ta sẽ bắt tất cả ngậm miệng”.
Giá như họ biết rằng tôi còn chưa hôn Ma-ri-cô lấy một lần nào!
Có thể là vì tôi kính trọng cô ta? Chắc thế. Nhưng thực ra, tôi cũng không biết nữa. Với Mi-xu mọi việc đơn giản hơn nhiều. Tôi cho rằng Mi-xu thấp hèn hơn tôi, và vì vậy quyến rũ cô ta tôi không cảm thấy một tý cắn dứt lương tâm nào cả.
Ma-ri-cô là người của một thế giới hoàn toàn khác. Đường công danh của tôi phụ thuộc vào cô ta. Tôi sợ làm mất lòng tin của cô ta đối với mình. Trong tình trạng như hiện nay, điều đó có nghĩa là trở thành trò cười cho các bạn đồng nghiệp, và như vậy là mất tín nhiệm đối với cấp trên.
Nhưng tôi còn trẻ và tràn trề sức lực. Tôi cần phải có đàn bà. Khi tôi đi bên cạnh Ma-ri-cô, tôi phải cố gắng kìm cái ý muốn chạm vào người cô ta hoặc áp mặt mình vào mặt cô ta. Khi trong quán trà, đầu gối cô ta chạm vào chân tôi, cả người tôi run lên. Trong tàu điện, khi Ma-ri-cô bỗng tựa vào tôi, tôi ngây ngất thở mùi thơm của mái tóc và nghe nhịp thở trong lồng ngực mềm mại của cô ta. Cuộc đấu tranh thường xuyên đó với chính mình đã đòi hỏi tôi rất nhiều sức lực cố gắng.
- Mặc dù anh đôi lúc nói những lời không hay, nhưng thực ra anh là người tốt và trong sạch, I-ô-xi-ô-ca ạ, - một lần ngồi trong quán trà, Ma-ri-cô nói với tôi như vậy.
- Em cho là thế à?
- Vâng. Em thích những người như vậy. Với anh em có thể yên tâm ở lại khuya.
- Nhưng anh là đàn ông. Anh biết rằng khi yêu, không nên vượt quá giới hạn. Mọi người đều nói như vậy. Đối với anh đó là pháp luật.
- Anh thông minh lắm! Anh hiểu nhiều thế.
- Chuyện. Anh đọc rất nhiều mà lại.
Ôi Ma-ri-cô tội nghiệp! Giá như cô ta biết rằng trong khoảng thời gian chúng tôi yêu nhau, tôi đã hai - ba lần tìm đến những cô gái làm tiền. Cuộc đấu tranh với bản thân làm cho tôi quá mệt, và không chịu đựng được, tôi đến đó có thể nhận được cái mà tôi không dám hỏi xin ở Ma-ri-cô.
Tôi chia đàn bà ra làm hai loại: Một loại để mà yêu, còn loại thứ hai chỉ để thỏa mãn dục vọng. Ma-ri-cô thuộc loại một, còn loại hai gồm các cô gái làm tiền đứng đường và các cô gái… như Mô-ri-ta Mi-xu.
Một lần, tôi tiễn Ma-ri-cô về, dọc đường chúng tôi nghé vào quán trà.
- Ôi, hôm nay em mệt quá, - cô ta nói, nắn nắn vai, - Đánh máy suốt cả ngày. - Và nũng nụi nhìn tôi. - Khi anh lấy vợ, anh có xoa vai cho vợ không?
- Anh chưa biết.
- Không biết cô ta sẽ như thế nào nhỉ?
Mắt Ma-ri-cô long lanh, và trong giọng nói của cô ta có một cái gì làm cho tôi nghẹt thở. Mà cũng có thể tôi nghẹt thở vì không khí trong cái quán trà ngột ngạt.
Chia tay với cô ta rồi, tôi vẫn không làm sao trấn tĩnh được.
“Đồ quỷ! Không thể nào tuân lệnh được các nguyên tắc đạo đức…” Xuống tàu điện ở Xin-được-cu, tôi đến quầy rượu và uống một cốc sa - kê. Rượu cũng không giúp được gì. Tôi lại quay sang quầy khác và uống một cốc nữa. Nhưng hơi men bốc lên đầu chỉ thêm kích thích.
Còn may là khi đi ngang qua nhà tắm Thổ Nhĩ Kỳ, tôi không còn nhớ tới Mô-ri-ta Mi-xu. Và đây là khu làng chơi…
Tôi bước đi lảo đảo và cố không để ý tới những người đàn bà đang chào mời quý khách ở bên đường.
- Ôi anh chàng đẹp trai, anh giống hệt như Xa-đan-can-đi. Cô gái có đôi má hóp chạy qua đường phố túm lấy tay áo tôi lôi đến một cánh cửa để ngỏ.
- Làm gì thế hả, đồ ngốc?
- Bình tĩnh lại đi. Không chạy thoát khỏi tay em đâu. Nếu anh giằng ra được, em cũng còn giữ lại ống tay áo của anh.
Tôi bị đưa lên tầng hai. Trong căn phòng nhỏ ngoài chiếc tủ gương đứng và mấy chiếc giá áo móc áo quần, không còn gì khác. Trên mặt kính cửa sổ, ánh đèn nhà tắm Thổ Nhĩ Kỳ đứng đối diện lấp lánh mờ mờ.
Hôn cô gái, tôi quên cả Ma-ri-cô. Đàn ông là như vậy. Thể xác và tâm hồn họ ở hai xứ sở khác nhau, và vì vậy đối với họ đàn bà chia làm hai loại: Một loại để họ yêu, một loại để thỏa mãn nhục dục.
Trời bắt đầu sáng. Dưới cửa sổ, một người đàn ông say rượu đi ngang qua hát lè nhè.
Cô gái vẫn còn ngủ, mặt phờ phạc, mệt mỏi.
Nhét điếu thuốc lá vào miệng, tôi mở cửa sổ. Cô gái điếm ở nhà bên cạnh đang phơi chăn. Tóc cô ta uốn trong ống cuốn tóc. Thấy tôi, cô ta lởi xởi giơ tay chào, những chiếc răng giả lấp lánh trong ánh mặt trời sáng loáng.
- Thế à? Nhưng còn sớm mà, - gãi gãi đôi tay gầy, cô ta xỏ một chiếc giầy tiễn tôi ra đến cửa phòng.
Tôi choáng váng buồn nôn, và thấy tất cả xung quanh đều trở nên bẩn thỉu. Vội vã bước ra đường phố, hít mạnh làn không khí buổi sáng trong sạch, tôi vẫn kịp giờ đi làm.
Bỗng có ai gọi tôi. Quay đầu lại, tôi thấy một người bạn đồng nghiệp đang rảo bước đuổi theo đuổi kịp tôi.
- Hóa ra anh, I-ô-xi-ô-ca, cũng đến thăm những chỗ này à? - Anh ta mỉm cười. - Anh không sợ Ma-ri-cô sao?