Người Đi Bán Nắng Truyện ngắn 4


Truyện ngắn 4
Linh hồn lưu lạc

 

Lát cắt 1: Câu chuyện về cô gái hoa lưu ly     

1. Myo

Tôi là ai?

Và tôi đến từ đâu?

...

Anh gọi tôi là cô gái hoa lưu ly.

Anh là người tìm thấy tôi khi tôi đang ngủ gục giữa cánh đồng hoa lưu ly. Những cánh hoa mỏng tang, nhỏ  xíu, màu xanh lam. Đôi mắt anh cũng màu xanh lam. Đó là điều đầu tiên tôi nhìn thấy khi tỉnh dậy giữa cánh đồng hoa lưu ly đầy nắng.

 - Anh là ai? - Tôi hỏi.

Anh nheo mắt lại, nhìn tôi một cách tò mò.

- Đây là đâu? - Tôi hỏi.

Anh vẫn nhìn tôi, tò mò, chờ đợi.

- Sao tôi lại ở đây? - Tôi hỏi câu thứ ba.

Anh bật cười, nói một cách chậm rãi bằng tiếng Anh: “Em nói được tiếng Anh không?”.

Tôi gật đầu, trả lời bằng tiếng Anh: “Nếu anh nói chậm!”.

Anh hỏi tôi rất nhiều nhưng tôi không thể hiểu hết được. Anh có mái tóc màu hung, da trắng, mắt xanh. Tôi để ý đến điều đó khi nghe được anh thốt lên: “Tóc đen, da vàng!”. Tôi nhìn lại mình rồi trả lời: “Vâng, em là… người Việt Nam!”. Anh nhìn tôi chăm chú và hỏi rất chậm từng từ một: “Vậy tại sao em lại ở đây?”.

Tại sao tôi lại ở đây - giữa những cánh hoa lưu ly mỏng tang, nhỏ xíu, màu xanh lam? Bên cạnh anh - chàng trai có mái tóc màu hung, da trắng và đôi mắt màu xanh lam. Tất cả cứ nhòe dần. Tôi lịm đi trước khi tìm được câu trả lời.

…Tôi là ai? Và đây là đâu?

Anh bảo tôi, đây là vùng đất của những dải mây trắng dài. Tôi đã từng đọc qua điều này trong sách. Vùng đất của dải mây trắng dài. Là New Zealand! Anh nhìn tôi: “Em cũng hiểu biết đấy chứ”.

Anh đặt tên cho tôi là Myo, viết tắt từ tên Myosotis alpestris - một loại lưu ly rừng.

Tôi không biết tên anh. Tôi hỏi phải gọi anh là gì.

Anh trả lời: “Tùy em!”.

Tôi suy nghĩ: “Nick nhé?”.

Anh hơi nhăn mặt: “Nghe như đặt tên cho chó ý nhỉ?”.

Tôi phì cười.

Nick sống trong một căn nhà nhỏ trên núi. Đứng ở cửa, tôi có thể nhìn thấy một con đường nhỏ chạy qua nhà anh, xuyên qua những cánh đồng hoa lưu ly rồi dần dần thu hẹp lại cho tới khi chỉ còn là một con đường mòn dẫn đến chân núi. Đây là nơi lý tưởng cho tôi vì tôi rất thích gió và mặt trời. Căn nhà của Nick hứng trọn những cơn gió thổi từ bốn phía, thơm mùi cỏ và nắng.

Nick sửa soạn cho tôi căn phòng nhỏ trên gác. Anh đưa cho tôi vài bộ quần áo và nhắc nhở: “Cái này của em gái anh, anh cho em mượn tạm trong thời gian em ở đây đến khi em nhớ ra mình là ai và quay về”. Nick ra khỏi phòng rồi bất chợt quay trở lại trong vòng năm giây: “Nhớ nhanh lên đấy, em gái anh sẽ về đây sống vào đầu mùa thu, và anh cũng không vui vẻ gì khi bị người lạ làm phiền”.

Tôi vào phòng tắm, thích thú ngắm những giá đựng đồ bằng gỗ đóng trên tường. Tôi lục tìm loại sữa tắm hợp với mình nhưng hầu hết đều là đồ tắm nam. Và tất nhiên mùi sữa tắm nam làm tôi khó chịu. Tôi chỉ xả qua người bằng nước rồi mặc chiếc váy màu hồng nhạt.

Nhìn qua gương, tôi lặng im ngắm nghía mình. Khuôn mặt nhỏ, gầy, xanh xao. Mái tóc màu đen, dài quá vai, một vài lọn tóc chờn vờn bên má. Có lẽ em gái Nick chỉ cao bằng tôi vì tôi mặc chiếc váy màu hồng rất vừa vặn. Tôi quay ra hỏi Nick khi anh đang chuẩn bị bữa tối: “Em gái anh bao nhiêu tuổi?”. Nick hỏi lại: “Thế em bao nhiêu tuổi?”. Tôi chần chừ một lúc, lục tìm trong trí nhớ những gì còn sót lại, trả lời: “Hình như… hai mươi!”. Nick đặt đĩa trứng ốp la lên bàn ăn và nhìn tôi châm chọc:

- Hai mươi tuổi mà mặc vừa bộ đồ của trẻ con tám tuổi? Anh đang nghi ngờ về trí nhớ của em. Nhìn em cũng chẳng có gì giống một cô gái hai mươi tuổi.

- Thế một cô gái hai mươi tuổi thì phải thế nào mới giống?

- Chẳng biết là thế nào, nhưng ít nhất là không như em.

- Như em là sao?

- Em tự soi gương đi, không thấy mình quá bé nhỏ à, thậm chí còn chưa cao đến ngực anh.

Nick đi đến bên tôi, xoay tôi về phía gương. Đột nhiên, tôi thấy mặt anh tái đi, sững sờ. Còn tôi thì nhìn vào gương, thích thú. Đúng là tôi chỉ cao đến ngực Nick. Anh cao hơn tôi hai cái đầu. Tôi cứ cười khúc khích cho đến khi Nick gọi: “Myo!”. Tôi giật mình quay sang. Nick không nhìn vào gương, mà nhìn chằm chằm vào tôi. Hai tay anh đặt lên vai tôi, run bắn. Nhìn vào mắt anh, tôi cảm nhận thấy có sự sợ hãi đang lan rộng ra xung quanh, xâm chiếm cả cơ thể tôi, lạnh toát. Tôi nhìn Nick lo lắng: “Có chuyện gì vậy anh?”. Đôi mắt Nick dịu dần, anh cười và kéo tôi ra bàn ăn, đưa cho tôi phần ăn mà anh đã chuẩn bị. Tôi và Nick không nói gì thêm. Cả hai đều cảm thấy chẳng có gì để nói vào lúc này. Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì? Hay tôi đã làm gì sai? Nhưng mặc kệ. Có lẽ tôi vốn vô tâm, không để ý đến những gì quá khó hiểu. Điều an ủi nhất đối với tôi lúc đó là món trứng ốp-la rất ngon!

Thời gian trôi qua, tôi vẫn chẳng nhớ ra mình là ai cho dù tôi đã cố gắng lục soát từng mảnh ký ức để tìm lại mình. Nick chăm sóc tôi như chăm sóc một đứa em gái bé bỏng. Anh ra khỏi nhà sau khi sửa soạn cho tôi bữa sáng, bữa trưa và trở về nhà trước bữa tối. Anh luôn mỉm cười khi thấy tôi thích thú nghịch đồ vật hay điện thoại của anh. Dường như sự xuất hiện của tôi không làm cuộc sống của anh bị đảo lộn. Anh chấp nhận sự xuất hiện của tôi một cách bình thản, không phàn nàn, không khó chịu.

Nick vừa là họa sỹ vừa là nhiếp ảnh gia. Có ngày anh không đi đâu, chỉ ngồi ở trước cửa nhà với khung tranh và bảng màu. Tôi lặng im ngồi cạnh rồi giúp anh nấu bữa trưa hay cọ rửa bảng pha màu. Có lần tôi đang nghịch bảng màu, Nick đi đến, vuốt gọn tóc tôi lên rồi buộc lại bằng dây thun. Tôi ngước lên nhìn anh. Anh cười : “Thế này gọn gàng hơn. Em cứ để tóc lòa xòa khiến anh liên tưởng đến sư tử”. Tôi nhăn mặt. Sư tử ư?

Đôi khi, lang thang cùng Nick trên cánh đồng hoa lưu ly, tôi tự hỏi rằng, có phải đây là một câu chuyện cổ tích? Nick có thật sự tồn tại? Những cánh hoa lưu ly có thật sự tồn tại? Và tôi có thật sự tồn tại? Hay tất cả chỉ là ảo ảnh bấp bênh, dễ tan mất như bong bóng xà phòng. Một sự kì diệu vô hình nào đó đã vẩy những gam màu lạ vào cuộc đời tôi. Lâu dần, tôi chấp nhận tạm bỏ rơi quá khứ và tận hưởng một cuộc sống mới. Cuộc sống dễ chịu ở đây khiến tôi dễ quên đi mọi thứ. Tôi thích sự yên bình giữa những cánh đồng hoa lưu ly, giữa những cơn gió nhẹ nhàng thổi khiến tóc tôi chờn vờn trên má, giữa ánh nắng mặt trời rực rỡ trải dài trước mắt và giữa sự chăm sóc nhẹ nhàng của Nick. Sự bình yên ấy khiến tôi không muốn nhớ lại, không muốn tìm về cuộc sống thực sự là của tôi.

Tôi là cô gái hoa lưu ly!

Những cánh hoa lưu ly mỏng tang, nhỏ xíu, màu xanh lam.

Trước nhà Nick, thung lũng sáng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời. Phía sau là những đỉnh núi cao và vực thẳm. Ngoài tiếng gió thi thoảng khiến cây cối cựa mình răng rắc thì không có một tiếng động nào phá vỡ sự yên lặng xung quanh.

Tôi sợ mình đang sống trong một giấc mơ mà không có lối ra. Nick gợi ý tôi đủ mọi cách để tôi có thể trở về nơi tôi đã biến mất nhưng chẳng có cách nào khả quan. Tôi không có chứng minh thư, không giấy tờ, không hộ chiếu. Tôi nhờ Nick chụp giúp tôi một bức ảnh, Nick chần chừ, chụp cho tôi một cách miễn cưỡng. Rồi anh cũng chẳng đưa bức ảnh đó cho tôi. Khi tôi hỏi, anh nói bị hỏng phim. Tôi cảm thấy Nick luôn giấu giếm tôi một điều bí mật nào đó. Nhất là khi anh không cho phép tôi ra ngoài lúc có người đi ngang qua hay người đưa thư tới. Một khoảng cách vô hình giữa tôi và Nick cứ bị nới rộng ra, xa mãi. Thi thoảng, tôi cảm thấy cô đơn giữa những cánh đồng hoa lưu ly, giữa những cơn gió nhẹ nhàng thổi khiến tóc tôi chờn vờn trên má, giữa ánh nắng mặt trời rực rỡ trải dài trước mắt và giữa những điều bí mật của Nick.

Hơn một lần tôi tự hỏi chính bản thân mình. Đến khi nào tôi mới đủ dũng cảm quyết định quay về Việt Nam để tìm về quá khứ của tôi, tìm về cuộc sống mười chín năm trước, tìm lại khoảng thời gian bí mật mà tạm thời tôi chưa thể nhớ ra. Và tìm lại một cái tên! Tôi không thể là cô gái hoa lưu ly mãi được. Tôi không phải là Myo của riêng mình Nick. Một tôi khác đang chờ đợi tôi trở về.

Quá ích kỷ khi cứ nép mình vào câu chuyện cổ tích này.

Tôi không phải cô gái hoa lưu ly!

Một ngày, khi Nick đang ngồi trước cửa với bảng màu và khung tranh còn tôi ngồi bên cạnh thì bà ngoại Nick tới. Nhìn Nick có vẻ hoảng hốt và hơi bối rối. Bà ngoại tiến gần đến trước mặt chúng tôi, tươi cười. Tôi đứng dậy chào bà. Nhưng dường như bà không hề để ý tới người con gái nhỏ bé đang đứng cạnh cháu bà. Bà nắm lấy tay Nick hỏi han ân cần. Còn tôi thì im lặng nhìn Nick luống cuống nói chuyện với bà. Tôi đứng im chờ đợi. Đột nhiên, vào lúc ấy, ánh mặt trời nóng đến mức làm cho tôi cảm thấy như đang bị thiêu đốt. Tôi quay trở vào nhà. Tôi hoảng hốt khi thấy bàn tay mình không thể chạm vào cánh cửa. Tôi như thấy tay mình dần dần trong suốt, xuyên qua mọi thứ, không thể nắm bắt được bất cứ vật gì. Mắt tôi nhòe đi, quay lại nhìn Nick cầu cứu.

- Trời ơi, Nick! Giúp em!

Nick không để ý tới tôi, anh cúi xuống dọn dẹp các lọ màu vẽ dưới chân. Bà ngoại Nick tiến về phía tôi. Tôi hoảng sợ nói: “Bà ơi, bà có thể giúp cháu mở cửa được không? Cháu không thể mở cửa được”. Bà không dừng lại, vẫn tiến thẳng về phía tôi. Khi tôi vẫn chưa định thần được thì đã thấy mình ngã vật về phía trước. Chuyện gì đang xảy ra với tôi thế này?! Bà ngoại vừa đi xuyên qua người tôi. Cơ thể tôi như vừa bị xé toạc ra, đau đớn. Tôi không hề hiện hữu. Không ai có thể nhìn thấy tôi ngoài Nick. Trong nhà, bà ngoại vẫn vui vẻ sắp xếp đồ đạc lên bàn ăn không hề biết chuyện gì vừa xảy ra. Tôi nhìn bàn tay tôi, nhìn xuống mặt đất.

Tại sao từ trước tới giờ tôi không nhận ra rằng khi đứng dưới ánh nắng, tôi không hề, không hề có bóng.

Những lọ màu trên tay Nick rơi xuống sân, lăn lóc khắp nơi, quệt thành những vệt lem luốc. Tôi ngước đôi mắt đẫm nước lên nhìn Nick. Điều bí mật mà Nick giấu tôi bấy lâu nay giờ đang nối nhau lăn dài trên gò má tôi. Tôi nức nở, gượng mình đứng dậy, dùng hết sức lực còn lại chạy ra khỏi nhà. Nick không chạy theo tôi. Anh vẫn đứng trước cửa, giữa khung tranh, bảng màu và những lọ màu lăn lóc dưới sân.

Tôi như thấy mình hòa tan vào gió, vào những cánh hoa lưu ly mỏng tang màu xanh lam, vào ánh mặt trời rực rỡ đang chiếu xuyên qua thân thể tôi.

Tôi không phải là cô gái hoa lưu ly.

- Myo!

... Myo! Em tỉnh chưa?

Tôi tỉnh dậy trong vòng tay của Nick giữa cánh đồng hoa lưu ly nơi Nick lần đầu tiên tìm thấy tôi, nơi tôi tỉnh dậy và bước vào một thế giới trong giấc mơ, nơi khiến tôi lười nhác tìm về quá khứ, nơi tôi ích kỉ bỏ mặc ký ức của mình. Tôi gục vào lòng Nick, òa khóc.

- Nick! Không ai nhìn thấy em, không ai nhìn thấy em!

- Myo, đừng khóc!

- Em là ai, Nick? Em là ai?

- Myo, đừng khóc nữa. Ngày mai, anh sẽ đưa em về nhà!

Nick lau những dòng nước mắt đang nhòe nhoẹt trên gương mặt tôi rồi nhẹ nhàng nâng tôi dậy, cõng tôi về nhà anh.

Chúng tôi đi chậm rãi trên con đường nhỏ chạy qua nhà anh, xuyên qua những cánh đồng hoa lưu ly dần dần thu hẹp lại cho tới khi chỉ còn là một con đường mòn dẫn đến chân núi. Giữa cánh đồng hoa lưu ly màu xanh lam, giữa những làn gió thổi từ bốn phía, thơm mùi cỏ và nắng. Tôi mệt mỏi gục đầu vào lưng Nick, cố vòng tay ôm trọn lấy anh. Bởi có một điều gì đó nhắc nhở tôi rằng, tôi sẽ phải xa anh, ngay ngày mai!

***

Lát cắt 2: Câu chuyện của chàng trai có đôi mắt màu xanh

2. Nick

Em là ai?

Và em đến từ đâu ?

...

Tôi gọi em là cô gái hoa lưu ly.

Tôi tìm thấy em khi tôi đi ngang qua cánh đồng hoa lưu ly để xuống thị trấn. Em đang ngủ gục giữa cánh đồng bên những cánh hoa mỏng tang, nhỏ xíu, màu xanh lam. Em ngủ yên giữa nắng.

Em nói một thứ ngôn ngữ rất lạ.

Tôi nheo mắt lại, nhìn em một cách tò mò.

Em  vẫn tiếp tục nói.

Tôi nhìn em, tò mò, chờ đợi.

Em nói câu thứ ba.

Tôi bật cười, nói một cách chậm rãi bằng tiếng Anh: “Em nói được tiếng Anh không?”.

Em gật đầu, trả lời bằng tiếng Anh: “Nếu anh nói chậm!”.

Tôi hỏi em rất nhiều nhưng em không thể dịch hết được. Em có mái tóc màu đen, mềm mại buông xuống vai và làn da của người châu Á. Khi tôi bảo em có mái tóc màu đen không giống tôi. Em nhìn lại mình, rồi trả lời: “Vâng, em là… người Việt Nam!”. Tôi nhìn em chăm chú và hỏi rất chậm từng từ một: “Vậy tại sao em lại ở đây?”.

Tại sao em lại ở đây? Giữa những cánh hoa lưu ly mỏng tang, nhỏ xíu, màu xanh lam. Đôi mắt em bắt đầu có dấu hiệu hoảng sợ. Và rồi, em ngất đi.

Tôi là một họa sĩ sống trong một căn nhà nhỏ trên vùng núi phía Bắc New Zealand. Đứng ở cửa nhà tôi có thể nhìn thấy một con đường nhỏ chạy xuyên qua những cánh đồng hoa lưu ly rồi dần dần thu hẹp lại cho tới khi chỉ còn là một con đường mòn dẫn đến chân núi. Đây là nơi lý tưởng cho tôi vì tôi rất thích gió và ánh mặt trời. Căn nhà của tôi hứng trọn những cơn gió thổi từ bốn phía, thơm mùi cỏ và nắng.

Tôi chào đón người khách lạ của mình một cách bình thản. Đôi khi, tôi cũng thích trong những bức tranh của mình có một gam màu lạ.

Tôi đặt tên cho em là Myo, viết tắt từ tên Myosotis alpestris - một loại lưu ly rừng.

Myo hỏi phải gọi tôi là gì. Tôi trả lời: “Tùy em!”. Em suy nghĩ: “Nick nhé?”. Tôi hơi nhăn mặt: “Nghe như đặt tên cho chó ý nhỉ?”. Em phá lên cười.

Tôi sửa soạn cho Myo căn phòng nhỏ trên gác. Đưa cho em vài bộ quần áo và nhắc nhở: “Cái này của em gái anh, anh cho em mượn tạm trong thời gian em ở đây, đến khi em nhớ ra mình là ai và quay về”. Tôi ra khỏi phòng rồi bất chợt quay trở lại trong vòng năm giây: “Nhớ nhanh lên đấy, em gái anh sẽ về đây sống vào đầu mùa thu và anh cũng không vui vẻ gì khi bị người lạ làm phiền”.

Tôi chuẩn bị bữa tối cho người khách đặc biệt của tôi bằng món trứng ốp la. Trông em cũng chẳng có vẻ gì là đói. Em chọn chiếc váy màu hồng nhạt, lặng im ngắm nghía mình trong gương. Khuôn mặt nhỏ, gầy, xanh xao, mái tóc màu đen, dài quá vai, một vài lọn tóc chờn vờn bên má. Có lẽ Myo chỉ cao bằng em gái tôi vì em mặc chiếc váy màu hồng rất vừa vặn. Em quay ra hỏi tôi: “Em gái anh bao nhiêu tuổi?”. Tôi hỏi lại: “Thế em bao nhiêu tuổi?”. Myo chần chừ một lúc, trả lời: “Hình như… hai mươi!”. Tôi đặt đĩa trứng ốp la lên bàn ăn, nhìn em châm chọc:

- Hai mươi tuổi mặc vừa bộ đồ của trẻ con tám tuổi?! Anh đang nghi ngờ về trí nhớ của em. Nhìn em cũng chẳng có gì giống một cô gái hai mươi tuổi.

- Thế một cô gái hai mươi tuổi thì phải thế nào mới giống?

- Chẳng biết là thế nào nhưng ít nhất là không như em.

- Như em là sao?

- Em tự soi gương đi, không thấy mình quá bé nhỏ à! Thậm chí còn chưa cao đến ngực anh.

Tôi đi đến chỗ Myo đang đứng, xoay em về phía gương. Đột nhiên, người tôi lạnh toát, sững sờ. Myo, cô gái bé nhỏ tôi tìm thấy trên cánh đồng hoa lưu ly, cô gái ấy đang đứng cạnh tôi, đang nhìn tôi thích thú, còn tôi nhìn vào gương, cố trấn tĩnh mình. Trong gương chỉ có tôi đứng đó, một mình.

Myo vẫn cứ cười khúc khích cho đến khi tôi gọi: “Myo!”. Em giật mình quay sang. Tôi nhìn chằm chằm vào mắt em. Hai tay tôi đặt lên vai em, run bắn. Nhìn vào mắt em, tôi cảm thấy sự sợ hãi của em, sự sợ hãi đang lan rộng ra xung quanh, xâm chiếm cả cơ thể tôi, lạnh toát. Em nhìn tôi lo lắng: “Có chuyện gì vậy anh?”.

Tôi cố gắng bình tĩnh và kéo em ra bàn ăn, đưa cho em phần ăn mà tôi đã chuẩn bị. Tôi và Myo không nói gì thêm. Cả hai đều cảm thấy chẳng có gì để nói vào lúc này. Tôi không biết nói gì cũng chẳng biết hỏi em điều gì nữa. Trong lòng tôi hoang mang thật sự và tôi cần thời gian để hiểu được những gì đang xảy ra xung quanh mình.

Ngày qua ngày, Myo thường kể cho tôi nghe những gì em còn nhớ được. Tôi nhìn thấy ở Myo một điều gì đó rất khó diễn tả thành lời nói... Giữa tôi và em như có một sự kết nối vô hình. Dường như sự xuất hiện của em không làm cuộc sống của tôi bị đảo lộn mặc dù tôi biết em không phải là một người bình thường như tôi. Tôi chấp nhận em, bình thản, không phàn nàn, không khó chịu.

Tôi vẫn sống cuộc sống của tôi, ngồi hàng giờ trước cửa nhà với khung tranh và bảng màu. Myo lặng im ngồi cạnh rồi giúp tôi nấu bữa trưa hay cọ rửa bảng pha màu. Thi thoảng, tôi có nhìn trộm em, nhìn những lọn tóc mềm chờn vờn trên má. Có lần em đang nghịch bảng màu, tôi đi đến, vuốt gọn tóc em lên rồi buộc lại bằng dây thun. Em ngước lên nhìn tôi. Tôi cười. Tôi thích nhìn trọn gương mặt em khi không bị tóc che khuất.

Đôi khi, lang thang cùng Myo trên cánh đồng hoa lưu ly, tôi tự hỏi rằng, có phải đây là một câu chuyện cổ tích? Myo có thật sự tồn tại? Những cánh hoa lưu ly có thật sự tồn tại? Và sự gặp gỡ giữa tôi và em có thật sự tồn tại?

Một sự kì diệu vô hình nào đó đã vẩy những gam màu lạ vào bức tranh cuộc đời tôi. Tôi lo lắng, hoảng sợ. Nhưng dần dần, tôi bỏ mặc mọi lo lắng và làm quen với một cuộc sống mới có Myo bên cạnh. Tôi thích sự yên bình giữa những cánh đồng hoa lưu ly, giữa những cơn gió nhẹ nhàng thổi khiến tóc Myo chờn vờn trên má, giữa ánh nắng mặt trời rực rỡ trải dài trước mắt và giữa những niềm vui mà Myo đem đến cho tôi. Sự bình yên ấy khiến tôi không muốn Myo nhớ lại, không muốn em tìm về cuộc sống thực sự là của em.

…Em là cô gái hoa lưu ly của tôi!

Những cánh hoa lưu ly mỏng tang, nhỏ xíu, màu xanh lam.

Myo thích dậy sớm đứng trước cửa nhà đón ánh nắng. Trước mặt em, thung lũng sáng rực rỡ dưới mặt trời. Phía sau là những đỉnh núi cao và vực thẳm. Ngoài tiếng gió thi thoảng khiến cây cối cựa mình răng rắc, không có một tiếng động nào phá vỡ sự yên lặng xung quanh ngôi nhà mà tôi và Myo đang sống.

Tôi sợ mình đang sống trong một giấc mơ mà không có lối ra. Đôi lúc tôi cũng  gợi ý cho Myo đủ mọi cách để em có thể nhớ một chút gì đó về nơi em đã biến mất và trở về, nhưng chẳng có cách nào khả quan khi Myo không chứng minh thư, không giấy tờ, không hộ chiếu. Có lần, em nhờ tôi chụp giúp em một bức ảnh, tôi chần chừ, chụp một cách miễn cưỡng. Rồi tôi cũng chẳng đưa bức ảnh đó cho em. Khi em hỏi, tôi nói bị hỏng phim. Làm sao tôi đưa cho em được, tôi không biết giải thích thế nào khi em không hề hiện hữu trong ảnh. Myo bắt đầu nghi ngờ tôi. Một khoảng cách vô hình giữa tôi và Myo cứ bị nới rộng ra, xa mãi. Thi thoảng, tôi cảm thấy cô đơn giữa những cánh đồng hoa lưu ly, giữa những cơn gió nhẹ nhàng thổi khiến tóc em chờn vờn trên má, giữa ánh mặt trời rực rỡ trải dài trước mắt, và giữa những điều bí mật mà tôi đang giấu giếm.

Tôi biết, một ngày nào đó Myo sẽ nhớ ra mọi thứ, sẽ quay trở về tìm lại quá khứ bí mật mà tạm thời em chưa thể nhớ ra. Em không thể là cô gái hoa lưu ly mãi được. Em không phải là Myo của riêng mình tôi. Một Myo khác đang chờ đợi em trở về.

Quá ích kỷ khi cứ nhốt Myo vào câu chuyện cổ tích này.

Một ngày, khi tôi và Myo đang ngồi trước cửa với bảng màu và khung tranh thì bà ngoại tới. Tôi bất ngờ và hơi bối rối. Bà ngoại tiến gần đến trước mặt chúng tôi, tươi cười. Myo đứng dậy chào bà nhưng dường như bà không hề để ý tới người con gái nhỏ bé đang đứng cạnh tôi. Bà nắm tay tôi hỏi han ân cần. Myo im lặng nhìn tôi nói chuyện với bà một cách luống cuống. Em đứng im, chờ đợi. Đột nhiên, em quay bước vào nhà. Tôi thấy em hoảng hốt đứng trước cánh cửa và không thể mở nó ra. Tôi như thấy Myo dần dần trong suốt. Mắt em nhòa đi, quay lại nhìn tôi, cầu cứu.

- Trời ơi, Nick! Giúp em!

Trước mặt bà, tôi không thể để ý tới Myo, tôi cúi xuống dọn dẹp các lọ màu vẽ dưới chân. Bà ngoại tiến về phía Myo. Em hoảng sợ và nói luống cuống: “Bà ơi, bà có thể giúp cháu mở cửa được không? Cháu không thể mở được”. Bà không dừng lại, vẫn tiến thẳng đến phía em đứng. Khi tôi chưa định thần được thì đã thấy Myo ngã vật về phía trước. Bà ngoại vừa đi xuyên qua người Myo. Lúc này, Myo đã nhận ra không ai có thể nhìn thấy em, ngoài tôi. Trong nhà, bà ngoại vẫn vui vẻ sắp xếp đồ đạc lên bàn ăn, không hề biết chuyện gì vừa xảy ra. Tôi đứng im nhìn Myo.

Những lọ màu trên tay tôi rơi xuống lăn lóc khắp nơi, quệt thành những vệt lem luốc. Myo ngước đôi mắt đẫm nước lên nhìn tôi. Điều bí mật mà tôi giấu em bấy lâu nay giờ đang nối nhau lăn dài trên gò má em. Em nức nở, gượng mình đứng dậy, dùng hết sức lực còn lại, chạy ra khỏi nhà. Tôi không chạy theo mà vẫn đứng trước cửa, giữa khung tranh, bảng màu và những lọ màu lăn lóc dưới sân.

Sau khi sắp xếp lại mọi thứ, tôi tìm đến nhà một bà pháp sư ở chân núi bên kia. Tôi đã hiểu được mình sẽ phải làm gì.

Cổ tích rồi cũng sẽ đến lúc phải kết thúc!

- Myo!

... Myo! Em tỉnh chưa?

Em tỉnh dậy giữa cánh đồng hoa lưu ly. Nơi tôi lần đầu tiên tìm thấy em, nơi em tỉnh dậy và bước vào một thế giới trong giấc mơ. Em gục vào lòng tôi, òa khóc.

- Nick! Không ai nhìn thấy em, không ai nhìn thấy em!

- Myo, đừng khóc!

- Em là ai, Nick? Em là ai?

- Myo, đừng khóc nữa. Ngày mai, anh sẽ đưa em về nhà!

Tôi lau những dòng nước mắt đang nhòe nhoẹt trên gương mặt Myo rồi nhẹ nhàng nâng em dậy, cõng em về.

Chúng tôi đi chậm rãi trên con đường nhỏ chạy xuyên qua những cánh đồng hoa lưu ly rồi dần dần thu hẹp lại cho tới khi chỉ còn là một con đường mòn dẫn đến chân núi. Giữa cánh đồng hoa lưu ly màu xanh lam, giữa những làn gió thổi từ bốn phía, thơm mùi cỏ và nắng. Myo mệt mỏi gục đầu vào lưng tôi, vòng tay ôm tôi. Có một điều gì đó nhắc nhở tôi rằng, tôi sẽ phải xa em, ngay ngày mai!

...

Ngôi nhà gỗ của bà Eagle nằm phía bên kia dãy núi. Tôi tới thăm bà khi trời chập choạng tối. Nắm chặt tay Myo, tôi không nỡ để mặc em lạc trong những ưu tư và lo sợ. Ánh mắt em chùng xuống nhìn vào khoảng không vô định.

Bà Eagle mở cửa cho tôi vào, niềm nở:

- Chàng trai! Ta đợi cháu khá lâu rồi đấy. Đưa bạn vào nhà đi.

Ngôi nhà trang trí đơn giản với bộ bàn ghế gỗ, một chiếc ti vi cũ, đài, bếp và bàn ăn ở một góc nhỏ trong nhà.

- Bà ơi, làm cách nào để đưa cô gái này về lại nơi cô ấy đến?

Bà Eagle nhìn Myo thật kỹ trong lúc em đang dúm dó sợ hãi vì thấy ngoài tôi ra còn có người khác nhìn thấy em.

- Đừng lo, trái tim cô ấy khắc tự tìm được đường trở về. Chỉ cần có người đủ tâm lực che chở cho cô ấy suốt quãng đường thôi.

Người đủ tâm lực che chở ư? Là tôi sao?

- Về chuẩn bị đi chàng trai. Chúc cả hai có những giây phút vui vẻ khi còn tồn tại trong nhau!

Tồn tại trong nhau?

...

 

3. Trở về

Tôi đặt vé máy bay đến Việt Nam ngay ngày hôm sau.

Giữa sân bay, tôi cố gắng nắm chặt tay Myo để khỏi bị lạc. Ở nơi đông người, cơ thể em hầu như trong suốt đến nỗi tôi không thể nhìn thấy. Điều duy nhất tôi có thể cảm nhận được rằng em đang ở bên tôi là bàn tay nhỏ bé của em luôn nằm gọn trong bàn tay tôi, lạnh toát.

Tôi và Myo, cả hai đều im lặng, chìm sâu vào giấc ngủ trên con đường trở về nơi em đã biến mất.

Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng mình sẽ tới Việt Nam để đưa một linh hồn bé nhỏ về nhà!

Myo không mệt. Em dắt tôi chạy trên những con đường Hà Nội lát những viên gạch nhỏ hình thoi, dưới tán cây xanh. Tôi lặng yên nắm tay em, nhìn em cười đùa, hít thở thật sâu mùi vị quen thuộc mà cõ lẽ em đã rất nhớ nó trong thời gian qua. Myo hào hứng bao nhiêu, tôi lại trầm lắng bấy nhiêu. Myo dường như đã nhớ lại tất cả, ngay từ giây phút đầu tiên em đặt chân xuống sân bay. Tôi chẳng biết phải nói gì chỉ biết đi, nhìn ngắm và hít thở cuộc sống của Myo.

- Myo! Em là ai?

Myo quay sang nhìn tôi, cười. Em không trả lời, vẫn tiếp tục chạy nhảy, hít thở.

Myo! Em là ai mà đến bên tôi và khiến trái tim của tôi trở nên bất lực như thế này?

Myo dắt tôi đến phòng bệnh. Tôi giật mình nhìn vào phòng hồi sức thấy em đang nằm trong đó với ống thở và máy điện tim. Tay Myo buông thõng. Em đứng lặng đi nhìn cơ thể xanh xao trước mặt mình. Trong phòng, mẹ em đang lặng lẽ dùng khăn ướt lau cánh tay cho em, buồn bã.

- Myo! Đêm nay, em hãy nằm xuống giường bệnh này, ngay bên cạnh thân xác em và ngủ một giấc thật ngon nhé! Ngày mai, tất cả sẽ trở lại bình thường. Còn bây giờ, anh phải đi!

Myo quay sang, nước mắt em chảy tràn khuôn mặt gầy và nhỏ nhắn.

- Nick! Anh không đợi em tỉnh lại à?

- Chúng ta gặp nhau trong một giấc mơ nhuộm màu duyên số. Bởi vì thế khi tỉnh dậy, em sẽ không còn nhớ anh là ai nữa. Anh không muốn em nhìn anh như một người xa lạ. Em hiểu không?

Tôi cũng phải trở về. Myo không thuộc về cuộc sống của tôi và tôi cũng không thuộc về cuộc sống của em. Có chăng chỉ là chút ảo ảnh kỳ diệu của tạo hóa, linh hồn em sau một vụ tai nạn đã lạc đến bên tôi. Tôi chầm chậm bước đi trên những con đường Hà Nội lát những viên gạch nhỏ hình thoi dưới tán cây xanh. Tôi cố gắng hít thở thật sâu mùi vị của cuộc sống mà Myo tồn tại. Ngày mai, khi ánh nắng mặt trời bắt đầu xuất hiện, Myo sẽ tỉnh lại. Còn tôi trong em sẽ hoàn toàn biến mất.

Tôi trở về với con đường nhỏ chạy xuyên qua những cánh đồng hoa lưu ly, những cánh hoa lưu ly mỏng tang, màu xanh lam, giữa những làn gió thổi từ bốn phía, thơm mùi cỏ và nắng.

Myo, em có biết rằng, loài hoa lưu ly rừng tôi đặt cho em còn có một tên gọi khác: Myosotis alpestris - Xin đừng quên tôi.

4. Một tháng sau. New Zealand, 2.17 am.

Reeng...

- Alo!

- [im lặng]

- Alo, tôi nghe!

- Nick?

- [im lặng]

- Nick? Phải anh không?

- [im lặng]

- Nick! Em là Myo. Em là Myo đây! Em tỉnh rồi! Em rất ổn!

(...)

 

(Ở đâu đó trên thế giới này, vẫn có những điều kì diệu mang tên duyên số…).

 

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/77736


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận