nhị công tử của tập đoàn Ôn thị đã kế thừa chức vị tổng tài, sắp tới còn lấy người mẫu của tập đoàn Húc Nhật, chính là thiên kim tiểu thư nhà Tề thị, Tề Trữ San làm vợ, đôi trai tài gái sắc, quả nhiên là trời sinh một đôi, ném tờ báo trong tay ra, hắn tựa người vào chiếc ghế mềm mại.
Khóe môi hờ hững, dường như có chút ý cười châm biếm.
Trong xe toàn khói thuốc, hắn không biết mình đã hút bao nhiêu, cho đến khi không ngừng ho khan một lúc, cảm thấy trong xe thực sự quá nhiều khói thuốc, còn không khí thì đang ít dần.
Hắn vẫn tiếp tục hút.
Tử Lạc mở mắt ra, lúc này trời đã sáng, cô ngồi dậy, phát hiện mình không còn chút sức lực, cô không biết cô đã ở trong nhà mấy ngày, cô chỉ biết, cô tỉnh lại ngủ, ngủ lại tình, cũng không biết bao lâu đã không ăn cơm.
Hình như từ sau khi uống xong bát súp kia.
Cô đứng lên, rót cho mình một cốc nước, nước chảy vào cổ họng, làm cô ho khan một lúc. Cô đặt chiếc cốc trong tay xuống, nhìn chính mình ở trong gương, thật nhếch nhác, xấu xí, cũng rất bất lực.
Gương mặt cô vốn rất bình thường, bây giờ thật sự rất khó nhìn, đôi mắt sưng đỏ khiến gương mặt không có chút thần thái, trên mặt vẫn còn vết nước mắ, cô không biết mình khóc khi nào, có thể khi đang nằm mơ, cũng sẽ khóc.
Cô ngoài trừ ngủ ra, còn rất ưa thích khóc.
Cô hẳn là nên đi làm, Đường Tình nhất định giúp cô xin nghỉ, cô cần công việc, cũng cần tiền, vởi vì cô còn muốn sống, có lẽ cuộc sống đối với cô không thống khổ như thế, như vậy thật không công bằng, nhưng cô vẫn muốn sống tiếp.
Cô thay một bộ quần áo, thực ra cũng chỉ là quần áo cũ.
Đi vào tắm rửa, cô mở to đôi mắt vô thần của mình, đối với chính mình nở một nụ cười an ủi, cô phát hiện đến thói quen cười, mình cũng không còn.
Hôm nay, cô sẽ trang điểm một chút, đánh một chút phấn, tô một chút son, như vậy mới có chút tinh thần, nếu không, cô sẽ rất giống quỷ, cô tự giễu cười, thực ra, cô coi Ôn Vũ Nhiên là sinh mệnh của mình, hắn chính là ánh mặt trời ngẫu nhiên xuất hiện trong cuộc đời cô, chỉ là không thể ngày nào cũng là ánh mặt tròi,ư, mặt trời không phải ở bên ngoài sao?
Ban đêm, vốn không có mặt trời.
Bọn họ vốn là người thuộc hai thế giới khác nhau, chia tay, cô đã dự đoán được, chỉ là, vì sao lại nhanh như vậy, cô còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, cô còn chưa có giành những điều tốt nhất cho hắn, hắn đã rời khỏi cô.
Sau này, hắn là chồng của người phụ nữ khác, không còn Vũ Nhiên của cô nữa.
Người phụ nữa rất xinh xắn, cô ấy như vậy, mới hợp với hắn.
Môn đăng hộ đối, còn có dung mạo, tất cả, bọn họ là trời sinh một đôi, Tử Lạc chỉ là một con vịt xấu xí, vĩnh viễn không thể biến thành thiên nga.
Cô nghĩa, khóe mắt có chút nóng, cảm giác tan nát cõi lòng, có chút đáng thương, nước mắt làm lớp phần trên mặt trôi đi, cô vội lau khô nước mắt, lại đánh thêm chút phấn vào rồi đi.
Thời gian dài không ra ánh sáng, nhất thời không thích ứng được, cô vội lấy tay che phía trên hai mắt, sau đó đi về phía trước, hai chân lại không có sức, chỉ bước đi cũng cảm thấy khó khăn.
Một lúc sau khi cô rời đi, ở chỗ tối có một người đàn ông đi ra, người đàn ông lạnh lùng, tay đút túi quần, một làn khói thuốc tỏa ra.
Tòa soạn báo, cô ôm lấy một đống đồ, chuẩn bị cho công việc của mình, không có cô, những việc này không ai làm, cô cười một tiếng vô thần, cứ như vậy đi cũng tốt, bận bịu như vầy cô sẽ không phải suy nghĩ nhiều, cũng không khó sống, ánh mắt cô yếu ớt, dùng sức chớp mắt, cô đi vào phòng phô tô, cứ vậy hết một buổi sáng, thêm một buổi chiều, sau đó là một ngày, cô không đi ăn cơm, cô không đói bụng, chỉ là không có cảm giác đói.