con có nguyện ý lấy người đàn ông này làm chồng của con hay không? Cho dù bệnh tật hay khỏe mạnh, hay bất kì lí do khác, đều sẽ thương người đàn ông này, chăm sóc, tôn trọng và tiếp nhận anh ấy, vĩnh viễn một lòng đối với anh ấy không thay đổi cho đến cuối đời?”
Tử Lạc ngẩng đầu, nhìn cây thập tự giá, cảm giác mình có chút khó thở, đây là hôn lễ của cô, một người chồng xa lạ, một giáo đường trong trẻo nhưng lạnh lẽo.. Bây giờ, cái gì cũng không còn quan trọng nữa.
“Con nguyện ý.” Cô nhẹ nhàng nói, đem vận mệnh của mình giao cho một người đàn ông, một người cô không hiểu rõ, nhưng cũng có thể cho cô một gia đình.
“Lê Duệ Húc, con có nguyện ý lấy cô gái này trờ thành vợ của con hay không?Cho dù bệnh tật hay khỏe mạnh, hay bất kì lí do khác, đều sẽ thương cô gái này, chăm sóc, tôn trọng và tiếp nhận cô ấy, vĩnh viễn một lòng đối với cô ấy không thay đổi cho đến cuối đời?”
Cha xứ nhìn gương mặt chú rể không chút biểu cảm, đây là hôn lễ kì lạ nhất hắn từng chủ trì, không có khách mời, không có xe hoa, chỉ có một cô dâu trong trạng thái ngẩn ngơ và một chú rể quá lạnh lùng không hề giống một chú rể.
Lê Duệ Húc mím môi thành một đường, hắn nghe rõ giọng nói bi thương của Tử Lạc.
“Con nguyện ý.” Giọng nói của hắn vẫn lạnh như băng, không nghe ra có cảm xúc gì.
Lê Duệ Húc nhìn gương mặt cô gái đa sầu trước mặt mình, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, hốc mắt vẫn còn sưng đỏ, ánh mắt hắn thoáng lạnh, lấy từ trên người mình một chiếc hộp.
Hắn lấy hai chiếc nhẫn ra, thiết kế rất lạ, hoa văn kì lạ, màu đen và màu xanh đậm phối hợp, còn có đường nét nhỏ màu vàng, kết hợp cùng một chỗ, lại cảm giác rất đặc biệt.
Tử Lạc lặng người đi, Lê Duệ Húc… Lê Duệ Húc, cuối cùng cô cũng nhớ ra rồi, vì sao, lần đầu tiên cô nghe tên của hắn, lại cảm thấy quen thuộc như vậy, thì ra là hắn.
Lê Duệ Húc đem nhận đeo vào ngón áp út của Tử Lạc, phát hiện nhấn quá lớn với với tay cô, rất dễ rơi xuống.
“Đây là do anh thiết kế sao?” Cô ngước lên hỏi, thực không thích hợp, có thể người hắn muốn không phải cô, mà cô chỉ là một sự lựa chọn của hắn. Giống như lời của hắn, giữa bọn họ không có tình yêu, chỉ có hôn nhân, mà cô chỉ cần một gia đình.
Chỉ qua loa một chút, kì quái một chút, nhưng hai người lại rất giống nhau, rất cô đơn, ở cùng một chỗ, không phải là bình thường sao?
Lê Duệ Húc không nói gì, cúi người xuống, đây là bước cuối cùng của hôn lễ, hắn cầu hôn cô dâu.
Tử Lạc nhìn đôi mắt vô cảm của hắn, mặt hắn ghé sát vào mặt cô, môi của hắn không hề đụng đến môi cô, chỉ lướt qua mặt cô, khồng hề chạm đến đa cô, cô cảm nhận được hơi thở của hắn, thật sự rất lạnh.
Có khi cô sẽ hoài nghi toàn thân người đàn ông này đều rất lạnh, trừ đôi tay kia của hắn.
Phía bên kia, một hôn lễ long trọng, hấp dẫn ánh mắt bao người, hâm mộ, ghen tị, chúc phúc, tất cả đều không rời đi ánh mắt của mình, người đàn ông anh tuấn, cô gái xinh đẹp, thực sự là rất xứng đôi.
Mà không ai hay biết, ở một giáo đường khác, cũng có một hôn lễ lãnh lẽo vô cùng, ngoài trừ áo cưới, cái gì cũng không có.
Đây là một hôn lễ cực kì sơ sài, đối với Lê Duệ Húc mà nói, đây là cái ít nhất hắn có thể cho cô, còn đối với Tử Lạc, như thế này là đủ.
Cô cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay sắp rơi xuống, giơ tay lên trước mặt, cảm giác lạnh lẽo trên mặt mình không hợp với một cô dâu. Ôn Vũ Nhiên kết hôn, cô cũng đã kết hôn.