Người Mẹ Vị Thành Niên Chương 104: Tộc trưởng hội

Ban đêm, Lâm Duyệt thật vất mới dỗ tiểu Thư Tình ngủ được, cũng đem Lưu Tuyết từ trong phòng đuổi ra, một người nhàm chán ngã vào trên giường. Mở ra một chút tài liệu ôn tập. Cảm giác chữ ỏ bên trong thực rối loạn, căn bản đọc không vào.

Như thế lấy di động ra, hạ quyết tâm thật lớn, quyết định dứt bỏ rụt rè gọi một cuộc điện thoại cho Mạc Lặc Nghị Phàm. Do do dự dự ấn xong thì ở trong liền vang lên tiếng không thể kết nối.

Nhất thời cảm thấy mất mát đến cực điểm, ngã vào trên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong đầu loạn thành một mảnh, có một chút tương đối rõ ràng là, nàng thực lo lắng cho an toàn của Mạc Lặc Nghị Phàm.

Không biết hắn đã xử lý xong công việc chưa? Hắn có an toàn không? Hắn khi nào thì mới có thể về nước, hắn…. Lâm Duyệt ở trong thiên thiên vạn vạn vấn đề nhắm mắt ngủ lúc nào không biết.

Không biết ngủ bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng, nàng cảm giác được có một đôi cánh tay mạnh mẽ yên lặng mà ôm trọn tấm lưng của nàng . Ngay sau đó nàng liền bị mang tiến vào một cái ôm ấm áp.

Tràn ngập chóp mũi, là hương vị mà nàng quen thuộc, cũng là hơi thở mà nàng đang chờ đợi bấy lâu, là hương vị thuộc về Mạc Lặc Nghị Phàm. Trong lúc ngủ mơ nàng hơi hơi nhếch lên khóe môi nở nụ cười, hướng trong lòng hắn chui chui.

Mạc Lặc Nghị Phàm cúi đầu xuống, ở của trên thái dương của nàng hôn một cái, ở bên tai của nàng ôn nhu nói: “Duyệt Nhi, anh đã trở về.”

“Nghị ca ca?!” Nguyên bản là ngủ không sâu, Lâm Duyệt phút chốc mở hai mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm khuôn mặt khí suất mà nàng đang ngày đêm tưởng niệm này. Tươi cười trong khoảnh khắc đó choáng ngợp cả khuôn mặt của nàng, kích động hỏi: “Nghị ca ca, anh đã trở lại?”

“Ân, nhớ anh không?” Mạc Lặc Nghị Phàm ôm lấy nàng, cười khẽ hỏi.

Lâm Duyệt ôm chặt bên hông hắn, đầu gác lên lồng ngực hắnm liều mạng gật đầu nói: “Nhớ, em đều muốn đến chết những thứ em cùng bảo bối mua ở Los Angeles vẫn đang ở trong vali của anh, chán ghét! Nhiều ngày như vậy mới trở về!”

Lời nói dối của nàng khiến cho khuôn mặt cười yếu ớt của Mạc Lặc Nghị Phàm trong nháy mắt sụ xuống, thương tâm thêm thất vọng buông nàng ra, cúi đầu chăm chú nhìn khuôn mặt của nàng, hận không thể lập tức bẻ gãy cần cổ của nàng!

“Nghị ca ca, anh làm sao vậy? Không phải là đem đồ của em và bảo bối đánh mất rồi chứ?” Lâm Duyệt chớp mắt buồn ngủ, vô tội hỏi, không ý không tứ mà có thể khiến người ta hộc máu mũi.

“Không có.” Mạc Lặc Nghị Phàm cắn răng hồi đáp.

Sau khi biểu đạt bản thân hoàn toàn không thương hắn xong, Lâm Duyệt mới nghiêm trang hỏi: “Nghị ca ca, chuyện tình bên Nhật Bản kia vẫn thuận lợi chứ? Có xảy ra chuyện gì hay không?”

Mạc Lặc Nghị Phàm trầm mặc một trận, nhẹ nhàng mà gật đầu một cái: “Coi như thuận lợi.” Trên thực tế, căn bản là không hề có tiến triển, nhưng là hắn không thể nói với nàng như vậy, đỡ khiến nàng phiền lòng theo.

Hắn cúi đầu, hôn lên khóe mi nàng, nói nhỏ: “Duyệt Nhi, đêm nay anh còn muốn ôm em ngủ.”

“A?” Lâm Duyệt sửng sốt một chút, ha ha cười gượng : “Này… Không tốt lắm đâu?”

“Chúng ta là vợ chồng.” Mạc Lặc Nghị Phàm lần thứ n nhắc lại cái sự thật này, tuy rằng là thiếu giấy đăng ký kết hôn, bất quá con đều có rồi, coi như là nổi danh có thực đi.(Không phải hữu danh vô thực đâu nhé)

“Nhưng là chúng ta còn không có xác định được rốt cuộc có phải hay không phải.” Lâm Duyệt nói, nàng đã xác định bản thân không phải, tuy rằng nàng rất muốn ở cùng hắn cùng tiểu Thư Tình cả đời, nhưng là dù sao Diệp Giai vẫn còn, vậy nên không thể giao bản thân ra được, đến lúc đó có khóc cũng không ra nước mắt ý chứ.

“Nhưng là anh đã chứng thực.” Mạc Lặc Nghị Phàm tuy nói là đang tìm kiếm sự đồng tình của nàng, nhưng là người đã nằm áp sát bên người nàng, hai tay ôn nhu vòng qua ôm nàng.

Lâm Duyệt biết rõ phản đối của bản thân tựa hồ không có hiệu quả, đành phải nỗ lực kiếm tý lợi ích, ghĩ nghĩ sau từ trong lòng hắn tránh đi ra. Ngồi dậy nói: “Anh muốn ngủ ở đây cũng được, em có điều kiện.”

“Nói ra nghe một chút.” Mạc Lặc Nghị Phàm ngồi dậy theo, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, tiểu phu nhân của hắn, thế nào luôn thích trao đổi điều kiện với hắn chứ?

Lâm Duyệt nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, nghiêm túc nói: “Thứ bảy này bọn em mở hội tộc trưởng, em muốn anh làm người nhà của em tham gia hội.” Không có biện pháp, Tiểu Thiên bị cái tên đáng chết Diệp Tường Phi kia bắt đi công tác, nàng không thể không tìm một người khác.

“Không thành vấn đề nha, phu nhân tham gia hội tộc trưởng, làm chồng như anh tham gia là chuyện thường.” Mạc Lặc Nghị Phàm ngay cả một chút lo lắng đều không có, đáp ứng ngay lập tức.

“Anh đừng có nói với em là muốn lấy danh nghĩa lão công để tham gia hội tộc trưởng nha.” Lâm Duyệt giơ ngón trỏ dí dí vào mặt hắn nói.

“Anh vốn chính là lão công của em, không phải sao?” Mạc Lặc Nghị Phàm tà ác cười túm lấy ngón tay của nàng, đặt ở bên miệng hôn một cái.

Lâm Duyệt tức giận mắt trợn trắng, đẩy hắn một cái nói: “Anh đang muốn ở trường học của em phá thành một đống hỗn độn sao ? Em còn là học sinh trung học, mang chồng đi khai tộc trưởng hội? Có muốn mang theo cả tiểu Thư Tình nữa không? Chúng ta một nhà ba người đi nhé.”

“Nếu em vui, anh đương nhiên cũng không phản đối.” Mạc Lặc Nghị Phàm cười một tiếng, cười đến càng thêm tà ác, thật là ý kiến tốt nha, hắn ước gì nàng có thể đừng đi học nữa , cũng đừng đi làm, ngoan ngoãn đứng ở trong nhà làm thiếu phu nhân là được rồi.

“Em phản đối!” Lâm Duyệt kháng nghị.

“Không phải vậy em còn muốn thế nào?” Mạc Lặc Nghị Phàm khẽ động thân mình, dưới ngọn đèn hôn ám nhìn nàng.

Lâm Duyệt nghênh mắt nhìn hắn lớn tiếng nói: “Em muốn anh lấy thân phận là anh họ của Lâm Duyệt đi tham dự tộc trưởng hội, có đáp ứng hay không?”

Mạc Lặc Nghị Phàm ra vẻ không nguyện ý lắm cân nhắc một lúc, thật lâu sau mới miễn cưỡng gật đầu: “Ân, anh sẽ suy nghĩ nghiêm túc một chút, hôm nay quá muộn, chúng ta trước tiên đi ngủ.”

“Anh lại định giả bộ ngớ ngẩn để lừa em phải không, không muốn hứa cũng được, biết thân biết phận mà về phòng đi ngủ đi.” Tuy rằng nằm ở trong lòng hắn ngủ rất thoải mái, nhưng mà trong đầu nàng lại luôn tưởng tượng ra một đống ý nghĩ kỳ quái, dù sao người ôm bản thân mình chính là một siêu cấp soái ca nha.

‘‘Anh đây cũng chỉ có thể nguyện ý.” Vì có thể ôm mĩ nhân ngủ, Mạc Lặc Nghị Phàm đành phải để bản thân ủy khuất một lần, tộc trưởng hội! Anh họ? Hẳn là không khó đi? Hắn đi là được chứ gì ?
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/nguoi-me-vi-thanh-nien/chuong-103/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận