“Tới rồi, tới rồi. . .” Một hồi nho nhỏ tiếng xì xầm từ trong đám người vang lên, mọi người không tự chủ mà sửa sang lại một chút quần áo, đứng thẳng lưng.
Đứng tận bên trong Lâm Duyệt và Lưu Tuyết thân dài quá cổ, một chiếc xe thương vụ cao cấp có rèm che chậm rãi dừng lại trước tòa nhà, cậu bé gác cửa chạy ra mở cửa xe. Diệp Tường Phi từ trong xe chui ra, phía bên kia xe, chính là thân ảnh của Mạc Lặc Nghị Phàm.
Diệp Tường Phi lễ phép cúi người hướng Mạc Lặc Nghị Phàm bày ra tư thế mời vào, đoàn người vững vàng bước, hướng đại sảnh bên trong đi tới.
Mọi người một trận hấp hơi trợn mắt, tất cả đều không chớp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt khí suất yêu mị khiến kẻ khác phải căm giận kia.
Nguyên bản một nhóm cô gái đang giả vờ đứng nghiêm túc đều là cả kinh há hốc miệng, bộ dáng trông như mất hồn, ngay cả tới lời chào hoan nghênh cũng đã quên không nói. Trời ơi! Vẫn cho rằng trên đời này Diệp Tường Phi là bậc tuổi trẻ tài cao đầy hứa hẹn nhất, là người đàn ông đẹp trai nhất, thì ra không phải thật là thiên ngoại hữu thiên nha!
Mà ánh mắt Mạc Lặc Nghị Phàm thủy chung chỉ dừng lại trên một người. Chính là động lực thúc dục hắn có ý nghĩ hợp tác với Viễn Vọng tiểu nữ nhân kia, giờ phút này, nàng cũng đang cùng đoàn người cả kinh đứng tại chỗ.
Lâm Duyệt dùng sức dụi hai mắt, ngây ngốc mà trừng lớn mắt nhìn thân ảnh khí xuất đang chậm rãi hướng trong này đi tới, đúng vậy! Hắn chính là kẻ đuổi theo nàng đòi lại vòng cổ, không phải nói là người đàn ông này là chồng của chính mình.
Tại sao lại là hắn? Chủ tịch tập đoàn Thụy Ca cư nhiên lại là hắn? Trời ạ!
“Trời ạ, người này thật đẹp trai nga.” Lưu Tuyết hô nhỏ, Lâm Duyệt lại lơ đãng hướng cô liếc mắt một cái: “đẹp chỗ nào, một chút cũng không đẹp.”
Lưu Tuyết kinh ngạc đánh giá nàng, trước kia nhìn thấy soái ca kẻ mê trai chính là Lâm Duyệt, hôm nay tại sao lại tu thân dưỡng tính ? Trong lòng cười trộm một tiếng. Lưu Tuyết giơ hai tay lên, mạnh dạn đem nàng đẩy lên phía trước.
Lâm Duyệt không dự đoán được cô sẽ dùng chiêu này, chỉ cảm thấy thân mình một trận trời long đất nở, lập tức hướng mặt đất thẳng tắp lao đến, miệng hét chói tai vang vọng cả đại sảnh: “Oa, ao, nha nha, ôi mẹ nha!”
“Phịch.” Một tiếng vang lên, Lâm Duyệt lợi dụng tư thế ngã gục, ngã ngay dưới chân đoàn người, nàng đau đến hoa cả hai mắt, cắn răng đứng dậy.
Bên cạnh là một đám đồng nghiệp, buồn cười nhưng không giám cười, còn có Lưu Tuyết đang cả kinh, trời ạ, chẳng qua là cô khẽ đẩy một cái, Lâm Duyệt như thế nào lại bay tới tận đó đâu? Hơn nữa ngang nhiên mà nằm ngay dưới chân khách quý. Xong rồi , xong rồi. Nhất định cô sẽ bị tân chủ tịch mắng chết a.
Tuấn mi Diệp Tường Phi khẽ nhíu, không vui nhìn người dưới chân, cô bé này trong công ty nổi danh là nghịch ngợm, sắc mặt thoắt xanh rồi lại trắng, trộm liếc mắt nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm đứng bên cạnh. Đối phương chẳng qua là cười như không cười từ trên cao nhìn xuống tiểu nữ nhân gây chuyện này, may quá, phát hiện trên mặt hắn không có vẻ gì giống như đang tức giận.
Mà đứng ở sau lưng Diệp Tường Phi, Tiểu Thiên sớm đã mồ hôi lạnh đầm đìa.