Người ta thường nói rằng những gì quá đẹp,quá hoàn hảo thì chỉ là ảo ảnh,những giây phút hạnh phúc không bao giờ là vĩnh viễn….nhưng ít nhất khi đó họ cũng đã có thời gian hạnh phúc,có kỉ niệm ngọt ngào để mà nhớ tới….nhưng tại sao…có một số người lại phải chịu đau khổ ngay cả khi hạnh phúc cũng chưa thực sự tới với họ chứ??????????
>>>>>o0o<<<<>>>>o0o<<<<<>>>>o0o<<<<>>>>o0o<<<<<
Sáng hôm sau nó thức dậy trong sự mệt mỏi…bước ra khỏi nhà với tâm trạng xám xịt thì bỗng kẻ nào đó úp cái khăn vào mặt nó
-Ư….ư…
Nó giãy giụa một chút rồi nằm im,chứng tỏ thuốc mê đã có tác dụng,mấy người đưa nó lên một chiếc oto đen và lao đi,ngay khi Bảo Quân tới,hai xe đi qua nhau nhưng cậu không nhận ra hình ảnh nó trong chiếc xe ấy
* * *
————————-End FB———————-
Bảo Quân dừng xe trước Milky Way và cùng lúc đó chiếc Audi cũng dừng lại,Nhật Huy bước xuống
-Sao anh/cậu lại ở đây?-đồng thanh tập 1
-Bảo Anh…-Nhật Huy
-Tên đó cũng gọi điện cho cậu sao?-Bảo Quân
Gật đầu.Nhớ lại điều đó lại làm Nhật Huy thấy bực mình
———-Get back———-
Lúc đó đang học thì điện thoại của cậu rung tin nhắn
“Bảo Anh đang ở chỗ tôi….
Muốn cô ấy yên lành thì mau tới đây
Nhớ là phải đi một mình nhé,Nhật Huy
P.A.T” –và kèm theo đó là một tấm ảnh nó bất tỉnh.
——–Present————–
-Tên khốn-Nhật Huy không kìm được thốt lên.chỉ cần hắn đụng đến một sợi tóc của cô nàng thôi chắc chắn cậu sẽ khiến hắn sống không được mà chết cũng không xong.
Hai anh chàng đi vào với cùng một tâm trạng đầy sát khí và ở cách đó một đoạn hai đoàn xe của nhị vị công tử vây kín bar Milky Way thành một khu vực bất khả xâm phạm,những con người mặt lạnh mặc đồ đen đứng đợi sẵn chỉ cần đợi lệnh là sẽ san phẳng cái bar lộng lẫy này thành bình địa khiến ai nhìn cũng thấy gai người.
>>>>>o0o<<<<>>>>o0o<<<<<
“Phải công nhận rằng trò chơi này khá thú vị đấy chứ,thật không sai lầm khi chấp nhận tham gia,nhìn mặt hai tên kia mà xem,trông tội thật,buồn cười chết mất,Tuấn,anh được lắm,nghĩ ra chiêu hiểm thế này,coi như tôi hợp tác với anh không bị thiệt rồi,phim hay thế này mà”-nó ngồi ung dung ở một góc phòng cạnh vài cô gái khác,vừa nhấp nháp ly cooktail màu xanh nhạt trong tay vừa xem công cuộc tìm kiếm đầy thú vị kia,chắc chắn họ sẽ không tìm nổi nó trong 1 rừng hoa thế này đâu,mà nếu có đi nữa thì chắc cũng mất không ít thời gian đâu.
Còn hai nhân vật chính của cuộc chơi này thì đang quay cuồng giữa một rừng những khuôn mặt giống nhau,mùi hương giống nhau,không thể phân biệt nổi ai với ai nữa chứ đừng nó tới việc tìm ra người khác biệt…cơ hội chỉ có một…không thể để sơ sót được.Hai người cứ thi thoảng lại giữ một cô gái lại,nhìn ngắm kĩ tới nỗi muốn thủng mặt người ta ra rồi lại lắc đầu và thả họ ra…hai người ấy đang phân vân chăng?
Bỗng Bảo Quân đi về hướng nó,nó nhẹ nhàng thu ánh nhìn của mình lại và quay vào giả vờ cùng trò chuyện với các cô gái kia nhưng vẫn bí mật quan sát bước đi của cậu.
Bảo Quân đến gần…
Từng bước….từng bước một
Nó thấy tim mình đập thình thịch trong lồng ngực như muốn nhảy ra ngoài tới nơi rồi,vậy ra đây là cảm giác lẩn trốn sợ bị bắt gặp sao,căng thẳng quá nhỉ,kiểu này tif tổn đến mấy tuổi thọ mất thôi.Nó nhấp một ngụm nhỏ cooktail để lấy alij bình tĩnh
Bảo Quân lướt nhanh qua tất cả các khuôn mặt ở bàn nó,nhanh nhưng cũng quan sát rất kĩ không để lọt bất cứ một phản ứng nào,còn nó cũng bắt chước mọi người,ngẩng lê nhìn hắn một chút và tiếp tục câu chuyện,Bảo Quân chầm chậm đi qua bàn đó…..
“Ôi trời,cha nôi ơi đi nhanh nhanh dùm con đi,đến đau tim mà chết mất”-nó thâm nghĩ,nó cứng người lại,gần như ngừng thở khi Bảo Quân đi qua nó. Khi cậu qua hẳn bàn nó,đang định thả lỏng người nhẹ nhõm thì thấy 1 tay mình bị kéo mạnh và gần như cùng lúc đó bàn tay còn lại của nó bị một kẻ khác kéo nốt
Ôi trời ơi,số nó là số chó mực hay sao mà đen dữ vậy,đến chơi mà cũng thua nữa là sao? Nó thở dài
-Đúng là em rồi-đồng thanh
Mà quái lạ,làm sao hai tên này nhận ra được nó nhỉ,nó có làm gì khác biệt đâu.
Đúng luc đó thì Tuấn bước ra,vỗ tay
-Chúc mừng hai người,cả hai đều tìm được đúng người rồi.tôi không ngờ đấy,nhưng… Winner thì có những hai nhưng prize thì chỉ có một mà thôi,làm thế nào đây?-hắn tỏ vẻ vô cùng khổ tâm và khó nghĩ-Hay là như vậy đi,hãy để cô ấy tự chọn nhé,thế nào?
Cả hai không phản ứng gì còn nó thì lắc đầu quầy quậy
NO WAY
Không đời nào nó tiếp tục chơi cái trò ngu ngốc này,cái gì mà tự chọn cho mình người thắng cuộc,đó là người chứ có phải đồ vật đâu mà chọn với chả bỏ.
Có chết nó cũng không chơi trò này nữa đâu. Nhưng mặc kệ những cái lắc đầu,xua tay đầy mạnh mẽ của nó,hắn và cả hai tên kia đều bơ
Định lơ nó sao?
-Để đảm bảo công bằng và tránh gây khó xử cho Bảo Anh có thể vì những nguyên nhân khách quan và chủ quan mà không đưa ra quyết định đúng nhất nên cô ấy sẽ phải bịt mắt và chọn ngẫu nhiên,được không?
CÁI GÌ? LẠI CÒN CÁI THỂ LOẠI NÀY NỮA
Ở đâu cái kiểu này vậy trời….tự nhiên bắt nó làm người mù rồi chọn theo cái kiểu chó ngáp phải ruồi á,còn lâu nhé
Keep dreaming baby.
Và thế là mặc cho nó phản đối dữ dội,nó vẫn bị buộc phải chơi tiếp trò chơi này.
Nó thành người mù và phải xác định mọi thứ trong bóng tối…tất cả xung quanh chỉ còn một vùng tối đen,không màu sắc và ánh sáng….nó quay quay mấy vòng cũng chả thấy khá hơn,thế này thì đến tìm đường còn khó chứ đừng nói gi đến tìm người.
Bỗng nhiên một luồng khí thoảng qua mũi nó,hương bạc hà và hương hoa lavender hòa trộn,uhm,chúng bắt đầu từ đâu nhỉ…nó bắt bắt đầu hít hà(sao giống chó thế?)hương thơm để tìm cội nguồn của cái mùi quyến rũ ấy…nó đi vô thức theo mùi hương nồng đậm dần và nó bỗng khựng,trước mặt nó lúc này chính là hai người đó nhưng lại không thể xác định đâu là Bảo Quân và Nhật Huy.
Nó bất giác đưa tay ra và gần như đã chạm vào một người nhưng sau đó lại rụt tay lại,thực sự,trong hai người đó nó muốn chọn ai là kẻ thắng cuộc cho riêng mình? Nhật Huy hay Bảo Quân hay là không ai cả?
Tay nó lơ lửng ở không trung một hồi rồi đột ngột chuyển hướng sang người còn lại,nó cố xác định xem kẻ đó là ai nhưng hương lavender quyện với hương bạc hà quá đậm khiến nó không thể nhận ra nhưng hình như,chỉ là hình như thôi mùi bạc hà có nồng hơn một chút thì phải,và nó không nhận ra mình đã vui vì điều đó.
Nó nhẹ nhàng,run run chạm vào con người ấy,con người mà từ một nơi sâu trong trái tim nó hi vọng rằng đó là Bảo Quân,nhưng nó nhanh chóng nhận ra rằng mình đã nhầm,hương hoa lavender nồng đâm,mũi iu dấu của nó đã phản chủ,đó là Nhật Huy chứ không phải Bảo Quân…nó thoáng thở dài mà ngay đến chính bản thân mình cũng không nhận ra
Tháo cái khăn bịt mắt ra và nở một nụ cười yếu ớt với Nhật Huy-một lần nữa,nó lại làm cậu hiểu lầm rồi,nó quay sang nhìn Bảo Quân với ánh mắt hối lỗi thì chỉ nhận được cái nhìn trống rỗng,đầy khó hiểu đáp trả
Hắn lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt:
-Vậy là Game over nhỉ,Nhật Huy thắng,chúc mừng
-Vậy nếu tôi là người thắng-quay sang nhìn Bảo Quân-tôi được phép đưa cô ấy đi chứ?
-Cứ tự nhiên-Tuấn bình thản còn Bảo Quân quay đi chỗ khác
Thật sự thì nó đã hi vọng khi đó Bảo Quân sẽ giữ nó lại,không để nó đi nhưng ông trời lại khéo trêu ngươi,mấy người dễ dàng đạt được điều mình mong muốn phải không?
Nó đi theo Nhật Huy ra ngoài để lại phía sau hau con người nhìn theo
-Đáng nhẽ cậu không nên để cô ấy đi-hắn lên tiếng khi bóng nó đã khuất
-Còn anh thì sao,sao lại để cô ấy đi?
-Vì cô ấy không phải người tôi cần…. hôm nay nhờ mấy người tôi mới nhận ra điều đó,còn cậu trò chơi hôm nay cậu thua rồi.
Nhật Huy đưa nó và lái xe đi
-Đi đâu vậy?-nó hỏi
-Đi chơi bù buổi hôm trước cậu nợ tôi,không phản đối chứ?
-Uhm,được thôi.
Nhật Huy đưa nó tới nghĩa trang…..
-Chơi ở đây sao?-nó thắc mắc
-Không được sao?
-uh,được…dù sao ở đây tôi cũng thấy dễ chịu-nó cười
Hai người ngồi tựa vào nhau,ngắm trời….tưởng tượng những hình thù kì dị từ những đám mây,nó đã cười rất nhiều,cười thật cũng có mà cười gượng cũng có nhưng từ trong thâm tâm nó vẫn không quên được ánh mắt trống rỗng và khó hiểu của Bảo Quân khi đó,ánh mắt ấy làm lòng nó gợn lên…chẳng hiểu từ lúc nòa nó thiu thiu ngủ trên vai Nhật Huy.
Cậu cười ấm áp nhìn nó,cố không động dậy để cho nó ngủ,cảm giác này thật ấm áp và bình yên,cậu vô tình chạm tay vào hộp quà trong túi-món quà tỏ tình mà cậu chuẩn bị từ lần trước nhưng chưa có cơ hội tặng,hay là….tặng luôn ở đây nhỉ?
Tỏ tình giữa nghĩa trang,kể cũng thú vị đấy chứ?
“Anh à,chúc em may mắn đi”-cậu thì thầm
Lay lay nhẹ nó dậy
-Bảo Anh…Bảo Anh
-Uhm…-nó mở mắt-tôi ngủ quên sao,xin lỗi nhé.
-Không sao….uhm….uh…tôi…
-Sao?
Gãi gãi đầu,sao khó nói thế này chứ….mọi lần bình thường lắm mà…sao lần này…
-Tôi…
Đừng mà Nhật Huy….tôi xin cậu đấy….đừng nói mà….đừng làm tôi khó xử….tôi thật sự không muốn mất người bạn tốt như cậu đâu… đừng bắt tôi phải lựa chọn….tôi sợ mình sẽ làm tổn thương cậu mất
-Thôi để lần khác vậy-Nhật Huy bỏ cuộc
Ơn Chúa,thì ra Người vẫn còn thương con
-Để tôi đưa cậu về,muộn rồi-cậu tiếp tục.
Nó gật đầu,đi ra xe trước.
-Em là một thằng hèn đúng không anh? Đến cô gái mình thích mà cũng không dám nói cho cô ấy biết….nhưng ánh mắt cô ấy nhìn em luc đó rất hoang mang và lo sợ….em biết cô ấy chưa sẵn sàng đón nhận tình cảm của em nhưng em sẽ đợi…sẽ làm thay đổi trái tim cô ấy,khiến cô ấy chấp nhận tình cảm của em…khi ấy em nhất định sẽ giới thiệu cô ấy với anh,anh nhất định sẽ thích,cô ấy….dễ thương lắm….nhưng liệu có khi nào đợi chờ mãi là vô vọng không anh?-Nhật Huy đứng lặng trước mộ anh mình
Lúc sau,cậu ra xe và thấy nó đã đợi sẵn,cậu đưa nó về
Trước cửa nhà nó…
-Cảm ơn đã đưa tôi về,Nhật Huy.
-Không có gì,mau vào nhà đi,ngoài trời lạnh đấy
-uhm
Nó đứng đợi Nhật Huy quay xe và lái đi,đang định vào nhà thì Bảo Quân từ đâu cầm tay nó và ép nó vào tường,khuôn mặt hai người cách nhau chưa tơi 5cm
-Anh làm cái gì thế?-nó bực bội,bây giờ nó thật sự mệt lắm,thuốc mê làm nó đâu đầu như búa bổ.
-Tại sao em không bao giờ chịu ngoan ngoãn nghe lời vậy,tại sao em luôn thích chống đối tôi như thế?-khuôn mặt hắn ngày càng gần
- Tôi đã làm cái gì chứ?
- Tôi đã nói là em đừng thân với Nhật Huy quá mà,em quên rồi sao,hơn nữa em lại dám xưng tôi rồi.
Nó cười
-Tại sao tôi lại phải ngoan ngoãn nghe lời anh nhỉ? Anh nghĩ mình là ai mà được phong cái đặc quyền đó?
-Tôi-là-bạn-của -em.-cậu gằn từng tiếng trong cổ họng
-Bạn trai của tôi,đã có giây phút nào anh thực sự nghĩ như thế chưa…khi anh làm điều đó với Mai Khôi anh có nghĩ qua điều anh vừa nói không,khi anh bật ra câu nói anh là bạn trai của tôi,anh có hiểu hết ý nghĩa và trách nhiệm của câu ấy không?-bao uất ức dồn nén,bao đau khổ cũng những gì phải chịu đựng trong tim suốt mấy ngày qua dường như đã lên đến đình điểm và bùng nổ.tuôn trào qua từng câu nói của nó,cùng với nước mắt tất cả cùng tuôn trào như không gì cỏ thể cản lại được
Bảo Quân ôm chầm lấy nó,mặc kệ nó đánh đấm đòi buông ra,cậu cứ ôm nó như vậy đến khi tiếng thút thít nhỏ dần đi,và nó đã không còn chống cự nữa mà để yên cho cậu ôm. Cậu nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai nó
-Tôi xin lỗi,chuyện lần đó là tôi sai…tôi thề đó là lần duy nhất,sẽ không có lần sau đâu…hãy tin tôi,được chứ?
-Liệu có tin được không?-nó ngẩng mặt lên nhìn Bảo Quân bằng đôi mắt vẫn đỏ hoe
Cậu mỉm cười lấy tay quệt nhẹ giọt nước mắt trên khóe mi nó
-Đương nhiên là được rồi
Cậu đặt lên môi nó một nụ hôn,nhẹ nhàng mà cũng rất nồng nàn
Chân trời đang chuyển dần về màu đỏ ối.
Truyen8.mobi chúc bạn đọc truyện vui vẻ