Ngược Chiều Kim Đồng Hồ Chương 27


Chương 27
Anh ở đâu?

Suốt sáu tháng qua, Moon làm gián điệp, nhưng chưa từng nhận được bất kì một nhiệm vụ nào cả, Devils cử em đi quan sát những người khả nghi, lại không bao giờ hỏi em kết quả. Đôi lúc em tự hỏi, họ đề nghị em tới đây để làm việc gì?

Rõ ràng em là nhân viên của Devils.4, thế mà em lại được làm lập trình viên cho bên Angels, thật lạ lùng, chưa một lần, em nhúng tay vào tội ác.

Em sẽ không bao giờ biết được! Vì “sếp”- Sếp rất độc ác, nhưng sếp không muốn: người con gái của sếp vấy máu.

Đó chính là người đã ban cho em sự sống.


————-
- Yun à! Hôm qua cậu làm những gì thế?- M ngô, là thứ để hắn có thể lợi dụng.

- Xe cậu bị sao thế?- Moon nhận ra đó là cậu bạn cùng lớp. Em đang buồn nhưng bắt gặp ánh mắt cậu bạn, em mỉm cười.

- À! Xe tớ bị gãy đũa- Khả năng diễn xuất của Wine gần như không có sơ hở. Trông mặt hắn tội nghiệp, dính dầu lem nhem, mái tóc bù xù che đi đôi mắt tinh tường ở cái tuổi 20.

- Vậy lên xe mình đi, rồi cùng đi tìm chỗ sửa!- Moon nhiệt tình.

- Cảm ơn nhá!!!

Moon làm quen được một bạn mới, vậy là em đã không cô đơn.

Nếu Moon coi Yun như một người anh trai, thì có lẽ, em coi Wine như một cậu em vậy.

Kể từ hôm ấy, Moon rất quan tâm đến hắn.
Em dạy hắn học vì hắn luôn giả bộ học kém.
Em thay đổi gu thời trang giúp hắn, vì hắn ăn mặc chẳng giống ai.
Em thấy mình ở trong con người ấy, có chút gì hoang dại, mà theo người khác nghĩ, là giả tạo.

Em không giả tạo, nhưng người đó thì có đấy.

Hai nhân viên của Devils, một tâm hồn còn ngây dại, một tâm hồn độc ác, cả hai đều tự tạo cho mình lớp vỏ bọc bề ngoài quá hoàn hảo, đến nỗi mà, người trong cuộc cũng không thể nhận ra.

Và cũng là một lối mòn. Hắn ghét em, giống như Yun vậy. Wine không thể chịu được, một đứa con gái suốt ngày ở bên cạnh, bảo ban, chăm sóc mình như một đứa trẻ. Nhưng hắn phải chịu thôi, khi mà hắn đã đóng quá đạt.

- Yun à!- Luci đặt một cốc trà nóng vào tay cậu- Mình không biết có nên nói ra không, nhưng…

- Sao vậy?- Yun thu người lại để cô bạn ngồi cạnh.

- Mình có cảm giác không hay lắm, linh cảm mà, cả hai người ngồi bên cạnh mình trên lớp, mình không thích họ cho lắm.

- Mình có thấy gì đâu nhỉ?

- Không biết, nhưng cái cậu tên Wine đó, trông cậu ta rất chững chạc,…

- Mình thấy trông hắn ngố ngày thì có- Yun cười, cậu có một trực giác rất tốt, nhưng đôi khi cũng có ngoại lệ- Cậu thử nói xem?

- Wine cao lớn, mà cũng chẳng biết nữa, có lẽ mình nhầm, hì!- Luci lại thôi, ba người con trai trong gia đình, cô coi cậu là anh cả, không phải chỉ suy nghĩ của cậu trưởng thành hơn, mà hồi nhỏ cậu là người bắt nạt cô nhiều nhất, nhưng lại là người quan tâm cô nhiều nhất, nên mọi suy nghĩ cô đều thích chia sẻ với cậu.

- Thế còn Moon, vì sao cậu không thích?- Yun ngập ngừng- Hay vì cô ấy là bạn gái của mình?

- Có lẽ vậy! Hì- Luci thở dài, thực ra, cô đang định nói ra những cảm giác của mình, nhưng cô dừng lại.

“Em có biết, em làm thế, càng làm anh không thể đẩy em ra khỏi trái tim không?”- Yun im lặng, đôi tay cậu nhẹ đưa lên xoa mái đầu cô.

—————
Linh cảm của phái yếu thường rất đúng,…
Không mấy khi họ- những người đàn ông làm theo,…
Họ cho rằng, chỉ có phái phái mạnh mới làm nên việc lớn
Nhưng phụ nữ, theo cách làm riêng của họ, lại làm được những việc mà họ không thể…
Ví như, thuần hóa quỷ…
—————

- Moon này!- Yun đi ngay sau em từ lúc nào. Mấy hôm nay, cậu thấy em không còn theo sát cậu.Yun cũng đoán ra Moon biết tình cảm của mình dành cho Luci, cậu không muốn lừa dối Moon nữa. Nên cậu quyết định.

- Chia tay!- Yun không nhìn vào mắt Moon giống như cái lần cậu ngỏ lời dạo trước.

- … Không đồng ý! Nhìn tớ này!- Moon mỉm cười- Tớ sẽ giúp cậu Yun à. Tình cảm của cậu và Poise dành cho Luci, dùng trực quan là biết. Cậu có một tình bạn đẹp với họ và không muốn làm Luci khó xử phải không? Vậy thì tiếp tục đi. Thú thực, mình thiếu tình thương từ nhỏ, mình cần một người anh trai hơn tất cả, trong suốt thời gian qua, cậu như người anh vậy, mình không muốn mất một người anh như cậu, nên cứ tiếp tục nhá!”

- Thì vẫn có thể coi là người anh được mà!- Yun không thích dùng chủ ngữ.

- Thế ha, nhưng mình không thích chịu ơn người khác- Moon thẳng thắn.

- Nếu coi là anh trai thì đừng có nghĩ như thế- Công nhận, cậu đã coi Moon như một cô em gái.

- Hì! Nếu không muốn giúp thì thôi- Moon trùng xuống, nhưng em lại mỉm cười.

- …- Yun lưỡng lự đôi chút- Thế, bạn gái, muốn ăn gì hôm nay nào?- Yun nở nụ cười đáp lại, cậu khoác vai em rồi bước đi.

Nếu hợp tác mà hai bên cùng có lợi, thì tại sao lại không nhỉ?

Chiếc xe màu đen vụt qua,…
Có những người, dù làm mọi cách, chẳng bao giờ em quan tâm. Nhưng Yun và Wine đâu có biết trân trọng, để rồi khi tuột khỏi tầm tay, muốn nắm lại, thì đâu còn kịp!

—————————-
- Vụ tới này, ta sẽ cử một điệp viên nữ!- Arrow thong thả nói trước cuộc họp.

- Ngài nói gì vậy? Đây là việc hệ trọng, tại sao để một người đi được chứ?

- Ngài liệu đã suy nghĩ kĩ? Để phụ nữ đi chúng tôi e rằng không phù hợp!- Bằng chứng là cả cuộc họp, trừ em họ của Ken và Arrow, tất cả đều là nam giới.

Cả hội nghị bất đồng.

- Ai vậy?- Luôn là người nói ít nhất, Ken lên tiếng nhưng đã thừa biết đáp án.

- Moon, nhân viên của Devils.4- Không thể hiểu nổi Arrow đang nghĩ gì.

- Moon?- Những người tham gia buổi họp lập tức theo dõi hồ sơ về người có cái tên Moon này- Đây chỉ là một con nhỏ chưa đủ 18, ý ngài là gì vậy?

- Vậy ông nghĩ ta đùa à?!- từ trước tới giờ, Arrow nhìn người rất chuẩn, tuy nhiên lần này, không ai nghĩ như vậy.

- Không được, tôi sẵn sàng nhận nhiệm vụ thay cô gái này, cô ta còn quá trẻ và chưa có kinh nghiệm- Một người có vẻ rất tận tâm với Devils đề nghị. Hơn ai hết, những người trong cuộc họp đều hiểu, vai trò quan trọng của chuyến đi lần này.

- Ông tự tin gớm nhỉ?- Arrow nhìn vào người đó, rồi hắn đứng dậy kết thúc buổi họp.

Tất cả ánh mắt còn lại đổ dồn về Ken, vì người duy nhất có quyền thay đổi là hắn. Hắn không hề có thái độ gì.

Đó là chuyến đi không trở về, một chuyến đi cầm chắc cái chết,…

Mes là một trong những thành viên trẻ tuổi được góp mặt tại cuộc họp. Nhất định, anh sẽ không để em phải chết.

Tin nhắn vừa được chuyển tới Moon.

Đây là nhiệm vụ đầu tiên và cũng là cuối cùng của em ở cương vị điệp viên Devils.
Chính xác là 7 tháng nữa, em tròn 18- cái tuổi mà em có khả năng quyết định đời mình- nhưng có lẽ, em không thể sống tới cái ngày ấy.

Người đó ban cho em sự sống, nhưng cũng cho em cơ hội gặp tử thần.

“ANH! Có lẽ, em không thể tìm được anh nữa rồi………
Anh đang ở phương trời nào mà sao vẫn chưa tìm thấy em?”

Truyen8.mobi chúc bạn đọc truyện vui vẻ

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/18786


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận