Ken xuất hiện trước cuộc họp kín của Devils. Vẫn như mọi khi, sự lạnh lùng hiện hữu qua từng góc cạnh của khuôn mặt, dáng đi điềm tĩnh của một thanh niên cao lớn. Hắn nom thật hoàn hảo trong chiếc áo somi màu ngọc trai và chiếc quần âu màu café đen, từ trên xuống, … trừ đôi môi.
- Anh!- Perry cất tiếng vừa để chào cũng vừa có chút tò mò- …sao vậy?- dẫu biết sẽ không bao giờ được đáp lại, nhưng thật sự dấu vết trên bờ môi của vị lãnh đạo trẻ tuổi này, khiến cô có chút hoài nghi. Chăng là của một cô gái táo bạo nào đó? Trường hợp này không thỏa đáng, vì cô biết nguyên tắc của hắn, không bao giờ để cho bất kì phụ nữ nào chế ngự. Trừ phi là tự người anh này của cô cắn vào môi mình, do sơ xuất trong khi ăn, nhưng cũng khó để tin được vào điều đó.
- Ờ!- Ken đáp lại gỏn gọn, không có ý định sẽ nói gì thêm.
Perry có chút ngạc nhiên trước câu trả lời đó. Nếu nói rõ ra thì câu trả lời này không phù hợp với câu hỏi của cô, vì chưa đề cập tới lí do, tuy nhiên đây là lần đầu cô nhận được câu trả lời từ một câu hỏi không liên quan đến công việc của Devils. Tiếc là, Perry chẳng thể nào khai thác được gì từ đôi mắt đen sâu thẳm phía đối diện.
Ken ngồi vào ghế của mình. Đó là một chiếc ghế màu ánh bạc vô cùng sang trọng, mà để sản xuất ra, phải nói là một kì công. Bởi lẽ, đó là ghế dành cho con chim đại bàng kiêu hãnh của Devils, toàn thân ghế được phủ một lớp vàng Ý cao cấp, chạm trổ hoàn toàn thủ công, không hề có bất kì họa tiết nào bị lỗi. Trong quá trình tạo hình cho ghế, chỉ cần đi chệch một mũi dao, lập tức chiếc ghế phải làm hoàn toàn lại từ đầu cho tới khi hoàn tất. Vì vậy mà duy nhất có một cái ghế Ken đang ngồi trên thế giới. Tấm đệm lót của ghế vô cùng êm ái, sử dụng lông cừu Tây Tạng để tạo độ đàn hồi mềm mại, còn khung ghế được thiết kế để đem tới cảm giác thoải mái nhất cho chủ sở hữu. Ken cực kì khó tính, nên chỉ những thứ xa xỉ này mới có cơ hội được hắn “ưu ái”.
Ken bắt đầu công việc của một ông trùm. Mới cách đây vài tiếng, hắn còn đang tức tối khiến bề dưới lo sợ. Lúc ấy, hai đôi hàng mi hắn nheo lại, đôi mắt toát lên một sát khí hừng hực, đôi bàn tay hắn nghiền chặt, ghì sát bàn, lộ ra từng mạch máu, mà nếu nhìn thật kĩ, ta có thể thấu từng nhịp máu tuôn chảy dữ dội. Thế mà giờ, trông hắn trở về còn người trầm lặng, ung dung và thư thái, như thể chưa hề có một sự cố.
Quả thực, chính bản thân hắn cũng không thể lí giải, cái giây phút chạm vào ánh mắt của Moon. Đôi mắt màu nâu ẩn chứa sức sống mãnh liệt, phảng phất nghị lực của một tâm hồn u tối, mà lại trong trẻo như ánh ban mai, ấm áp như ngọn lửa hồng. Đôi mắt giống như trạm dừng chân vĩnh viễn của hắn, một cảm giác bình yên tới khao khát, không rực cháy như đôi mắt của một con người đương độ trưởng thành, cũng không thanh thoát như ánh mắt của một cô gái mới lớn, đó là gì nhỉ, chỉ là đôi mắt của em. Đơn giản, vì đôi mắt thuộc về em, xua đuổi những đám bụi mịt mù trong hắn, trấn an con tim vốn đang nổi cáu.
Giống như một con thuyền nhỏ giữa đại dương bao la, hắn tò mò về đôi mắt ấy, phút chốc muốn được làm người thủy thủ táo bạo, liều lĩnh chinh phục Hồng Hải. Chưa bao giờ hắn thấy mình nhỏ bé như vậy… Chạm vào mắt em, tâm hồn hắn như được tưới mát, thổi bùng lên cho mái buồm căng gió, hay đôi mắt em đã chạm tới cái tôi của hắn. Một cái tôi tự cao tự đại, bị chế ngự trước một ánh mắt không màng danh lợi. Không gì khác, chính em đã làm dịu đi cơn thịnh nộ, chế ngự con quỷ tàn độc trong hắn, và tan biến cái thứ gọi là danh vọng. Gần em, hắn đâu còn suy nghĩ mình là chúa tể, một ông hoàng hay một người nắm cường quyền trong tay, không hề, mà chỉ là một người đàn ông bình thường, có một công việc giản dị, thế thôi. Tất cả đều trở nên dung dị, gần gũi khi trở về ngôi- nhà- của- hắn- và- em, mà người ta vẫn thường hay gọi là “mái ấm gia đình”. Nghĩ về điều đó, bỗng dưng làm hắn đỏ mặt.
- E Hèm!- Ken chỉnh lại chỗ ngồi, thực chất, hắn muốn thoát khỏi những dòng suy nghĩ về em. Tuy rằng, Ken chú ý tới cuộc họp, nhưng hình ảnh của em vẫn có cơ hội len lỏi trong tâm trí hắn.
Hắn thấy mình thật trẻ con, không biết nữa, đôi mắt vẫn là của hắn, sắc lạnh, độc đoán, nhưng nhiều lần đã vượt qua giới hạn. Ở cái xã hội này, có ai để hắn phải khó chịu được chứ? Hắn chẳng phải là số một đó sao. Nhìn vào ánh mắt của cậu em trai- Arrow, sao hắn lại có cảm giác như đang soi xét tình địch.
Arrow quả là một đối thủ đáng gờm- Ken thừa nhận điều đó.
Devils chỉ có một. Arrow và Ken không hề chia nhau cai quản, cả hai cùng bắt tay hợp tác để tạo dựng một Devils trên cả hoàn hảo. Đó là quan hệ tương hỗ. Còn Moon, em chỉ có một,… nhưng làm sao có thể san sẻ em cho một ai đó, không đời nào có thể.
Ánh mắt Arrow đáp lại cũng đầy thách thức. Tuy vậy nhưng thật khó đoán, Ken cũng chắc chắn rằng, Arrow chẳng thể nào hiểu được ánh mắt hắn. Liệu cả hai vẫn đang chỉ nghĩ tới công việc của Devils?
Ken rời mắt khỏi Arrow, ánh mắt hướng về Mes. Có đôi chút ghen với anh. Người đó- là Moon- luôn chỉ nghĩ tới anh trai. Xét trên mọi khía cạnh, hắn hơn Mes về mọi mặt, theo cách nói suồng sã, Mes chỉ là người làm công ăn lương cho một ông chủ là hắn, về tuổi tác thì tương đương, còn về ngoại hình, đương nhiên Mes không thể so bì. Mes tương đối cao, và khuôn mặt tuấn tú, giống với Moon, anh cũng có má lúm đồng tiền, chỉ khác, nụ cười của anh lạnh tới thấu xương, chiếc núm đồng tiền ấy càng làm tôn lên sự băng giá vô tận.
Phải nói là may mắn, hắn hơn Mes ở điểm này, vì điều quan trọng nhất là, em và hắn không cùng huyết thống. Đúng là với Moon gia đình là tất cả, đặc biệt là anh trai, vì em chỉ có duy nhất một người thân, nhưng nếu có thêm một người nữa, tuy không chảy chung một máu, ngày ngày sống chung dưới một mái nhà, hẳn em sẽ coi người đó hơn tất cả, vì đó là người sẽ bên em tới đầu bạc răng long, sớm hôm che chở, bảo vệ mái ấm,… Ken buộc miệng cười khi tìm được chính xác danh từ để chỉ về người đó.
Ngày hôm nay, Ken đã làm nhân viên rất ngạc nhiên. Ban đầu là vết cắn trên môi, giờ lại là nụ cười bất chợt trong giờ họp. Họ không lạ gì nụ cười của hắn, nhưng đó chỉ là những tiếng cười nhạt nhẽo, hay là cái nhếch môi vô vị, còn lần này thì chưa ai được chiêm ngưỡm. Thực sự hắn đã cười rất thoải mái, dù không phát ra tiếng động, …và ấm áp. Ken không để ý tới những ánh mắt tò mò của kẻ dưới, hắn vẫn rất chú tâm vào công việc, Ken vẫn đang làm việc, chỉ có điều, em chi phối một phần tâm trí hắn. Tới giờ nghỉ giữa cuộc họp, lập tức hình ảnh về em lại xâm chiếm hoàn toàn khối óc.
Bị em từ chối, hắn khó chịu, và phải kèm theo trạng từ “rất”, chính xác là rất khó chịu, cực kì khó chịu. Hắn đã chủ động, nhưng hắn không hề có khả năng kiểm soát nụ hôn đó. Hôm ấy hắn hoàn toàn tỉnh táo, không có chút men rượu, hắn hôn em chỉ vì cảm xúc nhất thời, hắn đã đốt cháy giai đoạn, không phải do em ở quá gần hắn, mà là cái cảm xúc về em vốn như tàn lửa ngày ngày dùng để sưởi lò, nay đột ngột bùng cháy, mãnh liệt. Nếu hôn em, chạm lên bờ môi hồng và được em đáp lại bằng một nụ hôn nồng nàn,… thì dễ dàng quá, phải chăng như thế là em dễ dãi trước vẻ bề ngoài hào nhoáng, đa tình, phong lưu của hắn. Hắn tin chắc, phụ nữ trao cho hắn những nụ hôn vì hắn đẹp, hắn có quyền lực, có tất cả, chứ không phải vì con tim hắn. Một trái tim được bảo vệ nghiêm ngặt trong hàng tỉ tấn băng giá buốt sao có thể khiến phái yếu lay động? Em thì khác, em từ chối hắn bởi em đã hiểu gì về con người hắn đâu. Hắn chấp nhận “vết cắn” và hành động thiếu tôn trọng khi em quệt mạnh đôi môi mình, cho em một ngoại lệ.
Hắn đã sẵn sàng thực hiện thử thách để vươn tới trái em. Hắn đủ tự tin sẽ làm em trở thành người – phụ- nữ- của- hắn, rồi một ngày hai trái tim sẽ phải chung một nhịp đập. Hắn đã hạ quyết tâm.
Em đã đẩy hắn ra, đâu có nghĩa lí vì em không muốn hắn. Bất ngờ, ngại ngùng, tự vệ,… tất cả chỉ dẫn đến câu trả lời cho hành động của em. Hắn đã nghe rất rõ, cảm nhận từng nhịp đập nơi con tim em, vội vàng, gấp gáp và loạn nhịp… Làn môi em còn khẽ mấp máy e ngại… Đôi tay run run khi áp vào ngực hắn.
- Ken!
Ken lập tức quay sang phía người vừa nói, gọi đích danh tên hắn trong cuộc họp này, chỉ có Arrow.
- Tới giờ họp rồi!- Arrow nhắc nhở anh mình tuy rằng từ nãy tới giờ, Ken vẫn đăm chiêu nhìn vào tập tư liệu và trong tư thế sẵn sàng làm việc.
Rồi Arrow ngoái lại nhìn cô em gái Perry, mấy lần đã định hỏi về người- con- gái- được- đặc- cách- vào- Devils.4 nhưng lại thôi. Hắn chưa sẵn sàng để đối diện với em, có khi Moon đang trách hắn đã để em đi làm một nhiệm vụ quá nặng nề mà chỉ mình em. Một mặt, Arrow cũng đang phân vân về tình cảm dành cho Moon, hắn luôn kĩ tính, không chắc, chỉ là hắn phát hiện ra mình đặc biệt quan tâm đến Moon lúc em còn nhỏ, ngay khi đó đã để em theo Sếp lớn để bị “khử”. Nếu đã có tình cảm với em, sao lại đẩy em vào chỗ chết? Nhưng quả thực, cái lần lại gặp em ở phòng của Ropez, khi em bưng li café đầu tiên cho hắn ngay trước mắt Ken, kể từ ngày ấy, hắn đã dõi theo bước chân của em, không là luôn luôn, nhưng thi thoảng, đôi mắt “vô tình” hướng về phía em. Arrow thở dài, nếu cái ngày đem em “cho” Sếp lớn, mà Sếp lớn ra tay sát hại em một cách dã man, có lẽ đã quên được. Nhưng tại sao sếp lớn lại không làm vậy, với tính cách tàn độc của Ken thì em sao còn tồn tại được tới ngày hôm nay.
- “Hay Ken đã yêu em rồi?”- Arrow nghĩ thầm, sau đó đối mắt với Ken, bốn con mắt nhìn nhau với mục đích thăm dò. Rất lâu sau, cả hai đều không có được kết quả. Việc này Arrow cần phải điều tra, có khi nào người con gái của hắn- tới lúc này, hắn đã xác định ra tình cảm của mình- không phải ở chỗ Perry.
Đương nhiên, dù rất khó hiểu, nhưng cả hai đều mong muốn Mes mãi mãi không nhận em gái mình.
Ken về nhà, khác với mọi khi, không cố tình đạp cửa, hắn bước vào mà không hề phát ra tiếng động.
Moon cúi đầu chào Sếp, em cũng không thể hiện bằng lời nói. Hắn nhìn em, khóe môi nhói đau dù vết thương đã lành.
- Phịch!- Hành động thô bạo nhân đôi so với ngày thường khi hắn ném cái áo gile vào chỗ em. Moon lẳng lặng đem treo áo vào mắc, trông em như một con mèo ngoan ngoãn biết thân biết phận. Không hề có thêm cuộc đối thoại nào giữa hai người.
Trước khi về, Ken đã yêu cầu nhà bếp ngừng cung cấp thực phẩm cho bữa tối, chính vì thế giờ hắn sẽ vào bếp để xem “sự cố gắng” của em. Đã 19h, em có hơn hai tiếng vừa rồi để chuẩn bị bữa tối cho người đàn ông- với tư cách không phải là Sếp của mình.
Ken cũng không biết từ khi nào hắn lại có thói quen để ý “vặt” những việc của phụ nữ. Hắn thấy… thú vị.
- Bẩn!- Duy chỉ một từ được cất lên bằng thứ giọng khó tính như thể một lão quản gia già dặn bóc lột sức lao động của người mới nhận việc, Ken đi qua phòng khách, hắn nhận thấy vẫn còn có vài hạt bụi nho nhỏ dưới sàn.
- Dạ!-Moon đã dọn dẹp nhà khá cẩn thận, ấy vậy mà không qua khỏi “con mắt sạch sẽ” của Sếp.
Ken tiếp tục bước vào bếp, hắn đi qua cái nơi “lịch sử” đã cướp mất nụ hôn đầu của em. Tim hắn đập dồn dập, những nhịp đập thổn thức khi hình dung lại giây phút đó, người lạnh toát… nhưng không hề hối hận.
Hắn ngồi xuống ghế, hai tay dang hai bên tỳ vào mép bàn, thư thái, đôi mắt lướt qua bàn ăn. Moon dường như đã rất cố gắng. Trên bàn không có nhiều món như mọi khi, cách bày trí cũng giản đơn, chỉ có một vài đĩa thức ăn với hai ba món “tủ” của em. Moon vẫn đứng đằng sau, em khẽ nheo mày lại và thở chậm, chú tâm tới sắc mặt của Sếp. Ken để em đứng, hắn không có ý định cho em ngồi chung bàn, thà rằng giống tiểu nô tì bên cạnh còn hơn là phải đối mặt với ánh mắt nâu tròn, như thế, hắn không thể tập trung được vào những món ăn này, vì chỉ cần nhìn em, những thứ xung quanh đối với hắn đều trở lên vô giá trị và tan biến.
Ken nhấc đôi đũa lên, hắn muốn thử món mì xào mà khi trước đã để lỡ, hôm ấy có lẽ đã làm em buồn, giờ hắn sẽ không cư xử thô bạo. Em đã nhớ cho dầu và không quên bỏ gia vị. Trông cái đĩa thứ ăn đó, tạm được gọi là mì. Tỉ lệ rau và mì chừng khoảng 3:7, sợi mì không vón thành cục lớn, đã có lớp dầu ngậy bao phủ lên từng sợi dù hơi nhiều, chứng tỏ em đã phải tốn rất nhiều công sức làm lại nhiều lần. Hắn nghĩ vậy, vì món trứng em phải làm bao nhiêu lần mà vẫn không được. Nói tới trứng, hắn thả sợi mì xuống và chuyển hướng sang bên trái. Trứng tráng là món đã trực tiếp dạy em nên hắn muốn thử đầu tiên. Ken đổi dĩa, mắt không rời món ăn, khá bất ngờ khi tay nghề em được nâng cao, có thể đây là kết quả của sự cố gắng và tâm huyêt (?). Lòng đỏ được bảo vệ trọn vẹn bên trong lớp trứng trắng trong suốt tinh khôi, em còn cho thêm chút rau thơm bên cạnh nom khá ổn, nhưng Ken vừa chạm dĩa vào, lập tức lòng đỏ đã vỡ ra nhanh chóng.
- Cô… đập luôn trứng vào đĩa!- Giọng hắn thoáng chút thất vọng, nhưng vẫn giữ tính chất lạnh lùng. Hình dung khi em lấy quả trứng từ tủ lạnh, đập ngay vào đĩa khiến hắn không khỏi chạnh lòng, em không sợ hắn đau bụng sao.
- … Dạ không ạ!- Moon ấp úng- Trứng đã được… trần qua nước sôi… khá kĩ… rồi mới…- Chỉ cần nới tới đây hắn đã hiểu, nên Moon không dám nói gì thêm, em không tránh khỏi sự lo lắng và sợ sệt khi cất từng lời, và luôn ở trạng thái đề phòng nếu Sếp nổi cơn thịnh nộ. Em chẳng biết làm gì hơn cho món trứng này.
- …- Hắn không nói gì, em vụng về quá… nhưng hắn ghi nhận sự nhanh trí của em. Đâu phải ai cũng làm được món trứng nguyên vẹn khi mà trứng mới chỉ hơi tái, nếu là một người bình thường, em nghĩ ra cách này cũng khá thông minh đó chứ. Ken cười trừ trong lòng, em đâu thể làm tổn hại sức khỏe của Sếp.
- “Ngốc!”- Ken cũng không biết tại sao mình lại chọn từ ngữ dịu dàng không phù hợp với tính cách mình để nói về em. Tiêu chuẩn của hắn quá cao, nhưng lại chấp nhận rất nhiều thiếu xót của em, dù không thể hiện qua lời nói. Những thứ hắn muốn, em không thể đáp ứng, hắn muốn nhà cửa luôn phải sạch sẽ tuyệt đối, bữa cơm phải thật hoàn hảo với các món ăn bắt mắt và phù hợp với khẩu vị khó tính của hắn, hay cả quần áo, hạn chế tối đa những nếp gấp của trang phục,… Em chưa từng một lần làm hắn hài lòng trong tất cả những việc đã làm từ trước tới giờ, vụng về, hậu đậu ấy vậy mà lại được làm nhân viên của Devlis.4, hắn lại nghĩ tới Arrow, Arrow cũng khó tính y như hắn, muốn được làm nhân viên cho Arrow phải trải qua rất nhiều giai đoạn thanh trừ,… Em mới chỉ 17, mà đã leo lên vị trí quá tốt,… nhưng…
Nhưng… duy chỉ mình em, nếu muốn, em còn có thể vươn tới những thứ cao xa hơn vậy nhiều, thậm chí còn hơn cả đám người ở Devils.5,… có khi nào còn hơn cả cánh tay phải đắc lực của hắn- Arrow. Vị trí đó, chỉ có thể là người có thẩm quyền kiểm soát hắn! Ken rùng mình- “Ngốc nghếch như thế thì quản lí được ai?!”- Hắn “đánh liều” quay người lại để bắt gặp hình ảnh em. Em đang dọn dẹp. Tấm lưng nhỏ bé của em, cả mái tóc đen buông dài, đôi bàn tay xương xương,… ở em có một sợi dây vô hình chế ngự hắn, bất kể lúc nào, 24/24h, luôn làm hắn không ngừng suy nghĩ về em, khiến hắn từ chối mọi cô gái khác, dù cô ấy có thể hoàn hảo tới cỡ nào, thì cũng không thể tìm đường len lỏi vào trái tim. Trái tim hắn đã bị em bít kín tất cả con đường dù to, nhỏ, lớn bé, ngóc ngách. Em ngự trị hoàn toàn trong ấy như một lẽ đương nhiên, không ai biết được, em đã đi vào tảng băng đó bằng cách nào, theo lối ngắn hay dài cỡ nào, chỉ biết, em thắp lên ngọn lửa rực cháy ở chính giữa, ngọn đuốc của em còn hơn cả Mặt Trời, phút chốc khiến cả nghìn khối băng tan chảy, chưa hết ánh sáng của ngọn đuốc còn chinh phục được cả khối não của hắn, đang ở bên cạnh em đây, mà tất cả dây thần kinh của hắn vẫn cồn cào trào dâng nỗi nhớ em sâu sắc.
Hắn đã yêu em mất rồi!
Ken khẳng định điều đó. Chính tại giây phút này, hắn xác định, Moon là của mình, bất kì ai cũng không có quyền được bảo vệ em ngoại trừ hắn.
Tuy nhiên,
Sự ích kỉ, không cho phép hắn là của em!