Sở Dương vũ động trường kiếm, trong lúc nhất thời, trong lòng không ngờ lại bỗng nhiên dâng lên hào tình vạn trượng.
Tựa hồ cảm thấy mình cùng Cửu Kiếp kiếm trong tay đã dung thành một thể. Đó là một loại cảm giác giao hòa đan xen, tựa hồ vào giờ khắc này, người chính là kiếm, kiếm chính là người.
Cho nên, tuy hắn không dùng nguyên lực vận kiếm, nhưng từng chỗ thâm ảo nhỏ nhất trong kiếm pháp lại giống như những con suối nhỏ trong suốt, chảy qua trong thức hải, không thiếu sót chút nào.
Ngay khi một điểm kiếm thuật huyền bí cuối cùng tan biến vào trong lòng Sở Dương, Sở Dương thu kiếm mà đứng. Trước sau hai mươi tám chiêu Cửu Kiếp kiếm kiếm pháp lần lượt hiện lên trong lòng.
Chậm rãi, xâu chuỗi lại.
Ánh mắt Sở Dương càng lúc càng sáng, sau một hồi lâu nín thở, đợt đến khi một chiêu Thương tang tài tri trầm mặc hồn' cuối cùng hiện lên trong lòng, Sở Dương bỗng nhiên cảm thấy từ trên thân Cửu Kiếp kiếm có một cỗ lực lượng cường đại đột nhiên dũng mãnh tràn ra.
Tiến vào kinh mạch của mình, tiến vào đan điền của mình.
Tiếp đó, trong đan điền, long phượng chi lực cũng bị dẫn động, đột nhiên cuồn cuộn sôi trào trong kinh mạch cả người giống như muốn nổ tung.
Sở Dương chỉ cảm thấy có lực lượng không ngừng tràn vào kinh mạch của mình, không dừng lại một khắc, vô tận giống như phong ba sóng biển. Dần dần, kinh mạch tựa hồ cũng phình ra, tựa như muốn nổ tung thân thể mình.
Hắn tựa hồ lại có đột phá, nhưng lúc này Sở Dương đã không có thời gian thăm dò xem mình đột phá cái gì, hắn chỉ cảm thấy cực kỳ khó chịu!
Phải lập tức đình chỉnh!
Nhưng hắn dừng không được!
Rốt cuộc, hắn chỉ cảm thấy trước mắt sao trăng lấp lánh, muốn kêu lớn một tiếng mà kêu không ra. Đột nhiên, trong đan điền ầm ầm chấn động, tựa hồ đã nổ tung.
Sở Dương hự một tiếng trầm thấp, thân hình ngã ngửa ra đằng sau, hôn mê bất tỉnh.
Bên ngoài, Ngạo Tà Vân cùng Nhuế Bất Thông vẫn hôn mê, những người khác đều ở bên cạnh trông nom, chờ đợi.
Mạc Thiên Cơ chắp hai tay sau lưng, đi tới đi lui một bên, thần sắc thoải mái, khóe miệng thoáng ẩn hiện ý cười.
Mạc Khinh Vũ cứ thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn về phía chỗ Sở Dương biến mất, sau đó lại quay đi, sau một lát lại đưa mắt nhìn sang.
Cuối cùng trực tiếp xoay người, hai tay chống cằm nhìn về nơi đó, chờ Sở Dương đi ra.
...
Sau một hồi lâu, đã qua bốn canh giờ, sắc trời từ hôn ám biến thành sáng ngời. lại một đêm trôi qua.
Nhưng Ngạo Tà Vân và Nhuế Bất Thông vẫn hôn mê, không nhúc nhích.
Mọi ngườii bên cạnh đều chìm vào luyện công. Tất cả mọi người không phát hiện ra gì dị thường cho nên cũng không động.
Mạc Thiên Cơ lại có chút trở nên bất an.
Hai hàng lông màynhíu lại, trong lòng thầm nói. Tìm kiếm Cửu Kiếp kiếm có lẽ cần rất nhiều thời gian. Nhưng Sở Dương từ trước tới giờ vẫn hành sự ổn trọng, tuyệt đối không để các huynh đệ ngây ngốc chờ như vậy.
Nếu thật sự cần nhiều thời gian, trước khi đi Sở Dương nhaát định sẽ báo trước một tiếng.
Nhưng, cho tới bây giờ vẫn chưa thấy gì.
Chẳng lẽ gặp phải chuyện gì bên trong đó?
Mạc Thiên Cơ lo lắng trong lòng, nhưng miệng đương nhiên sẽ không nói ra. Ngược lại, hắn còn ra vẻ như càng lúc càng thư thả, tránh khiến mọi người lo lắng.
Đã đến giữa trưa!
Sở Dương vẫn không đi ra!
Mạc Thiên Cơ hít sâu một hơi, rốt cuộc khẳng định, nhất định xảy ra điều gì đó bất ngờ rồi.
Đang định bảo các huynh đệ vào xem thì ngay trong một khắc hắn vừa hé miệng ra, thiên địa đột nhiên tối sầm!
Mạc Thiên Cơ nhíu mày.
Chúng huynh đệ cũng có chút kinh dị, ngẩng đầu lên nhìn thiên không.
Sau đó bọn họ liền nhìn thấy một cảnh tượng cả đời khó quên.
Chỉ thấy một đạo thất thải quang mang giống như một con thất thải cự long từ trong động lao ra, khi lướt qua bên người mọi người, còn lượn một vòng, tiếp đó liền vù một tiếng xông ra ngoài.
Ở cửa động, Nguyệt Linh Tuyết vẫn trầm ổn đả tọa, chỉ cần bên trong không cầu cứu, hắn vẫn trông chừng ở chỗ này.
Trong sát na bầu trời tối sầm lại, Nguyệt Linh Tuyết híp mắt lại, tựa hồ cảm nhận được chuyện kinh thế hãi tục nào đó sắp phát sinh...
Sau đó liền nhìn thấy một đạo thất thải quang mang uốn lượn như rồng, từ dưới lòng đất mãnh liệt lao ra.
Thân hình Nguyệt Linh Tuyết chợt lóe, đạo quang mang kia liền lao ra khỏi cửa động, xông lên bầu trời đang hôn ám!
Phải biết rằng, hiện tại chính là giữa trưa. Nhưng bầu trời lại đột nhiên tối đen, cũng đã là một đạo kỳ sự trong thiên địa.
Giờ khắc này, không ngờ giống như thiên thần đốt pháo hoa, phun ra một đạo thất thải quang mang.
Thất thải quang mang hướng lên thiên không, tiến thẳng vào trong chín tầng mây, lên càng cao, không ngờ lại càng lớn! Dần dần, ngàn vạn dăm phạm vi giữa không trung đều biến thành thất thải sắc.
Một khúc nhạc như mộng như ảo, tựa như không tồn tại đột nhiên vang lên.
Tất cả những người nghe được đều không thể nào phân biệt được, điệu âm nhạc kỳ diệu này rốt cuộc là xuất phát từ trong lòng mình? Hay là đến từ bầu trời? Nói cũng nói không rõ, thậm chí còn có một loại cảm giác giống như nằm mơ.
Thất thải chuyển động không ngừng trên bầu trời, sau đó chậm rãi biến thành bảy đạo quang mang.
Xích chanh hoàng lục thanh lam tử.
Bảy thứ nhan sắc, tách ra thành những màu sắc thuần thúy nhất. mỗi một đạo đều rộng trăm trượng, dài vạn trượng, vắt ngang Cửu Trọng Thiên!
Trải rộng trong không gian, nhưng vẫn có thể nhìn thấy sắc trời tối đen như trước.
Bảy đạo quang mang hùng vũ dựng đứng giữa thiên địa, sau đó một lát mới bắt đầu chuyển động.
Trong đó, hồng quang chợt lóe, hóa thành một mũi nhọn, giống như kiếm tiêm. chỉ là so với trường kiếm bình thường thì lớn hơn vô số lần. Sau đó thanh sắc kiếm phong, lam sắc kiếm nhận, chanh sắc kiếm cách, lục sắc kiếm bính, tử sắc kiếm thiệt, hoàng sắc kiếm đôn!
Không ngờ lại một lần nữa diễn hóa quá trình Cửu Kiếp kiếm thành hình giữa không trung!
Giờ khắc này, toàn bộ đại lục đều ngẩng đầu, trợn tròn mắt mà nhìn.
Khôngcó bất cứ tư liệu nào nói thanh kiếm nà là kiếm gì, nhưng trong lòng tất cả người thiên hạ đều rõ ràng một chuyện: Thanh kiếm này chính là Cửu Kiếp kiếm!
Chính là chủ nhân Cửu Trọng Thiên!
Cửu Kiếp kiếm rốt cuộc hình thành, chậm rãi lượn một vòng trên không trung, sau đó kiếm tiêm chỉ thiên, kiếm đôn chỉ địa, đứng thẳng tắp giữa không trung hắc ám, giống như liệt dương nhô cao, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Cứ như vậy dừng lại trong chốc lát, cuối cùng thanh kiếm này đột nhiên chậm rãi khởi động, càng lúc càng nhanh, lao thẳng lên trời cao vô tận!
Càng bay lên, tốc độ càng nhanh hơn!
Rốt cuộc khi tiếp xúc với tấm quang mạc hắc sắc bao phủ khắp không trung kia, Cửu Kiếp kiếm vẫn không hề dừng lại, chém rách quang mạc giống như nghiền nát, thẳng tắp xông lên.
Nơi nó đi qua, bóng tối liền tan vỡ, tản mát về bốn phía!
Nhưng Cửu Kiếp kiếm vẫn đang bay lên, rốt cuộc biến mất vào hư không.
Lần này, cũng không hề xuất hiện mấy chữ lớn trên bầu trời như những lần trước, hết thảy đều diễn ra trong im lặng.
Toàn bộ quá trình đều giống như một vở kịch câm không tiếng động.
Nhưng tất cả mọi người đều hiểu được.
Cửu kiếp kiếm xuất, ai dám tranh phong? Text được lấy tại truyenyy[.c]om
Cửu kiếp kiếm xuất, thứ gì cản nổi!
Cửu kiếp kiếm xuất, chém đôi thiên địa!
Đúng vậy, không cần giải thích gì cả, tất cả mọi người đều hiểu được điểm này....