Ngọt Ngào Đùa Tình Chương 5

Chương 5
"Tiểu Mạn, cậu, cậu có không ít người liên hệ, cậu giới thiệu con đến công ty của một người bạn đi làm tốt lắm!"

Thật ra thì Bành Trung Hằng thật sự sợ chính là ngày đó ngay cả chính ông cũng ở『Tập đoàn Chương Thị』lăn lộn không xong, lời nói và việc làm của Tiểu Mạn không phải là ông có thể nắm trong tay, sơ ý một chút, nó tuyệt đối tạo ra một đống phiền toái.

"Cậu, cậu đem tư tưởng phóng khoáng đi!"

"Cậu......"

"Hóa ra anh ta nguội lạnh như vậy, sắc bén như vậy là có nguyên nhân!" Trái lại Bành Tiểu Mạn lên tiếng nói thay cho Chương Câu. "Trong lòng của anh ta nhất định là có rất nhiều đau khổ, khó trách một nụ cười anh ta cũng không có!"

"Cậu không có nhìn thấy cậu ta cười!"

"Chưa từng có sao?"

"Hơn nữa năm qua...... lúc nào cậu ta cũng lạnh lùng, khuôn mặt sầu lo, mở ra đến cũng chỉ là dùng vẻ mặt lạnh nhất, không kiên nhẫn nhất, nhất là tư thái khó chịu như muốn làm thịt người của anh, tất cả mọi người quen với việc cậu ta không cười, vẻ mặt bình tĩnh của cậu ta." Bành Trung Hằng thiếu chút nữa vượt đèn đỏ, ông đạp sát phanh xe.

"Con đây đến làm cho anh ta cười!" Bành Tiều Mạn thể hiện một bộ trời không sợ, đất không sợ. "Chỉ cần người bình thường cũng sẽ cười."

"Tiểu Mạn......" Bành Trung Hằng càng sợ hơn.

"Con không tin anh ta là làm bằng sắt, không có cảm giác, không có phản ứng." Bành Tiểu Mạn luôn luôn là một cô gái cái gì cũng không chịu thua. "Xem con!"

"Đừng đi chọc cậu ta, cậu xin con!"

"Con chỉ là đi đùa anh ta!"

"Cũng đừng trêu đùa cậu ta, cậu ta không có cái tâm tình đấy!" Bành Trung Hằng tin rằng cô cháu gái đến là Thượng Đế đang thử thách cậu ta, thử thách trí tuệ và năng lực của cậu ta, khả năng xử sự của cậu ta, mức độ chịu đựng của cậu ta đến đâu.

"Con là có lòng tốt!"

"Tiểu Mạn, đừng động thủ ở trên đầu thái tuế."

"Là con đang giải cứu anh ta."

"Con muốn đi Mexico chứ?" Bành Trung Hằng cẩn thận hỏi. "Cậu có thể bàn bạc một chút với cha và mẹ của con, có lẽ tình hình không nghiêm trọng lắm, có lẽ căn bản không có phần tử khủng bố gì đó uy hiếp, một nhà ba người của con có thể đoàn tụ, cậu về nhà liền gọi điện thoại!"

"Cậu, nghe qua......" Bành Tiểu Mạn cảm thấy rất mất thể diện. "Cậu cũng không hy vọng con ở lại Đài Loan"

"Là cậu sợ con làm cho thiên hạ đại loạn."

"Cái này con lợi hại!"

"Con......" Bành Trung Hằng không dám đánh giá thấp năng lực phá hoại của cô cháu gái này của mình, chỉ là vòng đấu đầu tiên với Chương Câu, nó cũng đã chiếm ưu thế, chính cậu ta không có bỏ công việc, Tiểu Mạn còn được tuyển dụng. "Tự con biết rõ!"

"Cậu, vậy cậu chờ coi đi!"


Chương 3

Điện thoại nhận không ngừng, cho nên lúc tiếng vang của cánh cửa lên trên cửa văn phòng, Chương Câu cũng không có trả lời.

Tưởng rằng anh không có ở trong văn phòng, cho nên Bành Tiểu Mạn tự ý mở ra cửa văn phòng của Chương Câu, nghĩ rằng cô đem đồ để xuống rồi đi, nhưng khi cô phát hiện anh thật ra là đang ở đây thì đầu tiên là cô lặng xuống, mà tiếp theo sau đó là tươi cười một cái, nhìn thấy anh đang nói điện thoại, cô đi qua phía của anh đem đồ đặt ở trên bàn làm việc, đồng thời ra dấu tay bảo anh nên ăn, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.

Chương Câu kết thúc điện thoại, đối với động tác của Bành Tiểu Mạn cảm thấy có chút "Khó hiểu", cô ấy là đang làm cái gì.

"Đứng lại!" Anh gọi cô lại.

Bành Tiểu Mạn quay người lại, trước tiên cô tự giải thích. "Kim là một chén canh đậu đỏ, anh ăn phải nhân lúc còn nóng, trời lạnh ăn bát canh nóng hổi không tệ, đồng nghiệp khác nói với tôi nhà ăn này siêu ngon, tôi ăn cũng tán thành, cho nên mang về giúp anh một chén!"

"Canh đậu đỏ" Nhất thời Chương Câu phản ứng không được.

"Anh chưa từng ăn canh đậu đỏ"

"Đương nhiên là tôi ăn rồi!" Bản năng của anh trở lại với cô.

"Vậy thì nhân lúc còn nóng!"

Đương nhiên là Chương Câu ăn canh đậu đỏ rồi, chẳng qua là anh không ngờ rằng Bành Tiểu Mạn sẽ mua canh đậu đỏ cho anh, lẽ ra cô nên rất lạ nh lùng với anh, rất bất mãn, thế nhưng thái độ này của cô...... Anh luôn luôn là không có bệnh đa nghi, giờ phút này cũng nhịn không được muốn hỏi rõ ràng.

"Bành Tiểu Mạn, tại sao cô muốn mua?

"Một chén chỉ có bốn mươi lăm nguyên, tôi lại cảm thấy ăn ngon, cho nên liền mua, thế nào? Anh sợ tôi rắp tâm hại?" Bành Tiểu Mạn khẽ trừng mắt anh. "Anh nghĩ rằng tôi sẽ bỏ lung tung đồ gì đó ở bên trong để hại anh?" Vẻ mặt của cô ấy một bộ bị xúc phạm.

"Tôi còn không nghĩ tới chỗ này!" Chương Câu nhàn nhạt trả lời cô.

"Tôi không có tiểu nhân như vậy!"

"Vậy càng tệ hơn rồi, nếu như anh nghĩ rằng tôi là muốn dùng một chén canh đậu đỏ đến đánh cuộc hối lộ anh...... Vậy chứng tỏ chỉ số IQ của tôi không cao!" Cô mất hứng nói.

"Tôi cũng không có nghĩ đến hối lộ."

"Vậy là anh nghĩ đến cái gì?" Cô chất vấn anh.

"Chẳng qua là...... Chưa từng có một người phụ nữ nào mua canh đậu đỏ cho tôi!" Đương nhiên anh ăn qua canh đậu đỏ ở rất nhiều nơi, nhưng mà đặc biệt mua đến cho anh một chén, cô là người đầu tiên.

"Đây cũng không phải là việc gì lớn!"

"Nhưng tôi tưởng là...... Cô nên có rất nhiều『Khó chịu』đối với tôi." Anh nói thẳng.

"Con người của tôi không mang hận thù." Cô không có đề cập đến chuyện cô biết rõ công ty của anh suy yếu. "Sinh người khác tức đồng thời cũng là làm cho mình bị khinh bỉ, không cần thống khổ như vậy sống qua ngày."

"Nhìn cô không có thông minh như vậy. Chương Câu không muốn phụ lòng tốt của cô, vì vậy anh cầm lấy bát canh đậu đỏ kia, và mở nắp, lập tức một cỗ hương thơm ngào ngạt của đậu đỏ xông vào mũi.

Anh không có cự tuyệt canh đậu đỏ của cô làm cho Bành Tiểu Mạn cảm thấy hài lòng, quả nhiên là chỉ cần đối tốt với người ta, đối phương là có thể cảm nhận được luồng thiện chí.

"Tối hôm qua tôi lên mạng xem một số truyện cười, anh có muốn nghe hay không?" Sau đó nét mặt của cô hưng phấn, đồng thời lập tức đi qua mép chỗ ngồi bàn làm việc của anh, dường như có nhiều quen thuộc cùng nhau.

Chương Câu nên ngăn cản cô, nên khiển trách cô, nhưng anh lại không có, anh chỉ là vừa uống canh đậu đỏ vừa nhìn cô, muốn nghe một chút cô sẽ nói ra truyện cười gì.

"Nói cho tôi biết......" Cô một bộ đang hỏi đố vẻ mặt của anh. "Mẹ của gạo là ai a?"

"Gạo" anh trầm ngâm xuống. "『Gạo』mà ngày thường chúng ta ăn?"

"Đúng! Chính là『gạo』, mẹ của nó là ai?"

Chương Câu lắc đầu, không muốn trả lời tùy tiện.

"Tôi biết anh đoán không được!" Vẻ mặt của cô lập tức biểu lộ đắc ý. "Là『 Hoa』!"

"Hoa"

"Bởi vì hoa sinh gạo!" Cô mỉm cười trộm. "Hoa『sinh』gạo, cho nên hoa là mẹ của gạo."

Môi giật giật, nhưng Chương Câu không cười ra, bởi vì anh cũng còn đang uống canh đậu đỏ, không thể cười quá rõ ràng.

"Anh có biết lão công* của hoa là ai hay không?" Cô lại hỏi.

*Lão công: nghĩa là chồng ý, thay vì dùng “chồng của hoa” thì ta lại thấy dùng “lão công của hoa” nghe nó hay hơn, nên để nguyên vậy, mọi người thông cảm nhé, hehe.

"Lão công của hoa?" Chương Câu chưa từng có nghĩ tới "Hoa" lại có lão công, tất nhiên anh đã từng trải qua khóa sinh học, biết rõ cấu trúc của hoa, nhưng hoa cũng có lão công sức tưởng tượng của người trẻ tuổi thời đại ngày nay thật sự là làm cho người ta rất ấn tượng, làm người ta bái phục cũng làm cho người ta dở khóc dở cười. "Tôi không biết!"

"Liền biết nhất định là anh không biết!" Ánh mắt của Bành Tiểu Mạn 『thông cảm』. "Lão công của hoa là『Biển』!”

"Biển"

"Anh chưa từng nghe qua bài hát『Hoa trên biển』sao"

"Hoa trên biển" Trí nhớ của anh thật sự là không có gì, nhưng chỉ là nghĩ đến biển "Trên" biển, anh liền thả lỏng cả người bật cười, may mà canh đậu đỏ trong miệng đã nuốt vào trong cổ họng, bằng không...... Rất có thể anh sẽ thất thố. "Thật thua thiệt có người nghĩ ra thứ này!"

"Anh cười rồi......" Bành Tiểu Mạn biểu hiện một mình "Được một phần".

"Cười là tốt!"

"Vậy anh có thể lên mạng xem, còn có rất nhiều truyện cười sẽ làm cho anh cười vỡ bụng!" Cô đề nghị anh.

"Cô nghĩ rằng tôi rãnh rỗi như vậy" thu lại nụ cười trên mặt, anh phát hiện mình thật là "Không đúng mực", vì vậy uống canh đậu đỏ nhanh hơn, chỉ cần uống xong canh đậu đỏ, hẳn là cô sẽ đi.

"Con gián sợ nhất cái gì?" Đột nhiên cô lại hỏi anh, toàn bộ cơ thể nghiêng về phía của anh, đến rất gần với anh.

"Diệt côn trùng a" Anh không xác định nói.

"Ngốc! Là dép!"

"Dép" thật đúng là anh không có cách nào liên tưởng đến làm việc này.

"Vô ích, chờ anh đi lấy được thuốc diệt côn trùng, con gián cũng không biết trốn vậy, đương nhiên là dép dưới chân mình nhanh nhất, tiện nhất, thực tế nhất, cuối cùng còn phải có lá gan, phải nhanh, tàn nhẫn, chuẩn, nói về thuốc diệt côn trùng......" Cô lắc đầu. "Một chút cũng không buồn cười!"

"Là không buồn cười!" Anh trầm thấp một câu.

"Còn có——" Cô càng nói càng phấn khởi.

"Katrina." Đột nhiên anh dùng tên tiếng Anh của cô gọi cô. "Tôi biết bây giờ là thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, có lẽ cô rất nhàn, nhưng tôi thì không, biết nói bây giờ là thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, có lẽ cô rất nhàn, nhưng tôi thì không, cho nên nếu như truyện cười của cô nói xong rồi, tôi còn có rất nhiều chuyện phải làm."

Nhảy xuống bàn làm việc của anh, đương nhiên là Bành Tiểu Mạn biết rõ anh đang đuổi cô đi ra ngoài, việc này ngừng cũng thật thực tế, canh đậu đỏ vừa uống hết liền trở mặt, nhưng cô vẫn không có ý kiến hướng về phía cửa chính phòng làm việc của anh đi.

"Chương Câu nhìn bóng lưng của cô, ngay cả bóng lưng của cô cũng là hấp dẫn người như thế, eo là eo, chân là chân, trời! Anh nghĩ đến đó.

"Một lần!" Rõ ràng cô đã mở cửa để đi ra ngoài, nhưng là lập tức lại ló đầu vào gọi anh.

"Một lần gì?" Ánh mắt của anh cảnh giác.

"Anh cười một lần rồi!"

"Anh rất vô vị! Tôi đang tính số lần anh cười"

"Tính toán rất tốt!" Cô biểu lộ một cái giễu cợt, từ đầu tới cuối không có sợ qua anh. "Bởi vì anh cười không nhiều lắm!"

"Đi ra ngoài!" Vẻ mặt của anh không chút thay đổi phân phó.

"Lần sau nói cho anh biết『chim nhỏ』sợ cái gì!" Nói xong cô khép cửa, tiếng cười vang vọng ở bên ngoài cửa văn phòng.

Đột nhiên rất muốn gọi Bành Tiểu Mạn trở lại, anh muốn biết "Chim nhỏ" rốt cuộc là sợ cái gì, bởi vì giọng điệu kia của cô ấy, ý cười kia, rõ ràng là...... Rất buồn cười, nhưng mà Chương Câu không thể cũng không muốn gọi cô trở lại, nếu như anh vừa cười, vậy...... Trước mắt trong sinh hoạt của anh không có chuyện gì đáng cười.

Không có!

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Đang thất thần trong phòng giải khát tập thể, vốn là Đỗ Cẩn muốn tới pha cà phê, nhưng mà tâm trạng sầu lo cùng sợ hãi đột nhiên đến, làm cho cô ngồi yên trên chiếc ghế ở trong phòng giải khát, thật lâu không hồi thần được.

Biết mình thật sự trở thành tiểu muội của "Tập đoàn Chương Thị", chủ quản của bộ phận viễn thông thuộc tập đoàn mở hội nghị, cô trở thành người rót cà phê, chạy việc lặt vặt đưa tư liệu, nếu như họp hội nghị trong một khoảng thời gian đủ dài, không làm được cô còn phải gọi điện thoại gọi mua đồ ăn ở bên ngoài hoặc tự mình đi ra ngoài mua.

“Đường đường là『Bông hoa New York』”, thời đại hiện nay thật sự là hoàn toàn bị "Tra tấn".

Vừa vào phòng giải khát, Bành Tiểu Mạn liền nhìn thấy thư ký của tổng giám đốc ngồi ngây người ở trên chiếc ghế, nghĩ đến lần trước xem như là cô ấy giúp cô, cho nên Bành Tiểu Mạn có ý tốt lắc lắc vai của cô ấy.

"Đỗ Cẩn." Không có thói quen gọi người ta là chị gì đó a, nhất là Đỗ Cẩn xem ra không có hơn cô bao nhiêu tuổi, cô gọi thẳng tên của cô ấy. "Nếu như bị tổng giám đốc nhìn thấy bộ dáng này của cô, sẽ phá hủy hình tượng thư ký chuyên nghiệp kia của cô!"

Nguồn: truyen8.mobi/t107154-ngot-ngao-dua-tinh-chuong-5.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận