Ngồi Hưởng Tám Chồng Chương 33

Chương 33
Công chúa giá lâm ( 1 )

Hôm nay, bầu trời Đại Tụng, trời trong nắng ấm, mây trắng vờn bay! Tống Vũ Thiên một thân hoàng bào, mang theo hoàng đệ của hắn cùng Tống Ngâm Tuyết, sáng sớm liền chờ ở cửa thành đón chào.

Chậm chạp không thấy động tĩnh, bĩu miệng, vẻ mặt không hài lòng, Lục hoàng tử cùng Tứ Hoàng Tử đã bắt đầu có chút bất mãn, mà Tam hoàng tử một bên, thì tĩnh lặng đứng dưới thành, thủy chung trầm mặc không nói một lời, cả người yên tĩnh như vô hình.

Tống Ngâm Tuyết ngẩng đầu nhìn trời, nhàm chán phất phất khăn lụa trong tay, sau đó lại nhìn nhìn minh hoàng con mắt một mực nửa nhắm nửa mở, bất luận cái gì cũng không lọt vào mắt hắn, trong nội tâm âm thầm suy tư: “Rốt cuộc công chúa này có địa vị thế nào? Xem điệu bộ này, sợ không chỉ đơn giản như Tống Vũ Thiên nói a.”

Vốn là! Một công chúa đến, cũng không cần kinh động vua của một nước tự mình đón chào, lại còn đứng chờ một lúc lâu? Có vấn đề, rất có vấn đề!

Âm thầm nhẹ gật đầu, con mắt dạo qua một vòng, khi Tống Ngâm Tuyết ngẩng đầu nhìn lên, lại phát hiện tầm mắt Tam hoàng tử một mực rơi vào trên người mình, sau đó lúc chính mình ý thức được, lại nhanh chóng dời đi.

Di? Kỳ quái! Tam hoàng tử luôn trầm mặc không nói gì kia, tại sao phải thừa dịp nàng không chú ý vụng trộm dò xét nàng? Hơn nữa ánh mắt này lại thâm thúy như vậy, không giống như hắn bình thường! Đây rốt cuộc là chuyện gì chứ? Chẳng lẽ giữa hắn và Nhữ Dương quận chúa trước đây, có cái bí mật gì không thể cho ai biết à.

Suy đoán này, thực làm cho Tống Ngâm Tuyết lắp bắp kinh hãi, nhưng lập tức lại phủ nhận ý nghĩ của mình. Kính nhờ, không cần phải vô cùng đề phòng như vậy được không? Người ta có lẽ chỉ là liếc nhìn ngươi, cũng không có ý nghĩ gì khác! Dù sao ngươi bây giờ có chút không giống với lúc trước, người khác nghi hoặc một tí cũng rất là bình thường!

Tự nhủ với bản thân, Tống Ngâm Tuyết không hề nghĩ lung tung nữa, chỉ một lòng chờ cái cô công chúa cao quý này tới!

Chiêng trống gõ vang, mùi thơm lan xa, cách đó không xa, một chiếc xe ngựa xa hoa vượt qua gấp trăm lần tưởng tượng của Tống Ngâm Tuyết chậm rãi chạy tới, cực kỳ giống tình cảnh từng chiếu trên TV.

Trợn trắng mắt, nàng nhìn thấy xe ngựa xa hoa kia bốn phía còn có mười kiếm khách tinh tráng, đi trước xe là một đám thị nữ không ngừng từ trong rổ nắm hoa tươi vung lên giữa không trung, Tống Ngâm Tuyết dám khẳng định: nữ tử này, tuyệt đối là kẻ kệch cỡm, lại giả bộ yêu kiều thùy mị!

Quả nhiên! Khi Tống Ngâm Tuyết mới vừa thầm nhận định Khuynh Nhạc công chúa này,  trong xe ngựa xa hoa nhẹ nhàng truyền ra một câu nói mềm mại nũng nịu đến nỗi có thể chảy ra nước: ” Người phía trước, chính là Đại Tụng Quốc chủ Tống Vũ Thiên sao?”

“Đúng vậy!” Mỉm cười, tiến lên làm lễ, lúc này, Tống Ngâm Tuyết chỉ thấy rèm cừa hai bên xe ngựa kia chậm rãi bị kéo ra, bên trong một nữ tử ăn mặc rực rỡ, hào quang bức người chậm rãi đi xuống.

“Kiều Quốc Khuynh Nhạc công chúa Kiều Mạt Nhi, tham kiến Đại Tụng quốc chủ và các vị Vương gia!” Nhẹ nhàng hạ thấp người, rất là xảo diệu đem tư thái ưu mỹ nhất của mình biểu hiện ra trước mặt mọi người.

Lập tức Tống Ngâm Tuyết rõ ràng nghe được tiếng Lục hoàng tử Tống Vũ Kiệt bên người mãnh liệt nuốt nước miếng thì đáy lòng cười lạnh một hồi, sau đó giương mắt suồng sã dò xét người đi tới!

Khuôn mặt bầu bầu, lớn lên rất xinh đẹp tuyệt trần; một đôi mị nhãn tiêu hồn, khi chuyển động rất là câu dẫn người; cái mũi thẳng, miệng anh đào nhỏ nhắn, thêm vào trang điểm kỹ lưỡng cùng tư thái mềm mại, khiến Khuynh Nhạc công chúa này nhìn tổng thể rất là lộng lẫy, khiến người ta không thể rời mắt!

Nữ nhân này, tuyệt đối không phải người hiền lành gì! Dựa vào trực giác nhạy cảm của mình, trong lòng Tống Ngâm Tuyết th ầm nhủ. Lúc này, Khuynh Nhạc công chúa Kiều Mạt Nhi đã tiếp kiến mọi người, cao ngạo tự tin đi tới hướng mình.

“Thánh Thượng, vị này chính là Nhữ Dương quận chúa trong truyền thuyết của Đại Tụng đó sao? Là thê tử Tam biểu ca Quân Tử Sở, Tống Ngâm Tuyết đó sao?” Mặt ngoài thì mỉm cười, nhưng đáy mắt tràn đầy xem thường, Kiều Mạt Nhi lúc này nâng bàn tay đẹp đẽ trắng nõn của nàng lên, chậm rãi hướng Tống Ngâm Tuyết hành lễ, “Tam biểu tẩu tử, Mạt Nhi có lễ!”

Phong tư thướt tha, cử chỉ đúng mực! Không thể phủ nhận, Kiều Mạt Nhi này xác thực là vưu vật thế gian khó được! Chỉ có điều đáng tiếc chính là, “Tướng tùy tâm sinh” , tướng mạo một người có được không, có đẹp hay không, chính thức phải phát ra từ nội tâm ! Như Khuynh Nhạc công chúa, chỉ cần người có tâm tư, vừa nhìn đã biết nàng là nữ tử giỏi về tính toán, đầy dẫy thủ đoạn, cho nên mặc dù nàng lớn lên dễ nhìn, nhưng ẩn dưới dung nhan xinh đẹp trước mặt của nàng, là nồng đậm tàn nhẫn cùng độc ác. . . . . .

” Đừng gọi nhanh như vậy, chức Tam biểu tẩu này ta đảm đương không nổi, nếu công chúa cao hứng, thì kêu ta Nhữ Dương, hoặc là Tống Ngâm Tuyết a!” Không để ý tới Kiều Mạt Nhi muốn lôi kéo làm quen, Tống Ngâm Tuyết chọn cách lảng tránh.

Nghe vậy, một cổ tức giận xẹt qua trên mặt Kiều Mạt Nhi, sau đó lại tản ra rất nhanh: “Ha ha, đã như vầy, ta gọi muội là Ngâm Tuyết muội muội nhé! Kỳ thật trước đây ta đã thấy, Ngâm Tuyết muội muội so với ta nhỏ hơn, mà ta lại luôn mồm bảo muội là Tam biểu tẩu, như vậy cảm thấy thật kỳ a, còn không bằng đơn giản gọi tỷ muội cho nó tự do!”

Ưu nhã dùng lưng bàn tay che môi anh đào, Kiều Mạt Nhi tươi cười kiều diễm như hoa, thẳng khiến Tống Vũ Kiệt một bên nhìn đến rớt hai tròng mắt ra ngoài, “Mạt Nhi là người rộng lượng, chớ so đo với Ngâm Tuyết!”

“Sẽ không Lục hoàng tử, Mạt Nhi biết Ngâm Tuyết muội muội tính tình ngay thẳng, là người cương liệt, bằng không nàng cũng sẽ không để ý cái nhìn của thế nhân, thoáng cái gả cho năm vị phu quân, quyết đoán như thế, thực làm cho Mạt Nhi ta theo không kịp!”

Che miệng cười nói, thầm trào phúng, lúc này Kiều Mạt Nhi vốn đã sớm nghe rằng đầu Tống Ngâm Tuyết chứa toàn rơm tác, nên cho rằng đối phương nghe không ra ý sâu xa trong lời nói của mình, đắc ý khinh khỉnh cười nhẹ.

Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết thầm mắng trong lòng, nhưng biểu hiện ra lại giả vờ điềm nhiên như không nói: “Tỷ tỷ đương nhiên không thể gả nhiều phu quân như vậy a, bởi vì Ngâm Tuyết xinh đẹp hơn tỷ tỷ nha, cho nên cần nhiều phu quân chăm sóc hơn một chút!”

Ngươi –

Ráng nén giận, khó chịu đến cực điểm! Kiều Mạt Nhi lúc này, vừa nghe Tống Ngâm Tuyết nói lớn lên xinh đẹp hơn mình, trong nội tâm liền nuốt không trôi cơn tức này! Từ nhỏ đến lớn, trong nước nàng luôn là người xinh đẹp nhất, không ai có thể ở trước mặt mình diễu võ dương oai, chính là vừa rồi, khi nàng lần đầu tiên trông thấy Tống Ngâm Tuyết thì nàng biết, cái vị trí đệ nhất mỹ nhân này của mình xem như giữ không nổi rồi!

Tuy Tống Ngâm Tuyết lúc này trang điểm đậm đặc, nhưng nàng có thể thấy được dung nhan tuyệt thế ẩn dưới lớp phấn son! Dung nhan này, thuần khiết, khuynh thành, nếu sau này bại lộ trước mắt thế nhân, còn không biết sẽ gây ra sóng gió như thế nào.

Ghen ghét, không cam lòng, đỏ mắt, nặng nề đầy dẫy trong lòng Kiều Mạt Nhi, lúc này nàng liếc mắt nhìn minh hoàng Tống Vũ Thiên một bên, sau đó đánh giá tình hình rồi chậm rãi tự tiến lên: “Thánh Thượng, Mạt Nhi mặt dày tiến đến quấy rầy, có bất tiện gì không a!”

“Yên tâm đi! Trẫm đã an bài xong xuôi rồi, trong thời gian công chúa ở lại Đại Tụng này, sẽ có Ngâm Tuyết chăm sóc việc ăn ở của công chúa !” Chậm rãi gật đầu, con mắt vẫn khép hờ, Tống Vũ Thiên biểu lộ vẻ mặt”Ngươi có thể yên tâm “.

Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết phẫn hận nghĩ: NND! Tiền cũng không phải do ngươi ra nhé? Nói nghe mới thoải mái làm sao! Buồn bực thở dài, đi theo sau đoàn người, Tống Ngâm Tuyết bắt đầu hướng về trong hoàng cung. . . . . .

Trên đại điện, ca múa mừng cảnh thái bình, vì Khuynh Nhạc công chúa đón gió tẩy trần*, Tống Vũ Thiên cố ý sai người an bài tiệc rượu và biểu diễn.

(*Đón gió tẩy trần: Chủ nhân mở một bữa tiệc đón tiếp khách từ phương xa đến.)

Ngồi trên sập, có chút buồn ngủ, Tống Ngâm Tuyết đỡ đầu, gật lên gật xuống. Gần đây vì mớ sổ sách mà hao tổn tinh thần, nàng đã liên tục thức đêm vài ngày rồi, giấc ngủ không đủ, cho nên ngồi một hồi, nàng bắt đầu muốn ngủ gật.

“Ngâm Tuyết muội muội không hài lòng với cầm kỹ của ta? Nếu là như vậy, đừng ngại đi lên diễn một khúc!” Trên điện, lời nói của Kiều Mạt Nhi truyền đến.

Thì ra lúc Tống Ngâm Tuyết ngủ gà ngủ gật, Kiều Mạt Nhi được Tống Vũ Thiên mời, trước mặt mọi người đàn một khúc《 Nguyệt xuất vân 》(Vầng trăng ra khỏi mây), khiến mọi người nhất trí khen ngợi. Vì vậy nàng dương dương đắc ý, chuẩn bị đứng dậy làm lễ, đúng lúc thấy được Tống Ngâm Tuyết đỡ đầu ngủ gà ngủ gật, một bộ dạng thiếu hào hứng, không khỏi khiến nàng rất là nổi giận.

      “Muội muội, đã cảm thấy tỷ tỷ đàn không hay, sao không đi lên thử một lần ?” Có chút khiêu khích nói lại một lần, Kiều Mạt Nhi lúc này, cái cằm giơ lên giống như chim Khổng Tước, cao ngạo, không ai bì nổi!

Nguồn: truyen8.mobi/t59734-ngoi-huong-tam-chong-chuong-33.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận