Ngồi Hưởng Tám Chồng Chương 57.2

Chương 57.2
Bí mật!

Nhìn Tống Ngâm Tuyết trước mắt lời nói quyết tuyệt, trong ánh mắt hiện ra hào quang kiên định trong trẻo nhưng lạnh lùng, không cách nào khống chế, Lãnh Hoài Vũ rõ ràng cảm giác được lòng của hắn, đang gắt gao rung động vì nàng.

“Nếu như. . . . . . nàng không phải nữ tử Phong thích, nếu như. . . . . . ta chưa từng thương tổn Phong. . . . . . Tống Ngâm Tuyết, ta quyết sẽ không đơn giản buông tha cho nàng như vậy . . . . . .”

Thật lâu sau, Lãnh Hoài Vũ nói ra câu này, hắn chăm chú nhìn Tống Ngâm Tuyết, từng bước một đi đến trước mặt nàng, đôi mắt âm trầm, khóe miệng căng cứng: “Tống Ngâm Tuyết, nàng là nữ tử đầu tiên làm lòng ta rung động, mưu lược của nàng, trí tuệ của nàng, không một chỗ nào không khiến ta nghiêng ngả. Lãnh Hoài Vũ ta, từ trước đến nay luôn không có hứng thú với nữ tử, nàng là người duy nhất, để cho ta nhịn không được muốn tiếp cận, muốn tìm hiểu sâu hơn. . . . . .”

Lãnh Hoài Vũ chậm rãi nói, lúc này, hắn yên lặng dừng lại, sau đó nhìn người ngọc chằm chằm, nhịn xuống mong muốn đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt tinh xảo kia, hít sâu một hơi, nắm chặt tay mà nói: “Không gặp đúng người vào đúng lúc, ta đã làm tổn thương Phong một lần, không thể lại làm cho hắn khổ sở thêm nữa, cho nên hôm nay, chỉ đành . . . . .”

Chỉ đành cái gì? Lãnh Hoài Vũ chậm chạp không thể nói ra. Hắn lẳng lặng nhìn Tống Ngâm Tuyết, trong mắt như có từng lớp thuỷ triều giao hội, nhìn ra, trong nội tâm hắn giờ phút này vô cùng mâu thuẫn và giãy dụa.

“Cầm đi, đây là thứ nàng muốn.”

Mâu thuẫn, trở lại bình thản; giãy dụa, cũng trở thành trì hoãn, hai người đối mặt, hồi lâu sau, Lãnh Hoài Vũ nhắm mắt lại thật chặt, khi mở ra thì trong lòng đã âm thầm quyết định.

“Cầm đi, đây là thứ nàng muốn.” Một miếng bạch ngọc hình giọt mưa, giống như đúc ấn ký trên người, đột nhiên xuất hiện ở trước mắt.

Vươn tay tiếp nhận, giữ trong lòng bàn tay, Tống Ngâm Tuyết không nói lời nào, chậm rãi đợi Lãnh Hoài Vũ nói tiếp.

“Cái khuyên tai ngọc này, là vật đính ước năm đó mẹ ta đưa cho cha ta, hình dáng căn cứ theo tên mẹ ta mà điêu khắc ra, ta cùng với Niệm Vũ, khụ, là Tống Vũ Lăng, trên người hai người đều có một cái, đồng thời, trên ngực đều có ấn ký này, dùng cái này để chứng minh tình thân giữa chúng ta.”

“Nàng cầm cái khuyên tai ngọc này đi biên ngoại tìm hắn, nói rõ hết thảy, ta nghĩ hắn sẽ đáp ứng nàng.” Nhẹ nhàng tháo sợi dây hồng buộc khuyên tai ra, thả nó vào trong tay người ngọc.

“Cám ơn!” Nhẹ gật đầu, nhàn nhạt mà cười, Tống Ngâm Tuyết giơ tay lên, thốt ra lời thề: “ Tống Ngâm Tuyết ta nhìn trời hứa hẹn, ngày thành công, quyết không ảnh hưởng gì đến Ngũ ca ca, quang minh chính đại sắp xếp cho hai người đoàn tụ, dùng chưởng định lời thề!”

“Bốp —— bốp —— bốp!”

Ba tiếng va chạm, Tống Ngâm Tuyết cùng Lãnh Hoài Vũ đập tay vào nhau, lúc này, khi tiếng vỗ tay rơi xuống, đang muốn thu tay lại, Lãnh Hoài Vũ đột nhiên kéo tay một cái, đan xen với năm ngón tay của người ngọc, tiếp đó cánh tay dùng sức, gắt gao ôm người ngọc vào trong ngực.

Sau đó liền buông ra rất nhanh, giống như là chuyện gì cũng chưa phát sinh. Lãnh Hoài Vũ vẻ mặt bình tĩnh, lặng yên vươn tay, làm ra một cái tư thế “ mời”, nhẹ nhàng tiễn người ngọc.

“Đêm đã khuya, quận chúa cũng nên nghỉ ngơi, nam nữ có khoảng cách, Hoài Vũ cũng không đưa tiễn nhiều hơn.”

“Được.” Nhẹ gật đầu, nhìn thoáng qua Hoài Vũ trước mặt, Tống Ngâm Tuyết cũng không nhiều lời, chỉ nói một chữ, sau đó xoay người nhấc chân rời đi.

Nàng biết Lãnh Hoài Vũ là người luôn tự kiềm chế, có lẽ trong lòng hắn, hắn có chút tình cảm với nàng, nhưng tuyệt đối sẽ khống chế rất tốt, không gây cho nàng nửa điểm khó xử, điểm này, nàng dám tin tưởng vững chắc!

Đội cái khăn che mặt, thân ảnh đi xa, sau lưng, ánh mắt Lãnh Hoài Vũ nhìn theo, không khỏi biến thành thâm sâu, mà chuyên chú. Nữ tử duy nhất khiến hắn động tâm kiếp nầy, hắn sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ dưới đáy lòng. . . . . .

Đêm, âm trầm như nước, mang theo cảm giác mát lạnh gần cuối mùa thu. Trong âm u, thân ảnh Điệp Vũ chậm rãi hiện ra, hai con ngươi nhìn về phía trước, không khỏi biến hóa khó lường.

. . . . . .

“Tức chết ta! Tức chết ta! Lãnh Hoài Vũ, ngươi tmd chết không yên lành!”

Chó muôn đời vẫn ăn cứt, Kiều Mạt Nhi không đổi được thói quen! Lúc này, nàng giống như dĩ vãng, một khi bị chọc tức, tâm tình liền khó chịu muốn đập đồ, miệng hùng hùng hổ hổ chửi bới không ngừng, hoàn toàn quên đã từng vì thế, mà phải nếm qua quả đắng của Tống Ngâm Tuyết!

“Lãnh Hoài Vũ, ngươi là đồ súc sinh!” Nói ra một câu ác độc, theo một tiếng “vèo”, một cái bình hoa mạnh mẽ bay sát qua bên người thị nữ Tiểu Đào, sau đó khi tiếp xúc với vách tường cứng rắn, “xoảng” một tiếng bị đập nát bấy.

“Công chúa, đừng đập phá nữa, dù sao ở đây cũng là nước Tây thần, chúng ta không thể để cho người ta chê cười!” Bị hù dọa ôm lấy đầu,ngồi xổm người xuống, Tiểu Đào không ngừng khuyên nhủ.

Chính là Kiều Mạt Nhi đang trong cơn thịnh nộ, bị lửa giận thiêu đốt, làm sao chịu nghe lọt những lời này, lại trực tiếp nắm một cái bình hoa lên, dùng sức hung hăng đập tới trên tường.

“Cái gì chê cười với không chê cười? Ta còn quản được những chuyện này sao! Trong mắt thế nhân, không phải Kiều Mạt Nhi ta sớm đã là trò cười cho người khác bàn tán lúc nhàn rỗi sao? Hiện tại còn bận tâm làm gì?”

“Xoảng” một tiếng, một cái bình hoa lại vỡ tan, nhìn mảnh sứ vỡ rơi đầy gian phòng, trên mặt Kiều Mạt Nhi hiện ra vẻ thỏa mãn vì được giải hận.

“Công chúa. . . . . .” Trên cơ bản đã quen với bộ dạng nổi điên như vậy của Kiều Mạt Nhi, Tiểu Đào ngồi xổm trong góc, đáng thương trợn mắt nhìn.

“Lãnh Hoài Vũ, tên vương bát đản này! Ngươi dám đưa ta trở về, xem ta phá tan chỗ ở của ngươi này!” Đập hết tất cả những thứ có thể đập rồi, Kiều Mạt Nhi bắt đầu lôi kéo màn lụa, lực đạo hung ác, tốc độ mãnh liệt, hoàn toàn thể hiện ra sự tức giận điên cuồng trong lòng nàng lúc này.

“Ngươi bắt ta trở về này! Ngươi hại ta làm trò cười cho người ta này!” Vừa đập đồ, chân vừa dùng sức giẫm trên mặt đất, Kiều Mạt Nhi phá nhà rất vui vẻ sảng khoái.

Thấy vậy, Tiểu Đào bên cạnh choáng váng: “A, trở về? Không phải là làm cho toàn bộ thiên hạ đều chê cười công chúa sao? Hơn nữa nếu quả thật phải trở về như vậy, Nhị công chúa, nhất định sẽ càng đả kích khi dễ công chúa nhiều hơn. . . . . .”

Sững sờ nói ra sự thật này, bởi vì cái gọi là”Một người vinh tất cả đều vinh, một người suy tất cả đều suy”, nếu như chủ tử sống không tốt, người h ấu như nàng, lại càng không sống khá giả gì.

“Công chúa, làm sao bây giờ? Chúng ta có thể không trở về hay không? Tiểu Đào không muốn lại bị khi dễ. . . . . .” Run rẩy nói ra lời trong lòng, sắc mặt Tiểu Đào trắng bệch.

Thấy vậy, Kiều Mạt Nhi tức giận liếc mắt, hung dữ nói: “Đây là chuyện ta có thể quyết định sao! Tiện nhân!”

Một bả hung ác kéo rèm cừa xuống, dùng sức dẫm đạp ở dưới chân, lúc này, khi Kiều Mạt Nhi còn muốn tìm vật gì đó tiếp tục hả giận, ngoài cửa, thân ảnh Phùng Tử Chương xuất hiện.

“Chuyện gì a? Lại khiến Khuynh Nhạc công chúa của chúng ta tức giận đến như vậy?”

Tươi cười nhấc chân đi vào, thần sắc phấn chấn, giống như có gì vui mừng, Phùng Tử Chương nhìn một mảnh bừa bãi trên mặt đất, nhấc chân chọn một chỗ có thể đặt chân.

“Ngươi cao hứng lắm hả?” Bất mãn với biểu hiện lúc này của Phùng Tử Chương, Kiều Mạt Nhi cau mày nói.

Nghe vậy, Phùng Tử Chương đắc ý gật đầu, sau đó phất tay ra hiệu Tiểu Đào đi ra ngoài.

“Ngươi muốn làm gì? Đừng quên nơi này là Tây thần Cần vương phủ!” Cảnh giác nhìn Phùng Tử Chương, cho là hắn lại muốn làm gì đó, Kiều Mạt Nhi hí mắt, vẻ mặt lạng lùng phòng bị.

“Ai nha, ngươi đừng hiểu sai! Nơi này là Cần vương phủ, ta có muốn làm gì, cũng không dám làm ở đây a? Yên tâm đi, ta tới không phải là vì chuyện đó, mà là cố ý muốn nói cho ngươi một tin tức tốt!”

“Tin tức tốt? Cho đến ngày hôm nay, còn có tin tức tốt gì phát sinh trên người của ta sao?” Nhếch mày, tùy ý quăng rèm cửa trong tay xuống, Kiều Mạt Nhi thờ ơ hỏi.

Thấy vậy, Phùng Tử Chương tiến lên một bước, cười hì hì nói: “Có a, chẳng phải ta đang muốn nói sao? Ha ha, chúc mừng công chúa, chúc mừng công chúa, lần này công chúa có thể về nước rồi!”

“Phùng Tử Chương, ngươi đùa bỡn ta!” Vừa nghe tin tức thần thần bí bí, khiến hắn hân hoan như vậy hóa ra là có thể về nước? Cục tức trong bụng Kiều Mạt Nhi dâng lên không biết trút vào đâu!

Nàng một cước đá mảnh vụn trên mặt đất lên, lớn tiếng quát Phùng Tử Chương: “Phùng Tử Chương, ngươi muốn chết!”

“Ngươi đang làm gì vậy?” Vừa thấy điệu bộ này, Phùng Tử Chương cũng hơi ngạc nhiên, hắn vừa lui về phía sau né tránh tập kích, sau đó nghi hoặc mở miệng nói: “Ta nói Mạt Nhi, không phải ngươi một lòng ngóng trông trở về đấy sao? Tại sao hiện tại Thánh Thượng gọi về, ngươi lại phát điên lên rồi? Chẳng lẽ bây giờ ngươi thay đổi chủ ý, không muốn đi nữa?”

“Không muốn đi! Đương nhiên là không muốn đi! Ai muốn trở về làm trò cười cho người ta chứ! Phải biết rằng ta ——”

Ta? Ta? Ngắc ngứ một chữ ta, Kiều Mạt Nhi không thể tin được há to mồm, giật mình, “Ngươi nói cái gì? Phụ hoàng triệu ta trở về? Không phải Lãnh Hoài Vũ trục xuất à. . . . . .”

“Đương nhiên không phải! Thánh Thượng cho người cấp tốc đến truyền thư, mệnh lệnh cho ta mang ngươi về!” Dương dương đắc ý, Phùng Tử Chương vui vẻ nói.

Thấy vậy, Kiều Mạt Nhi không khỏi nghi hoặc lên tiếng: “Dẫn ta trở về? Vì cái gì. . . . . .”

“Đương nhiên là chuyện tốt a! Ngươi còn không biết sao, Đại Tụng quốc chủ Tống Vũ Thiên, đã chính thức cầu hôn với Kiều quốc, nói muốn cưới ngươi làm Đại Tụng Ngũ vương phi!”

“Đại Tụng Ngũ vương phi. . . . . .”, trố mắt không tin nổi, Kiều Mạt Nhi ngơ ngác nói.

Nghe vậy, cho rằng lòng nàng còn bất mãn, Phùng Tử Chương xem thường nói: “Ngươi nên biết đủ a! Với danh tiếng của ngươi bây giờ, có thể làm được Đại Tụng Ngũ vương phi? Căn bản là chuyện thắp hương bái Phật còn cầu không được! Ngươi cũng không nghĩ tới Chiến thần Ngũ hoàng tử, là một nhân vật rất lợi hại sao? Tay cầm binh quyền trọng yếu của Đại Tụng, tuy nhiều năm đóng quân ở biên ngoại, nhưng lực ảnh hưởng của hắn trong triều cũng hết sức quan trọng! Ha ha, hơn nữa còn có một điểm mấu chốt nhất, Ngũ hoàng tử này, tuy thân phận hiển hách, nhưng đến nay còn chưa có thê thất, ngươi gả đi rồi, đường đường là làm chánh phi! Ha ha!”

Phùng Tử Chương vui vẻ giảng giải, tiếng cười tác động đến Kiều Mạt Nhi, khiến cho nàng bị tin tức tốt đến quá bất thình lình làm cho chấn động nhếch miệng cười ngây ngô.

“Như thế nào? Tại sao có thể như vậy? Đại Tụng Ngũ vương chánh phi? Chuyện này sao có khả năng xảy ra a. . . . . .”

“Sao lại không có khả năng? Đại Tụng quốc chủ người ta nói! Chuyện của ngươi, xảy ra tại Đại Tụng, bọn họ có lý do phải gánh chịu trách nhiệm! Hôm nay, hắn thấy tình cảnh ngươi gian nan, lại muốn nịnh bợ Kiều quốc chúng ta, cho nên liền quyết tâm đền bù! Ha ha, dù sao mặc kệ nguyên nhân như thế nào, đối với Mạt Nhi đều là chuyện tốt! Ngươi nên vui mừng cười trộm đi!”

Phùng Tử Chương ha ha tùy ý cười, kéo Kiều Mạt Nhi cũng cười ngây ngô theo, trong màn đêm thanh tĩnh này, tiếng cười có chút chói tai. . .

Nguồn: truyen8.mobi/t63667-ngoi-huong-tam-chong-chuong-572.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận