Nhân Gian Băng Khí Chương 366 : Biệt nhạ ngã, nhân vi nhĩ nhạ bất khởi (thượng)

Chương 366: Biệt nhạ ngã, nhân vi nhĩ nhạ bất khởi (thượng)
(Đừng trêu vào ta, bởi vì ngươi trêu không nổi)

Dịch: vo vong

Nguồn: tangthuvien.com



Một chiếc xe jeep màu đen đi vào trong một con hẻm nhỏ, ẩn ước như đang dừng dưới một góc tối mà ánh đèn âm u không chiếu tới được. Cửa xe mở ra, một đám người lần lượt chui ra.

Mấy người này tuổi đều không lớn, ngoại trừ một tiểu cô nương mới chỉ tám chín tuổi trong đó ra bình quân tuổi tác họ cũng chỉ khoảng trên dưới hai mươi, mà trong bàn tay nho nhỏ của tiểu cô nương này đang nằm trong tay của một thiếu niên tóc vàng khác.

Điều đáng chú ý là, mấy người này đều mang theo súng, vừa xuống xe đã liền tản quanh ra bốn phía, sau đó giữ nguyên trận hình mà chậm rãi lui ra khỏi con hẻm này.



Mấy người này chính là những chiến sĩ thành viên trung tâm của Hắc Ám Thập Tự, tổ chức lính đánh thuê nổi tiếng toàn quốc. Rất khó tưởng tượng, một tổ chức có danh tiếng lớn như vậy, có sức chiến đấu cường hãn như vậy, không ngờ đều chỉ do những thiếu niên trên dưới hai mươi tuổi tạo nên.
Vịt Bầu tắt máy chiếc xe, đóng cửa lại rồi hướng về phía Mười Một gật đầu một cái.

“Triệt!” Mười Một khẽ nói một câu. Lãnh Dạ, Hầu Tử, Vịt Bầy và Mười Một mỗi người đang đứng ở một góc, Walter đang nắm tay Tiểu Diệp đứng ở giữa, sáu người vô cùng cẩn thận rời khỏi con hẻm nhỏ đó.

Vừa mới đi đến cửa con hẻm, một bóng trắng đột nhiên lao vào, sau đó chạy thẳng một mạch tới bên chân Mười Một mới dừng lại, ngẩng đầu lên thở phì phò, phì phò liên tục. Dưới ánh đèn mờ ảo, người có thị lực kém nhất là Tiểu Diệp cuối cùng cũng miễn cưỡng có thể nhìn rõ, bóng trắng đó là một con chó.

Không sai, con chó đó chính là Tiểu Bạch. Sau khi dẫn dụ thành công thành viên của Long Hồn đi, Tiểu Bạch lần theo tung tích của Mười Một mà đuổi đến đây. Nó đi theo chiếc xe, chạy tới gần mười cây số lộ trình, cuối cùng mới đuổi kịp.

Chuyện Tiểu Bạch chạy tới chẳng hề làm mọi người bất ngờ. Walter và Tiểu Diệp là không rõ, Mười Một thì khỏi cần nói. Cọn bọn Lãnh Dạ thì cũng đều sớm biết con chó này rất có vấn đề, cho nên chẳng hề kinh ngạc gì.

Sáu người them một con chó chậm rãi đi ra khỏi con hẻm, Lãnh Dạ chạy đến cửa con hẻm trước, quan sát bốn phía xung quanh một hồi rồi mới quay mặt về phía sau gật gật đầu. Trong những người này, thị lực và quan sát lực của Lãnh Dạ là tốt nhất, thậm chí về phương diện này cả Mười Một cũng chẳng thể bì được với tay bắn tỉa Lãnh Dạ.

Sáu người đều như nhau, vô cùng cẩn thận lần mò ra khỏi con hẻm, sau đó mau chóng tập trung đến bên một chiếc xe ven đường.

Đây là một chiếc xe riêng chẳng biết được sản xuất từ năm bao nhiêu, đây vốn là một chuyện tốt, nói lên rằng quốc lực dồi dào, nhân dân càng giàu có sung túc hơn. Nhưng Long Quốc tuy có một lượng lớn sản phẩm, nhưng dù sao nhân khẩu cũng rất nhiều, một đại quốc có tới hơn tỉ nhân khẩu a. Đặc biệt là một số thành phố lớn, càng là nơi tập trung rất nhiều sản phẩm của khoa học kĩ thuật cao và rất nhiều nhân khẩu, làm gì có đại thành thị nào mà không người xe chen chúc cơ chứ? Gặp phải những lúc cao điểm khi dân chúng đi làm hay tan ca, tắc đường vài tiếng đồng hồ là chuyện rất bình thường. Chẳng phải vì cái gì khác, mà là vì lượng xe hiện nay thực sự quá nhiều, đặc biệt là trong mấy thành phố lớn như kinh thành thì càng chẳng cần phải nói.

Bởi vì xe thực sự quá nhiều, cho nên những bãi đậu xe được mở ra hiển nhiên không đủ dùng, do đó có rất nhiều chủ xe trực tiếp đặt xe của mình ở bên đường, tuy là chiếm diện tích mặt đường, nhưng nhiều người trong đó cũng là chẳng còn cách nào, bởi vì không có nơi để cho bọn họ dừng xe a.
Loại hiện tượng này cũng khiến cho nghề trộm xe trở nên hưng thịnh, nhưng theo đó mà kĩ thuật chống trộm cũng được đề cao rất nhiều. Nhưng đạo cao một thước ma cao một trượng, kĩ thuật tạo khoá của ngươi dù có cao có nhanh hơn nữa cũng chẳng thể cao hơn tốc độ và kĩ thuật phá khoá của người ta.

Lúc này, sáu người đang vây quanh một chiếc xe màu trắng. Lạnh Dạ vứt cho Walter một khẩu súng giảm thanh, sau đó cùng Walter, Hầu Tử ba người đứng ở ba góc vây quanh xe, chú ý đến mọi tình huống xảy ra trên đường.
Mười Một đầu tiên là kiểm tra hết một lượt hệ thống phòng trộm của chiếc xe, sau đó móc ra một con dao mỏng dính nhét qua khe hở ở ô cửa sổ, sau một loạt những tiếng “cạch, cạch!”, cửa chiếc xe đã mở ra mà chẳng có một tiếng chuông báo trộm nào vang lên.

Còn lại chính là việc của Vịt Bầu, Vịt Bầu chui vào trong xe, thanh chuỷ thủ tuỳ thân chọc ngoáy vào ổ khoá một lúc, sau một loạt những tiếng lạch cạch, chiếc xe này đã được khởi động rồi.

Sáu người lần lượt chui vào xe theo thứ tự, may mà chiếc xe bọn họ đã lựa chọn riêng này có không gian bên trong khá lớn. Lại thêm Tiểu Diệp ngồi trên đùi Walter, mấy người vẫn có thể chen chúc mà ngồi vừa được.

Vịt Bầu lái xe rời đi, mau chóng mất hút trong màn đêm đen tối. Trên đường chạy trốn lần này, mọi người đều vô cùng cẩn thận, cố gắng hết sức rời xa những con đường lớn, lựa chọn những con hẻm nhỏ ngõ nhỏ làm đường chạy. May mà Vịt Bầu đối với tất cả mọi ngõ ngách của kinh thành đều rất là quen thuộc, biết được hẻm nào có thể đi, hẻm nào không thể đi, cho nên một mạch chẳng gặp phải sự truy cản của Long Hồn. Dù sao thì cho dù Long Hồn có lợi hại hơn đi chăng nữa, nhưng nhân số không nhiều, muốn canh giữ từng con đường một là chuyện không thể, càng đừng nói đến chuyện phái cao thủ tới những con đường nhỏ rất ít được chú ý đến để mà ôm cây đợi thỏ.

Chiếc xe hơi chạy được một đoạn đường thì bị vứt lại, sáu người và một con chó xuống xe, lại đổi sang một chiếc xe bảy chỗ đang đỗ bên đường, sau đó nhàn nhã lái ra ngoại ô.

“Có cảm thấy quá tĩnh lặng không?” Lãnh Dạ nhấc khẩu súng bắn tỉa lên, lúc nào cũng cảnh giới quan sát tình huống xung quanh. Nhiệm vụ của hắn rất đơn giản, chỉ cần phát hiện có xe đuổi theo, việc cần làm đầu tiên chính là cho xe của đối phương nổ tung.

Lắc lắc đầu, Hầu Tử chn vào: “Ta cũng cảm thấy là lạ, lão đại anh thấy sao?”
Mười Một không trả lời mà hỏi lại: “Khi đón Hầu Tử, có người bám theo các ngươi không?”

Lãnh Dạ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: “Không có.” Dừng lại một chút, tựa như nhớ đến cái gì đó, hắn đột nhiên biến sắc nói: “Ngươi định nói, bọn chúng là cố ý?”
truyện copy từ tunghoanh.com
“Ừm!” Mười Một khẽ đáp lại.

Hầu Tử vẫn còn ngây ngốc hỏi: “Cái gì mà cố ý cơ?”

Lãnh Dạ thở dài một hơi, cười khổ nói: “Với năng lực của Long Hồn, không thể không tìm ra chúng ta đang giấu ngươi ở nơi nào. Bọn họ một mạch vẫn không tới bắt ngươi, còn cố ý để chúng ta tới đón ngươi đi.”

Vịt Bầu đang lái xe nghe vậy thì biến sắc, tức giận quát lên: “Ngốc Tử (tên trọc) bán đứng chúng ta? Đồ khốn khiếp này!”

Lãnh Dạ lắc đầu nói: “Cái này chắc không liên quan đến tên bằng hữu đó của ngươi, hắn chắc cũng chẳng biết chuyện gì.”

Walter vẫn một mực trầm mặc không nói đột nhiên tiếp lời: “Lãnh Dạ đại ca, ý của huynh là, đối đầu của chúng ta sớm đã biết Hầu Tử đại ca sau khi thụ thương thì trốn ở nơi nào, bọn họ có ý không đi bắt huynh ấy đúng không?”

Lạnh Dạ gật gật đầu, hắn nghe ra được cái “đối đầu của chúng ta” mà Walter nói nghĩa là gì. Rất rõ ràng, thiếu niên tóc vàng này sớm đã coi mình là người trong đoàn thể này rồi.

Trên đường bọn họ đại khái cũng đã giải thích qua cho Walter những chuyện đã xảy ra, nhưng cũng không nói hết sự thực. Dù sao Walter vẫn chưa thực sự dung nhập vào đoàn thể, hơn nữa Tiểu Diệp là một người ngoài, bọn họ cho dù có không đề phòng Walter thì cũng chẳng thể không đề phòng một người ngoài như Tiểu Diệp. Cho nên, trên đường Lãnh Dạ chỉ nói đại khái, nhắc đếnn những kẻ thù của mấy người mình rất là lợi hại, bây giờ đang phải chạy trốn.

Walter lại hỏi: “Nhưng bọn họ tại sao muốn làm như vậy?”

“Tại sao?” Lãnh Dạ cười cười nói: “Bọn họ tạm thời còn chưa muốn gây hấn với Sở Nguyên, tên biến thái này, ai biết khi nổi giận hắn sẽ làm ra những chuyện bất ngờ gì.” Nhớ lại Mười Một trước đây đã từng đánh với Trần gia, công nhiên giết người giữa đường, thậm chí còn xông vào hang ổ của Trần gia. Tên gia hoả này thực sự là chẳng thể dùng mắt người thường mà đoán định, vừa nghĩ đến hắn là Lãnh Dạ lại cảm thấy đau đầu.

Walter lắc đầu nói: “Đã không muốn đánh, tại sao lại đuổi theo chúng ta?”



Lãnh Dạ thở dài một hơi nói: “Bọn họ không thể không đuổi theo, cái này có liên quan đến chuyện thể diện.” Trên thực tế cũng chính là như vậy, đây không chỉ là thể diện của Long Hồn, nó còn liên quan tới thể diện của toàn Long Quốc. Nếu để người ta biết chuyện Long Hồn bị người ta tấn công, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa bắt được hung thủ, như vậy liệu có được không? Cho nên cho dù Long Hồn có không muốn hơn đi chăng nữa thì cũng nhất định phải dốc toàn lực bắt Mười Một và Lãnh Dạ về quy án. Chỉ là về mấy phương diện này, Walter vẫn chưa hề biết.

Walter gật gật đầu, lại hỏi: “Nhưng vừa rồi huynh nói, bọn họ là cố ý để chúng ta đón Hầu Tử đại ca đi cơ mà?”

Lãnh Dạ cười khổ nói: “Cái này chẳng phải là ta nói, là do tên đại ca biến thái kia của cậu nhắc nhở ta mới nghĩ đến điểm này.” Dừng lại một chút, hắn lại thở dài: “Nếu quả thực là như vậy, sợ rằng hiện nay nhất cử nhất động của chúng ta đều nằm trong mắt bọn họ rồi.”

Walter suy nghĩ một hồi, cũng chẳng nghĩ thêm nữa. Nó đối với cả câu chuyện cũng chỉ là nửa biết nửa không, tuy trong lòng cũng muốn giúp đỡ, nhưng với năng lực của nó hiện giờ thì có muốn nhúng tay vào cũng chẳng nhúng được. Hơn nữa dù sao kinh nghiệm của nó cũng còn quá ít, nếu nói đến kinh nghiệm thực chiến, e rằng ngay cả Vịt Bầu nó cũng chẳng bằng.

Hầu Tử suy nghĩ một hồi, lắc lắc đầu khó hiểu nói: “Vẫn không hiểu.”

Lãnh Dạ bực bội nói: “Đánh nhau ngươi còn được, luận đến mưu lược kế sách thì ngươi thực quá kém. Ngươi xem, nếu Long Hồn thực sự biết ngươi được chúng ta giấu ở đâu, vậy bọn họ khẳng định sẽ giám thị ngươi, đúng không?”

Hầu Tử gật gật đầu, đột nhiên lại lắc lắc đầu nói: “Ta vẫn luôn trốn trong nhà của tên trọc, bọn họ sao có thể biết được?”

Lãnh Dạ vỗ vỗ trán nói: “Trời ạ, Hầu Tử, có phải là trận chiến lần trước đã khiến ngươi biến thành ngu ngốc rồi? Nơi đây là địa bàn của người ta, nếu thực sự muốn tìm, bọn họ sẽ chẳng bao giờ bắt đầu từ người bên cạnh Sở Nguyên trước, sau đó mới tìm đến tiếp? Chỉ cần tra được Vịt Bầu đã từng tiếp xúc với những người nào thì sẽ có thể dễ dàng tra ra thôi.”

Hầu Tử lầm bầm nói: “Ngươi đã sớm biết bọn họ sẽ tìm được, tại sao còn để ta ở đó?”

“Ta không biết, lúc đó đến ta cũng đang tìm nơi hạ lạc của ngươi nữa cơ mà.” Lãnh Dạ chỉ vào Mười Một nói: “Là hắn giấu ngươi ở đó, muốn biết nguyên nhân thì hỏi hắn ấy.”

Hầu Tử cũng chẳng có cái gan đứng ngay trước mặt chất vấn Mười Một, hắn lắc lắc đầu không hỏi thêm nữa. Kì thực không cần biết là Hầu Tử hay là Lãnh Dạ, đều biết Mười Một làm như vậy là có lí do của hắn. Sự ngoan độc của Mười Một những người nơi đây đều đã kiến thức qua, đến cả Lãnh Dạ cũng tự than không bằng. Một người thông minh như vậy không thể không nghĩ đến điểm này, mà Mười Một lại chẳng hề cố kị vứt Hầu Tử cho Vịt Bầu, khẳng định là có chỗ dựa sẵn rồi. Trên thực tế, Long Hồn đích xác cũng chưa tìm tới Hầu Tử làm phiền thêm, cho nên không cần biết chỗ dựa của Mười Một là gì, ít nhất chuyện đó hắn cũng đã làm đúng rồi.

Mười Một nhướng mày lên, mục quang lãnh đạm quét qua mặt Lãnh Dạ và Hầu Tử, sau đó lại cụp mặt xuống nhìn vào khẩu súng trong tay.

Hầu Tử không truy cứu thêm vấn đề đó nữa, lên tiếng nói: “Được rồi, lần trước còn nói bọn họ cố kị lão đại. Nhưng lần này mọi người làm náo loạn lên rồi, tại sao họ lại không tới bắt ta đi? Còn chịu để các ngươi tới mang ta đi nữa?”

Lãnh Dạ thở dài nói: “Đây chính là sự thông minh của bọn họ, cái đó gọi là buông dây câu dài câu cá lớn đó.”

Hầu Tử vẫn lắc đầu nói: “Không hiểu, ai là dây ai là cá thế hả?”

Lạnh Dã mắt trợn lên trắng dã tức giận nói: “Ngươi là dây, chúng ta là mồi, còn cá chính là cái đám người công kích Long Hồn đó.”

Ánh mắt Walter lóe sáng, tựa như nghĩ đến cái gì đó, nhưng lại không nói ra lời.

Hầu Tử cũng đã hiểu ra: “Ngươi nói bọn họ là cố ý thả chúng ta đi, sau đó bám theo chúng ta để tìm ra nơi hạ lạc của đám người kia?”

Lãnh Dạ thở dài nói: “Chắc là như vậy.”

Hầu Tử lại hỏi: “Nhưng tại sao lại phải truy bắt lão đại?”

Lãnh Dạ liếc nhìn Mười Một một cái, cười khổ nói: “Bởi vì mấy người chúng ta trong tâm lí của Long Hồn vẫn còn chưa đủ phân lượng, chỉ có tên gia hỏa này mới là người mà họ cố kị. Cho nên bọn họ đại khái là muốn bắt trên gia hỏa này, sau đó thả chúng ta đi, rồi lại bám theo chúng ta tìm đến đám người kia.”

Hầu Tử rất nghiêm chỉnh nói: “Ta hiểu rồi, chính là coi mấy người chúng ta như không tồn tại.”

“Thối lắm!” Lãnh dạ cười mắng: "Long hồn vẫn chưa xác định được chúng ta và đám người kia có quan hệ, vạn nhất chúng ta chúng ta là một nhóm thì làm sao? Hay lại biến chúng ta thành pháo hôi. Có thể bọn họ hy vọng chúng ta không có lối thoát phải liên lạc cùng những người đó, sau đó sẽ ra manh mối. Nhưng….” Lãnh Dạ nhíu mày nói: “Ta còn có một vài chi tiết chưa thông suốt, tại sao bọn họ lại không truy đuổi nhỉ?”

Hầu Tử sửng sốt nói: “Không phải bọn họ đem chúng ta làm pháo hôi chứ? Nếu bắt chúng ta, ai sẽ đi tìm đám người kia?”

Lãnh Dạ lắc đầu nói: “Không phải thế, từ bố trí của buổi tối hôm nay có thể thấy được, Long hồn quyết tâm nhất định phải bắt được Sở Nguyên. Tên này có qúa nhiều nhân tố không thể nắm bắt, bọn họ sẽ thả cho chúng ta đào tuẩ, nhưng tuyệt sẽ không buông tha cho Sở Nguyên, đó là thả hổ về núi hậu hoạn khôn cùng.”

“Không phải không thả.” Mười Một còn đang cúi đầu kiểm tra viết thương đột nhiên nói: “ Mà là bọn họ không nắm chắc mười phần.

Lãnh Dạ nhíu mày nói: ”Nhưng Long hồn có nhiều cao thủ như vậy…”

Mười Một ngắt lời nói: "Chính vì vậy mới không nắm chắc. Hôm nay có sáu cao thủ bao vây mà vẫn để ta đào tẩu, cho nên bọn họ nhất định biết rằng nhân số nhiều cũng vô dụng. Thực tế là hiện tại chúng ta đang ở cùng một chỗ, bọn họ không nắm chắc có thể bắt được ta đồng thời còn có thể tạo ra cơ hội cho các ngươi đào tẩu. Cho nên….”

Mười Một chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt vẫn không chút thay đổi, chỉ là đôi mắt lóe lên một tia sáng, lạnh lùng nói: “Chờ đến khi hừng đông, chúng ta sẽ có một trường đại chiến, nhất định sẽ rất gian nan.”

Lãnh Dạ trầm ngâm nói: “Cho nên, bây giờ căn bản là bọn họ cố ý tiêu hao lực lượng của chúng ta không?”

Hầu tử reo lên: “Mẹ kiếp! Đã biết vậy rồi thì còn liều mạng bỏ trốn làm gì? Dù sao cũng không chạy được, không bằng cứ nghỉ ngơi ở nơi này đã.”

Lãnh Dạ nghiêm mặt nói: ”Không được, nếu như những lời nói của Sở Nguyên đều là chính xác, bọn họ sẽ không để chúng ta nghỉ ngơi đâu. Ta cam đoan rằng nếu chúng ta dừng lại, lập tức sẽ có cao thủ đuổi theo. Cho nên….” Hắn nhìn nhìn thân ảnh cô khổ cùng cái bụng đang réo ùng ục của Tiểu Diệp, nói: “Trước hết chúng ta phải an trí xong cho Tiểu Diệp đã. Cuồng Triều…”

Cuồng Triều nói: "Ta đang giám thị đây, cả thành phố đều tĩnh lặng như bãi tha ma, ngay cả cái bóng của Long hồn cũng chẳng tìm được."

Lãnh Dạ cười khổ với Mười Một nói: "Chúc mừng ngươi đã đoán đúng rồi, trước cơn mưa bão đều tĩnh lặng như vậy."


Nguồn: tunghoanh.com/nhan-gian-bang-khi/chuong-366-6VCaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận