Nhất Phẩm Giang Sơn Chương 216 : Bầu trời sao (3)

Nhất Phẩm Giang Sơn
Tác Giả: Tam Giới Đại Sư
Quyển 5: Quyết Chế Lệnh
Chương 216: Bầu trời sao (3)

Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
Nguồn: MeTruyen



Những lời này tuy cố ý nói xàm nhưng vẫn khiến Triệu Doãn Nhượng cảm thán vô cùng, thổn thức:

- “Thi kinh” nói “Đau khổ cha mẹ, sinh ta mệt nhọc”. Làm cha mẹ trời sinh đã nợ con rồi, biết làm sao được?

Chỉ trong chốc lát lão đã nói hai lần “Biết làm sao được”, Hàn Kỳ sao lại không hiểu lão đang cầu viện mình, vì thế không nói một lời mà chỉ nhìn.

Triệu Doãn Nhượng cũng nhìn Hàn Kỳ, chờ y tiếp lời để dẫn chủ đề. Nhưng bất đắc dĩ thay Hàn tướng công chỉ vê râu ngồi ngay ngắn, bộ dáng như đang chăm chú lắng nghe.

Triệu Doãn Nhượng biết y không muốn dính đến vũng nước đục này, như vậy cũng chẳng lạ gì. Hàn Kỳ là đại thần tối cao, hoàn toàn không cần nghiêng về bên nào… Tương lai cho dù là ai lên làm hoàng đế cũng phải trông cậy vào y, thậm chí lấy lòng.



Vả lại làm quan đến đỉnh cao như vậy, cho dù công lao nhiều thế nào cũng chẳng lên thêm được. Nói thẳng việc lập thái tử này có thể tự dưng đắc tội Quan Gia, dù là tương lai ai khác lên làm hoàng đế thì mình cũng không gánh nổi. Đổi là ai cũng sẽ không làm loại việc mạo hiểm cao mà thù lao lại thấp này.

Đây cũng là nguyên nhân mà những người Văn Ngạn Bác, Phú Bật không xen vào vụ lập thái tử.

Nhưng Triệu Doãn Nhượng bắt buộc phải dụ dỗ được y, thực sự không phải vì nguy cơ hôm nay. Lão tin tưởng Vương Tố, Đường Giới và Phạm Trấn đủ để thuyết phục Bao Chửng rồi. Sở dĩ muốn xin Hàn Kỳ giúp thật ra là vì muốn thừa cơ kéo y vào phe mình.

Vì chỉ khi có vị đại thần quyền thế này hộ tống thì con đường lên đỉnh tương lai của Thập Tam mới trở nên bằng phẳng.

- Đứa con Hàn tướng công tài giỏi như vậy, làm sao ngài biết được nỗi khổ của lão phu.

Triệu Doãn nhượng đánh trống lảng:

- Vậy chúng ta nói chuyện khác vậy.

- Vương gia nửa đêm tới tìm ta chắc không phải chỉ để nói chuyện phiếm đúng không.

Hàn Kỳ nói một câu thản nhiên suýt làm người ta nghẹn chết.

- Hàn công à.

Triệu Doãn Nhượng nói kèm theo tiếng thở dài:

- Lão phu mang theo tấm lòng thành, ngài cần gì phải đề phòng mạnh như thế? Ta bất quá là một người cha vì con mà không quản chạy suốt đêm. Đây chỉ là chuyện bình thường, không ai có thể gièm pha được.

Hàn Kỳ đương nhiên biết, nhưng vẫn tiếp tục giả bộ, ngồi nghiêm chỉnh nói:

- Vậy vương gia muốn nói cái gì.

- Ta nói về chuyện vài ngày trước.

Triệu Doãn Nhượng buồn bã nói:

- Ở gần phố Lam Mạo đã xảy ra một vụ ám sát. Hung thủ dùng cung nỏ quân dụng, mục tiêu là một tên tiểu tử họ Trần.

- Đã từng nghe qua.

Hàn Kỳ mặt không đổi nói.

- Chuyện này rất kỳ quặc, ai cũng đoán là mấy đứa con nhà ta làm. Nhưng không ai biết con bằng cha, chúng có to gan mấy đi nữa cũng không dám dùng cung nỏ giết người. Nhưng thật ra lại có kẻ định đục nước béo cò, vu oan cho Cổ Xương Triều Cổ tướng công, lại hất bát nước bẩn vào ta, để ta chịu thay tiếng xấu cho hắn. Đúng là giỏi tính toán.

Triệu Doãn Nhượng ho khan hai tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hàn Kỳ:

- Hàn công, ngài nói xem kẻ này là ai?

Hàn Kỳ không nói. Y đúng là kẻ chủ mưu trong vụ ám sát phố Lam Mạo. Triệu Doãn Nhượng nói không sai, đúng là y muốn đục nước béo cò để đuổi Cổ Xương Triều ra khỏi trung tâm triều đình, còn mình thì quay lại làm Xu Mật Sứ. Im lặng thật lâu, Hàn Kỳ rốt cục mở miệng:

- Ngài muốn ta làm gì?

Trên mặt Triệu Doãn Nhượng không hề có vẻ tươi cười của người thắng, chỉ có thương tâm buồn đau chồng chất:

- Bệnh tật của lão hủ chữa lâu vẫn chưa khỏi, sợ không sống được mấy năm nữa…

Hàn Kỳ mím môi, nghe lão ta tiếp tục nói.

- Chết thì chết, ai không có ngày phải chết. Chỉ một điều là ta vẫn lo lắng Thập Tam nhà ta. Hàn Công, sau khi ta chết, ngài có thể thay ta giúp đỡ nó không?

Lời nói đột ngột khiến người nghe tim đập thình thịch. Đây đúng là khiến Triệu Tông Thực nâng y lên bối phận ngang bạn của cha a. Quan hệ này hoàn toàn khác biệt so với quan hệ quân thần. Nếu Triệu Tông Thực có thể thuận lợi lên làm hoàng đế thì chính y sẽ có vị thế gần như vô địch.

Cái hấp dẫn này quá lớn, khiến Hàn tướng công gan lớn từ xưa đến nay cũng không thể không rung động.



Triệu Doãn Nhượng đã suy nghĩ rất cặn kẽ mới quyết định làm vậy. Đầu tiên lão không lừa Hàn Kỳ, thân thể lão không chống đỡ được nhiều thời gian nữa. Không tìm được một chỗ dựa vững chắc cho Triệu Tông Thực thì lão ở dưới suối vàng cũng không yên ổn. Chọn tới chọn lui trong đám trọng thần thì lão lựa chọn Hàn Kỳ. Thật ra Văn Ngạn Bác là lựa chọn tốt hơn, nhưng hoàng đế đã mất lòng tin với lão tiên sinh ấy rồi. Tuy bình thường không có gì, nhưng càng ở thời khắc quan trọng xe càng dễ tuột xích, cho nên không chọn Văn Ngạn Bác được.

Về phần Phú Bật, đó là một vị quân tử có đức, nguyện trung với hoàng đế, coi trọng lương tâm. Huống chi ông ta sắp tiếp nhận chức vụ thủ tướng, về tình hay lý đều không thể trông chờ gì.

Chỉ có Hàn Kỳ, năng lực, mạng lưới quan hệ, danh vọng đều là cao nhất, còn có dục vọng về quyền lực mạnh mẽ. Người như vậy lại chỉ làm Tam Ti sử, có khả năng lôi kéo rất cao.

Quả nhiên, sau một lúc suy nghĩ, Hàn tướng công khẽ gật đầu:

- Được!

- Ân đức của Hàn công ta sẽ không quên, con ta cũng không quên.

Triệu Doãn Nhương vui vẻ, đứng dậy ôm quyền nói:

- Tương lai về sau phải kính nhờ ngài rồi.

- Đừng nói trước tương lai.

Nếu đã tham gia vào chuyện này, Hàn Kỳ phải nhập đúng bổn phận. Âm thanh của y lạnh lùng truyền đến:

- Phải qua được cửa này hẵng nói.


- Haiz.

Đây là sự cao minh của Triệu Doãn Nhượng. Ta có cầu xin ngươi làm gì đâu, ta chỉ hạ đúng ngươi, chuyện của ta sẽ là chuyện của ngươi, đương nhiên khỏi cần phí võ mồm.

- Mà sao ngài lại để Triệu Tông Hán đi với đám xã hội đen đó vậy?

- Ta có hai mươi tám đứa con trai…

Triệu Doãn Nhượng bất đắc dĩ:

- Đến tên còn nhớ không đủ chứ đừng nói quản lí bọn chúng làm trò khỉ gió gì.

- Nếu nhiều con trai quá…

Hàn Kỳ là một kẻ ngoan độc, ngoan độc với chính mình, càng ác hơn đối với người khác:

- Vậy coi như không có đứa con trai đó đi.

- Hả…

Cổ họng Triệu Doãn Nhượng run lên, miệng đầy khổ sở nói:

- Cần đến mức đó sao?

- Nó ở trong tay của lão Bao, chạy sao được nữa?

Hàn Kỳ cười lạnh nói:

- Ngài làm cha, không thể trốn tội quản con không nghiêm. Theo đó mà suy diễn thì những đứa con khác mà ngài dạy dỗ sợ cũng không thể làm ai đó hài lòng.

- Đó là chuyện khác.

Triệu Doãn Nhượng hoảng hồn nói:

- Cha mẹ sinh con trời sinh tính. Ta có mười mấy đứa nhỏ, đương nhiên sẽ không giống nhau.

- Trong nồi có cứt chuột. Ngài nói trừ cứt chuột ra thì trong cháo rất sạch, thế thì ai tin? Mà ai dám uống?

Hàn Kỳ không nể mặt nói:

- Lão vương gia, che chở con là thiên tính, nhưng đừng làm liên lụy tới những đứa con khác, sẽ làm hại đứa con tốt đó.
Sáng sớm ngày thu mờ mịt và lạnh đến thấu xương, rét căm tới mức người rụt cổ ngựa phun mũi. Tiếng hắt xì vang lên liên tục kèm theo âm thanh quát nháo hỗn loạn, âm thanh hô tránh kiệu, tiếng vó ngựa, tiếng dạ vâng. Tất cả nhắc nhở cho dân chúng nửa tỉnh nửa ngủ thành Biện Kinh rằng, hôm nay là buổi chầu triều.

Từng cỗ kiệu quan, từng chiếc xe ngựa từ bốn phương tám hướng tràn đến Đãi Lậu viện nằm ở cửa chính hoàng thành. Ngoài Đãi Lậu viện, đèn đuốc đã đốt sáng trưng từ sớm. Những quầy hàng dựng lên, người mua kẻ bán, âm thanh huyên náo tới lui hỗn tạp.

Trong Đãi lậu viện lại không giống so với mọi khi, ồn ào chẳng khác gì bên ngoài. Đám quan viên lụi hụi trong phòng tìm hiểu tin tức mới nhất, thảo luận tình trạng sẽ xuất hiện trong buổi chầu triều. Không ai quát bảo trật tự, bởi vì đến cả Ngự Sử trực tại đó cũng đang tò mò hứng cái lỗ tai lên để nghe ngóng…

Bỗng tiếng huyên náo dần lắng xuống. Bình thường có ba loại tình huống nếu xảy ra việc này, thứ nhất là lãnh đạo đến, thứ hai là người phụ trách kỷ luật đến, thứ ba là nhân vật chínhtrong đề tài đang thảo luận đến.

Bây giờ là loại tình huống thứ ba. Một lão già gầy yếu mặc bộ áo bào tím ánh vàng đang dựa vào một viên quan trẻ nâng đỡ, run rẩy bước vào Đãi Lậu viện. Lão già kia chính là quận vương Nhữ Nam, Triệu Doãn Nhượng.

- Vương gia.

- Sao hôm nay vương gia lại đích thân đến vậy?

Mọi người khẩn trương nghênh đón, đúng là khách quý ít khi đến. Từ năm trước cáo ốm đến giờ đã gần một năm, lão vương gia vẫn chưa từng lên triều.

- Thật xấu hổ với mọi người.

Triệu Doãn nhượng ôm quyền với mọi người, thở dài nói:

- Có gì trên triều xin nói sau.

Mọi người cũng không hỏi nhiều, đưa lão đỡ vào trong phòng nghỉ tạm.

Tất cả vừa xong, Đường Giới và Phạm Trấn cũng tới. Chưa kịp vào trong, hai người đã bị Vương Tố gọi lại, nhỏ giọng hỏi:

- Tình huống thế nào rồi?

- Lão Bao nói sáng nay sẽ đưa tin.

Đường Giới nhìn xung quanh:

- Ông ta còn chưa tới à?

- Vẫn chưa.

Vương Tố nói:

- Việc này không giống với phong cách làm việc của ông ta.

Mỗi lần lâm triều Bao Chửng luôn là một trong những người đến sớm nhất.

- Sớm muộn gì ông ta cũng sẽ đến thôi.

Đường Giới nhìn Vương Tố, đột nhiên thở dài:

- Nên chuẩn bị tốt hai tay là vừa.

- Ta biết.

Vương Tố cười khổ nói:

- Lão Quan đó, rất miễn cưỡng.

Giờ dần trôi qua, mặt trời mọc dần từ phía đông. Đợi chư vị tướng công đến đông đủ, trên cổng thành vang lên tiếng chuông du dương không kém phần uy nghiêm.

Đám quan viên khẩn trương dưới sự dẫn dắt của Ngự sử rồng rắn đến chầu viện, xếp thành hàng ngoài Tuyên Đức môn. Đại môn sơn son dát vàng của hoàng cung cũng dần được mở ra.

Nguồn: tunghoanh.com/nhat-pham-giang-son/quyen-5-chuong-216-9kNaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận