Oan gia nên giải không nên kết
Tác giả: Tiêu Dao Hồng Trần
Phần 24
Dịch: vo vong
Nguồn: tangthuvien
Ba người lặng lẽ bước ra ngoài quán cà phê, rồi lái xe rời khỏi đó.
“Này, tại sao anh lại đi theo ăn chực thế hả?” Giả Thược ngoảnh đầu nhìn chiếc xe phía sau một chút, rồi tức tối trừng mắt nhìn Chân Lãng.
“Không phải cô nói tôi là anh trai cô sao? Anh trai cô ăn bữa cơm này cũng không có gì là quá đáng chứ nhỉ?” Câu trả lời của Chân Lãng khiến cô càng thêm bực tức hơn, nhưng lại chẳng làm gì được.
Chân Lãng không đưa ra lời bình luận gì về đối tượng mà Giả Thược xem mặt lần này, còn Giả Thược cũng không ngốc nghếch đến mức tự đi hỏi, bàn tay cô đang đặt trên bụng, bắt đầu suy nghĩ xem trưa nay nên ăn những gì.
Chẳng bao lâu sau bọn họ đã ở trong một căn phòng được bày biện trang nhã của quán ăn “Thục Vị”. Chân Lãng liên tục gắp thức ăn bỏ vào bát Giả Thược, còn bản thân thì chẳng mấy khi động đũa, chủ yếu là ngồi nói chuyện với anh chàng kia.
“Anh Hạ đang làm việc tại văn phòng luật sư Hán Xương sao?”
“Đúng vậy.”
“Đó là văn phòng của luật sư Chu Hán Xương đúng không nhỉ? Không biết gần đây ông ấy có khỏe không?”
Anh chàng kia ngẩn ra: “Anh biết ông ấy sao?”
Tổng giám đốc của anh ta chính là Chu Hán Xương, một vị luật sư nổi tiếng hàng đầu trong toàn tỉnh, đã theo nghề được mấy chục năm, có thể coi là một nhân vật thần thông quảng đại, không phải vụ án lớn thì đừng hòng mời được ông ta. Vậy mà người trẻ tuổi trước mặt này lại có vẻ quen biết ông ta như thế, thực khiến anh ta cảm thấy có chút bất ngờ.
”Cũng từng có chút qua lại.”
Quả thực chỉ là có chút qua lại, nguồn cơn cũng là bởi một cuộc phẫu thuật nhỏ mà thôi.
Giả Thược ngẩng đầu lên, nhưng vừa định nói gì đó thì một miếng măng đã được gắp vào bát cô rồi, ngay sau đó giọng nói hòa nhã của Chân Lãng lại vang lên: “Ăn cua không?”
Cô nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định im lặng.
Chân Lãng cầm một con cua tới, vặt hết từng cái chân cua bỏ xuống trước mặt, sau đó lại cẩn thận cạy mai và lột yếm con cua, để lộ ra phần gạch cua béo ngậy và thịt cua trắng nõn, rồi đặt vào trong bát của Giả Thược.
Lần này thì Giả Thược không từ chối, cô móc thịt cua ra ăn một cách ngon lành, đôi mắt híp lại đầy vẻ hưởng thụ, chẳng buồn để ý đến cuộc nói chuyện của hai gã kia nữa.
“A…” Chân Lãng dường như chợt nhớ ra điều gì đó, quay mặt qua nói với Giả Thược: “Vừa rồi mẹ còn chưa nói xong thì điện thoại đã hết pin, liệu mẹ có cho rằng em cố ý gác máy không nhỉ?”
Giả Thược vốn đang vùi đầu vào ăn uống, nghe thế thì giật nảy mình, đánh rơi cả thức ăn trên đôi đũa xuống.
Với tính cách của vị Hoàng thái hậu kia thì chắc chắn sẽ cho rằng như vậy, và hậu quả của việc này thì cô khó mà chịu đựng cho nổi.
“Không được, em phải đi gọi điện giải thích với mẹ một chút cái đã.” Cái tính cách mới nghe nổi gió đã tưởng mưa rơi của Giả Thược khiến cô không thể ngồi yên được nữa, lập tức nhảy phắt dậy định đi ra ngoài cửa, nhưng đã bị Chân Lãng kéo lại ngay.
“Anh giải thích dường như là có tác dụng hơn em đấy, để anh đi cho!” Chân Lãng đứng dậy, khẽ cười nói với anh chàng kia: “Tôi ra ngoài gọi điện thoại giải thích với mẹ tôi một chút, hai người cứ ngồi nói chuyện đi!”
Cái chữ mẹ đó nghe mới thật tự nhiên và chân thành biết mấy, ngay đến Giả Thược cũng gần như đã tin vào điều này.
Anh chàng kia lập tức móc điện thoại của mình ra: “Dùng của tôi đi, bây giờ điện thoại công cộng cũng không dễ tìm.”
“Cảm ơn!” Chân Lãng cầm chiếc điện thoại trên bàn lên, lịch sự rời khỏi căn phòng. Một lát sau anh đã quay lại, trả điện thoại cho anh chàng kia, rồi ngồi xuống bên cạnh Giả Thược.
Chân Lãng múc một bát canh cho Giả Thược, sau đó lại tiếp tục tán gẫu với anh chàng kia. Ánh mắt anh từ đầu chí cuối không hề nhìn qua phía Giả Thược chút nào, nhưng mỗi lần cô vừa ăn hết thức ăn trong bát, anh lại kịp thời gắp thêm.
“Ăn no chưa thế?”
Giả Thược đưa tay xoa bụng, tỏ ý bảo cũng no được bảy, tám phần rồi. Chân Lãng nở một nụ cười kỳ lạ nói: “No rồi thì tốt.”
Cửa căn phòng đột nhiên bị đẩy ra, một cô gái xinh đẹp bước vào, nhẹ nhàng cất tiếng: “Xin hỏi…”
Nhưng vừa nói tới đây, cô chợt nhìn thấy anh chàng đang ngồi cạnh bàn, không kìm được kinh ngạc kêu lên: “Nguyên Hi, anh đến rồi à.”
Trên khuôn mặt anh chàng kia thoáng qua một nét ngạc nhiên và lúng túng, còn Chân Lãng lúc này đã đứng dậy cười bảo: “Thì ra là người quen, mau ngồi xuống đi nào!”
Chân Lãng rất ga lăng lấy ghế ra cho cô gái kia. Cô gái kia khẽ mỉm cười, rồi ngồi xuống ngay bên cạnh Hạ Nguyên Hi: “Sớm biết có Nguyên Hi ở đây, tôi đã không tới rồi.”
Chân Lãng khẽ nở một nụ cười mỉm, ánh mắt đầy ý vị nhìn qua: “Không biết cô là gì của anh Hạ nhỉ?”
“Tôi là bạn gái anh ấy.” Cô gái nhẹ nhàng trả lời, đồng thời mỉm cười nhìn qua phía anh chàng kia, mà lúc này sắc mặt anh chàng kia đã trở nên trắng bệch, hết sức khó coi.
Đúng vào lúc này, lại có một tiếng gõ cửa nữa vang lên.
Chân Lãng bước ra mở cửa, không biết vô tình hay cố ý mà thân thể lại che hết tầm mắt của người bên ngoài, chỉ nghe có một giọng nữ êm tai vang lên: “Chào anh, tôi là bạn gái của Hạ Nguyên Hi, vừa rồi nghe nói…”
Không đợi Chân Lãng kịp có động tác gì, sau lưng đã có người đẩy mạnh anh qua một bên, rồi cô nàng xinh đẹp vừa nãy trừng mắt nhìn ra phía ngoài cửa: “Cô là ai đấy, cô trở thành bạn gái của Hạ Nguyên Hi từ lúc nào thế hả?”
Khuôn mặt quyến rũ của cô gái ngoài cửa lập tức trở nên khó coi, rồi không nói lời nào xông thẳng vào trong phòng, ngó qua phía anh chàng đang ngồi kia: “Nguyên Hi, anh nói với cô ta đi, em có phải là bạn gái của anh không?”
Giả Thược đang ăn một chiếc bánh bao nhỏ, cặp mắt to tròn cứ hết nhìn cô này lại nhìn cô kia, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao cả.
“Cô dụ dỗ bạn trai tôi, đồ hồ ly tinh!” Cô gái xinh đẹp lập tức chạy tới, vung tay gạt cánh tay đang đặt trên người Hạ Nguyên Hi của cô gái quyến rũ ra.
“Sao cô không tự nhìn lại mình đi, có cho không cũng chẳng ai thèm đâu.” Cô gái quyến rũ cũng không phải loại vừa, lập tức ăn miếng trả miếng.
Giọng nói của hai người đó càng lúc càng lớn, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, từ hỏi thăm thân thể của đối phương cho đến hỏi thăm người nhà của đối phương, chiến tranh leo thang với tốc độ nhanh đến chóng mặt, khiến người ta phải tấm tắc khen hay.
“Vì anh ấy, tôi đã từng phá thai một lần, sao tôi lại không phải bạn gái của anh ấy chứ?”
“Cô mới phá một lần đã tính là gì, tôi đã phá hai lần rồi đây này!”
Giả Thược thiếu chút nữa thì bị nửa cái bánh bao làm cho tắc nghẹn, chẳng lẽ bây giờ đang thịnh hành kiểu cạnh tranh thế này hay sao?
Sắc mặt anh chàng kia càng lúc càng khó coi, đang muốn mở miệng, chợt nghe có tiếng gõ cửa vang lên lần nữa: “Tôi là vợ của Hạ Nguyên Hi, đến để lấy…”
Lần này không cần Chân Lãng phải ra mở cửa, hai cô gái kia đã chủ động lao ra: “Cô đã phá thai mấy lần rồi? Dựa vào đâu mà dám tự xưng là vợ của anh ấy thế hả?”
Cô gái ngoài cửa ngẩn ra: “Tôi chưa…”
“Đồ không biết xấu hổ!” Cô gái xinh đẹp hừ một tiếng: “Nguyên Hi, đám hàng nát này anh dụ dỗ được từ đâu về thế?”
Cô nàng quyến rũ kia cũng không chịu kém, lập tức nhảy dựng lên: “Nguyên Hi, hai người này từ đâu lòi ra thế? Kêu bọn họ cút đi!”
“Chuyện này là sao vậy?” Cô gái ngoài cửa tức tối bước vào, nhìn anh chàng đang ngồi ôm đầu trên ghế kia: “Hạ Nguyên Hi, anh mau nói rõ ra cho tôi!”
Anh chàng kia câm tịt không nói tiếng nào, Chân Lãng thì lại cười hỏi: “Bọn họ đều nói mình là bạn gái của anh Hạ, còn cô thì lại nói mình là vợ của anh Hạ, tôi nên tin ai đây?”
“Bạn gái?” Hai hàng lông mày của cô gái đi vào cuối cùng lập tức dựng đứng cả lên lên: “Tháng sau là chúng tôi kết hôn rồi, bạn gái của anh ta là ở đâu ra chứ?”
Những tiếng ríu ra ríu rít của ba cô gái đan xen vào nhau, khiến căn phòng càng lúc càng trở nên ồn ã. Giả Thược nhìn những bóng người không ngừng chạy qua chạy lại trước mặt, hoàn toàn không hiểu chuyện này rốt cuộc là sao.
Chân Lãng cúi đầu xuống, ghé đến bên tai cô hỏi: “Ăn no chưa thế?”
Giả Thược khẽ gật đầu, còn chưa kịp nói gì tiếp thì đã bị Chân Lãng nắm tay kéo đi: “Ăn no rồi thì đi thôi, ở đây chắc sắp có chiến tranh đấy.”
Cặp mắt Giả Thược lập tức sáng rực lên: “Có kịch hay để xem sao?”
“Ra ngoài rồi xem!” Chân Lãng túm chặt lấy Giả Thược, lôi cô nàng ra khỏi căn phòng, trước lúc ra ngoài anh còn quay lại nói với cô vợ chính thức kia: “Bọn họ một người nói đã từng phá thai một lần, một người nói đã từng phá thai hai lần, đều là vì chồng chưa cưới của cô cả. Cô nhớ nói với anh ta, phá thai nhiều quá sẽ rất có hại cho thân thể phụ nữ, không tốt đâu.”
Nói xong, anh liền đẩy Giả Thược ra khỏi cửa phòng. Trong phòng lập tức vang lên tiếng kêu chói tai của một cô gái, còn có tiếng bát đĩa rơi xuống đất, nghe có vẻ hỗn loạn vô cùng.
Hai người đứng bên ngoài cửa, lắng nghe động tĩnh càng lúc càng lớn trong phòng, còn có tiếng giải thích yếu ớt của anh chàng kia. Giả Thược ôm bụng cười nghiêng ngả, bị Chân Lãng kéo lê khỏi đó.
Đứng cạnh xe, Giả Thược khẽ hích khuỷu tay vào sườn Chân Lãng một cái: “Anh làm à?”
“Cái gì?” Sắc mặt Chân Lãng bình tĩnh như thường, tỏ ra chẳng liên quan gì đến mình hết: “Tôi có phải bạn gái anh ta đâu, tôi có thể làm gì được chứ?”
Giả Thược khẽ hừ một tiếng, ra vẻ biết tỏng: “Người khác có thể không hiểu anh, nhưng tôi lại không hiểu anh chắc? Có phải anh mượn điện thoại của người ta, sau đó gọi cả đám bạn gái của người ta tới đây không?”
Chân Lãng khẽ nở một nụ cười mỉm, trông đầy sức hấp dẫn: “Làm nghề luật sư đa phần là phải tiếp xúc với nhiều người, do đó thông thường đều có thói quen phân loại các số điện thoại. Tôi chỉ tùy tiện mở một mục nào đó trong danh bạ của anh ta ra, sau đó lại lỡ tay gửi tin nhắn chùm, nói là mình nhặt được điện thoại, nhờ bạn của người mất đến lấy về, ai ngờ lại có nhiều người đến như thế chứ.”
Giả Thược ngồi bên ghế phụ, tò mò ngoảnh đầu qua: “Sao anh lại nhìn ra được thế? Trông anh ta rất lịch sự, cũng không nói lời nào quá đà hết.”
“Ánh mắt.” Chân Lãng đưa ra một đáp án mà cô khó có thể tưởng tượng cho được: “Ánh mắt của một người đàn ông khi nhìn phụ nữ có rất nhiều loại, là đùa bỡn hay là thật lòng, từ ánh mắt có thể nhìn ra được hết.”
“Anh chỉ dựa vào cái thứ hư ảo đó để phán đoán á?” Giả Thược có chút không dám tin: “Lỡ anh nhìn nhầm thì sao?”
“Khi anh ta móc ví ra trả tiền, tôi thấy trong đó có kẹp hai chiếc bao cao su. Nếu bên cạnh anh ta không có người phụ nữ nào, việc gì phải mang thứ này theo bên người chứ?” Chân Lãng khẽ cười một tiếng, thắt dây an toàn giúp cô.
Thứ trong ví tiền của người ta mà cũng có thể nhìn rõ được, cô có nên nói tay Chân Lãng này có mắt lửa ngươi vàng đây không nhỉ?
Chân Lãng đang chuẩn bị lùi xe, Giả Thược lại đột nhiên lên tiếng: “Đợi một chút!”
Cô nàng tháo dây oan toàn ra rồi nhảy xuống xe, lon ton chạy đến bên cạnh chiếc xe của anh chàng vừa rồi, lại nhìn ngó xung quanh một chút, sau đó liền nhanh chóng nhặt mấy viên đá dưới đất lên, bỏ chúng vào ống xả của chiếc xe đó.
Giả Thược phủi tay mấy cái cho sạch, sau đó mới leo lên xe, quay qua phía Chân Lãng khoát tay bảo: “Đi thôi!”
Chiếc xe chạy trên đường một cách vững chãi, Giả Thược đưa tay chống cằm, im lặng không nói gì cả.
“Này, nhóc con!” Chân Lãng cất tiếng gọi cô: “Bây giờ có nhiều người lợi dụng việc xem mặt để lừa đảo lắm, đàn ông tốt làm gì có ai chịu đi xem mặt, bị con gái theo đuổi còn không ứng phó kịp nữa kìa, tạm thời đừng đi nữa nhé?”
Giả Thược uể oải đáp lại một tiếng, rồi lại tiếp tục chìm vào trầm tư.
Hôm nay cho dù Chân Lãng không nói, cô cũng không định đi xem mặt nữa. Cô im lặng, đó là vì còn có một chuyện chưa thông suốt.
Đàn ông có phải đều rất tùy tiện không? Giống như cái gã hôm nay vậy, đã sắp kết hôn rồi mà vẫn còn có một đống bạn gái. Còn cả cái gã lần trước nữa, cứ đòi vợ là gái trinh, đối với bản thân thì lại chẳng có yêu cầu gì.
Cô ngẩng đầu lên hỏi: “Này, bác sĩ thú y, anh còn trinh không? Anh không có ham muốn hay sao vậy? Hay là anh không bình thường?” nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
“Két… Két…”
Tiếng phanh xe chói tai đột ngột vang lên, Giả Thược trao cho tấm kính chắn gió ở phía trước một nụ hôn hết sức thân mật.