Phàm Nhân Tu Tiên Chương 197: Yêu thú cự ngô công

"Đến rồi, đây là cái sơn động đó?" Sau hai canh giờ, Hàn Lập đứng ở trên một vách đá đen cao nửa người, đánh giá một cái động khẩu cao mấy trượng cách đó không xa, lẩm bẩm.
 
"Xem ra, thực không có gì đặc thù cả!" Hàn Lập không có lỗ mãng xông vào, mà là tại phụ cận cẩn thận quan sát một lát. Tuy rằng thời gian thực sự gấp gáp nhưng cũng không thể bởi vì thế mà chuốc lấy nguy hiểm.
 
Bí động này theo như lời trên tư liệu, từ bên ngoài nhìn qua đích xác rất bình thường, cùng với mấy sơn động hoang dã trên đường mà Hàn Lập nhìn thấy quả thực giống nhau như đúc, thực là nơi không có chút gì đáng chú ý. Cũng không biết lúc trước người nọ như thế nào tìm tới nơi đây, điều này thật sự là làm cho Hàn Lập có vài phần khâm phục.
 

Sau thời gian một chén trà nhỏ, Hàn Lập mới xác nhận chắc chắn phụ cận thực không có yêu thú và người mai phục, lúc này mới cẩn thận đi vào trong động.
 
Động khẩu hoàn toàn là do nhiên nhiên tạo thành, khắp nơi đều là đá núi màu xanh nhạt, không có một tia dấu vết nhân công đục đẽo. Hàn Lập tiến vào động khẩu, sau khi liếc mắt nhìn vách đá hai bên, liền đưa ra kết luận như vậy.
 
Sau đó thân hình Hàn Lập chợt lóe, người lặng lẽ biến mất trong động, nhưng sau khi đi vài chục bước, thân hình Hàn Lập dừng lại, bởi vì trải qua một, hai cái góc rẽ, phụ cận là một mảng tối mờ.
 
Hàn Lập nhăn mày, đưa tay vào trong túi trữ vật tìm tòi, một viên Nguyệt Quang thạch to bằng quả trứng gà xuất hiện trong tay. Sau khi vật ấy vừa hiện, ánh sáng màu trắng hòa nhã lập tức đem phụ cận chiếu rõ ràng có thể thấy được. Hàn Lập thấy điều này cũng là bất đắc dĩ lắc đầu.
 
Ý định lúc đầu của hắn là vô thanh vô tức tiến vào sâu trong động, nhìn xem có hay không yêu thú bảo vệ nơi đây, nếu là có hắn sẽ bí mật cho một kích trí mạng, giảm bớt nhiều hao phí sức lực. Nhưng hiện tại Nguyệt Quang thạch xuất hiện, chính mình lại biến thành một cái đích ngắm rõ ràng, làm sao mà còn đánh lén được.
 
Hàn Lập nhẹ nhàng cầm Nguyệt Quang thạch với ánh sáng mờ mờ, sau khi do dự một chút, dùng cánh tay kia vỗ nhẹ tạo thành một cái vòng bảo hộ thổ thuộc tính xung quanh người, lúc này mới bước thấp bước cao tiếp tục đi tới.
 
Trong sơn động không thể so với bên ngoài, thân pháp nhanh nhẹn nhất định không đạt được cực hạn, vì có tầng phòng hộ trên người nên có điều an tâm. Tuy nhiên cứ như vậy, sự nhanh nhẹn của thân thể liền giảm xuống rất nhiều, nhưng không thể vẹn cả đôi đường. Hàn Lập rất rõ ràng cho nên cũng không có gì phàn nàn.
 
Sơn động này phi thường hẹp và dài, sau khi Hàn Lập đi được nửa khắc vẫn không thấy dấu hiện gì là kết thúc. Điều này làm cho hắn trong lòng bắt đầu lầm bầm lầu bầu, không khỏi hoài nghi chính mình có phải là tìm nhầm chỗ, đâm đầu vào trúng sào huyệt của yêu thú đỉnh cấp!
 
May mắn thay, sau khi đi thêm hơn mười trượng, trước mắt hiện ra một cái ngã rẽ lớn, lo lắng này của Hàn Lập rút cuộc được giải trừ. Bởi vì từ ngã rẽ kia, ẩn ẩn lộ ra vài dải bạch quang, điều này nói rõ rằng mục tiêu ở trước mắt.
 
Hàn Lập thấy điều này, trong lòng vui vẻ, vội vàng thu lại Nguyệt Quang thạch cầm trong tay, người nhẹ nhàng, lặng lẽ lần mò qua. Một khi ở trong này đã có ánh sáng, thêm nữa ở chỗ góc, xem ra kế hoạch lúc đầu có thể tiếp tục tiến hành.
 
Hàn Lập lén lút, đầu dần dần ló ra từ sau ngã rẽ, một màn trước mắt làm hắn vui vẻ, nhưng sau đó lại âm thầm kêu khổ.
 
Phía trước đích xác là điểm cuối của sơn động. Hơn nữa là một cái sảnh đá thiên nhiên diện tích không nhỏ, chẳng những có rất nhiều vách đá chung nhũ sáng lấp lánh, nhưng là trên một khối đá nhỏ màu tím ở trong cùng, có ba, bốn gốc cây có lá và hoa nhỏ màu xanh nhạt.
 
Mấy cái hoa này lớn nhỏ khoảng một tấc, vài cánh hoa đều uốn quăn kỳ quái theo cùng một phương hướng, hợp lực hình thành một hình dáng độc đáo, xa xa nhìn lại thấy ngồ ngộ, khôi hài giống như mấy tiểu hầu tử treo ở đây, thật sự là rất ấn tượng.
 
"Không cần hỏi, mấy cái này khẳng định chính là "Tử hầu hoa", xem màu sắc lá tuy là màu xanh, nhưng là do hỏa hậu còn rất kém!" Hàn Lập sau khi vừa thấy hoa, lập tức vui mừng thầm nghĩ.
 
Nhưng khi hắn xoay chuyển ánh mắt, rơi xuống trên mặt thạch bích màu tím thì sắc mặt trở nên khó coi, nơi đây có một con rết dài vài thước đang nằm. Xem trên thân nó có da đen bóng loáng, xúc tu dài vài thước, hình dáng dữ tợn, đáng sợ, Hàn Lập còn chưa động thủ, tâm lý đã vạn phần sợ hãi.
 
Mặc dù hắn chưa bao giờ giết yêu thú độc trùng, nhưng ác danh của bọn chúng đã sớm nghe thấy nhiều lắm.
 
Theo như lời người ta nói, loại yêu thú độc trùng cùng cấp bậc với yêu thú phi cầm, mãnh thú khó chơi hơn rất nhiều, hơn nữa rất hung hãn, độc thuật với lực sát thương cực lớn, thường xuyên có khả năng làm người trúng độc một mạng ô hô ai tai, cho nên không cần nói, tốt hơn là hoàn toàn đừng trêu chọc loại yêu thú này.
 
Con rết trước mắt to lớn như vậy, tối thiểu cũng là yêu thú bậc trung, cũng không phải không có khả năng là yêu thú bậc cao.
 
Hàn Lập thấy vậy không thể không hít một hơi lạnh, cắn răng há miệng cả nửa ngày.
 
Hiện tại không phải là hắn muốn trêu chọc đối phương, mà là con rết này chính là yêu thú bảo vệ "Tử Hầu hoa". Nếu như không giải quyết con đại độc trùng này, việc hái linh dược trên thạch bích, thuần túy là mơ tưởng.
 
Hàn Lập thu liễm hơi thở của bản thân, đem đầu chậm rãi rụt trở về, động tác nhẹ nhàng hết sức, không đánh thức con rết to nhìn như đang ngủ say.
 
Hắn tựa vào thạch bích, nhăn trán cúi đầu nghĩ cách toàn vẹn đối phó yêu thú này.
 
Dựa vào uy lực của vài món pháp khí đỉnh cấp, mạnh mẽ đối đầu cũng không phải là không được, dùng phù bảo Kim Quang chuyên, hắn mười phần nắm chắc có khả năng một cú liền đem yêu thú kia đập dẹp lép. Nhưng sau lần chém giết này, pháp lực hắn chỉ sợ phải tiêu hao không ít, không thể bảo trì trạng thái tốt nhất của chính mình.
 
Đường đi tiếp theo sau còn dài. Đối mặt với nguy hiểm khẳng định cũng sẽ càng ngày càng nhiều, mà hắn bởi vì muốn đuổi theo thời gian, lại không có khả năng tiêu phí nửa ngày ngồi xuống khôi phục pháp lực. Cho nên lấy sự tiêu hao đại lượng pháp lực để đổi cơ hội thắng lợi lần này, Hàn Lập như thế nào cũng không tình nguyện.
 
Sau khi suy nghĩ nát óc trong chốc lát, Hàn Lập trong lòng sáng ngời, đã có một chủ ý tốt.
 
Trước khi hành động, hắn trước tiên cẩn thận ló đầu, nhìn thoáng qua con rết kia, thấy nó vẫn không nhúc nhích, lúc này mới yên lòng. Vì thế Hàn Lập sau khi mỉm cười, liền biến mất trong bóng đêm trên con đường phía sau.
 
Sau một thời gian không lâu, Hàn Lập mặt đầy vui mừng đã trở lại.
 
Lần này không thấy vòng bảo hộ trên người hắn, hơn nữa không có hành động lén lén lút lút nữa, mà là nghênh ngang trực tiếp rẽ bước đi vào trong đại sảnh đối phó với con rết.
 
Động tĩnh của Hàn Lập lớn như vậy, con rết yêu thú kia nếu không có phát hiện, chỉ sợ không phải là yêu thú, mà là "Xuẩn thú". Cho nên con cự trùng dài hơn một trượng lập tức cảnh giác hướng về phía Hàn Lập ngẩng cao đầu lên, hai xúc tu thô, dài múa may không ngừng, phát ra âm thanh xuy xuy quái lạ, làm cho người ta nhìn thấy rất là sợ hãi.
 
Hàn Lập thấy thế cũng không nói gì, giương tay lên, vài quả hỏa cầu nhỏ bay ra cực nhanh, khi đập vào phần đầu, phát ra âm thanh bạo liệt liên tiếp.
 
Ánh lửa qua đi, Hàn Lập rõ ràng thấy rằng đầu yêu thú bị hỏa cầu đánh trúng vẫn đen bóng loáng, không có dấu vết lưu lại bên ngoài da, điều này làm cho hắn kinh ngạc không thôi, xem ra người ta nói không sai, loại yêu thú độc trùng này quả nhiên cực kỳ khó chơi.
 
Mặc dù con rết to bự không có bị thương, nhưng vừa rồi đã bị Hàn Lập châm ngòi, hoàn toàn bị chọc giận.
 
Hai răng cửa sắc bén gần miệng nó chìa ra, một cổ độc vụ màu đỏ từ trong miệng mạnh mẽ bắn tới, khí thế hung hăng, long trời lở đất hướng Hàn Lập vọt đến, ý tứ xem ra muốn đem Hàn Lập hóa thành độc thủy.
 
Hàn Lập tự nhiên sẽ không ngây ngốc đứng tại chỗ, mấy cái này mà dính vào một chút thì vừa nhìn đã biết kỳ độc vô cùng. Hắn không có vòng bảo hộ xung quanh, mủi chân điểm một chút, lập tức bay ra đại sảnh với tốc độ so với độc vụ kia mau hơn vài phần, sau đó liền xoay người hướng con đường lúc trước chạy như điên, tựa hồ e ngại độc vụ của yêu thú này, mà phải chạy bán sống bán chết.
 
Con rết tự nhiên không chịu để cho Hàn Lập rời đi dễ dàng, vô số chân tay trái phải của nó cử động cực nhanh, thân hình như gió đuổi theo, xem ra tốc độ hoàn toàn không dưới tốc độ Hàn Lập đang chạy như điên kia. Hàn Lập quay đầu lại nhìn như vậy liền chấn động, thân hình vội vàng gia tăng vài phần, mới đem con rết bỏ xa một khoảng cách nhất định, biến mất tại trong thông đạo.
 
Con rết thấp giọng kêu một trận xùy xùy, không chậm trễ theo sát sau. Thông đạo này yêu thú đã đi vô số lần, tự nhiên quen thuộc hơn nhiều so với Hàn Lập, cho nên sau thời gian không lâu đã đuổi đến, thấy rõ ràng bóng dáng Hàn Lập.
 
Con rết yêu thú mừng rỡ, tay chân huy động càng thêm cấp tốc, ác độc hung hăng vọt mạnh đến.
 
Mà lúc này, Hàn Lập phía đối diện đột nhiên dừng cước bộ, quay đầu cười hì hì nhìn yêu thú, không hề đào tẩu về phía trước. Tựa hồ hoàn toàn buông tha ý niệm chạy trốn trong đầu.
 
Sau đó, con rết to trong chớp mắt nhảy đến một nơi cách Hàn Lập chỉ có ba, bốn trượng. Nó mừng rỡ đang muốn dùng răng đem tên tiểu nhân trước mắt xé tan thành từng mảnh thì bụng bỗng truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, thân hình nó đình trệ, lập tức sự đau đớn thống khổ khó mà chịu được xuất hiện trên toàn thân, tiếp theo một lượng độc huyết màu đen từ dưới thân nhanh chóng tuôn ra, chảy ra khắp mặt đất.
 
Thì ra chẳng biết khi nào, bụng – bộ phận yếu nhất của con rết bị lưỡi dao cực kỳ sắc bén bất tri bất giác đột nhiên xẻ ra, làm ngực và ổ bụng của yêu thú mở banh ra, khó trách con rết này thống khổ như vậy.
 
Mà Hàn Lập đứng ở một bên đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội đánh gục đối thủ. Hắn khoát tay, một đạo kim quang hình tròn cùng một thanh phi đao màu xanh sáng chói liền rời tay xuất ra, trực tiếp cắt về phía hai xúc tu thô, dài của con rết.
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/pham-nhan-tu-tien/chuong-197/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận