Phàm Nhân Tu Tiên Chương 2066: Vô Đề

 
Bàn tay chợt biến lớn huyễn hóa thành một cái kim sắc đại thủ đem khối tinh cầu bắt chặt vào trong đó.
 
Kim quang tại đầu năm ngón tay chớp động không ngừng, vô số kim sắc phù văn từ trong lòng bàn tay ồ ạt tuôn ra đem khối tinh cầu vây chặt vào bên trong thành một cái kim sắc quang cầu rực rỡ.
 
Nhìn thấy cảnh này Hàn Lập thở dài một hơi, đồng thời trong miệng lẩm nhẩm pháp quyết, từ mỗi đầu ngón tay đều tự phun ra một sợi tơ rất nhỏ sau đó lóe lên một cái rồi nhập hẳn vào trong quang cầu.
 
Ngay sau đó, từ trong khối cầu kim sắc chợt toát ra một đoàn khí màu xám trắng, đám khí này như bị một lực lượng vô hình áp chế, ngoan ngoãn chạy dọc theo các sợi tơ rồi bị Hàn Lập mạnh mẽ giữ chặt trong tay.
 
Trong thời gian này hai mắt Hàn Lập nhắm chặt, bắt đầu bế quan luyện hóa đám năng lượng quỷ dị này.

 
Khắp thân thể Hàn Lập lúc này có vô số kim quang không ngừng lưu chuyển, đồng thời hơi thở phát ra lúc mạnh lúc yêu thập phần quỷ dị.
 
Khoảng vài canh giờ sau hai mắt hắn từ từ mở ra, trên mặt ngập tràn vẻ vui sướng vì cảm thấy pháp lực trong cơ thể rõ ràng lại tăng thêm một ít.
 
"Không sai, qua nhiên so với năng lượng trong khối Dị Ma Kim trước kia đồng dạng là một loại. Nếu như vậy chỉ cần tìm thật nhiều loại Dị Ma Kim này luyện hóa đem pháp lực tăng lên Hợp Thể Kỳ viên mãn cũng không phải không làm được. Nói như vậy không chừng còn có thể tiết kiệm được hơn ngàn năm khổ tu, nhưng để có được thiên đại cơ duyên này, Lam Bộc Hồ kia ta không thể không đi một chuyến a". Hàn Lập thì thào nói nhỏ sắc mặt âm trầm bất định.
 
Đem mọi việc cân nhắc lại một chút, Hàn Lập đem ngón tay giơ thẳng trước mặt.
 
Bỗng lóe một cái, một tia lục khí vô thanh vô tức bị thúc ép thoát ra nhằm nơi đầu ngón tay phiêu phù ở đó.
 
"Quả nhiên là thứ này cũng xuất hiện đi, xem ra chỉ có thể tạm thời phong ấn nó vào cơ thể của ma anh a".
 
Hàn Lập nhíu mày lắc đầu.
 
Bất quá hắn mới luyện hóa chưa đến một phần mười khối tinh cầu, nếu đem toàn bộ đi luyện hóa thì chắc hắn sẽ làm cho pháp lực tăng thêm một thành nữa, đây cũng xem như là một chuyện kinh hỷ ngoài ý muốn đi.
 
Nhưng để phòng ngừa vạn bất thất nhất, Hàn Lập không có một hơi đem toàn bộ năng lượng bên trong khối cầu luyện hóa toàn bộ, mà hắn định chia làm khoảng chục lần luyện hóa đồng thời củng cố cảnh giới từng chút một.
 
Điều này kể hắn cũng lo xa, sợ tu vi tăng quá nhanh lưu lại những hậu họa khó phòng bị trước.
 
Dù sao thì loại năng lượng thần bí mà hắn lấy được so với lần trước kia còn nhiều gấp mười lần.
 
Hàn Lập sau khi quyết định liền khẽ phất tay áo lên, hơn mười tấm phù triên bay tới đem khối kim sắc quang cầu phong ấn nghiêm mật.
 
Tiếp theo hắn lấy ra một cái bình nhỏ bằng ngọc, hơi nhoáng lên một cái, một cỗ ngũ sắc quang hà bay ra, liền một hơi đem khỏa quang cầu kim sắc kia hút vào không thấy bóng dáng.
 
Hàn lập mỉm cười đem bình nhỏ thu lại, rồi hai tay để trên đầu gối nhắm mắt đi vào nhập định.
 
Hơn mười ngày sau Hàn lập quyết không ra khỏi lầu các, liền một hơi đem khỏa cầu năng lượng luyện hóa sạch sẽ trở thành pháp lực tinh thuần của bản thân, làm tu vi lại tăng thêm một ít nữa.
 
Lại vài ngày tiếp theo, Hàn Lập cũng thường xuyên đi đến các nơi trong Huyễn Dạ Thành đem các loại điển tịch cùng sản vật đặc thù thâu gom lại. Mà đồng thời, hắn quay lại Vạn Nô Tháp cùng với hai tên Luyện Hư ma tộc trao đổi cuối cùng mua đi một bộ bí thuật luyện chế khôi lỗi.
 
Cũng chính vì thế, Hàn Lập chẳng những phải xuất ra một số kiện đỉnh giai ma khí cùng một số ma thạch lớn kinh người đủ làm cho một Ma tôn phải kinh động tâm phách.
 
Nhưng đối với Hàn Lập thì con số này chẳng thấm tháp vào đâu.
 
Loại bí thuật luyện chế khôi lỗi này so với các phương pháp luyện chế khôi lỗi ở Linh giới hoàn toàn bất đồng.
 
Mỗi Ma Tinh Khôi Lỗi đều không cần phải sử dụng thần niệm ký phụ để điều khiển, mà trong mỗi cơ thể của khôi lỗi đều được bố trí cấm chế huyền ảo cùng tín vật để kích phát. Kể như vậy, chỉ cần luyện chế được loại khôi lỗi này thì cho dù là tu sỹ đê giai cũng có thể điều khiển một cách dễ dàng. Hơn nữa số lượng cũng không bị phụ thuộc vào độ cường đại của thần niệm, ngay cả một đê giai tu sỹ cũng có thể cùng lúc miễn cưỡng điều khiển cả một đại quân khôi lỗi.
 
Biết được điều này làm trong lòng Hàn Lập kinh ngạc mãi không thôi.
 
Đáng tiếc là trên đời này không phải chuyện gì cũng thập toàn thập mỹ. Loại Ma Tinh Khôi Lỗi này làm người ta thèm muốn không ít, nhưng không vì vậy mà khuyết điểm ít hơn đi.
 
Trong đó chính yếu nhất vì không được thần niệm ký phụ nên loại khôi lỗi này chỉ có thể thực hiện một vài mệnh lệnh đơn giản, nếu là mệnh lệnh quá sức phức tạp thì cũng đành bất lực.
 
Ngoài ra, mỗi một đầu Ma tinh khôi lỗi so với loại khôi lỗi cùng giai ở linh giới thì loại hình công kích cúng ít hơn, do vậy chiến lực hẳn là thấp kém hơn rất nhiều.
 
Tiếp theo, để luyện chế loại khôi lỗi này cũng thập phần phiên toái, hơn nữa số lượng cùng chủng loại tài liệu để luyện chế cũng là chuyện mà người thường tuyệt không dám mơ tưởng đi. Khôi lỗi có cảnh giới càng cao thì giá trị cùng số lượng của nguyên liệu để chế tạo càng làm người ta cứng lưỡi trợn mắt.
 
Nhưng làm cho Hàn Lập âu sầu nhất là dù tiêu hao một lượng linh thạch lớn như vậy nhưng cũng chỉ có thể đổi được loại bí thuật luyện chế khôi lỗi bậc trung. Theo lời của hai tên Luyện Hư ma tộc tại Vạn Nô Tháp thì bí thuật để luyện chế cao giai khôi lỗi chỉ được vài tên trưởng lão cấp bậc ma tôn nắm giữ, căn bản không truyền ra bên ngoài mảy may.
 
Thậm chí có một vài loại cao giai khôi lỗi đặc thù Vạn Nô Tháp cũng rất ít bán ra.
 
Điều này làm cho Hàn Lập tiếc hùi hụi một hồi.
 
Hàn Lập cũng không để ý quá nhiều đến loại cao gia ma tinh khôi lỗi này này, nếu không phải là số lượng thật nhiều thì đối với cảnh giới ngày hôm nay của hắn thì loại khôi lỗi này đã không còn bao nhiêu trợ giúp nữa. Hắn tiêu phí đại lượng ma thạch như vậy chính là muốn tìm hiểu thêm một ít bí thuật cùng với hiểu biết có sẵn về khôi lỗi, hy vọng rằng khôi lỗi thuật của hắn tiến thêm một bước nữa.
 
Sau khi trở vê Hàn Lập liền bế quan một mực nghiên cứu.
 
Hắn thử luyện chế một ít đê giai ma tinh khôi lỗi, lấy khả năng hiểu biết của mình, cuối cùng có được vài thu hoạch nho nhỏ.
 
Vào một ngày, hắn ở trong đỉnh lầu được cấm chế nghiêm mật, trong tay đang thử thao túng một đầu tứ chi Ma tinh Khôi lỗi thì bên người vang lên một tiếng anh minh, một đạo bạch quang phi độn ra chớp động trước mặt không ngừng rồi huyễn hóa thành một vật giống như tấm lụa trắng.
 
Hàn Lập thấy cảnh này thì thần sắc khẽ động, tay khẽ hướng về tấm lụa trắng đem một đạo thanh quang nhập vào bên trong.
 
Ngay sau đó miếng lụa trắng ngân quang chợt hiện, mặt ngoài liền phát ra một loạt các văn tự màu bạc nhỏ.
 
Hàn Lập đọc qua đám văn tự thần sắc dần trở nên âm trầm, tay khẽ vẫy một cái.
 
Miếng lụa trắng liền hóa thành mảng bạch quang biến mất trong tay áo, Hàn Lập cũng xoay người đi xuống dưới lầu dưới.
 
Trong đại sảnh tầng dưới, Chu Quả Nhi đang tập trung đọc điều gì đó trong một quyển sách làm bằng da thú màu vàng, vừa thấy Hàn Lập đi xuống liền cả kinh đứng dậy chào hỏi:
 
"Chủ nhân, ngươi có chuyện gì cần tiểu tỳ đi làm a?"
 
"Mấy ngày nay có ai đến bái phỏng ta không?" Hàn Lập thuận miệng hỏi một câu.
 
"Không có! Mấy ngày nay tiểu tỳ một mực đợi ở đây, vẫn không có vị tiền bối nào đến thăm chủ nhân". Chu Quả Nhi cẩn thận trả lời.
 
"Hảo, ta đã biết, nếu không có chuyện gì ta muốn ra ngoài một chuyến. Ngươi một mực đợi ở đây đi". Hàn Lập thản nhiên nói xuống, cũng không chờ tiểu nha đầu nói thêm điều gì liền khoát tay hướng cửa lớn đi đến.
 
Chu Quả Nhi trợn mắt đứng nhìn bộ dáng có chút ngẩn ngơ.
 
Mà lúc này Hàn Lập đang tiêu sái xuất hiện bên ngoài lầu các, cũng ngay sau đó liền gọi một chiếc thú xa hướng về phía cửa thành mà đi.
 
Mấy canh giờ sau Hàn Lập khống chế độn quang xuất hiện trên một đỉnh núi cách xa Huyễn Dạ Thành vài trăm dặm nhìn xuống.
 
Chỉ thấy một mảng mây mù rộng lớn đem đỉnh núi bao phủ lại, người thường không thể nhìn ra bên trong có điều kỳ diệu nào.
 
Hàn Lập thấy cảnh này, ngược lại trong lòng buông lỏng một hơi, trong tay bắn ra một đạo hỏa cầu liền chui vào đám sương mù không thấy bóng dáng.
 
Một lát sau phía dưới sương mù phát ra âm thanh của một nam tử:
 
"Ra là Hàn đạo hữu đã tới, tại hạ liền đem cấm chế mở ra xin mời đạo hữu tiến vào."
 
Người nói chuyện tựa hồ đã nhìn ra được thận phận của Hàn lập, nguyên bản sương mù che phủ kín mít phía dưới lại nhanh chóng tản ra hai bên mở ra một cái thông đạo.
 
Hàn Lập nghe được thanh âm của người bên trong thần sắc khẽ động, liền hóa thành một đạo thanh hồng bay vào trong.
 
Biển sương mù trước mắt ngay lập tức biến mất, thân hình Hàn lập xuất hiện trên một đỉnh núi không cao lắm.
 
Cách đó không xa là hai người đang khoanh chân xếp bằng trên hai khối đá sạch sẽ.
 
Trong đó một người có sắc mặt vàng nhạt và một người mặc hắc bào, đúng là Lũng gia lão tổ cùng gã trưởng lão họ Huy.
 
Bất quá khi Hàn Lập nhìn qua ánh mắt không khỏi nheo lại một chút.
 
Lũng gia lão tổ khuân mặt thì tốt, chỉ hơi điều trắng đi một chút đang hướng về Hàn Lập cười cười, còn tên trưởng lão họ Huy thì mặt mang hắc khí, hơn nữa còn thiếu đi một cánh tay hình dung vô cùng tiêu tụy.
 
"Nhìn bộ dáng Huy đạo hữu như vậy, xem ra hai vị trên đường gặp phải đại địch a?" Hàn Lập thần sắc ngứng trọng hỏi.
 
"Việc này kể ra khá dài dòng, khi khác Lũng mỗ sẽ hướng Hàn huynh nói tỉ mỉ sau. Bất quá ta muốn hỏi trước Hàn huỳnh một chuyện, đã đến Huyễn Dạ Thành chắc hẳn không chỉ có một mình Hàn huynh đi?" Lũng gia lão tổ cười khổ một tiếng sau lại nghiêm mặt hỏi.
 
Lũng huynh đã dùng đến bảo vật triệu tập mọi người, nếu không còn những người khác tới thì hơn phân nữa là như vậy rồi. Ít nhất ta ở trong khách điếm đã ước định khi trước ta vẫn chưa tái kiến một ai." Hàn Lập nhướng mày trả lời.
 
"
Nếu là như vậy hay chúng ta đợi thêm một chút nữa, chắc sẽ không quá lâu đi." Lũng gia lão tổ chần chừ một chút rồi nói.
 
Hàn Lập nghe vậy cũng không có gì phản đối, gật gật đầu rồi tùy tiện tìm một khối đá ngồi xuỗng xếp bằng.
 
Thời gian cứ vậy trôi qua từng chút. Một hồi lâu sau, Hàn Lập dang ngồi thần sắc khẽ động, ngẩng đầu nhìn về hướng không trung lam quang trên hai mắt chớp động, bỗng buông ra một câu:
 
"
Dường như có một vị đạo hữu khác đến đây, không biết là vị đạo hữu nào."
 
Lũng gia lão tổ nghe vậy trong lòng cả kinh, đồng dạng ngó lên trên cao.
 
Kết quả sau một khắc công phu, trên cao truyền đến một thanh âm nữ tử dễ nghe:
 
"
Các vị đạo hữu phía dưới, tiểu nữ đến muộn một chút mong rằng các vị không trách tôi a."
 
Nghe âm thanh lời nói rõ ràng là của Diệp gia lão tổ phát ra.
 
Lũng gia lão tổ nghe được âm thanh này trên mặt thần sắc vui mừng, hai tay bấm niệm pháp quyết đem sương mù trên không chia ra làm hai.
 
Một đạo quang đoàn màu nhạt nhất thời từ trên cao bay xuống.
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/pham-nhan-tu-tien/chuong-2066/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận