Phàm Nhân Tu Tiên Chương 2123: Kiếp Nạn Của Tử Linh

 
 
"Có thể xem nó là cấm chế nhưng thực ra cũng không hẳn là cấm chế. Chỉ vì khi ta chuyển qua chủ tu công pháp Ma đạo lại tu luyện chính công pháp do Lục Cực sáng tạo ra, cũng bởi thế nên nàng ta đã có chuẩn bị từ trước. Trừ khi tu vi của ta cao thâm hơn so với nàng, nếu không nàng chỉ cần một ý niệm trong đầu cũng khiến một thân pháp lực của ta mất đi khống chế, chứ chưa nói gì đến việc phản kháng. Ngoài ra trước đó Lục Cực có nói rõ ràng việc sẽ dùng ta làm một cái hóa thân, mà việc này cũng chính bởi ta lựa chọn nên càng không thể oán trách điều gì. Hơn nữa nàng còn có đại ân với ta. Nếu trước đây không có sự giúp đỡ của nàng thì sao làm sao ta có cơ hội phi thăng được. E rằng đã sớm nằm lại Nhân giới rồi hóa thành một nắm cát bụi thôi."

 
"Năm đó ở Nhân giới ngươi đã gặp chuyện gì? Tại sao mà Lục Cực Thánh Tổ lại giúp ngươi phi thăng?" Hàn Lập suy nghĩ một lúc rồi ngưng trọng hỏi.
 
"Thực ra mọi chuyện cũng không có gì to tát, nói cho cùng cũng bởi ta năm đó tư chất có hạn, chỉ có thể ngưng kết thành Nguyên Anh nhưng lại không cách nào tiến giai Hóa Thần được. Mà chỉ với tu vi như vậy cho dù có tiến vào không gian tiết điểm cũng chắc chắn sẽ phải bỏ mạng. Không còn cách nào khác, ta chỉ đành nghĩ đến sự trợ giúp từ các loại bảo vật ngoại thân. Năm đó, ta đi khắp những nơi bí mật ở Nhân giới mong rằng có thể tìm ra một ít linh dược hữu dụng để luyện đan, hy vọng có thể nhờ đó mà đột phá bình cảnh. Hơn nữa nếu thực sự may mắn mà tìm ra vài món bảo vật hộ thân cường đại, đến khi gần hết thọ nguyên ta sẽ liều mạng tiến vào không gian tiết điểm một lần. Nhưng thế sự thật khó ngờ, trải qua suốt mấy trăm năm ta không hề tìm ra được linh dược thích hợp hay bảo vật cường đại nào, ngược lại tìm thấy một cái tế đàn mà Cổ Ma năm đó lưu lại, ta còn sơ ý khởi động nó nữa..." Tử Linh nói đến đoạn này đành cười gượng gạo một chút.
 
"Chẳng lẽ là ngươi đã dùng cái tế đàn đó để liên hệ với Lục Cực Thánh tổ?" Hàn Lập giật mình hỏi.
 
"Chuyện này còn chút phức tạp chứ không dễ dàng như ngươi đoán, nhưng kết quả thì cũng gần như vậy. Đúng là Lục Cực nhờ vào tế đàn mới phá giới đưa được một lũ thần niệm hàng lâm xuống. Mọi việc tiếp theo cũng không cần phải nói tỉ mỉ nữa. Sau đó ta nghe theo lời lũ thần niệm của Lục Cực khuyên nhủ, cuối cùng mượn số Chân Ma Khí còn lưu lại ở tế đàn tiến hành ma khí quán thể, lại còn cải tu sang công pháp của Ma Đạo, cũng nhờ đó nên tu vi tiến triển cực nhanh, chẳng mấy chốc đã đột phá vào Hóa Thần Kỳ. Mà thay đổi công pháp làm tốc độ tu luyện của ta tiến triển rất nhanh, ngay đến bản thân ta cũng cảm thấy bất ngờ. Theo như lời của Lục Cực thì thân thể của ta là Xá Nữ Tố Âm Chi Thể, đây là loại thân thể được trời phú cho để tu luyện ma công, vô cùng hiếm hoi. Chính nhờ có thân thể này nên nàng mới nguyện giúp ta phi thăng Ma giới, nếu là người bình thường khác thì dù có liên hệ đến thì nàng cũng chẳng để tâm đến làm gì. Nhưng thực ra mãi sau này khi ta tới Ma giới, rồi nhìn thấy bản thân của Lục Cực, lúc đó mới chính thức biết được việc nàng đã giúp ta cũng chỉ bởi vì nàng muốn chuẩn bị trước cho mình một cái hóa thân mà thôi." Tử Linh chậm rãi nói.
 
"Nếu đã biết được mục đích của nàng thì ngươi cần gì phải đáp ứng làm đồ đệ của người ta? Về mối ân tình nàng đã trợ giúp ngươi phi thăng thì sau này cũng có thể tìm biện pháp khác báo đáp cũng được mà?" Hàn Lập trầm ngâm một lúc rồi khẽ hỏi.
 
"Mọi việc thực ra không đơn giản như vậy. Khi trước Lục Cực đã cho ta hai lựa chọn. Một là nàng sẽ lập tức thu hồi Chân Ma Khí cùng với độc môn ma công mà nàng đã truyền cho ta, nếu như vậy ta sẽ lại trở về làm tu sỹ thấp giai. Lựa chọn thứ hai chính là làm đệ tử thứ bảy của nàng, và cũng đảm đương thêm trách nhiệm làm một cái hóa thân khi nàng cần đến. Lục Cực nói rõ cho ta hiểu rằng, bởi vì công pháp của nàng hạn chế có tối đa sáu cái hóa thân mà thôi. Nếu những cái hóa thân này bình yên vô sự thì tự nhiên sẽ không cần đến bọn ta làm gì. Mà lấy địa vị Thủy Tổ của Lục Cực thì cho dù là hóa thân cũng không thể dễ dàng gặp chuyện không may mà ngã xuống. Vì vậy chúng ta mới yên tâm làm đệ tử của nàng. Mà tên đại đệ tử của Lục Cực đã sớm tiến giai tu vi Hợp Thể Hậu Kỳ đại thành, thậm chí còn tiêu dao mấy vạn năm rồi vẫn bình yên vô sự. Hơn nữa nàng còn hứa hẹn rằng, sau khi nàng độ kiếp phi thăng thì nàng sẽ không cần đến những cái hóa thân nữa, lúc đó bọn ta sẽ thật sự được tự do tự tại. Mà làm đệ tử của nàng trong quá trình tu luyện sẽ được cung ứng không hạn chế các loại tài nguyên, không phải giống như các Ma tộc khác phải ngày đêm vật lộn đối mặt với thiếu thốn như ta được biết. Hơn nữa, độ hung hiểm ở Ma giới thực sự rất lớn, chỉ sợ ở Linh giới của các ngươi cũng không thể sánh bằng, hàng năm đã có không biết bao nhiêu tu sỹ cao giai Ma tộc ngã xuống trong khi tranh đoạt tài nguyên. Với những ưu điểm này, nếu là Hàn huynh thì huynh sẽ lựa chọn thế nào?" Tử Linh đem mọi chuyện một hơi kẻ ra hết, cuối cùng nàng buồn bã thở dài hỏi lại Hàn Lập.
 
"Ta sao.......?"
 
Hàn Lập nghe hỏi vậy khẽ cau mày rồi ngửa đầu nhìn trời thì thầm một câu.
 
"Tử Linh rất khâm phục tâm trí kiên định của Hàn huynh. Nếu đổi lại vào tình huống này không chừng huynh đã có lựa chọn khác. Nhưng đối với ta, một bên chẳng những tu vi đại giảm mà còn phải mạo hiểm phiêu lưu, ngày ngày vật lộn để sinh tồn trong Ma giới, luôn phải lo lắng khi không biết được khi nào mình sẽ ngã xuống. Một bên là có cơ hội được bình yên vô sự sống thêm vài vạn năm, mà thậm chí còn lâu hơn. Cũng không phải vì chuyện thiếu thốn tài nguyên tu luyện mà buồn bực. Chỉ với điểm cuốn hút này thôi thì đối với một nữ tử ở Ma giới thật không dễ chối bỏ. Cuối cùng ta đánh liều thuận tình đồng ý trở thành môn đệ thứ bảy của Lục Cực. Nhờ vậy ở Ma giới ta cũng có chút danh tiếng, lại còn thêm một đám thủ hạ nữa." Tử Linh nói đến đây liền thở dài ảo não.
 
"Cũng không thể trách ngươi làm sao lại lựa chọn như vậy, nếu đổi lại ta vào tình huống lúc đấy cũng không phải là không thể cúi đầu. Nhưng chịu để cho người ta quản chế cũng không phải kế lâu dài, chẳng nhẽ ngươi chưa từng nghĩ đến biện pháp thoát thân sao?" Hàn Lập nghĩ đến tình huống bất đắc dĩ của Tử Linh trước đây liền thở dài một hơi rồi khẽ hỏi.
 
"Nếu có biện pháp dù là mỏng manh nhất để thoát khỏi khống chế của Lục Cực thì sao sáu tên đệ tử ở trên ta đã tiến giai cảnh giới Hợp Thể từ lâu mà vẫn cam chịu làm môn hạ cho nàng ta trong thời gian dài như vậy? Bản thân Lục Cực là Thủy Tổ của Ma giới, lại thêm nhiều hóa thân cùng vô số thuộc hạ để sai khiến, cho dù ta có nhất thời thoát khỏi nàng nhưng cũng không thể trốn được quá lâu. Trừ khi có thể qua ẩn thân ở giới diện khác. Nhưng nếu ly khai nơi có ma khí tinh thuần như Ma giới này thì một thân ma công của ta cũng xem như bị phế bỏ, sau đó tu vi không có khả năng tăng tiến mà ngược lại còn đại giảm." Vẻ mặt Tử Linh đầy chua xót, hẳn là nàng đã suy nghĩ về việc này không biết bao lần.
 
"Nói như vậy thì việc này thật khó giải quyết, nhưng nếu chấp nhận mạo hiểm một chút biết đâu còn có cách khác." Hàn Lập sau khi nghe kỹ càng mọi chuyện, vẻ mặt hơi đổi, dường như đang cân nhắc điều gì đó.
 
"Hàn huynh có biện pháp nào sao? Thôi bỏ đi, cho dù thần thông của ngươi không hề nhỏ nhưng đối với Lục Cực thì còn kém quá xa. Việc của ta sẽ phải mạo hiểm rất nhiều, ngươi tốt nhất đừng nên dính vào." Tử Linh đầu tiên kinh ngạc, nhưng sau đó dường như nàng nhớ ra điều gì liền lo lắng lắc đầu.
 
"Lấy tu vi của ta bây giờ mà đi đấu với Lục Cực Thủy Tổ thì thật là không có khả năng. Nhưng tu vi của ta cũng không hề dừng chân tại chỗ như vậy. Chỉ cần cho ta một ít thời gian thì ta có vài phần nắm chắc sẽ tiến vào cảnh giơi Đại Thừa Kỳ. Khi đó cho dù không đấu lại Lục Cực thì cũng không kém quá xa, như vậy cũng đủ tư cách để có thể cùng nàng ta mặc cả." Hai mắt Hàn Lập chớp lóe, hắn cười lạnh rồi nói.
 
"Ngươi nắm chắc sẽ tiến lên Đại Thừa Kỳ?" Mặc dù thực lực của Hàn Lập trong mắt của Tử Linh rất cao, nhưng khi nghe hắn nói vậy nàng vẫn không thể dấu nổi vẻ sợ hãi mà thất thanh nói.
 
"Yên tâm đi, một khi ta đã nói vậy thì tất nhiên đã có vài phần nắm chắc!" Hàn Lập mỉm cười như thể mọi chuyện đều sớm nằm trong tay hắn.
 
Tử Linh ngơ ngác ngắm nhìn khuôn mặt của Hàn Lập mà trong lòng dấy lên một nỗi niềm khác thường, mãi một lúc lâu sau nàng mới nhu mì đáp lại:
 
"Ngươi nói vậy ta rất tin. Thôi, việc này đợi sau khi ngươi tiến cấp Đại Thừa xong rồi hãy tính. Mà khi tiến vào Đại Thừa Kỳ rồi thì việc phá toái không gian để đến Ma giới sẽ không mấy khó khăn..."
 
"Cũng tốt, tu vi của ngươi lúc này cũng không cao lắm. Cho dù có hóa thân nào của Lục Cực vẫn lạc đi nữa thì nàng cũng sẽ không tìm đến ngươi đâu. Hiện giờ ngươi hãy cố nhẫn lại thêm một thời gian nữa đi." Hàn Lập trầm ngâm suy tính một chút, hắn hiểu rõ là việc này không thể nóng vội mà giải quyết được nên đành nén lại nỗi lo lắng trong lòng rồi chậm rãi nói.
 
"Ừ, nhưng nãy giờ cũng chỉ nói chuyện của ta, ngươi cũng đem những việc mà ngươi đã trải qua kể ra đi. Ta rất tò mò về những gì ngươi đã làm ở Linh giới, làm sao chỉ thời gian ngắn như thế mà ngươi đã tiến giai đến Hợp Thể Hậu Kỳ?" Cả hai đều giống nhau là không nắm được tin tức của đối phương trong những năm gần đây. Lúc này làn thu ba của Tử Linh khẽ chớp rồi hướng sang Hàn Lập hỏi.
 
"Ơ, từ lúc ta phi thăng đến nay, ở Linh giới đúng là đã trải qua rất nhiều chuyện. Kể cho người nghe một chút cũng không phải là không được." Hàn Lập đầu tiên ngẩn ra rồi mỉm cười trả lời.
 
Thời gian tiếp theo đó, Hàn Lập bắt đầu kể về bản thân mình, từ lúc trước khi tiến vào không gian tiết điểm cho tới những gì đã trải qua ở Linh giới. Đương nhiên những việc thực sự bí mật thì hắn tự nhiên không hề nói tới.
 
Tư Linh chăm chú lắng nghe, đôi lúc còn phấn khích vạn phần.
 
Nàng ngồi nghe rất hứng thú, đôi khi không tự chủ được còn tỏ vẻ mặt hớn hở, thỉnh thoảng lại đưa tay lên che miệng kinh hô hoảng sợ. Bộ dáng của nàng vô cùng kiều diễm, cực kỳ mê người!
 
Chờ Hàn Lập nói xong, Tử Linh cũng kể về những chuyện đã diễn ra với nàng ở Ma giới, rồi thuận tiện giảng cho Hàn Lập nghe duyên cớ của mình làm sao kết giao được với Lam Dĩnh.
 
Bây giờ Hàn Lập mới biết Tử Linh từng có cơ duyên may mắn, vô ý cứu nàng ta một mạng. Chỉ có như vậy mới làm cho vị tiểu thư thân thế vô cùng phi thường kia cùng nàng gọi nhau là tỷ muội.
 
Nói tới đây, Hàn Lập như chợt nhớ ra rồi hỏi thiếu nữ áo gai đã bói được điều gì mà khiến cho Tử Linh hôm nay tìm đến đây.
 
Vừa nghe Hàn Lập hỏi vậy, đôi má Tử Linh ửng đỏ lên rồi lắc đầu nguầy nguậy, nàng nhất định không chịu nói cho Hàn Lập biết.
 
Hàn Lập nhìn thấy điệu bộ thẹn thùng của giai nhân thì trong lòng đã sớm đoán ra bảy tám phần. Hắn cũng không gượng ép thêm nữa mà hỏi ngược lại là liệu Lam Dĩnh có biện pháp nào hóa giải được thân phận là hóa thân của Lục Cục cho nàng không.
 
Tử Linh nghe vậy lại liên tục lắc đầu!
 
"Nếu nói đến Thủy Tổ của Ma giới thì cho dù thần thông của Quảng Nguyên Trai có lớn đên đâu cũng chỉ đành bó tay chịu trói. Ngay cả có vận dụng cả thuật bói toán đi nữa thì cũng không có được bao nhiêu hữu dụng!
 
Trai chủ của Quảng Nguyên Trai trước đây vốn là tổ mẫu của Lam Dĩnh, do một lần ngoài ý muốn đã ngã xuống, vì vậy mà cô gái áo gai mới có thể tiếp lấy chức vụ làm trai chủ này.
 
Nhưng khi tổ mẫu của Lam Dĩnh mất đi còn có thêm rất nhiều rất nhiều cao giai hộ pháp. Bởi vậy nên giờ đây khi Lam Dĩnh tiếp nhận chức vị trai chủ thì Quảng Nguyên Trai cũng chỉ còn mỗi vẻ bề ngoài, thực ra bên trong vô cùng suy yếu. Tất cả mọi hoạt động hiện giờ đều dựa vào danh tiếng ngày xưa, và một cao giai hộ pháp còn lưu lại là Chu di mới có thể miễn cưỡng chống đỡ được.
 
Nếu không chỉ cần dựa vào thực lực mạnh mẽ của Quảng Nguyên Trai khi xưa thì ngay cả Lục Cực cũng phải kiêng kỵ một phần, nói không chừng cũng có thể giúp Tử Linh có cơ hội thoát thân. Nhưng với tình huống trước mắt thì thật là hữu tâm vô lực."

 
Hàn Lập lắng nghe Tử Linh giải thích một hồi, trong lòng hơi chút thất vọng nhưng cuối cùng cũng đành phải chấp nhận.
 
Cứ như vậy, Hàn Lập cùng với Tử Linh trò chuyện với nhau đã gần nửa ngày!
 
Trong lúc đó, ngoài việc chia sẻ một ít kinh nghiệm tâm đắc trong quá trình tu luyện, hơn nữa hai người còn ân ái mặn nồng, dường như không còn cảm nhận được thời gian đang trôi nữa.
 
Không biết đã bao lâu qua đi, quầng quang mạc năm màu đang bao phủ cả tầng lầu bỗng nhiên dao động.
 
Ngay lúc vẻ mặt Hàn Lập khẽ động thì một âm thanh của nữ tử xuyên qua quầng sáng truyền đến:
 
"Hai người trò chuyện với nhau cũng lâu rồi! Bây giờ đã đến buổi tối, cho dù hai vị còn muốn trò truyện nhiều hơn nữa nhưng bản trai vẫn phải đóng cửa tiễn khách. Không phải Hàn huynh còn có nghi vấn muốn hỏi tiểu muội sao? Hiện tại có cần tiểu muội trả lời nữa hay không?
 
Dựa vào giọng điệu thì lời nói này chính là của thiếu nữ áo gai kia.
 
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/pham-nhan-tu-tien/chuong-2123/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận