Hàn Lập ra khỏi cánh cổng và ly khai khách sạn.
Hắn đến ngã tư đường, vẫy một chiếc xe kéo rồi hướng thẳng về phía cửa thành mà đi.
Mỏ quặng kia tất nhiên nằm ngay trên đảo, mà vị trí từ chỗ của Hàn Lập đến đó cũng rất xa. Cho dù hắn có thi triển độn quang để bay đến cũng phải mất vài ngày mới tới.
Ba ngày sau, Hàn Lập hóa thành một đạo thanh hồng trên nền trời nhanh chóng bay đi.
Phía dưới lúc này đã không còn là mặt hồ nữa mà thay vào đó là một sơn mạch màu xanh sẫm liên miên bất tận.
Bỗng nhiên phía trước mặt hiện ra một tòa núi thẳng tắp, hình dáng như một thanh cự kiếm, ngọn núi cao tới vạn trượng, vô cùng hùng vĩ.
Hàn Lập vừa thấy ngọn núi này, trên mặt không giấu nổi sự vui mừng. Sau khi thì thào
"cuối cùng cũng đến" một câu, hắn cho độn quang chậm lại rồi hướng thẳng đến ngọn núi đáp xuống.
Vầng sáng màu xanh tản đi!
Thân hình của Hàn Lập hiên ra trên một tảng đá lớn tại đỉnh núi, hai mắt hắn khẽ nhắm, liền đem cỗ thần niệm khổng lồ tỏa ra dò xét khắp nơi trên bề mặt ngọn núi.
Một lúc không lâu sau đó, hai mắt Hàn Lập khẽ mở, một tay bấm niệm pháp quyết, trên thân hắn bỗng nhiên hiện ra vô số ký hiệu màu vàng, cơ thể uốn éo vài cái, thân mình hắn đang đứng trên tảng đá liền biến mất không thấy bóng dáng.
Ngay sau đó, không biết ở độ sâu bao nhiêu trong lòng núi, một quầng sáng màu vàng lóe lên, thân hình của Hàn Lập cũng dần dần hiện ra.
Hàn Lập nhìn bốn phía chỉ thấy một màn tối om, hắn khẽ nhướng mày rồi phất tay lên thả ra một viên quang cầu màu trắng. Quang cầu xoay quanh một vòng rồi lơ lửng ngay trên đỉnh đầu hắn, đem mọi ngóc ngách xung quanh chiếu sáng rõ ràng như ban ngày.
Tuy Hàn Lập có Linh Mục Thần Thông, chỉ cần vận dụng một ít pháp lực là có thể đem bốn phía xung quanh nhìn rõ mồn một, nhưng nếu làm như vậy thì thật bất tiện.
Làm xong hết thảy mọi việc, lúc này Hàn Lập phát hiện ra mình đang đứng trong một đường hầm của mỏ quặng bị bỏ hoang. Khắp nơi trên vách tường đều có chi chít ngách nhỏ và những cái hốc của vài loại khoáng thạch bình thường đã bị người ta móc ra.
Mà trước mắt là một đường hầm dài hẹp, càng về sâu nó lại càng ngoằn nghèo.
Hơi nhìn kĩ lại thì có vẻ như đường hầm càng đi sâu xuống lại càng gần về phía lòng núi.
Hàn Lập quan sát bốn phía xung quanh một lượt rồi dừng lại, sau đó hắn lại nhìn chăm chú vào một khối khoáng thạch được khảm bất động vào lớp tường đá.
Hắn đánh giá khối khoáng thạch vài lần rồi cười khẽ, cánh tay hơi rung lên, năm ngón tay hơi cong lại phất ra một trảo.
Một tiếng
"vèo" vang lên, một luồng kình lực vô hình đem khối khoáng thạch lay động rồi mạnh mẽ gỡ nó ra khỏi vách đá, sau đó cuốn thẳng về tay của Hàn Lập.
Hắn chỉ hơi vận một chút sức, khối khoáng thạch lập tức hóa thành một đoàn hoàng quang rồi tan biến.
Khi đoàn hoàng quang tan đi, trên tay của Hàn Lập xuất hiện thêm một tấm phù màu đen, bề mặt chớp động, lúc sáng lúc tối.
"Hắc hắc, xem ra cũng có chút thông minh!" Hàn Lập sau khi dùng thần niệm xem xong tấm phù xong cũng không nói thêm câu gì, hắn đem tấm phù thu lại rồi thẳng đến phía trước đường hầm đi tới.
Đường hầm vừa dài vừa hẹp, trong đó lại nối với chi chít các nhánh rẽ giống như cái mạng nhện vậy.
Nhưng Hàn Lập đối với đường lối nơi này hình như đã rõ như lòng bàn tay, căn bản hắn cứ một mạch đi tới mà không thèm quẹo phải rẽ trái lần nào. Chỉ mới nửa khắc hắn đã đi được năm sáu trăm trượng rồi xuất hiện tại một cái nga tư, hắn khẽ đánh giá xung quanh một chút.
"Phanh" một tiếng!
Hàn Lập giương tay bắn ra một khối phi đạn, lập tức góc đá nơi cửa đường hầm bị bắn vỡ vụn rồi để lộ ra một lá phù màu đen.
Tay áo hắn run lên đem một đoàn thanh hà hùng hổ quét tới.
Tấm phù màu đen bị quầng sáng mờ bao lại rồi cuốn về trên tay hắn.
Hàn Lập cũng đem tấm phù này cất lại, sau đó thân hình nhoáng lên một cái, hắn đã xuất hiện phía trong đường hầm rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Hiển nhiên là những tấm phù này có tác dụng chỉ dẫn nhất định, dưới sự chỉ đường của chúng, Hàn Lập cứ vậy mà một mạch tiến thẳng đến nơi sâu nhất trong đường hầm.
Cứ như vậy, dựa vào sự liên hệ giữa những lá phù, thỉnh thoảng sau một lúc tại một nơi nào đó của đường hầm, Hàn Lập lại gỡ ra một tấm phù khác.
Ước chừng ba bốn canh giờ sau, lúc này Hàn Lập đã đi xuống rất sâu, mà đường hầm càng đi vào thêm thì những phân nhánh nhỏ lại càng thưa thớt lại.
Mà các dấu tích khai thác trên vách đá hai bên đường cũng không nhiều lắm. Cuối cùng, ở một cái đường hầm thật dài khác, nhìn thoáng qua cũng chỉ thấy có khoảng hơn trăm cái lỗ bị người ta móc khoáng thạch ra còn sót lại.
Tuy vậy, dựa vào những mẩu khoáng thạc vụn cũng có thể thấy được chủng loại cũng như phẩm chất ở đây cao hơn rất nhiều so với bên ngoài.
Khó trách những người khai thác khoáng, dù biết quỹ đạo đã lệch đi so với ban đầu nhưng vẫn không đành lòng bỏ qua mà một mạch khai thác đến địa phương này.
Trong lúc Hàn Lập đang cân nhắc mọi chuyện, bỗng nhịp chân của hắn hơi chậm lại một chút.
Chỉ thấy đường hầm phía trước mặt bị vô số đất đá đổ xuống lấp kín, rõ ràng là đoạn đường hầm này bị người ta mạnh mẽ phá sụp xuống.
Hàn Lập hơi cau mày, nhưng không chút dừng lại mà tiếp tục bước tới.
Khỏa quang cầu màu trắng trên đỉnh đầu tán loạn biến mất, quanh người hắn hiện lên một tầng sáng màu vàng, tiếp đó toàn thân hắn giống như người vô hình cứ vậy mà chìm nhập vào đống đá vụn phía trước.
Một lúc sau khi Hàn Lập đi xuyên qua đoạn đường hầm bị sụp, ở đầu bên kia đống đất đá, thân hình của hắn cũng từ từ hiện ra.
Vầng sáng màu vàng trên người chợt tắt, hắn liền đêm khung cảnh bốn phía quan sát một lượt.
Kết quả hiện ra trước mắt hắn là một cái đường hầm khác, nhưng so với lúc trước thì nhỏ và hẹp hơn rất nhiều lần. Hơn nữa bên hai vách tường lại rất thô ráp, giông như nơi đây mới được người ta khai thác chưa được bao lâu vậy.
Ánh mắt của Hàn Lập lại nhìn xuống bên dưới, chỉ thấy trên mặt đất là vô số khối nhỏ màu trắng đen loang lổ. Hắn khẽ phất tay đem những hạt cặn này bắt tới rồi chăm chú quan sát.
"Quả nhiên là Dị Ma Kim! Xem ra nơi này chính là nơi mà bọn chúng đã khai thác." Hàn Lập nhìn xong liền ném đám cặn Dị Ma Kim đi, trên mặt không dấu nổi vẻ vui mừng.
Tiếp theo hắn nhắm mắt lại rồi đem cỗ thần niệm khổng lồ phóng ra tìm kiếm ở khu vực phía trước.
"A, vỉa quặng này dài thật.Phía trước hình như có cấm chế thì phải, thần niệm không thể xuyên qua được. Ô, phía trước còn có người, tu vi thấp như vậy xem ra là những người khai thác quặng thuê rồi. Có lẽ bọn chúng còn chút tác dụng!" Hàn Lập có chút ngạc nghiên mở hai mắt ra, sau khi trầm ngâm cân nhắc một chút, hắn đã đưa ra quyết định.
Chỉ thấy thân hình hắn vừa động đã chìm vào màn đêm bên trong đường hầm phía trước.
Một lúc sau, Hàn Lập liền xuất hiện ở một tòa động quật loại nhỏ được dựng tạm thời để khai thác mỏ. Trước mặt hắn có ba gã Ma tộc da thịt ngăm đen, quần áo rách rưới đang quỳ sấp run rẩy, bọn chúng hẳn là những người khai thác quặng thuê.
Trên đầu cả ba tên quặng nô Ma tộc đều có hai chiếc sừng, khuôn mặt xấu xí, rõ ràng cả ba đều cùng một chủng tộc.
"Ở đây chỉ có ba người các ngươi? Những người khác đều bị giết hết rồi sao?" Hàn Lập bình tĩnh hỏi.
"Đúng vậy thưa đại nhân! Nếu không phải ba chúng ta nhanh trí đã sớm trốn đi trước, chỉ sợ đã không thoát khỏi kết cục rồi." Gã quặng nô ở giữa thân hình run cầm cập, ngay cả cái đầu cũng không dám ngẩng lên trả lời.
"Giết người diệt khẩu, đối với bọn chúng thì đây là một chuyện đương nhiên rồi, mỏ Dị Ma Kim này đều do các ngươi tự tay khai thác sao?" Hàn Lập tự nói một câu, sau đó ánh mắt chợt lóe hỏi tiếp.
"Đúng vậy thưa đại nhân. Là do chính tay chúng tôi khai thác." Gã quặng nô quỳ ở giữa không biết tại sao Hàn Lập lại hỏi như vậy, nhưng cũng chỉ có thể có gắng trả lời.
"Tốt lắm, ta có mấy câu muốn hỏi các ngươi, nếu trả lời tốt thì ta có thể thuận tay cứu các ngươi một mạng. Nếu không chờ lúc mỏ quặng này sụp xuống, cho dù ta không ra tay thì các ngươi cũng không tránh khỏi kết cục bị đói mà chết." Hàn Lập lạnh lùng nói.
"Đại nhân phải cứu chúng tôi ra ngoài! Chỉ cần người đồng ý làm vậy, chúng tôi tuyệt đối sẽ không dám dối gạt dù chỉ nửa lời!" Gã quặng nô ở giữa nghe vậy liền ngẩng cao đầu nhanh nhảu nói.
Hai tên quặng nô còn lại cũng vừa mừng vừa sợ!
"Ta hỏi các ngươi, các ngươi phát hiện ra nơi này có Dị Ma Kim từ khi nào? Hơn nữa trong quá trình khai thác có gặp điều gì khác thường hay không?" Hàn Lập thong thả hỏi.
"Dị Ma Kim chúng tôi phát hiện được từ hai tháng trước, bởi vì bùn đất nơi này cứng như sắt thép nên hơn một trăm người chúng tôi phải tiêu phí thời gian rất dài mới có thể khai thác sạch sẽ được. Còn trong quá trình khai thác, mãi đến khi gần xong thì phát sinh thêm một chuyện. Có vài tên đồng bạn đang lúc đào bới đột nghiên toàn thân mềm oặt mà ngã quỵ xuống, rồi trước mặt mọi người chúng biến thành tro bụi." Gã quạng nô trung niên hồi tưởng một chút rồi kể lại, sau khi nói xong lời cuối cùng, trên mặt hắn hiện lên vẻ sợ hãi vô cùng.
"Toàn thân mềm oặt rồi quỵ xuống mà tan thành cát bụi, có phải tất cả đều như vậy?" Hàn Lập trầm ngâm một chút, sau đó ngón tay hắn chỉ về một tảng đá màu đen ở phụ cận rồi hỏi.
Chỉ thấy một mũi nhọn màu xanh chợt lóe!
Một cây lục ti từ đầu ngón tay nháy mắt bắn ra rồi lướt tới xuyên thủng qua hòn đá, sau khi xoay quanh một vòng rồi nhanh chóng quay về.
Mà khối đá cứng rắn kia kêu lên
"oanh" một tiếng rồi nháy mắt biến thành một đống bột đất màu xám trắng.
Vừa thấy cảnh này, cả ba gã quặng nô đều bị dọa sợ tái xanh, da mặt không còn một giọt máu. Tên quặng nô ở giữa lớn tiếng kêu lên:
"Đại nhân, đúng là giống hệt như vậy. Vài tên đồng bạn của chúng tôi cũng bị y như thế mà đột nhiên bỏ mạng." "Ra là như vậy, các ngươi cũng không phái người tới tỷ mỷ điều tra ngọn nguồn sự việc sao?" Hàn Lập gật đầu hỏi lại.
"Thưa đại nhân, đúng là chúng tôi có tra xét qua, nhưng mà tại nơi những đồng bạn đó ngã xuống đều không có gì khác thường. Những người còn lại cũng qua chỗ đó khai thác những không hề có chuyện gì xảy ra. Sau đó vài lần, mọi người tự nhiên cũng không nhắc lại chuyện này. Dù sao thì tính mạng những người đào quặng thuê chúng tôi cũng không đáng giá." Tên quạng nô trung niên cười gặng gạo trả lời.
"Ra là chỉ xảy ra một lần rồi không có lặp lại nữa. Thật có chút hứng thú, các ngươi hãy mau chỉ thật chính xác chỉ những địa điểm đó cho ta!" Hàn Lập cười hắc hắc rồi phân phó.
"Vâng thưa đại nhân!" "Được làm việc cho đại nhân, chúng tôi rất vinh hạnh!" Ba gã quặng nô tự nhiên không dám cự tuyệt, tất cả đều cung kính vâng lời.
"Ngoài ra còn một vấn đều cuối cùng các ngươi phải trả lời thật chi tiết cho ta, có thật là Dị Ma Kim nơi này đã bị khai thác sạch sẽ không?" Sắc mặt của Hàn Lập trầm xuống, hắn hỏi thêm một câu.