Phi Thăng Chi Hậu Chương 183 : Loạn

Phi Thăng Chi hậu
Chương 183: Loạn xem chương mới tại tunghoanh(.)com

Dịch : anhtuanek
Nguồn : Tàng Thư Viện





Chúng Hoàng Kim Giáp Sĩ đều tức thì giật mình, ngay khi không hiểu được đó là chuyện gì thì ở trên thượng không của Kiếm Các lóe lên một đạo lôi đình, lúc đó thì cặp mắt của gã Hoàng Kim Giáp Sĩ có hình tượng thể thảm đột nhiên chuyển đổi, trong mắt lóe lên một thần sắc âm độc, rồi bất thình lình lao về phía gã Hoàng Kim Giáp Sĩ gần nhất.

Ngay lúc này thì cuồng phong nổi dậy, một cổ tinh thần lực bàng đại đến mức khiến người ta biến sắc từ sau lưng chúng Hoàng Kim Giáp Sĩ đột nhiên ập tới, đánh thẳng về phía gã Hoàng Kim Gips Sĩ đang lao tới.

Bùng!

Thân thể của gã Hoàng Kim Giáp Sĩ đang lao tới đột nhiên bị một cổ lực lượng cường đại chấn bay về phía sau, ở sau lưng của gã ta bùng phát ra một màn khí vụ màu trắng, trong không trung hóa thành nhân ảnh, gió nhẹ thổi lướt qua một cái liền biến mất vô tung.



Còn gã Hoàng Kim Giáp Sĩ kia thì bị rơi xuống dưới mặt đất, lặn lộn mấy vòng rồi bất động, khóe miệng không ngừng rỉ ra máu, trông bộ dạng thì e là thở ra thì nhiều mà hít vào thì không bao nhiêu.

Biến cố vừa mới phát sinh diễn ra quá nhanh, ai cũng không liệu được chỉ trong thời gian chớp mắt thì một hệ liệt các biến cố đã phát sinh, suy nghĩ đến bóng người màu trắng dạng khí vụ thoát ra từ sau lưng gã Hoàng Kim Giáp Sĩ, chúng nhân không khỏi biến sắc: Chẳng lẽ đó chính là ma vật mà cả Thái Cổ đang truy tìm?

Ngay lúc đám Hoàng Kim Giáp Sĩ tuần la này phát giác thấy thanh âm vừa rồi là của Phong Vân Vô Kị, thì chỉ còn lại vị huynh đệ sắp chết đi đang nằm dưới đất, nhưng không ai biết làm thế nào để cứu chữa, trong lòng vô cùng lo lắng.

“Các ngươi tiếp tục tuần la đi, cứ để y cho ta!” Thanh âm của Phong Vân Vô Kị từ khắp bốn phía truyền lại, sau đó thì chư nhân liền nhìn thấy thân thể của gã Hoàng Kim Giáp Sĩ đó bay ngang lên trên không trung, rồi bay thẳng về phía Kiếm Các.

“Cung tiễn chủ công!” Chư Hoàng Kim Giáp Sĩ quỳ một gối xuống dưới đất, cung kính nói.

Oanh!

Cánh cửa của Kiếm Các mở to ra, thân thể của gã Hoàng Kim Giáp Sĩ đó liền nằm ngang bay vào trong Kiếm Các và đáp xuống dưới mặt đất. Trong Kiếm Các âm ám, chỉ có một khung ánh sáng trăng từ ngoài chiếu vào, Phong Vân Vô Kị y nhiên vẫn bảo trì tư thế như lúc bế quan, hai mắt vẫn nhắm chặt lại. Trên sự thật, chuyện mới vừa giải cứu gã Hoàng Kim Giáp Sĩ này chỉ là một lũ thần thức mà y lưu lại ngoài thân thể mà thôi. Gã Hoàng Kim Giáp Sĩ đó vừa mới xuất hiện thì lũ thần thức bao trùm cả Kiếm Vực của Phong Vân Vô Kị liền phát giác thấy không đúng, trực tiếp chấn bay đạo thần thức đang chiếm cứ lấy thân thể của gã ta ra ngoài, sau đó hấp nhiếp lấy hắn ta tới đây, ở đan điền của Phong Vân Vô Kị phát ra một làn sinh khí màu xanh nhạt, nó dọc theo mặt sàn mà tiến nhập vào trong nội thể của gã Hoàng Kim Giáp Sĩ ….

Trên một tòa núi cao cách Kiếm Các ngàn trượng, một nam tử nhân loại có thân thể to lớn đứng ở trên đỉnh, một chân đạp lên trên khối đá hình vuông, cặp mắt thì lẳng lặng nhìn về phía Kiếm Các. Những chuyện vừa mới phát sinh đều lọt vào trong cặp mắt của y, nhưng trên mặt của y chẳng hề có biểu tình gì, chỉ là cặp mắt chớp động một cái, đến khi mở lại ra làn nữa thì trong mắt không ngờ chỉ toàn là màu đen, không có lấy một chút màu trắng nào.

Ba xích xích! ~ ~

Bất thình lình, những tiếng xích xích từ trong nội thể của gã ta truyền lại, sau đó thì chỉ thấy trên mặt của gã ta lộ ra thần sắc vừa âm độc vừa thống khổ. Hai cánh tay đưa ra sau lưng mà đâm sâu vào trong huyết nhục, sau đó dụng lực kéo sang hai bên ….

Ngao!

Một tiếng gào bạo lệ, tàn khốc, khát máu và hoang lương từ trên núi truyền ra xa, sau đó vang vọng khắp Thái Cổ, tiếng gào ghê rợn đó khiến người nghe cảm thấy kinh tâm. Trong Kiếm Vực, vô số Hoàng Kim Giáp Sĩ đều hiện ra thần sắc kinh hãi, cùng nhau nhìn về phía ngọn núi cao đó. Trên ngọn núi đó hiện xuất một đạo hắc ảnh cự đại, sau lưng là hai chiếc cánh ác ma chầm chậm vẫy vẫy, tiếp đó là một cổ khí tức hung ác và bạo lệ từ xa truyền tới, chúng nhân không khỏi biến sắc ….

Vô số Hoàng Kim Giáp Sĩ ngư không lao về phía ngọn núi đó, nhưng chỉ thấy đạo hắc ảnh đó lay động đôi cánh một cái, thân hình của của hắn ta bay cao lên trên không trung, chỉ trong chớp mắt là đã bay tới các tầng mây, sau đó thì chuyển sang hướng tây, rồi biến mất vô ảnh vô tung ….

Oanh!

Cánh cửa của Kiếm Các mở ra, một trận gió lớn từ trong tầng một của Kiếm Các thổi ra ngời, sau đó là một gã Hoàng Kim Giáp Sĩ từ trong đó bay ra, rồi bị một cổ lực lượng cường đại tiễn y xuống đến dưới chân núi.

Chúng Hoàng Kim Giáp Sĩ phản hồi đều cùng lúc nhìn vào gã Hoàng Kim Giáp Sĩ đó, trên mặt đều lộ ra thần sắc không tin. Vừa rồi khí tức của hã ta cong lúc có lúc không, trên thân thể của y còn đứt một cánh tay trái, nhưng hiện tại thì sắc da hồng nhuận, khí tức rõ ràng là đã cường đại hơn nhiều, bên vai trái không ngờ là lại mọc ra một cánh tay mới, thân hình lành lặn như trước.

Ngực của gã Hoàng Kim Giáp Sĩ đó ba động gấp rút, sau đó là chầm chậm mở mắt ra, trong mắt là một phiến xán lạn, y nhìn thấy chúng nhân đều nhìn vào bản thân, trong mắt lóe lên một tia mang nhiên: “Các người làm gì vậy? … tay của tôi! ….”

Phong Vân Vô Kị chưa từng nghĩ đến trong lúc y bế quan, chuyện mà lũ thần thức tàn lưu ở bên ngoài thân thể vô ý làm, đã khiến cho hình ảnh của y trong lòng chúng Hoàng Kim Giáp Sĩ được thăng hoa lên chẳng khác gì thần thánh. Trong những đợt chinh chiến sau này, mọi Hoàng Kim Giáp Sĩ đều trở nên phi thường hung hãn, ở trong lòng của mỗi người thì cho dù có tay chân có đứt đoạn thì chỉ cần lưu lại một hơi thở, lúc đó thì vĩnh viễn không chết ….

Trong Kiếm Các trở lại một phiến an tĩnh, cánh cửa gỗ mở ra khi này đang chầm chậm đóng lại, mọi thứ đều lại chìm ngập trong hắc ám.

Một tia thần thức lưu lại ở bên ngoài thân thể, đối với bổn thân thần thức cường hãn như Phong Vân Vô Kị mà nói thì không cần phải đề cập đến, ở bên trong không gian ý thức hạo hãn vô biên, Phong Vân Vô Kị dồn toàn bộ tâm thần vào chuyện nghiên cứu tinh túy của năm loại kiếm đạo cực trí, đặc biệt là đoàn quang mang kết thành từ Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp ở trong không gian ý thức, Phong Vân Vô Kị cơ hồ như đã phân ra một nửa tâm thần để phân tích tâm pháp năm trọng đầu của Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp, và cả phần kiếm ý hoàn chỉnh của Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp cũng bị Phong Vân Vô Kị phân ra thành năm phần lớn nhỏ bất động.

Tâm quyết của đệ nhất trọng Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp chuyển hóa thành một văn tự nhỏ bé, không ngừng ra vào đoàn quang mang do đoàn kiếm ý vi nhược đó hình thành, ở cạnh đoàn quang mang đó là quang đoàn kiếm ý của đệ nhị trọng cho đến đệ ngũ trọng cảnh giới.

Ở trong không gian ý thức, thần thwucs của Phong Vân Vô Kị hoàn toàn bị lí trí lẫn lãnh tĩnh chiếp lấy, từ trong tần tầng tâm pháp mà thôi diễn ra tầng tâm pháp sau này, đồng thời cũng với phần tâm pháp nguyên bổn tương hỗ tham chiếu, rồ dung hợp tế luyện lại, cho đến khí khẳng định phần tâm pháp này là hoàn mĩ nhất, thì lấy tiếp đó làm cơ sở và căn cứ vào những biểu hiện của các loại kiếm ý khác mà tiếp tục thôi diễn các trọng sau ….

Ở trong không gian ý thức của Phong Vân Vô Kị, đạo đạo kiếm quyết và tâm quyết hoàn toàn mới mẻ và bất đồng hóa thành đạo đạo văn tự tế lưu, chúng không ngừng lưu động và phi vũ khắp cả không gian, dãi văn tự này tùy theo thời gian trôi qua mà không ngừng gia tăng, mỗi một ngày đều có cả ngàn bộ kiếm quyết mới mẻ xuất hiện ở trong không gian ý thức. Bá đạo, hiểm độc, đại khai đại hợp, vương đạo vô hạn ….

Mọi tinh túy của kiếm đạo khắp thiên hạ dã triển hiện hết ra ở nơi này, ý thức của Phong Vân Vô Kị lại được phân ra thành mấy đạo ý thức, không ngừng tiến hành chọn lọc lấy những ý kiếm mà bản thân cần có tronmg những bộ tâm pháp kiếm quyết mới có ở trong không gian ý thức. Sau đó thì lại tiến hành thôi diễn đối với loại kiếm ý kiếm quyết này với ý đồ thôi diễn ra loại tâm pháp kiếm quyết càng cao cấp hơn nữa, cứ như thế mà tuần hoàn, mỗi một đạo kiếm ý mới xuất hiện đều bị thần thức của Phong Vân Vô Kị liên tục tiến hành phân tích, đề luyện và thôi diễn, càng về sau thì một đạo kiếm ý tâm quyết mới đều mang theo cả ngàn đạo kiếm ý mới sinh, cho tới khi thần thức không thể từ trong đó thôi diễn ra phần kiếm ý và tâm quyết càng cao hơn nữa thì mới thôi ….

Phần công tác này là một công trình cực kì gian nan, dù cho Phong Vân Vô Kị có thần thức cường hãn, thêm vào đó là năng lực nhất tâm da dụng, cũng không thể hoàn thành nó trong một thời gian ngắn, càng huống hồ gì năm đạo kiếm ý nguyên bổn có độ khó về sự chọn lọc và thôi diễn hơn những loại kiếm ý khác cả mười lần, trăm lần và thậm chí là cả ngàn lần.

Bất quản là Thái Cổ đại địa những ngày này đã phát sinh ra những biến hoa phiên thiên phúc địa gì, rất nhiều Vu tộc tộc nhân thân mang hắc bào xuất hiện trên khắp cả Thái Cổ đại địa để truy tìm tung tích của ma vật đã đào thoát ra khỏi Vu tộc, nhưng tựa hồ như ma vật này dã khôi phục thần trí, trở nên giảo hoạt vô cùng, tận lực tránh né người của Vu tộc, đồng thời tấn tốc cướp đoạt lấy nhục thân và nuốt chửng lấy năng lượng của các cao thủ Thái Cổ.

Mỗi một ngày đều có không ít người trong phái hệ tự do bị ma vật đó thôn thực, nhân tâm của cả Thái Cổ đều bàng hoàng, tình huống này cuối cũng cũng kinh động cao tầng trong tứ vực, Đao Vực chí tôn – Đao Thần và vực chủ thàn cấp của Ma Vực đồng thời hiện thân, truyền ngôn cho khắp cả mọi người trong phái hệ tự do yêu cầu bọn họ lập tức chuyển di đến ngũ vực hoặc nơi ở gần đó, đồng thời cũng có thể tiến nhập vào Ẩn Cốc, ở sáu chỗ này thì mọi người trong phái hệ tự do đều được bảo hộ.

Án chiếu theo như lời của Đao Thần nói, thì ma vật đó chính là tàn hồn của một cường giả ở Ma Giới đã đạt đến thần cấp cảnh giới, đồng thời Vu tộc trưởng lão cũng truyền cáo khắp Thái Cổ, thông cáo ma vật này thoát ra từ trong Vu tộc, đích xác là tàn hồn của một cường giả chí cao ở Ma Giới, những ma vật sau khi đã đạt đến thần cấp cảnh giới thì linh hồn ngưng tụ cực độ, rất khó phá hủy hoàn toàn, hơn nữa là con ma vật vừa cường đại lẫn quỷ dị này thực chất chỉ là một tàn hồn, hy vọng những cao thủ Thái Cổ bị ma vật truy sát thì hãy dùng thần thức để tìm xem thử ở phụ cận có người của Vu tộc hay không, vì ma vật này tuy mạnh nhưng người trong Vu tộc có thể đối phó với nó.

Các nhân vật cấp thần ở Thái Cổ đã hiện thân, dù có là những người không muốn gia nhập vào bất kì lực lượng nào như những người trong phái hệ tự do cũng rất là tôn kính đối với những cường giả tuyệt đối đó, hà huống gì chuyện này còn có liên hệ đến an nguy của bản thân.

Thần cấp, đó là sức mạnh nằm trong truyền thuyết, dù cho có là một tàn hồn của một cao thủ thần cấp cũng vẫn là cường đại hơn nhiều so với cao thủ Thái Cổ.

Vô hình trung thì sự xuất hiện của đầu ma vật này đã bức bách người trong phái hệ tự do một lần nữa phải chọn lựa, không ngừng phân hóa thành sáu phương hướng mà lưu nhập vào sáu thế lực.

Đao Vực, Ma Vực, Cửu U Vu Tộc, thậm chí là thế lực chưa hề tham gia vào bất kì cuộc tranh chấp nào trong Thái Cổ như Tuyết Vực cũng dều đã phái cao thủ truy đuổi đầu ma vật đó. Ngạo Hàn Yên được vực chủ của Tuyết Vực phái xuất khỏi Thánh Vực để truy tìm đầu ma vật đó, thê lực vẫn y nhiên bảo trì bình tĩnh cũng chỉ có một mình Kiếm Vực mà thôi.

Tận quản là hầu hết những người trong phái hệ tự do đã chuyển di đến trong phạm vi của sáu thế lực, nhưng có một vài người ngẫu nhiên chạy ra khỏi phạm vi đó đều bị ma vật diệt sát.

Sự gian trá và âm hiểm của ma vật khiến người ta không khỏi không biến sắc, chỉ riêng năng lực biến hóa hình tượng, hóa thành vô hình vô ảnh, đồng thời lại có thể che giấu khí tức của bản thân thì cho dù có gần ngay trước mặt, chỉ cần hắn ta lẳng lặng bất động thì trừ khi là có sự chú ý, nếu không thì cho dù có là vực chủ cấp thần cũng rất khó mà phát hiện được hắn ta.

Oanh long!

Họa do ma vật gây ra sau khi hai vực chủ cấp thần xuất hiện thì giảm đi không ít, ngay lúc đó thì trong một đêm sấm chớp ầm ầm, mây đen che phủ không trung, mưa từ trên trời rơi xuống xối xả.

Trên tế đàn của Vu tộc, Vu Tế và mấy vị trưởng lão nhìn về phía trước với thần sắc trầm trọng: Trong màn mưa gió xối xả, có bốn năm tộc nhân của Vu tộc đang nâng một thi thể của tộc nhân Vu tộc chầm chậm đi tới, khi đi đến trước tế đàn thì thì chư Vu tộc tộc nhân nhẹ nhàng và cực kì nhẹ nhàng đặt thi thể của vị tộc nhân đó xuống dưới, đồng thời lấy cái đấu bồng ở trên đầu kéo xuống, cơn mưa như trút nước đã khiến cho y phục trên thân thể của vị tộc nhân đó ướt đẫm, nhưng chư nhân cũng lẳng lặng bất động, mặc cho nước mưa trút xuống thân thể.

Vu Tế săc mặt trầm trọng, trên thân thể tán phát xuất một màn quang mang màu xanh mông lung, y bước tới phía trước mấy bước rồi bằng không biến mất trong không trung, sát na sau đó thì ở bên cạnh thi thể của vị tộc nhân Vu tộc đó thấu phát một làn vụ khí màu xanh mông lung, Vu Tế chầm chậm từ trong không trung chầm chậm bước tới. Tử té nhìn chằm chằm vào thi thể của vị tọc nhân đó, ngưng thị ước độ mấy giây thời gian thì hai hàng trọc lệ từ trong đôi mắt hỗn đục chảy ra. Mấy vị Vu tộc tộc nhân quỳ một gối ở dưới đất ngâm tụng những tế văn Vu Tộc trầm trọng, một cổ thanh âm bi lương nhưng trầm thống dội đi dội lại ở trên thượng không của tế đàn, Vu Tế chầm chậm ngồi xuống, rồi dùng tay rạch ở sau lưng của thi thể một đường dài từ cổ kéo xuống hông, bên trong trống không chẳng có nội tạng gì ….

“Tên ma vật đó đã cường đại hơn rồi ….” Một trưởng lão khác xuất hiện ở bên cạnh Vu Tế và nói.

“Chúng ta đã đánh giá hắn ta quá thấp, những thứ từ trong cấm địa thoát ra, du cho có là thành phần yếu nhược -- cũng không thể cem thường. Chúng ta đã quá chủ quan rồi….” Một thanh âm thương lão khác lại ở bên trái của Vu Tế vang lên.

“Đúng thế, chúng ta đã quá chủ quan.” Vu Tế đứng dậy, trên mặt là một phiến trầm thống, bàn tay phải gày gò đen đúa búng ra một đạo quang mang màu xanh, đạo quang mang đó vừa mới chạm vào thân thể của vị tộc nhân Vu tộc đó thì liền bốc cháy ngùn ngụt, mặc dù thiên không mưa như trút nước, trên mặt đất xuát hiện một tầng thủy vụ mông lung lưu động cao cả xích nhưng vô pháp dập tắt ánh hỏa diễm màu xanh hừng hực đó.

Năm vị trưởng lão của Vu tộc xuất hiện ở bên cạnh thi thể của vị tộc nhân Vu tộc đó, mối người đều đưa ra một tay ra phái trước và nâng lên, thi thẻ của vị tộc nhân đó liền lơ lửng bay lên cao, sau đó tùy theo năm vị trưởng lão mà bay lên trung tâm của tế đàn.

“Cát trở về với cát ….”

“Đất trở về với đất ….”

Năm vị trưởng lão vừa niệm tụng vừa hạ tay xuống, thi thể của vị tộc nhân đó chầm chậm hạ xuống trung tâm của tế đàn, đáp xuống một đồ án hình đồ đằng thần bí.

Khắp thiên địa vang vọng thanh âm ngâm tụng thương mãng, hoang lương lẫn thương tang như đã tồn tại từ tuyên cổ ….

Ở trong Kiếm Vực chỉ là một phiến an tĩnh, mọi người đều biết chủ công hiện đang bế quan, sự ồn ào của Thái Cổ tựa hồ như cách nơi này rất xa, từ trước giờ chưa từng có ma vật xuất hiện ở nơi này, ngoại trừ ở lần trước ra.

Tình huống thật sự không phải là do tên ma vật đó không muốn đến Kiếm Vực, mà là sau khi một tia thần thức do Phong Vân Vô Kị lưu lại ngoài thân thể ra tay tấn công, thì tên ma vật đó lập tức nhận xuất ra người mà khiến cho hắn ta chịu thiệt thòi ở cánh rừng trước đây chính là Phong Vân Vô Kị. Đòn công kích của Phong Vân Vô Kị đặc thù phi thường, Ý Niệm Kiếm Thể Đại Pháp khiến cho y có khả năng công kích trực tiếp vào linh hồn của đối phương, loại công kích này chính là loại mà hắn ta e dè nhất, trước khi linh hồn trở nên hoàn chỉnh và thực lực chưa khôi phục hoàn toàn thi ma vật đó không dám khinh địch trêu vào Phong Vân Vô Kị ….

Toàn bộ lực chú ý của Thái Cổ đều chuyển di đến thân thể của ma vật đó, sau mấy tháng bình tĩnh thì tên ma vật đó lại xuất kích, lần này thi hắn ta chọn lựa đệ tử của phái hệ tự do ở ngoại vị Đao Vực, ngay khi hắn ta sắp đắc thủ thì Đao Thần liền xuất thủ!

Nguyên lai đó là mồi mà mấy vị vực chủ liên thủ thả ra, cái chờ đợi chính là hắn ta! Sự cường hãn của ma vật đó khiến người ta kinh tâm, tình huống chân thật như thế nào thì người trong Kiếm Vực không biết, điều duy nhất biết được là kết quả từ miệng của những người trong phái hệ tự do: Ma vật đó bị hóa thân của một làn thần thức mà Đao Thần lưu lại bên ngoài thân thể đánh trọng thương, nhưng tên ma vật đó đúng là rất cường hãn, sau khi đánh thương mấy chục người thì hắn ta bất thình lình đào tẩu ….

Sau đó nửa năm thì các vực y nhiên vẫn bảo trì cảnh giác, nhưng tên ma vật đó tựa hồ như đột nhiên biến mất vậy, lại mấy năm trôi qua nhưng ma vật đó vẫn không xuất hiện, đại đa số người dều dần dần quyên đi tên ma vật đã từng nhất thời oanh oanh động Thái Cổ này, cho đến khi ….

Oanh long!

Một tiếng nổ lớn vang lên, một tòa sơn phong cao trăm trượng ở giữa sự giao phong của hai cao thủ Thái Cổ, từ giữa sườn núi lên đến đỉnh chấn động kịch liệt, trong hàng loạt những thanh âm ầm ầm liền ngã xuống dưới.

Hai gã cao thủ này hóa thân thành thiểm điện xả thẳng lên trên đỉnh của hai tòa sơn phong, đang định giao thủ tiếp thì một gã cao thủ Thái Cổ vô ý nhìn lướt qua chân ngọn núi vừa ngã xuống ở phía dưới thì không khỏi kinh hãi kêu lên một tiếng. Hai người này nguyên bổn là hảo hữu, nên chỉ thiết tha kĩ nghệ lẫn nhau mà thôi, gã cao thủ còn lại mắt thấy thần sắc của bằng hữu có dị dạng thì không khỏi cất tiếng hỏi: “Sao thế?”

Mục quang cũng theo thế mà nhìn xuống dưới, nhìn thấy cảnh ở bên dưới cùng không khỏi thấy lạnh sống lưng, ở nửa phần núi còn lại phân bố đầy thây cốt, vô số khô lâu giương đôi mắt trống rỗng mà nhìn lên trên không trung, ở trung tâm của những đầu khô lâu đó là một ma vật thân thể đen thui, tên lớp da là một phiến lân giáp đen tím, ở sau lưng là hai chiếc cánh ác ma to lớn có đầy lông mao màu đen, khuôn mặt thì vừa hung ác vừa xấu xí, ở trên đầu là hai chiếc sừng sắc nhọn đâm thẳng lên trên không trung, trong mắt lấp lánh ánh tử quang. Khi hắn ta nhìn thấy hai gã cao thủ ở trên không trung nhìn xuống thì cặt mắt tử hồng của ma vật đó nhìn chằm chằm vào hai người, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khủng bố: “Cap cáp cáp ….”

A!

Tin tức ma vật trước đây đã từng tạo thành sát kiếp oanh động một thời tại Thái Cổ đã xuất hiện trở lại tức thì oanh truyền cả thiên hạ, cái tin tức này do một gã cao thủ Thái Cổ thân dính đầy máu nói ra trước khi chết, mức độ chân thật không cần phải nghi ngờ!

Cả Thái Cổ lại oanh động một lần nữa, án chiếu theo nơi mà gã cao thủ Thái Cổ này kể lại trước khi chết, Vu tộc trưởng lão cũng với những cao thủ ở những phái hệ khác liền tìm thấy ngọn núi đó, khi bọn họ nhìn thấy đám đầu lâu chất đống ở trong lòng núi đó thì toàn bộ đều biến sắc.

“Làn này chỉ sợ là phiền phức to rồi!” Vu Tế cầm một trong những đầu khô lâu đó lên và nói.

“Có được số lượng huyệt nhục như thế thì chỉ e là -- tên ma vật này đã hoàn toàn khôi phục lại thực lực rồi!”

Lời nói này của Vu Tế vừa mới nói ra, bồn phần cao thủ trong đám liền tức thì chấn động, về phương diện này thì Vu tộc có quyền uy tuyệt đối, lời nói này của Vu tộc trưởng lão chẳng chút nghi vấn là tuyên cáo mức độ nghiêm trọng của chuyện này!

Cơ hồ như ngay khi Vu tộc trưởng lão và mấy ngàn cao thủ Thái Cổ đến lòng núi đó thì một tin tức khiến mọi người biến sắc truyền lại, ma vật với thân thẻ hoàn toàn tập kích Tuyết Vực, giết chết mấy trăm nữ tử, sau đó thì ung dung bỏ đi ….

Chấn động, mọi người đều chấn động, ở tại Thái Cổ thì nữ tử rất là hiếm hoi, nữ tử phi thăng lên trong cả mấy vạn ức (ức: trăm triệu) năm trở lại đây cũng là ít đến đáng thương! Tuyết Vực cơ hồ như là nơi tập trung toàn bộ nữ tử của Thái Cổ, thân làm nam nhân, dặc biệt là nam nhân cường hãn như ở Thái Cổ, bất quản là trong lòng có tình có ý hay vô ý thì đều rất chiếu cố đến Tuyết Vực, dựa vào thực lực của Tuyết Vực mà có thể tồn tại trong cuộc chiến giữa các vực và được liệt vòa trong hàng ngũ tứ vực, thì trong đó chưa chắc là đã không có phần chiếu cố của nam nhân Thái Cổ!

Liên tiếp hai ba tin tức giết chóc truyền lại, tên ma vật thần cấp đó tựa hồ như khồn còn e dè gì nữa! ….

Thánh Điện chấn động, tả hữu nhị thị sau khi thỉnh ý kiến của cao tầng trong Thánh Điện thì đã phái xuất một sứ giả của Thánh Điện màn theo ý chỉ của Thánh Điện đến Kiếm Các của Kiếm Vực ….”

Nguồn: tunghoanh.com/phi-thang-chi-hau/chuong-183-saeaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận