Chương 231: Sát Lục ma quyết
Người dịch: fishscreen
Nguồn: TTV
Ma khí hùng hậu hội tụ phía trên Khô Lâu Thập Tự kiếm, ngưng tụ thành một thanh ma kiếm dài mấy ngàn trượng, như tia chớp từ trên cao chém xuống.
“Ầm!”
Một tiếng nổ dữ dội pha lẫn những tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên. Bên dưới cự kiếm, một thông đạo dài đến mấy dặm rộng hơn mười trượng xuất hiện phía trước ma cung. Những ma tộc bên trong phạm vi này đều bị một kiếm của Phong Vân Vô Kỵ chém thành bụi phấn, ma khí nồng đậm mờ mịt không tan, những phần còn sót lại của thân thể bay đầy trời. Rất nhiều ma tộc chung quanh cũng bị cỗ kình khí cuồng bạo chấn bay về phía xa, thân thể trọng thương.
Phong Vân Vô Kỵ giơ tay về hướng ma khí mờ mịt trong phương viên mấy ngàn dặm vẫy một cái, ma khí do tinh hoa sinh mệnh của ma tộc hình thành tựa như trường kình hấp thủy bị hút vào cơ thể hắn.
Trong lúc mười mấy Ma Hoàng còn đang hoảng sợ dưới uy lực một kiếm vừa rồi, thân thể của Phong Vân Vô Kỵ đã hóa thành một cầu vồng lao vào giữa đội ngũ ma tộc đang bao vây chung quanh ma cung.
“Ầm!”
“Ầm!”
Hai tay của Phong Vân Vô Kỵ vừa xuất ra, toàn bộ ma tộc trong một phạm vi lớn đều hóa thành bụi phấn, tinh hoa bị hút vào trong cơ thể hắn…
- Ngăn hắn lại!
Vài tên Ma Hoàng đứng bên cạnh liền gầm lên lao tới, hai tay trước ngực huyễn hóa thành những đạo tàn ảnh, một cỗ ma khí hùng hậu từ trong cơ thể bắn ra nhập vào giữa hai tay.
Bên dưới diện giáp, ánh mắt của Phong Vân Vô Kỵ lóe lên vẻ tàn nhẫn. Hắn cười lạnh một tiếng, buông Khô Lâu Thập Tự kiếm trong tay ra, vừa vặn rơi xuống rớt vào khuyên đeo nơi đùi phải. Mũi kiếm và khuyên đeo ma sát phát ra thanh âm réo rắt…
Hai tay của hắn vung lên, Hấp Tinh đại pháp lập tức xuất thủ. Chiêu thức của hai gã Ma Hoàng còn chưa kịp xuất ra, đã bị hai cỗ hấp lực cường đại hút vào lòng bàn tay Phong Vân Vô Kỵ.
“Bính bính!”
Bốn nắm tay nặng nề cắm vào khôi giáp của Phong Vân Vô Kỵ, nhưng chỉ làm cho thân thể của hắn rung lên một chút. Ma khí hùng hậu đánh vào Sát Lục chiến giáp đều vỡ tung tứ tán, hóa thành những luồng khói nhẹ tản đi. Ngay lúc này, hay tay của Phong Vân Vô Kỵ đã nắm lấy cổ hai gã Ma Hoàng, Hấp Tinh đại pháp điên cuồng vận chuyển. Cặp mắt của hai gã cao thủ Ma Hoàng đột nhiên lồi ra, “phốc phốc” hai tiếng, con ngươi nổ tung thành từng mảnh. Cả thân thể không ngừng co rút lại, trong nháy mắt huyết nhục trên người đã hóa thành từng cỗ ma nguyên tràn vào trong tay Phong Vân Vô Kỵ .
Phong Vân Vô Kỵ buông hai tay ra, hai bộ xương trắng còn sót lại của hai gã cao thủ Ma Hoàng kêu rắc một tiếng, rơi lả tả xuống mặt đất.
Hai gã Ma Hoàng đã chết, những tên còn lại thậm chí còn chưa kịp phản ứng. Chiến đấu chỉ trong nháy mắt đã kết thúc, đây rốt cuộc là chuyện gì? Không ai ngờ được cao thủ đẳng cấp Ma Hoàng lại có thể chết một cách nhanh chóng như vậy.
Phong Vân Vô Kỵ lại giơ tay ra, mấy ngàn ma tộc phía trước người hắn đều kêu thảm một tiếng, hóa thành từng bộ xương trắng rơi xuống trên mặt đất. Phong Vân Vô Kỵ bước lên con đường vừa mới tạo thành, tiến về phía mười hai tên cao thủ Ma Hoàng còn lại. Tay phải của hắn vung lên, Khô Lâu Thập Tự kiếm đã xuất hiện trong tay.
Thân ảnh của Phong Vân Vô Kỵ nhoáng lên, dưới ánh mắt kinh sợ của đám Ma Hoàng hóa thành một đạo tàn ảnh lao vào giữa mười hai gã Ma Hoàng…
“Oanh oanh!”
Vài đạo kình lực do ma khí tạo thành bắn về hướng Phong Vân Vô Kỵ. Hắn vẫn không hề né tránh, hai tay mở ra, hai gã cao thủ Ma Hoàng khác không có chút phản kháng đã bị hút vào bàn tay, giữa những luồng khóii xanh hóa thành hai bộ xương khô rơi xuống…
- Hắn là cao thủ cấp Ma Đế! Chạy mau!
Một gã Ma Hoàng sợ hãi hét lên. Ma Hoàng chiến đấu với nhau không thể nào chết một cách dễ dàng như vậy, đối phương chỉ có thể là cấp bậc cao thủ mà Ma Hoàng không thể đối kháng.
Tên Ma Hoàng kia vừa hét lên, những tên còn lại đang khiếp sợ dường như sực tỉnh, ba chân bốn cẳng chạy trốn về bốn hướng…
Phong Vân Vô Kỵ cũng không đuổi theo, hai tay liên tục ấn ra, mỗi một lần đều có hai gã Ma Hoàng và mấy ngàn ma tộc hóa thành xương khô. Một đội quân đông đảo hùng mạnh đối mặt với Phong Vân Vô Kỵ ngay cả chạy trốn cũng không thể…
Nơi đại môn, bốn gã Ma Hoàng dưới trướng của Sát Lục Ma Đế trợn mắt há mồm nhìn Phong Vân Vô Kỵ như tia chớp di chuyển trong thiên địa, như hổ lạc vào bầy dê mặc sức tàn sát những ma tộc này. Ma tộc dày dặc khắp mặt đất trong một thời gian ngắn đã bị Phong Vân Vô Kỵ thanh trừ một mảng lớn, xương khô phơi đầy trên đất…
- Ma Đế, có nên lưu lại một số…
Cáp Lạp Mỗ vội la lên. Nhìn nhiều ma tộc như vậy bị Phong Vân Vô Kỵ lần lượt tàn sát, Cáp Lạp Mỗ cũng có chút nóng ruột. Những kẻ này đều có thể trở thành thủ hạ. Trong lần phục kích trước quân đội đã bị tổn thất nặng nề, hiện tại đang rất cần bổ sung nhân khẩu.
“Hỏng rồi! ” Ba gã Ma Hoàng còn lại nghe được trong lòng thầm kêu lên, đồng thời nhìn về hướng Cáp Lạp Mỗ.
Quả nhiên, Phong Vân Vô Kỵ vốn đang truy sát những tên Ma Hoàng bỗng nhiên khựng lại. Hắn cũng không quay đầu, giữa không trung đột nhiên phát ra một chưởng. Một đạo chưởng kình hùng hậu phá không bay đến trầm trọng đánh vào người Cáp Lạp Mỗ.
“Rắc rắc!”
Xương cốt trên người Cáp Lạp Mỗ trong nháy mắt gãy hơn mười cái, cả người giống như đạn pháo bị kình khí cuồng bạo đánh bay vào trong điện…
Lúc này lão pháp sư mới từ trong bóng tối của ma cung đi ra, tay chống quải trượng, ngẩng đầu nhìn chúng ma tộc trước cửa kinh hoảng kêu lên thảm thiết, thở dài một tiếng:
- Xem ra, Ma Đế chuẩn bị giết sạch tất cả những thế lực đối địch trong phạm vi chung quanh ma cung, dùng việc này để lập uy!
Ba gã Ma Hoàng nghe được toàn thân chấn động, đồng thời nhìn về phía lão pháp sư.
- Chúng ta có nên đến trợ giúp hay không!
Cổ La rung rung đám lông lá xồm xoàm, nghiêng đầu hỏi.
- Các ngươi nếu như muốn chết thì cứ lên đi!
Lão pháp sư lạnh lùng nói:
- Các ngươi vô năng khiến cho Ma Đế phi thường giận dữ, không nên liều lĩnh tự ý hành động. Ma Đế nếu như đã xuất thủ, tự nhiên không đến lượt các ngươi.
Ba gã Ma Hoàng nghe được đều cảm thấy có lý, liền đứng ở cửa ma cung, lẳng lặng quan sát những bộ xương khô trên bầu trời rơi xuống như mưa, rất nhanh đã chồng chất thành một lớp dày phía trước ma cung, trong lòng đều cảm thấy rùng mình: “Ma công của Ma Đế thật quá mức quỷ dị và bá đạo!”
Bên trong đại môn của ma cung, Cáp Lạp Mỗ một tay ôm bụng, loạng choạng từ bên trong bước ra. Nhìn dáng vẻ của hắn cũng không thấy rõ thương thế, nhưng có thể giữ được tính mạng xem như là may mắn.
Bốn gã Ma Hoàng lẳng lặng đứng bên ngoài ma cung, nhìn Phong Vân Vô Kỵ một người đại triển thần uy, Hấp Tinh đại pháp không ngừng đem ma tộc dày đặc hút thành xương khô. Một lát sau, toàn bộ phía trước ma cung đã không còn một bóng người, chích lưu lại một khối đại địa ngập xương trắng…
- Vẫn còn một gã Ma Hoàng chạy mất!
Lão pháp sư đột nhiên mở miệng nói. Bốn gã Ma Hoàng nghe được bất giác đều nhìn qua, chỉ thấy lão pháp sư đang dùng áo choàng rộng thùng thình che lại một viên thủy tinh cầu màu đen, bên trong thủy tinh cầu hiện ra hình ảnh một gã Ma Hoàng hốt hoảng chạy trốn ra ngoài, lúc này hắn đã chạy rất xa…
nguồn tunghoanh.com
Phía trước ma cung, Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt hờ hững, đột nhiên quay về hướng động ném Khô Lâu Thập Tự kiếm trong tay ra, sau đó chậm rãi bước về hưởng ma cung. Mọi người chỉ thấy nhất bóng đen nhoáng lên, sau đó biến mất không thấy…
Nơi đại môn, bên trong thủy tinh cầu của lão pháp sư lại xuất hiện lại một hình ảnh khác. Dưới bầu trời âm u, một khuôn mặt sợ hãi đang cuống cuồng chạy về hướng đông, sợ hãi như chó nhà có tang, đầu cũng không dám quay lại. Đột nhiên một đạo bóng đen cực nhỏ xẹt qua, xuyên thẳng qua thân thể tên Ma Hoàng đã chạy ra mấy ngàn dặm…
“Ầm!”
Dưới sư quan sát của năm cặp mắt, tên kia Ma Hoàng đột nhiên nổ tung thành một đống tro tàn rơi xuống. Hình ảnh bên trong thủy tinh cầu cũng nhoáng lên, tất cả đều biến mất…
Cách đại môn của ma cung hơn mười trượng, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên vươn tay phải ra. Từ phía xa, một đạo cầu vồng màu đen liền lướt đến, bay vào bàn tay của hắn.
Khô Lâu Thập Tự kiếm tại không trung vẽ ra một chữ thập, mang theo tiếng rít ti ti, tại không trung lật lại cắm vào trong khuyên tròn trên đùi phải Phong Vân Vô Kỵ.
- Ma Đế!
Năm người nhìn thấy Phong Vân Vô Kỵ mang theo một cỗ khí tức điên cuồng đi đến, cả người đều cứng đờ, đầu cúi thấp đến tận ngực.
Tay trái nắm vào mép áo choàng, phất về phía sau, Phong Vân Vô Kỵ không hề để ý đến năm người, lập tức đi nhanh vào trong điện, một cỗ hàn phong theo thân ảnh của hắn thổi vào…
- Các ngươi vào đi!
Thân ảnh của Phong Vân Vô Kỵ biến mất trong tầm mắt mọi người, một giọng nói hờ hững truyền vào trong tai. Tất cả đều vui mừng ngẩng đầu lên, bước nhanh vào ma cung.
Phong Vân Vô Kỵ ngồi trên bảo tọa làm bằng xương trắng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bên dưới. Bốn gã Ma Hoàng kể cả lão pháp sư đều yên lặng không nói gì, chỉ sợ mở miệng ra sẽ chọc giận Ma Đế, mang họa vào thân. Ma Đế có thể một hơi giết sạch nhiều Ma Hoàng và ma tộc như vậy, tuyệt đối sẽ không để ý đến việc giết thêm vài người. Dù sao loại nhân vật như bọn họ tại Ma giới này cũng không hề ít.
- Các ngươi khiến cho bổn tọa quá thất vọng!
Phong Vân Vô Kỵ vừa nói câu đầu tiên, đã khiến cho tứ đại Ma Hoàng sợ hãi, thân thể run lên, đồng thanh kêu lớn:
- Ma Đế tha mạng!
Tất cả đều quỳ rạp xuống đất. Thủ đoạn tàn nhẫn của Phong Vân Vô Kỵ vẫn còn quanh quẩn trong đầu bọn họ. Từ khi bắt đầu quy thuận Phong Vân Vô Kỵ, bốn gã Ma Hoàng không hề dám có một chút ý niệm phản kháng trong đầu. Huống hồ, phản kháng hay không phản kháng kết quả cũng không có gì khác nhau. Phong Vân Vô Kỵ muốn giết chết một Ma Hoàng, tuyệt đối không hề tốn sức.
“Hừ!”
Phong Vân Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng khiến cho đại điện rung lên, ánh mắt như một lưỡi kiếm sắc bén đảo qua trên người bốn gã Ma Hoàng, cuối cùng dừng lại trên người lão pháp sư:
- Pháp Tư Đặc, tại biên giới lãnh địa của bổn tọa còn có những kẻ nào hùng mạnh?
Lão pháp sư không dám chậm trễ, lập tức lấy ra thủy tinh cầu. Sau khi niệm một tràng chú ngữ, bên trong thủy tinh cầu liền xuất hiện một địa đồ thu nhỏ của phương viên mấy vạn dặm chung quanh ma cung, cùng với những điểm sáng dày đặc.
Lão pháp sư ngẩng đầu nói:
- Ma Đế bệ hạ! Chung quanh có rất nhiều cao thủ Ma Hoàng và Ma Vương, nhưng chân chính uy hiếp đối với chúng ta, trước mắt mà nói chỉ có ở đây…
Nói đoạn, lão pháp sư liền vươn một ngón tay khô gầy chỉ vào một điểm sáng trên bản đồ bên trong thủy tinh cầu:
- Kẻ này chỉ sợ là một gã cao thủ Đế cấp, hơn nữa công lực còn không thấp!
- Ma Đế!
Phong Vân Vô Kỵ gầm lên, cặp mắt bên dưới giáp che mặt mở lớn. Hắn bỗng nhiên chụp lấy thủy tinh cầu, hai con mắt thủy tinh trên giáp che mặt chợt lóe sáng, nhìn chằm chằm vào điểm sáng trên thủy tinh cầu, khí tức trên người cũng đồng thời bừng lên. Tứ đại Ma Hoàng nghe được Phong Vân Vô Kỵ dường như lẩm bẩm: “Hắc Thiên Đại Ma Đế!”
Bỗng nhiên Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên, nhìn tứ đại Ma Hoàng phía dưới đài nói:
- Các ngươi nghe cho rõ! Ta muốn các ngươi trong thời gian ngắn nhất chiếm lĩnh nơi này!
Phong Vân Vô Kỵ dứt lời, tay phải liền vươn ra trước người. Một phiến ma khí từ tay phải của hắn tràn ra, ngưng tụ lại giữa hư không, sau đó giãn ra tạo thành một địa đồ thu nhỏ, có nơi thì lồi lên, có nơi lại lõm vào, vừa vặn tương đồng với hình ảnh bên trong thủy tinh cầu. Từng sự vật ngưng như tụ như thực chất lần lượt xuất hiện tại địa đồ thu nhỏ do ma khí hình thành. Phong Vân Vô Kỵ giơ một ngón tay chỉ vào những đốm nhỏ trong hư không, ra lệnh:
- Hãy chiếm lĩnh những địa phương này cho bổn tọa! Nếu như trong ba tháng không thể chiếm lĩnh, thu thập những Ma quân và Ma Hoàng này, các ngươi cũng không cần trở về nữa!
“Sang!”
Trên đài cao, Phong Vân Vô Kỵ đột nhiên ném kiếm ra. Khô Lâu Thập Tự kiếm giữa không trung vẽ ra một vòng cung, cắm vào mặt đất phía trước tứ đại Ma Hoàng. Giọng nói lạnh lùng của hắn từ phía trên truyền đến:
- Thanh kiếm này bổn đế ban tặng cho các ngươi, trong nó có ẩn chứa một kích toàn lực của bổn đế. Lần này các ngươi hãy mang nó theo. Tất cả những kẻ không phục tùng bổn đế, giết không tha!
Dứt lời, Phong Vân Vô Kỵ liền phất áo choàng đi nhanh về hướng thiên điện, chỉ lưu lại tứ đại Ma Hoàng bên dưới đài ngơ ngác nhìn nhau. Cuối cùng, Phệ Tạp cẩn thận bước lên phía trước, chậm rãi đích vươn tay ra cầm lấy chuôi kiếm…
“Oanh!”
Phệ Tạp chỉ cảm thấy trong đầu như muốn nổ tung, sát ý vô cùng vô tận ập đến, một mảnh huyết sắc xông thẳng vào đầu.
“A!” Phệ Tạp hét lớn một tiếng, một cỗ ma khí trong cơ thể bắn ra, như gió bão quét sạch toàn bộ những vật quanh người mấy trượng.
- Phệ Tạp, ngươi sao rồi…
Cáp Lạp Mỗ lên tiếng hỏi, đồng thời một tay vươn ra chạm vào người Phệ Tạp. Một cỗ sát ý cuồng bạo lập tức tràn vào trong đầu, Cáp Lạp Mỗ hét thảm một tiếng. Cổ sát ý cuồng bạo này căn bản không phải hắn có thể chống lại được.
Hai gã Ma Hoàng còn lại lập tức đ8ạt tay vào người hắn, cỗ sát ý cường đại liền yếu đi, bốn người có thể chịu đựng được.
Tứ đại Ma Hoàng đưa mắt nhìn nhau, lại là Cáp Lạp Mỗ lên tiếng đầu tiên:
- Ma Đế trong khoảng thời gian này thực lực tăng lên không ít!
Tam đại Ma Hoàng đều trầm mặc. Phệ Tạp trầm ngâm một lúc, sau đó nói:
- Có lẽ nên bọc nó lại! Chúng ta và Ma Đế bệ hạ chênh lệch quá lớn, một mình không thể sử dụng phối kiếm của ngài. Nếu như không có chuyện vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không thể sử dụng thanh ma kiếm này!
Chúng ma đều gật đầu, sau đó để cho lão pháp sư tìm một khối da và nhuyễn giáp lớn, đem Khô Lâu Thập Tự kiếm bọc lại nhiều lớp. Sau đó cầm lấy ma kiếm đã được bọc lại, đi ra bên ngoài…
Sau khi hình thái của Sát Lục chiến giáp biến đổi, nguyên bản bởi vì giết chóc quá nhiều, sát khí tiềm tàng bên trong Khô Lâu Thập Tự kiếm bắt đầu theo trình độ dung hợp của Phong Vân Vô Kỵ và chiến giáp dàn dần dẫn phát ra.
oOo
Bên trong thiên điện, Phong Vân Vô Kỵ ngồi xếp bằng trên mặt đất chậm rãi hô hấp, mũ giáp để ở một bên. Trong cơ thể của hắn, một cỗ sát ý điên cuồng như thực chất theo hô hấp không ngừng tràn ra lại thu về. Từ khi cùng với Sát Lục chiến giáp kết hợp thành một thể, một thiên ma công của Sát Lục chiến giáp cũng truyền vào đầu hắn.
“Sát Lục ma quyết!”