Phi Thăng Chi Hậu Chương 47 0: Ma Viên Ma Giới

Chương 470: Ma Viên Ma Giới
Người dịch: fishscreen
Nguồn: TTV



Một cây cờ có hình đầu lâu bốc cháy mọc lên trên đỉnh Trung Ương ma sơn đen kịt như hung thú, đón gió phất phơ. Khi vô số ma tộc trinh sát của các thế lực bên ngoài nhìn thấy hiện tượng này, đang định xoay người bẩm báo cấp trên, trong tai liền nghe được những tiếng rít…

“Xoẹt!”

Một vệt cầu vồng màu đen từ chân trời bay đến, phía trước là một bóng ma sát khí tận trời. Bóng ma kia tại không trung gập lại, hai chân đạp mạnh xuống khiến cho mặt đất nứt ra, vô số khe nứt kêu lên răng rắc lan về bốn phía.

- Ha!
Một tiếng thét lớn vang lên. Chúng ma đầu còn chưa kịp phản ứng, liền trông thấy một vệt ánh đao đen kịt như một ngôi sao băng phóng lên cao, lướt qua hư không chém nhanh xuống. Sau đó chính là một trận giết chóc máu tanh…



Tại Trung Ương ma sơn, Phong Vân Vô Kỵ dang hai chân đứng thẳng giữa hư không, cặp mắt hơi buông xuống, ma thức cường đại đã phát ra, lần lượt thu động tĩnh của bốn phương vào trong đầu.

Tiếng nổ vang không dứt bên tai, những làn khói dày đặc bốc lên cao, khí tức hoảng sợ và tử vong tràn ngập phiến đại địa này, đồng thời càng ngày càng nặng.

- Ha!
Phong Vân Vô Kỵ thét lớn một tiếng, hai vai rung động, một đoàn ma khí nồng đậm phát ra, hội tụ thành một bóng ma dữ tợn. Cùng lúc này, từ bốn phương tám hướng, từng đoàn sương đen nồng đậm mang theo khí tức hủy diệt và tử vong tràn đến, như nuốt chửng nhập vào trong bóng ma không cao bên trái Phong Vân Vô Kỵ kia.

“Bồng!”

Bóng ma bên trái đột nhiên mở mắt ra, thần sắc đầy vẻ lạnh lùng, cùng Phong Vân Vô Kỵ liếc nhau một cái, một nụ cười đắc ý hiện lên trên mặt.

Bóng ma Sát Lục, kết quả của Sát Lục ma quyết đạt đến tầng thứ hai, có năng lực hấp thu khí tức giết chóc và tử vong trong thiên địa càng mạnh hơn, đồng thời cũng có thể đảm nhiệm tác dụng hóa thân bên ngoài.

Bóng ma Sát Lục đầu tiên tu luyện thành nhờ tập hợp vô số tinh số tinh hoa nghịch thần giả sớm đã tán loạn tại vùng đất bỏ hoang, hôm nay Phong Vân Vô Kỵ đành phải tu luyện lại môn công phu giữ mạng này. Khí tức giết chóc càng thịnh, bóng ma Sát Lục lại tu luyện càng nhanh.

“Oa!”

Khi Phong Vân Vô Kỵ đang đắm chìm trong việc hấp thu khí tức do chúng cao thủ Thái Cổ giết chóc tạo thành, đột nhiên từ mặt đất u ám hướng đông vang lên một tiếng kêu trong trẻo, sau đó một bóng người thật nhỏ từ trong bóng tối lao ra, phóng về phía Phong Vân Vô Kỵ.

- Hử?
Phong Vân Vô Kỵ vẻ mặt lạnh lùng, tay phải duỗi ra như móng vuốt, đang định chụp nát thứ kia, ánh mắt thoáng nhìn lại không khỏi ngẩn người:
- Mẹ nó, là thằng nhãi ngươi!

- Oa ha, Oa ha…
Thằng nhóc vẫy vẫy hai chiếc cánh non mềm, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng đầy vẻ ngây thơ, hai cánh tay yếu ớt trắng nõn vòng một cái ôm lấy cổ Phong Vân Vô Kỵ, thuận thế ngồi xuống trên cổ hắn, cặp mắt tràn đầy linh khí chuyển động một vòng, hiếu kỳ quan sát bóng ma Sát Lục bên trái Phong Vân Vô Kỵ, môi mở ra phát ra một trận tiếng cười non nớt, khóe miệng bắn ra một vệt nước bọt, thoạt nhìn vô cùng khả ái.

Thấy vệt nước bọt kia từ khóe miệng thằng nhóc chảy xuống, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ giật mình một cái, liền đưa tay kéo nó từ trên cổ xuống. Có điều thằng nhóc giống như đã nhìn trúng cái cổ của Phong Vân Vô Kỵ, hai tay cánh tay nhỏ bé chết cũng không buông.

Hổ dữ không ăn thịt con, nếu Phong Vân Vô Kỵ dùng sức, chỉ sợ sẽ bẻ gãy cánh tay của thằng nhóc, bất đắc dĩ đành phải nhìn về trong bóng tối quát lên:
- Phỉ Lệ Ty, ngươi qua đây cho ta! Nữ nhân phiền phức ngươi, rốt cuộc trông coi hài tử thế nào vậy?

- Chủ công!
Trong bóng tối, Cổ Liệt Nhĩ và Phỉ Lệ Ty mặc một bộ đồ da màu đỏ bó sát người, tóc búi theo kiểu cung đình, trên mặt rõ ràng cố giấu đi ý cười chậm rãi đi ra nơi có ánh sáng.

Phỉ Lệ Ty hơi khom người xuống, bộ quần áo màu đỏ bó sát người phác thảo ra những đường nét hoàn mỹ. Nàng vươn hai cánh tay trắng trẻo ra, thản nhiên cười nhìn thằng nhóc ngồi trên không trung, ngón tay thon dài vỗ vỗ phát ra tiếng giòn giã:
- Bảo bối, mau xuống khỏi cha đi, đến chỗ mẹ này!

Thằng nhóc quay đầu sang, con ngươi nhỏ đen bóng có linh khí nhanh như chớp đảo một vòng, nhìn thử sắc mặt của Phong Vân Vô Kỵ, lại nhìn sang Phỉ Lệ Ty, cặp lông mày thưa thớt nhíu lại, giống như đang suy nghĩ rốt cuộc nên chọn người nào.

- Oa ha, oa ha…
Thằng nhóc phát ra một trận tiếng cười, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, hướng về bóng ma Sát Lục bên trái Phong Vân Vô Kỵ hút một cái. Bóng ma Sát Lục còn chưa thành hình kia liền hóa thành một luồng sương khói nhập vào trong miệng của nó. Thằng nhóc bĩu môi nhìn Phong Vân Vô Kỵ, lại phát ra một trận tiếng cười, hai cánh tay nhỏ bé bám chặt lấy cái cổ Phong Vân Vô Kỵ chợt buông lỏng ra, đôi cánh phía sau đập một cái, liền rời khỏi Phong Vân Vô Kỵ vui vẻ bay vào trong lòng Phỉ Lệ Ty.

Ba người đềy ngây dại, tràng diện yên tĩnh như chết chóc, ngươi nhìn ta, ta lại nhìn ngươi…

- Thằng nhãi con!
Bóng ma Sát Lục tu luyện cả nửa ngày lại bị thằng nhóc nuốt mất trong nháy mắt, mà mình lại không thể giết chết nó, cướp tinh hoa của bóng ma Sát Lục về, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ vô cùng bực bội, nhìn chằm chằm thằng nhóc chui vào trong lòng Phỉ Lệ Ty hai tay ôm lấy đầu, quát lên:
- Rốt cuộc là ai, nó rốt cuộc là di truyền từ ai?
đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
Bóng ma Sát Lục Tu luyện cả nửa ngày, chỉ cần một đoạn thời gian nữa là có thể hình thành hóa thân bên ngoài, không ngờ lại bị thằng nhóc cao không đến bắp chân này một hơi nuốt hết.

Khuôn mặt trơn mịn như tơ lụa của Phỉ Lệ Ty cố nhịn cười, chiếc lưng nhỏ bé như không chịu nổi một cái ôm chặt rung lên như lá cây trong gió, giống như lúc nào cũng có thể bật cười lên.

Cổ Liệt Nhĩ ở bên cạnh sắc mặt cũng vô cùng cổ quái, liếc nhìn thằng nhóc trong lòng Phỉ Lệ Ty le chiếc lưỡi màu hồng liếm liếm cặp môi nhỏ như bạch ngọc, giống như còn chưa đã thèm, đôi mắt gần như muốn rớt ra ngoài.

“Quả không hổ là hậu duệ của Sát Lục ma chủ, còn nhỏ như vậy mà đã…” - Cổ Liệt Nhĩ trong lòng thầm nghĩ.

- Oa ha, oa ha…
Thằng nhóc dường như đã biết phụ thân sẽ không giết nó, lại từ trong lòng Phỉ Lệ Ty chui ra, cái đầu nhỏ lắc lư nhìn Phong Vân Vô Kỵ, cặp mắt đen trắng rõ ràng linh động đảo quanh, nhìn chăm chú vào bên trái Phong Vân Vô Kỵ, giống như còn muốn ăn thêm một hai cái hóa thân, cái miệng nhỏ nhắn mấp mày lại phát ra một trận kêu to.

Phong Vân Vô Kỵ nhìn chằm chằm đứa nhỏ khả ái này, trông thấy kia hai con ngươi linh hoạt chuyển động, thật sự là không tức giận được, trong lòng bực bội thầm nghĩ: “Bỏ đi, dù thế nào cũng là huyết mạch lão tử, chẳng lẽ lại đi nổi giận với một thằng nhãi như vậy… Ừm, đành phải hao phí thêm một đoạn thời gian tu luyện lại vậy.”

Trong lòng đang suy nghĩ, trong phạm vi quan sát của ma thức đột nhiên cảm nhận được các cao thủ Thái Cổ phía đông nam gặp phải kình địch, sắc mặt liền trở nên nghiêm túc, nói với Cổ Liệt Nhĩ:
- Ngươi hãy dẫn bọn họ vào trong đại điện nghỉ ngơi đi, bổn tọa còn có chuyện quan trọng khác!

Dứt lời thân thể liền nhoáng lên, đôi cánh dơi to lớn phía sau quạt mạnh, người đã hóa thành một bóng sáng màu đen lao nhanh về hướng phạm vi thế lực của Thái Cổ ma tộc…

Cổ Liệt Nhĩ nhìn chăm chú về hướng Phong Vân Vô Kỵ biến mất, một lát sau mới quay đầu lại khom người một cái với Phỉ Lệ Ty sau khi nghỉ ngơi một đoạn thời gian đã khôi phục dáng vẻ mặt xinh đẹp bức người, đồng đời vươn tay một ra:
- Phu nhân, xin hãy theo tôi!

Mặc dù nữ tính tại Ma Giới có địa vị cực thấp, nhưng nhìn thái độ của ma chủ, dường như cảm tình đối với ma nữ này không chỉ như một món đồ chơi bình thường. Mặc dù trong lòng Cổ Liệt Nhĩ không xem trọng những ma tộc cấp thấp này, nhưng cũng không dám lộ ra một chút bất kính nào.

Phỉ Lệ Ty ôm thằng nhóc đang giãy dụa không yên trong lòng, gật đầu ôn nhu nói:
- Làm phiền tướng quân rồi!

Đang nói, đột nhiên trong lòng nàng cảm thấy trống rỗng, đồng thời trong tai nghe được một tràng tiếng kêu non nớt:
- Oa ha, oa ha…

Thằng nhóc xoè đôi cánh dơi non nớt ra, bay nhanh về hướng Phong Vân Vô Kỵ biến mất. Nhìn thế bay của nó, mặc dù không thể bằng Phong Vân Vô Kỵ, nhưng cũng vượt xa những ma tộc bình thường

Cổ Liệt Nhĩ ngẩn người, muốn đuổi theo nhưng lại phát hiện đợi khi mình đuổi tới chỉ sợ thằng nhóc đã sớm đến chỗ phụ thân của nó, liền gạt bỏ ý niệm trong lòng, xoay người lại không nhanh không chậm nói với Phỉ Lệ Ty đang lo lắng:
- Xin phu nhân yên tâm, có chủ công chiếu ứng, tiểu chủ công sẽ không có việc gì đâu! Phu nhân hãy tạm thời đợi trong ma điện đi!

Phỉ Lệ Ty bất đắc dĩ nói:
- Đành phải như vậy thôi…

Nàng quay đầu liếc nhìn một cái về hướng thằng nhóc rời đi, lúc này mới theo Cổ Liệt Nhĩ bước về phía đỉnh núi như hung thú…

Tại Ma Giới, khu vực cư ngụ của Thái Cổ ma tộc luôn là một nơi cấm kỵ. Những yêu thú này tại thời đại Hồng Hoang xa xưa đã di chuyển từ Thái Cổ đến Ma Giới, phân tán ở nơi này.

Thái Cổ ma tộc tuy nói là một tộc, nhưng cũng không có sự trợ giúp thực chất, hay có thể nói là không có thế lực, hầu hết đều đi lại một mình, xưng là Thái Cổ ma tộc. Có điều những ma tộc sinh tại Ma Giới đều rất e ngại những Thái Cổ Hồng Hoang yêu thú từ bên ngoài đến, lại rất nhanh thích ứng với nơi này.

Cho dù là các đại vương triều, nếu như không cần thiết cũng sẽ không trêu chọc những Thái Cổ ma tộc này, để tránh những tổn thất không đáng có. Thái Cổ ma tộc hiếm lạ nhiều chủng loại, loài lớn thì còn lớn hơn so với Luyện Ngục ma thần, loài nhỏ thì còn nhỏ hơn những ma tộc bình thường. Thực lực của chúng cũng cao thấp không đều, có một số loài ngay cả nhân vật như Đọa Lạc chi vương gặp phải cũng cảm thấy đau đầu.

Trước kia đã từng có một lần, Ni Cổ Lạp Tư vương triều gần nơi này có ý mở rộng thế lực trong phạm vi của Thái Cổ ma tộc, nhằm vượt qua những vương triều khác. Lúc bắt đầu vô cùng thuận lợi, Ni Cổ Lạp Tư vương triều đã công chiếm một khu vực lớn trong phạm vi thế lực của Thái Cổ ma tộc, đến cuối cùng đột nhiên xuất hiện một con Hống Nhật thú, trực tiếp mở miệng ra nuốt tất cả quân chinh phạt của Ni Cổ Lạp Tư vương triều vào trong bụng, chỉ lưu lại một tên tiểu binh, sau đó vỗ vỗ bụng chạy đi…

Những vương triều khác cũng đã từng tiến vào nơi Thái Cổ ma tộc cư ngụ, có ý đồ thu phục những ma tộc cường đại này, nhưng ngoại trừ thu phục được một số yêu thú nhỏ thực lực không đáng kể, ngoài ra không thu hoạch được gì.

Nghe đồn trước đây có một con Thôn Thiên thú cao không đến ngàn trượng trong lúc vô ý chạy vào đông bắc bộ Ma Giới, thuộc khu vực của đọa lạc thiên sứ quân đoàn. Yêu thú bậc này đã vượt qua cấp độ Thiên Ma Thần, miệng rộng mở ra như có thể nuốt cả thiên địa. Mấy trăm triệu đọa lạc thiên sứ thủ vệ bên ngoài Chúng Ma điện trong thoáng chốc đã biến mất không còn. Đọa lạc thiên sứ Lộ Tây Pháp đang ở trong Chúng Ma điện phát hiện được liền kinh hãi, lập tức bay nhanh ra ngoài, chiến đấu kịch liệt cùng với yêu thú này suốt ba ngày ba đêm, cuối cùng đành phải sử ra tuyệt chiêu mạnh nhất mới tiêu diệt được nó. Nhưng gần trăm triệu đọa lạc thiên sứ bị nó nuốt vào trong bụng thì đã sớm tiêu hóa không bóng dáng, dùng năng lực đặc biệt của Chúng Ma điện, gặp phải tình huống này cũng giống như người phụ nữ đảm đang không có gạo cũng khó thổi cơm, đành phải chịu mất nguồn năng lượng hùng hậu ẩn chứa trong gần trăm triệu đọa lạc thiên sứ này.

Những yêu thú sinh tại Ma Giới qua ngàn vạn năm có linh trí nhất định thì có thể hóa thành hình người. Nhưng Thái Cổ ma tộc lại rất kỳ lạ, chỉ có bộ phận biến thành hình người, còn hầu hết yêu thú thú cường đại lại không có sự giác ngộ này, cho dù thực lực vượt xa giai đoạn tiến hóa cũng không biến thành hình người, vẫn giữa nguyên thân thể yêu thú như trước.

Trải qua thời gian lâu như vậy, Thái Cổ ma tộc có rất nhiều yêu thú cường đại, nhưng vẫn không bị những vương triều lớn khác công kích. Một nguyên nhân là vì mặc dù những yêu thú này sở hữu thực lực gần như biến thái, nhưng hầu hết đều không có linh trí, gần như nhỉ hành động theo bản năng, vì vậy cũng không có uy hiếp lớn, cho nên các phương mới áp dụng chính sách buông lỏng.

Huyết thống của Thái Cổ ma tộc tại Ma Giới không biết đã truyền thừa bao lâu, nếu như nói có thứ gì đó trong cơ thể những yêu thú cường đại này không thay đổi, vậy thì chính là cừu hận đối với Thái Cổ nhân loại.

Tại thời đại Hồng Hoang, Thái Cổ vốn là thiên hạ của những yêu thú cường đại nàêu thú đã thống trị Thái Cổ trong một thời gian dài, sau đó mới là vô số nhân loại cường đại sinh ra từ trong hỗn độn. Một trường chiến tranh nổ ra, những yêu thú hùng mạnh này bị ép rời khỏi Thái Cổ, trong lúc vô ý lại bị khí tức của Ma Giới dẫn dắt, mới chạy đến nơi này cư ngụ.

Những cao thủ Thái Cổ vừa mới chuyển hóa thành ma thân, khí tức nhân loại trên người còn chưa mất hết, căn bản không thể gạt được những Thái Cổ ma thú cảm giác linh mẫn này. Bị khí tức này thu hút, từng ngọn núi lớn nổ tung, vô số yêu thú ẩn tàng dưới đất không biết bao nhiêu năm tháng phá đất chui ra, cặp mắt đỏ bừng tràn về hướng những cao thủ Thái Cổ kia.

Chiến tranh luôn luôn tàn khốc. Bị bất ngờ không kịp đề phòng, mấy trăm cao thủ trong nháy mắt bị những Thái Cổ ma tộc cường hãn này nuốt vào bụng. Lúc này những cao thủ Thái Cổ khác mới giật mình, trường đao trong tay lật lại công kích tới.

Khi ma thức của Phong Vân Vô Kỵ cảm nhận được là lúc càng nhiều cao thủ Thái Cổ từ bốn phương hội tụ đến, giết về hướng những hung thú từ dưới đất chui ra, da thịt cứng dày này.

“Ầm!”

Ánh đao lẫm liệt. Xương cốt toàn thân chúng cao thủ Thái Cổ giãn nở phát ra tiếng răng rắc, mỗi một chiêu đều là đất rung núi lở, sát khí tận trời. Ở bên kia lại là một phiến ma thú đông nghịt, khí tức cường đại khiến cho Phong Vân Vô Kỵ cũng hơi biến sắc.

- Ha!

Từng vòng lĩnh vực sáng lên, cuốn những yêu thú vào bên trong, nhưng phần đông lại chỉ có thể đánh giáp lá cà.

“Mệ nó, lão tử chẳng lẽ suy đồi đến mức ngay cả yêu thú cũng có thể coi thường!” - Ở xa xa, Phong Vân Vô Kỵ điên cuồng hét lên một tiếng, tốc độ vốn đã cực nhanh lại càng gia tăng thêm không ít. Đám cao thủ Thái Cổ bị vây này số lượng không nhiều, nhất thời cũng không thể tụ tập đủ người.

“Mau đến đây hết cho bổn tọa!” – Ma thức của Phong Vân Vô Kỵ bắn ra bốn hướng, tiếng gầm nổi giận vang lên khắp nơi. Ngoại trừ những cao thủ Thái Cổ đã bước vào thế lực của Ni Cổ Lạp Tư, gần vạn cao thủ Thái Cổ khác nghe được tiếng gầm quen thuộc này ánh mắt liền đỏ bừng, nhanh chóng phân thành hai nửa, một nửa tiến về hướng Ni Cổ Lạp Tư vương triều, còn một nửa khác thì theo tiếng gầm của Phong Vân Vô Kỵ chạy tới phạm vi thế lực của Thái Cổ ma tộc…

Từng ngọn núi đen kịt cao vút trong mây trải dài tại khu vực bên ngoài cách Trung Ương ma sơn mấy chục vạn cây số, lúc này đã biến thành núi lở đất rung, vô số đá vụn rơi trên đất.

“Két!”

Một con rắn lớn bán kính đạt đến mấy trăm trượng từ dưới đất chui ra, bên ngoài thân phủ đầy vảy tím cứng rắn, hai chiếc răng độc vươn ra ngoài môi cắn lấy vài tên cao thủ Thái Cổ, nhai vài cái liền nuốt vào trong cơ thể. Hai con ngươi đỏ rực hình tam giác hiện lên vẻ dữ tợn, chiếc miệng dẹp mở rộng phun ra chùm lớn khói độc màu xanh lá. Mấy chục cao thủ Thái Cổ và phi cầm gần đó trúng phải khói độc này, toàn thân nhanh chóng thối rữa, nước xanh từ trên người chảy xuống. sau khi phát ra vài tiếng kêu thảm thiết liền hóa thành từng bộ xương khô rơi xuống.

Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ đau xót. Những cao thủ này đối với hắn đều là vốn liếng để tranh bá thiên hạ sau này, hôm nay lại bị những yêu thú này giết đi một số, trong lòng làm sao có thể không đau.

- Lui hết cho ta!
Trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ điên cuồng sinh ra một luồng khí tức hung bạo hủy diệt, trong tai vang lên những tiếng gầm của yêu thú, nhưng hắn gần như không nghe thấy, thứ duy nhất hiện lên trong đôi mắt đen kịt chỉ có đỉnh cấp yêu thú “Bát Thủ Yêu Xà” (rắn tám đầu) kia.

- Ha!
Phong Vân Vô Kỵ hét lớn một tiếng, vẻ mặt lạnh lùng, trực tiếp vươn một tay ra, Hấp Tinh đại pháp cường hãn đã ra tay. Cuồng phong nổi dậy, một vòng sáng hình cầu sâu và đen từ trong cơ thể hắn bắn ra, chính là Hỗn Độn lĩnh vực.

Những cao thủ Thái Cổ lơ lửng giữa không trung cùng với đông đảo phi cầm cường hãn chỉ cảm thấy một lực hút khổng lồ truyền đến, không thể khống chế được thân hình, lập tức bay ngược về hướng Phong Vân Vô Kỵ. Kể cả đá vụn trên mặt đất và những ngọn núi sụp đổ cũng bay lên, tràn về phía Phong Vân Vô Kỵ.

“Bùng!”

Ma khí cường hãn trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ vận chuyển, đánh văng những cao thủ Thái Cổ bị Hấp Tinh đại pháp cuốn đến ra bên ngoài. Những yêu thú còn lại va chạm vào Hỗn Độn lĩnh vực bên ngoài cơ thể hắn, hai mắt lập tức lồi lên, máu thịt toàn thân như nước chảy tan đi, tinh hoa bị cuốn vào trong Hỗn Độn lĩnh vực, sau đó nhập vào trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ. Những bộ xương khô còn sót lại lách cách rơi xuống.

“Ngao!”

Những yêu thú khác thấy thế, cặp mắt lớn như chuông đồng liền trở nên đỏ bừng, ngẩng đầu phát ra một tiếng gầm giận dữ, lao về hướng Phong Vân Vô Kỵ …

Dưới đất vang lên tiếng da thịt ma sát vào đất đá. Mục đích chủ yếu của Hấp Tinh đại pháp là nhằm vào Bát Thủ Đại Xà có uy hiếp lớn nhất, lực lượng khổng lồ cường hành kéo hung thú không biết đã ẩn núp dưới lòng đất bao nhiêu năm này ra bên ngoài. Xa xa, những ngọn núi liên miên không dứt đột nhiên sụp xuống không hề báo trước, có nơi còn nhìn thấy một phần lưng đầy vảy sáng lộ ra bên dưới mặt đất vỡ tan.

“Oa!”

Bát Thủ Đại Xà phồng mang lên phát ra một tiếng tiếng kêu kinh hãi, hơn phân nửa thân thể nhanh như chớp bị hút vào trong hỗn độn không gian của Phong Vân Vô Kỵ. Chiếc đầu rắn xấu xí cùng với một phần thân thể dài đến mấy ngàn trượng nhập vào trong Hỗn Độn lĩnh vực, còn phần thân thể bên ngoài lại chìm vào dưới đất, không biết dài đến bao nhiêu.

“Yêu thú này sao lại dài như vậy!” - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ quát lớn một tiếng, ma khí trong cơ thể vận chuyển lần nữa, uy lực của Hấp Tinh đại pháp lại gia tăng thêm mấy lần.

Trong tiếng ma sát, theo một trận nổ vang, Bát Thủ Đại Xà bỗng hú lên quái dị, chiếc đuôi thật dài rốt cuộc cũng dựng lên giữa hư không. Ánh sáng của Hỗn Độn lĩnh vực bỗng nhiên mở rộng đến mấy ngàn trượng, bao trùm lấy Bát Thủ Đại Xà và một số yêu thú thực lực cường đại vào bên trong. Giữa không trung ánh sáng chợt lóe lên, toàn bộ lĩnh vực đều biến mất không còn thấy.

- Ha!

Phương xa vang lên những thét lớn, đông đảo cao thủ Thái Cổ lúc này mới chạy đến, trước sau chỉ vài khắc nhưng Phong Vân Vô Kỵ và yêu thú cường đại nhất kia đều đã biến mất không còn thấy. Ở nơi xa hơn là một phiến thủy triều màu đen tràn đến, nhíu mắt nhìn lại trông thấy một nhóm Thái Cổ ma thú khác đang bay nhanh đến…

“Cheng!”

Từng vệt đao hình cung cuốn qua hư không. Chỉ nghe những tiếng la hét vang lên từ bốn phương, sau đó từng luồng đao quang bắn lên không, tại phía trước hội tụ thành một đạo cầu vồng màu đỏ như sông biển, bổ về phía đám yêu thú ở xa đang gầm lên chạy tới…

“Ầm ầm!”

Thủy triều do vạn đạo ánh đao hội tụ thành vượt qua hư không, từ trời cao chém xuống. Dưới ánh đao sáng loáng, từng mảng lớn sơn xuyên và yêu thú đang chạy tới kêu lên thảm thiết, hóa thành bột phấn…

Sát khí dày đặc từ trên người chúng cao thủ Thái Cổ bắn lên cao, khuấy động gió mây. Ở xa xa, đám yêu thú vốn hai mắt đỏ bừng, bất chấp tất cả lao đến rốt cuộc có chút sợ hãi, ngừng bước lại…

Hỗn Độn lĩnh vực vốn không có tính chất đặc biệt gì, giá trị lớn nhất của nó thể hiện trên lĩnh vực mà nó đồng hóa. Cho đến hôm nay, Phong Vân Vô Kỵ chỉ mới đồng hóa Trọng Lực lĩnh vực không gian của Luyện Ngục ma thần, cùng với Vô Cùng lĩnh vực của Bối Nhĩ Tư Ba Đạt.

Đối mặt với yêu thú tràn ngập bên trong lĩnh vực, cùng với Bát Thủ Đại Xà đang cong người, đầu gần như đụng trời, chiếc lưỡi không ngừng lè ra nuốt vào, lựa chọn duy nhất của Phong Vân Vô Kỵ chỉ có Vô Cùng lĩnh vực.

- Ha!

Hét lớn một tiếng, Phong Vân Vô Kỵ chân đạp xuống đất, một tay đưa lên quá đỉnh đầu, mài tóc màu đen dựng lên, hình dáng như một thiên thần. Theo tiếng hét này, một tia sét lớn màu đỏ thẫm xẹt qua hư không, toàn bộ lĩnh vực đột nhiên biến đổi…

Trong lĩnh vực đột nhiên dâng lên sương mù dày đặc, sau đó là từng Phong Vân Vô Kỵ bỗng nhiên xuất hiện, trải rộng trong phiến hư không này.

Bát Thủ Đại Xà đã mở linh trí bản năng cảm thấy nguy cơ, chiếc đầu xấu xí dữ tợn dựng thẳng lên cảnh giác bốn phương, thân thể to lớn dài mấy vạn trượng đã co lại thành một trận rắn, có thể công cũng có thể thủ.

“Xè!”

Bát Thủ Đại Xà mở miệng phun ra một chùm khói độc màu xanh lá, như một dòng nước chảy xuôi xuống, lượn lờ không tan bên ngoài cơ thể, hình thành một lớp phòng ngự khác.

“Ta cho ngươi nuốt, ta cho ngươi nuốt!” - Phong Vân Vô Kỵ gầm lên giận dữ, cũng không thèm quan tâm đến những yêu thú bị cuốn vào bên trong lĩnh vực, vô số phục chế thể trực tiếp giơ tay phải lên quá đỉnh đầu, từ bốn phương tám hướng đánh về phía Bát Thủ Đại Xà kia.

“Két!”

Thân thể Bát Thủ Đại Xà đột nhiên xẹp xuống như bốc hơi, cặp mắt rắn màu xanh lá bình tĩnh nhìn bốn phía. Khi ban tay của vô số phục chế thể Phong Vân Vô Kỵ gần đánh trúng người, nó bỗng phát ra một tiếng kêu dữ tợn chói tai, thân thể xẹp xuống lại phình lên, đành bật bàn tay của Phong Vân Vô Kỵ ra ngoài.

“Bồng!”

Một trận tiếng động như phát nổ vang lên. Phong Vân Vô Kỵ chỉ cảm thấy như chạm vào một bề mặt trơn nhẵn, giàu tính đàn hồi, hơn nữa còn loáng thoáng có một lực phản chấn, từng luồng lực lượng đánh vào như trâu đất xuống biển không thấy bóng dáng.

“Mẹ nó, con rắn này không ngờ còn biết dùng thái cực!” – Trong đầu Phong Vân Vô Kỵ lập tức thoáng hiện lên thái cực mà Độc Cô Vô Thương từng tu luyện.

Trong cặp mắt màu xanh lá của Bát Thủ Đại Xà hiện lên vẻ dữ tợn, chiếc lưỡi rắn rụt vào phát ra một tiếng kêu chói tai, chiếc đầu giữa hư không lay động. Ở nơi dưới cằm trăm trượng đột nhiên nứt ra, như tia chớp mọc lên bảy chiếc đầu khác còn ẩm ướt mang theo mùi tanh, phân làm tám hướng lao về phía tám phục chế thể của Phong Vân Vô Kỵ.

Đạo cao một thước, ma cao một trượng. Khi cảm thụ được lực lượng trong cơ thể Bát Thủ Đại Xà cộng thêm lực lượng của mình đánh vào phản chấn trở về, bàn tay Phong Vân Vô Kỵ đặt trên Bát Thủ Đại Xà lập tức xoay tròn, kình lực phát ra lập tức đổi thành hút vào, Hấp Tinh đại pháp đã ra tay.

Lớp da phủ đầy vảy cứng lập tức nổi lên từng phiến màu trắng nhạt, nhanh chóng trở nên.

“Nha!”

Bát Thủ Đại Xà đại nhức kêu lên một tiếng, tám chiếc đầu dữ tợn gập lại, miệng mở rộng phun ra một chùm sương khói còn độc hơn, đồng thời thân rắn đang cuốn lại bỗng giãn ra.

“Phốc!”

Đông đảo phục chế thể của Phong Vân Vô Kỵ trong nháy mắt bị Bát Thủ Đại Xà đánh văng ra, nhưng thân thể của hắn đã ngưng tụ đến cực điểm, nào lại dễ dàng bị thương như vậy, chỉ lật người mấy cái đã ổn định lại thân thể. Đột nhiên trong lúc này một cảm giác ngứa ngáy và đau đớn từ bàn tay truyền đến, nhanh chóng lan khắp toàn thân. Phong Vân Vô Kỵ cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên hai bàn tay phủ kín từng điểm xanh chói mắt.

- Hừ!
Phong Vân Vô Kỵ nổi sát cơ, trong hư không lại xuất hiện từng phục chế thể hoàn hảo, bàn tay vươn ra đập vào những phục chế thể đã trúng độc rắn kia, Hấp Tinh đại pháp lại xuất thủ lần nữa, có điều đối tượng lần này lại là chính mình.

“Xèo xèo!”

Từng phục chế thể bị trúng độc không hề phản kháng để mặc cho những phục chế thể khác hút hết tinh hoa trong cơ thể, hóa thành một phiến xương mục, cùng với nước độc trong cơ thể từ không trung rơi xuống…

- Được rồi, không nên cố gắng dùng độc của ngươi nữa. Bên trong lĩnh vực tất cả năng lượng đều không thoát ra ngoài, ta sẽ không mất một chút năng lượng nào, nhiều nhất cũng chỉ là từ thân thể này chuyển tới thân thể kia mà thôi.
Chỉ trong nháy mắt năng lượng đã chuyển hoán hoàn thành. Những phục chế thể mới không nhiều cũng không ít hơn vây quanh Bát Thủ Đại Xà.

“Kéc!”

Từ bốn phương tám hướng, chúng yêu thú bị cuốn vào lĩnh vực nổi hung tính, cùng với Bát Thủ Đại Xà tấn công những phục chế thể của Phong Vân Vô Kỵ.

- Bọn nhãi nhép!
Phong Vân Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, cánh tay dài vươn ra phát ra từng luồng kình khí bá đạo, đánh văng những yêu thú đang lướt tới kia.

“Kéc!”

Bát Thủ Đại Xà rõ ràng tương đối có trí tuệ, tám chiếc đầu xấu xí lắc lư một chút, trong cặp mắt hình tam giác tháong hiện lên vẻ linh động. Dường như hiểu được Phong Vân Vô Kỵ chuẩn bị dùng thủ đoạn như cũ để đối phó với mình, tám chiếc đầu rung lên giống như đã hạ quyết tâm, bỗng nhiên xoay về tám phương…

Trong lúc Phong Vân Vô Kỵ đang nghi hoặc, Bát Thủ Đại Xà đã làm một chuyện khiến cho hắn vô cùng kinh ngạc.

“Xuýt!”

Tám chiếc đầu rắn to lớn ngẩng cao, miệng rộng mở ra, bỗng nhiên phồng mang lên hút mạnh. Năng lượng bên trong lĩnh vực, cùng với những yêu thú bốn phương toàn bộ bị một cơn lốc cuốn lên, bay vào trong tám chiếc miệng bỗng lớn gấp trăm lần của Bát Thủ Đại Xà …

Phong Vân Vô Kỵ trợn mắt há mồm, lát sau mới mắng một câu:
- Mẹ nó, cái này chẳng khác nào Hấp Tinh đại pháp!

“Rắc rắc!”

Bát Thủ Đại Xà nuốt chửng vô số yêu thú cùng với năng lượng bên trong lĩnh vực, thân thể rung lên lách cách, thân rắn điên cuồng phình lên. Phong Vân Vô Kỵ đang định ngăn cản nó tiếp tục hút vào, Bát Thủ Đại Xà lại làm một chuyện khác khiến cho hắn kinh ngạc lần nữa.

“Xoẹt!”

Tám chiếc đầu rắn bỗng phun toàn bộ năng lượng ra ngoài, thân thể thu nhỏ lại với tốc độ cực nhanh, tám chiếc đầu rắn cũng rũ xuống như một quả bóng xì hơi.

“Ầm ầm!”

Phong Vân Vô Kỵ còn chưa kịp phản ứng, năng lượng hùng hậu kia đã tràn vào lĩnh vực, và chạm cùng với năng lượng nguyên bản bên trong lĩnh vực. Quy tắc trở nên hỗn loạn, trong vô ý giao điểm của Vô Cùng lĩnh vực cũng bị năng lượng cuồng bạo này phá vỡ.
“Không phải chứ!” - Trong lòng Phong Vân Vô Kỵ thầm than một tiếng, mắt mở trừng trừng nhìn Vô Cùng lĩnh vực tán loạn, thế giới quen thuộc lại lần nữa hiện ra.

- Oa ha, oa ha…
Một giọng nói non nớt vang lên từ phía sau, trước khi Phong Vân Vô Kỵ phản ứng lại đã hóa thành một luống khói lượn qua người hắn, đáp xuống trên một chiếc đầu rắn của Bát Thủ Đại Xà.

- Oa ha, oa ha…
Thằng nhóc ngồi xổm trên một chiếc đầu rắn, hiếu kỳ đưa tay sờ sờ, khiến cho Phong Vân Vô Kỵ nhìn thấy cũng phải tá hỏa.

- Mau xuống đây!
Phong Vân Vô Kỵ kêu lớn, nhưng một chiếc đầu rắn của Bát Thủ Đại Xà đã cuốn về phía trên quấn lấy thằng nhóc, sau đó chui xuống phía dưới, nhanh như chớp biến mất vào trong lòng đất…

- Ngăn nó lại!
Phong Vân Vô Kỵ gầm lên một tiếng, không thể nào ngờ được thằng nhóc lại chạy đến vào lúc này.

“Ta phải đánh chất con ả này!” - Lửa giận dâng lên trong lòng, Phong Vân Vô Kỵ gần như muốn phát điên: “Con ả chết tiệt này, ngay cả một đứa trẻ cũng không giữ được sao!”

Mắt thấy từng phiến mặt đất nứt ra, Bát Thủ Đại Xà mang theo thằng nhóc trực tiếp chạy về hướng sâu trong thế lực của Thái Cổ ma tộc…

Gần như không suy nghĩ, Phong Vân Vô Kỵ lập tức vọt lên không, ma thức phong tỏa Bát Thủ Đại Xà, bay về hướng đông nam.

“Không ngờ lại bị một con rắn bắt đi con trai ngay trước mặt, đúng là sỉ nhục! Ta muốn lột da ngươi!” - Lửa giận trong lòng càng lúc càng mạnh. Trong xa xăm, một khẩu quyết phức tạp bỗng hiện lên tại trong đầu Phong Vân Vô Kỵ. Hắn không cần nghĩ ngợi địa, liền dựa theo khẩu quyết kia bắt đầu vận chuyển…

Trên mặt đất phía đông nam, các cao thủ Thái Cổ từ bốn phương hội tụ lại, vừa mới giải quyết những yêu thú ven rìa trợn mắt há mồm nhìn trong hư không trăm trượng, một hình ảnh khiến cho bọn họ cả đời khó quên…

“Gào!”

Xương cốt của Phong Vân Vô Kỵ kêu lên lách cách. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thân thể bỗng phình lên như tia chớp, bộ lông màu đỏ rực từ trong các lỗ chân lông đâm ra, càng lúc càng dài…

“Bình!”

Phong Vân Vô Kỵ trong lúc vô ý đã vận chiển Ma Viên Biến. Chỉ sau vài bước, cả người đã hóa thành một Thái Cổ Ma Viên cao gần vạn trượng. Một luồng khí tức cuồng bạo dâng lên trong đầu, đôi mắt màu đen cũng trở nên đỏ bừng.

“Gào!”

Thái Cổ Ma Viên xuất hiện tại Ma Giới này ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm chấn động khắp nơi. Vừa xuất hiện, khí tức hung bạo đã trải rộng ra bên ngoài. Nơi ma uy tràn đến, các yêu thú ẩn thân dưới mặt đất đều im như ve sầu mùa đông, từng con cuộn mình lại không dám cử động dù chỉ một chút.

“Rắc rắc!”

Thái Cổ Ma Viên cao vút trong mây, khí tức cuồng bạo như muốn hủy diệt trời đất, cánh tay dài vươn ra trực tiếp đẩy ngã một ngọn núi cao ngàn trượng chắn trước người, đi nhanh về hướng Bát Thủ Đại Xà chạy trốn, một bước xa đến mấy ngàn trượng. Trong tiếng mặt đất rung chuyển, chỉ sau vài bước Thái Cổ Ma Viên đã biến mất khỏi tầm mắt của các cao thủ Thái Cổ đang ngây người…

Dưới lòng đất, Bát Thủ Đại Xà có trăm điều không giải thích được. Rõ ràng là khí tức của một ma tộc đang tập trung vào mình, sau lại đột nhiên biến thành hung thú Thái Cổ Ma Viên nghịch thiên kia? Hơn nữa so với Thái Cổ Ma Viên bình thường, con Thái Cổ ma thú quái dị này bất kể thực lực hay là dục vọng hủy diệt đều mạnh đến kinh người.

Sát cơ và khí tức khát máu không hề che giấu khiến cho toàn thân Bát Thủ Đại Xà không ngừng run lên, tựa như bị vô số thanh đao nhỏ cắt vào thân thể. Tám chiếc đầu rung lên một cái, không dám chậm trễ lập tức trườn đi bên dưới lòng đất, bắn nhanh về phía xa…

Uy lực của Ma Viên Biến không chỉ đơn giản là sau khi biến thân thực lực chỉ ngang với Thái Cổ Ma Viên bình thường. Với năng lực của đệ tam phân thần Thái Cổ, vừa nghĩ đến lực lượng kinh khủng và khát vọng hủy diệt sau khi hóa thân thành Ma Viên, trong lòng cũng cảm thấy phát lạnh, không dám tùy tiện sử dụng Ma Viên Biến này.

Trước đó Đệ nhất phân thần căn bản không chuyên môn tu luyện Ma Viên Biến. Sở dĩ có thể trong nháy mắt hóa thân thành Thái Cổ Ma Viên, là bởi vì tu vi bản thân rất cao, cộng thêm khí huyết cuồn cuộn và tâm tình cuồng bạo, trong lúc vô ý đã kích phát Ma Viên Biến. Trong đầu, thần trí càng ngày càng yếu, chỉ còn lại một ý niệm: giết chết con rắn lớn kia, cướp con trai về.

“Ầm!”

Thái Cổ Ma Viên thân cao vạn trượng, mỗi một bước đi đều khiến cho mảng lớn mặt đất sụp đổ. Trước mặt Thái Cổ Ma Viên, những ngọn núi cứng rắn như sắt thép kia không khác gì đậu hũ, cánh tay chỉ đẩy một cái đã lần lượt sụp đổ. Thỉnh thoảng bắt gập một đỉnh núi cao mấy ngàn trượng, hắn lại trực tiếp nhổ cả gốc lên. Thái Cổ Ma Viên dường như rất hứng thú với những ngọn núi này, dùng nó làm binh khí.

Từ bầu trời quan sát xuống, phía sau Thái Cổ Ma Viên là một cảnh tượng hỗn loạn, tất cả ngọn núi đều đổ nát, hai hàng vết chân to lớn kéo dài về hướng đông nam.

“Xoẹt!”

Một đỉnh núi hình nón to lớn vẽ ra một vòng cung hoàn mỹ tại không trung, rơi thẳng xuống, “ầm” một tiếng, chỉ sai lệch một chút cắm vào trong lòng đất phía sau Bát Thủ Đại Xà.

Bát Thủ Đại Xà bị cảnh này làm cho sợ hãi, chiếc đuôi dài rung lên một chút cuộn về phía trước, thân thể bắn ra, đầu cũng không dám quay lại như tia chớp chạy đi.

“Ngao!”

Hai cánh tay mọc đầy lông dài như máu của Thái Cổ Ma Viên đấm mạnh vào ngực phát ra tiếng “bình bình”, sau đó dưới chân dùng sức nhún một cái, bỗng nhiên bay vút lên, hóa thành một bóng đen lao vào sâu trong trời cao…

“Ầm!”

Một lúc sau, một điểm đen bỗng xuất hiện trong hư không, không ngừng lớn lên, chính là Thái Cổ Ma Viên từ không trung hạ xuốn. Hai bàn chân to lớn đạp mạnh, xuyên qua đất đá đạp xuống trên người Bát Thủ Đại Xà đang trườn đi phía trước.

“Nha!”

Cú đạp này khiến cho chiếc đuôi dài của Bát Thủ Đại Xà máu thịt lẫn lộn, xương sống gãy ra. Trong cơn đau nhức, nửa thân thể trước bỗng dùng sức phá tan đất đá, bắn lên mặt đất.

“Ầm!”

Thái Cổ Ma Viên hai mắt đỏ bừng, vừa thấy con rắn này chui lên mặt đất, lập tức hai tay đâm xuống, kéo thân thể của Bát Thủ Đại Xà từ dưới đất ra ngoài.

“Kít!”

Tám chiếc đầu của Bát Thủ Đại Xà giãy dụa, trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn. Chó gấp cũng sẽ nhảy tường huống hồ là rắn, tám chiếc đầu liền ngẩng lên, táp về phía Thái Cổ Ma Viên đang ôm lấy thân thể mình.

“Ầm!”

Thái Cổ Ma Viên tung ra một đấm, một chiếc đầu rắn liền theo đó hóa thành bột phấn, máu vụn văng khắp nơi. Một nắm tay khác lại đánh qua, một chiếc đầu rắn khác cũng theo tiếng vỡ vụn.

Thái Cổ Ma Viên sau khi tiêu diệt hai chiếc đầu của Bát Thủ Đại Xà, thân thể lập tức ngồi xổm xuống, hai tay nắm chặt lấy Bát Thủ Đại Xà dùng sức nâng lên, trong miệng phát ra một tiếng gầm lớn. Bên khóe miệng, hai chiếc răng nanh trắng lạnh vươn ra, đầu hạ xuống cắn vào người Bát Thủ Đại Xà.

“Phập!”

Hai chiếc răng nanh trắng lạnh đâm vào thân thể, từng dòng máu loãng từ hai bên răng chảy xuống xuống. Cùng lúc này, tám chiếc đầu còn lại của Bát Thủ Đại Xà cũng cắn mạnh vào trên ngực, cánh tay và bắp đùi của Thái Cổ Ma Viên, chết cũng không buông…

Máu loãng trong cơ thể Bát Thủ Đại Xà ồ ồ chảy vào trong người Thái Cổ Ma Viên khổng lồ. Cũng không biết trải qua bao lâu, cuối cùng thân thể của Bát Thủ Đại Xà trở nên mềm nhũn rũ xuống, sáu chiếc đầu rắn vẫn cắn chặt vào người Thái Cổ Ma Viên…

- Oa ha, oa ha…
Bên trong một chiếc đầu rắn rũ xuống, một cái đầu nhỏ vươn ra, hai con mắt đầy linh tính đen trắng rõ ràng chuyển động một vòng, nhìn Thái Cổ Ma Viên vô cùng to lớn kia…

- Oa ha, oa ha…
Thằng nhóc vẫy vẫy hai cánh, hoàn toàn bình yên từ trong đầu rắn chui ra, vẽ nên một hình cung tại không trung, bay lên đỉnh đầu Thái Cổ Ma Viên, trực tiếp ngồi xuống trên bộ lông màu đỏ kia, hai cánh tay nhỏ bé vươn ra túm lấy một sợi lông dài, vẻ mặt tươi cười dùng sức rút lên…

Nguồn: tunghoanh.com/phi-thang-chi-hau/chuong-470-mfeaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận