Ngày khai trương Di Tình Viện rốt cục đã tới, từ sáng sớm, rất nhiều khách nhân đã chen chúc tại cửa lớn, vừa mới khai chương mà người vào đã đông đúc như sóng triều, người người cầm theo tấm vé để tìm chỗ ngồi, nào là rượu ngon điểm tâm hoa quả nước trà hát dưa được mang ra, chờ tới giờ đẹp để bắt đầu.
Mọi thứ ở trong này đều phải trả tiền, thoáng một cái bán đi không ít hàng, lại có thể kiếm về một số tiền kha khá, Kha Vân Tiên mừng rỡ cười toe toét, mặt mày hớn hở chào đón khách khứa, cá cô nương đều có mạng che mặt, ăn mặc những đồ mà nam nhân Đại Đường trước đây chưa từng thấy bao giờ đó là các kiểu váy ngắn đi lại như con thoi rất bận rộn, các loại rượu ngon và điểm tâm cũng không ngừng được mang lên.
Các cô nương với thân thể trắng như tuyết dùng hai khối nhỏ che lấy bộ ngực, lộ ra cái eo nhỏ mỹ lệ mê người cùng với đỗ tề ( rốn ) tròn tròn mặt mà, mê người. Phong đồn cũng chỉ là dùng một mảnh tơ tăm bao bọc lại, một đôi chân ngọc thon dài khiến người khác thèm nhỏ rãi, quả là một trang phục làm kinh hãi thế tục, làm cho các đại gia ngồi đó máu mũi cứ thể phun thẳng ra, trong mắt mở trừng trừng lên như rách cả mí mắt, vô số những âm thanh hò reo tán thưởng.
Những việc này chỉ có đại gia có tiền mới giám làm, có thể họ là quan, có thể họ là đại thương nhân, có một ít là văn nhân mạc khách, tất cả đều bị những cô nương với trang phục kinh hãi thế tục kia làm cho lòng dạ ngứa ngáy bồn chồn, nhưng vì ngại mình có thân phận nên chỉ dám trừng mắt mà nhìn chứ không dám làm bậy.
Di Tình Viện bỗng nhiên ù ù đóng cửa, màn che được bỏ xuống, bên trong tức thời trở nên tối om, mọi người nhất thời kinh ngạc, thì thấy bốn phía đèn lồng được mang ra.
"Làm cái quỷ gì thế này? Không khí thật âm u?"
Khách nhân ở dười có người sinh lòng bất mãn kêu lớn, thì lập tức nhận được sự hưởng ứng của những khách nhân phía dưới, cả đại sảnh đều hò hét ngữ khí bất bình.
Một âm thanh thanh sắc đột ngột vang lên, gần như làm tắt lịm đi những tiếng la hét điên cuồng của khách nhân, toàn bộ những hành động hùng hổ vừa nay lắng xuống không khí trong phòng yên tĩnh hẳn.
Không gian rộng rãi ở trên sân khấu đột nhiên xuất hiện một vài cái cột đủ màu sắc được kết bằng tơ lụa, tơ lụa theo cái cột được xoay tròn, màn đỏ trên sân khâu được đóng mở, một "em xinh tươi" thấp thoáng xuất hiện trên sân khấu.
Thân thể trắng ngần phía trên chỉ khoăc một tấm sa mỏng gần như trong suốt, hai mảnh lụa không thể nhỏ hơn được nữa chỉ che được hai nhũ hồng, để lộ ra vòng eo nhỏ nhắn đỗ tề mặn mà, nửa kiều đồn cũng chỉ được che bởi tậm lụa ngắn đến mức không thể ngắn hơn, đệ lộ ra một đôi chân ngọc ngà trắng trẻo.
Nữ nhân ở trên sân khấu chỉ lấy một tấm vải đen che đi toàn bộ khuân mặt, nhìn không rõ dung nhan, tiếp theo là một loại âm nhạc điên cuồng phát ra, các nàng cũng theo đó mà điên cuồng múa may, làm đủ loại tiêu hồn động phách.
"cô em xinh đẹp" vòng eo như con rắn uốn éo, ánh sáng âm u làm nổi bật lên nước da sáng ngời của cơ thể, làm cho những khách nhân đến đây đều hoa hết cả mắt, toàn bộ sảnh đường ngập tràn trong tiếng nhạc điên cuồng kia, mọi người nhín thở mắt cứ dán lên sân khấu.
Một tiếng hô lớn vọng ra, trên sân khấu các mỹ nhân đang múa những điệu múa bốc lửa kinh hãi thế túc từ từ cởi bỏ những tấm lụa mỏng ở trên cơ thể, mỗi người mỗi cách, tấm lụa mỏng như bươm bướm bay xuống dưới khán đài, lập tức có nhiều người đứng lên tranh đoạt.
Vụ cướp giật những kiện vải còn chưa dứt, trên vũ đài những "cô em xinh đẹp" mỗi người mỗi kiểu tay che đi hai khối núi, ở dưới mọi người nín thở chú mục chiêm quan, tim đập nhanh hơn, tròng mắt sắp sửa như rơi ra lại chưng hửng hết cả lại.
"Ai..."
Vốn tưởng có thể thấy cảnh phong xuân vô hạn thì các khách nhân lại thất vọng thở dài, tấm vải nhỏ đã được tháo ra, nhưng bên trong vẫn còn một tầng che phủ... ai... ( em sắp đổ máu mũi rồi mấy anh ơi )
Trên vũ đài các " cô em nhỏ" đem những tấm lụa che lấy đôi núi mà làm bao người mê đắm kia cùng với những kiểu váy ngắn che chở kiều đồn nhất loạt cởi ra, những việc làm này làm các đại gia ngứa ngáy không yên, nhưng trò kích thích như vậy họ mới thưởng thức lần đầu, lại có tiếng nhạc điến cuồng thúc dục, đám người bị dục hỏa công tâm mặt mũi phừng phừng, tim đập nhanh hơn, hơi thở dồn đập.
Những người đến tham dự màn "nghệ thuật này", không ai là không đầu váng mắt hoa họ không ngừng tung từng nắm bạc lên khán đài, mới đầu chỉ là một ít người sau đần là hằng hà sa số những thỏi bạc được ném lên, trong một lúc mà tiền bạc bay tới tới lách cách rơi xuống khán đài như mưa rào... ( mẹ ơi con cũng muốn xuyên việt quá! ôi tiền ôi!)
Đứng ở trong góc phòng Kha Vân Tiêu lấy tay che lại cái miệng nhỏ nhắn tiếng cười từng đợt từng đợt không dứt, mấy người dẫn đầu đem bạc vãi ra trên khán đài đều là người của Đường Tiểu Đông an bài, những việc làm này đều làm cho các đại gia đến xem "nghệ thuật" cảm thấy tâm trạng mình rất tốt, có thể phô bày sự giàu sang, tự nhiên là không muốn bại dưới tay kẻ khác, nhưng mỗi thỏi bạc trắng là năm sáu lượng bạc, nếu chỉ đếm sơ qua, cũng là một đống tiền lớn một mỏ vàng trên sân khấu.
Ánh mắt bắt đầu chú ý đến một nữ nhân cách mọi người không xa, người trước người sau đều nháy mắt mấy cái, nhếch miệng cười, giơ ngón tay cái lên.
Nữ nhân kia chính là Cửu phu nhân!
Đường Tiểu Đông trong lòng không khỏi một tia kinh hoàng, thân thể bất an đứng bật lên.
Không chỉ có ánh mắt của Cửu phu nhân, mà tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người hắn, tậm trạng rất khác nhau.
Y, còn một ánh mắt nữ nhân nữa hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi. xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
Kha Vân Tiên chen lấn đến bên cạnh hắn thập giọng nói một câu:" này, cái người mặc áo đỏ sặc sỡ kia chính là lão bản của say hoa tên là La Mạn, hừ dù có cải trang đến thế nào cũng không thể qua mắt được bản cô nương ta."
Đúng là oan gia ngõ hẹp, Say Hoa lão bản trực tiếp tới đây tìm hiểu xem ra tình bảo thương nghiệp ở chỗ này thật quá lộ liễu, Đường Tiểu Đông căn bản là không có hứng thú, ánh mắt chằm chằm nhìn vào một nữ nhân mặc đò đỏ kia.
"Kỳ quái, cái cô mặc quần áo đỏ kia trong thật là quen mắt, dường như là ta đã thấy ở đâu rồi đó..."
Lôi Mỵ ở một bên hừ nhẹ một tiếng:" có gì kỳ quái đâu, nàng không phải là Thư Tiệp sao?"
Thư Tiệp? nữ giả nam trang.
Đường Tiểu Đông vô cùng hứng thú, thuận miệng nói:" Nàng đang làm gì a?"
Lôi Mỵ đong đưa cái miệng nhỏ nhắn, "nàng nha, là đệ tử Cửu Hoa phái Bách Liễu sư thái, võ công không được tốt lắm, nhưng mà gây chuyện thị phi thì tốt nhất thiên hạ."
Nghĩ tới nhân vật nữ giả trang nam đi đùa giỡn người khác chính là tiểu thiếp, Đường Tiểu Đông thiếu chút nữa là cười ra thành tiếng, cô nàng này địch thực là một kẻ sy tình a.
"nàng làm như thế nào mà tới đây?"
"Nhà nàng ở ngày Lôi Châu a, cha nàng là đại lão bản của tiệm vải vóc nhất Lôi Châu, y ngươi hỏi thăm nàng để làm gì a?"
Lôi Mỵ hai mắt nhăn lại, đôi mắt xinh đẹp chăm chăm nhìn hắn.
"Không có gì, không có gì..."
Đường Tiểu Đông nghe được những lời như thế hai mắt sáng lên, hay tay xoa vào hai gò má, trong lòng tính toán làm sao mà tiếp cận Thư Tiệp.
"Ngươi ở trong lòng có cái quái quỷ gì thế?" Lôi Mỵ càng nhăn nhó hơn.
"ài..."
Đường Tiểu Đông vội ho một tiếng,"Di Tình Viện hôm nay khai trương thành công, kế tiếp, ta nghĩ đến việc tiếng công vào ngành thời trang..."
Đầu năm nay, nội y của nữ nhân chỉ là cái yếm đào, tuy rằng có khác so với tưởng tượng, nhưng thời hiện đại có nhiều kiều nội y gợi cảm cho nữ nhân, hắn chính là từ loại cảm hứng này sẽ làm điên đảo giới nữ trẻ tuổi của Đại Đường.
Lôi Mỵ nhẩn ra, vẻ mặt không thể giải thích được nhìn vào hắn, vốn tưởng là hắn chỉ giúp Kha Vân Tiên chấn hưng Di Tình Viện, chuyện này là chuyện nhất thời khi mới bước chân vào giang hồ, thích du lịch tứ phương, không ngờ rằng hắn lại lấy việc buôn bán làm trọng.
Một bên là Kha Vân Tiên thầm thì trong lòng, may mắn cho mình khi có lựa chọn chính xác, song song với đó cũng không khỏi khẩn chương, làm sao để giữ chân được Đường Tiểu Đông này a,.
Đường Tiểu Đông đang suy nghĩ bước phát triển tiếp theo như thế nào, cảm giác Lôi Mỵ dùng khuỷu tay đánh vào sau lưng, ngẩn đầu lên, không khỏi ngẩn ra.