Chương 155: Lăng Phong – Thuật triệu hồi vong linh từ dị giới
Long Nhất hưng phấn đọc hết toàn bộ cuốn bút ký, cuối cùng phát hiện lời cảnh cáo của tác giả, nói rằng từ lý luận sang thực tiễn vẫn chưa từng thành công, lại còn sinh ra mấy vụ nổ ma pháp nguyên tố nữa khiến cho hắn nhất thời sầu muộn vô cùng. Bất qua Long Nhất mau chóng thích nghi được, lý giải của hắn đối với ma pháp có một chiều sâu nhất định, lý luận về ma pháp của tác giả này là rất khả thi, đợi sau này hắn chắc chắn sẽ tìm cơ hội để thử nghiệm.
Cho tới hiện nay, con đường ma pháp của Long Nhất mới đích thực bắt đầu trở nên phong phú. Uy lực của ma pháp kếp hợp hắn đã lĩnh hội được. Nếu như đến lúc có thể lấy ma pháp kết hợp đem nén lại thì uy lực còn lớn đến bao nhiêu nữa. Trong lòng hắn bắt đầu vui sướng trở lại. Đúng vào lúc này Long Nhất đột nhiên giật mình, nhìn thấy kết giới dưới cầu thang có những gợn sóng dao động, không ngờ có người tới. Vô thức, Long Nhất thu liễm khí tức lại rồi phi thân dùng Bích Hổ công dán người lên trần nhà u ám, nếu không quan sát cẩn thận tuyệt đối chẳng thể nào phát hiện ra.
Long Nhất vừa mới núp được thì một thân ảnh đã lướt đến, không ngờ còn trực tiếp tiến đến tầng bảy.
“Lăng Phong?” Trong lòng Long Nhất thấy ngạc nhiên vô cùng. Kẻ đến không ngờ là bạn cùng phòng Lăng Phong của hắn. “Y” cao nhất mới chỉ là cao cấp ma pháp sư, sao có thể đến được nơi này? Tuy vậy ngay cả Long Nhất hắn cũng đâu đã đạt đủ cảnh giới, phải dùng tới nội lực kỳ diệu mới đắc thủ. Xem ra Lăng Phong cũng có phương pháp riêng để phá kết giới.
“Tiểu tử này quả là thâm tàng bất lộ, xem ra hôm nay không thể không bắt ngươi hiện hình.” Long Nhất thầm cười hắc hắc. Hắn không hề giận chuyện Lăng Phong giấu diếm bởi chính hắn cũng lừa người ta đâu ít? Chẳng qua đang muốn biết Lăng Phong rốt cuộc sẽ lộ ra điều gì thôi.
Lăng Phong tới kết giới trên tầng bảy rồi lấy ra một viên ngọc bảy màu kỳ quái, hai tay nắm lại lẩm bẩm nhiện chú ngữ. Trong nháy mắt, viên ngọc đã tỏa ra quang mang bùng phát bao phủ lấy thân hình Lăng Phong vào trong còn nàng từ từ tiến vào kết giới. Kết giới gặp phải luông quang mang này bắt đầu dao động. Lăng Phong từng chút một chậm rãi bước vào, xem ra vô cùng gian nan.
Khoảng nửa thời thần sau, cả thân thể Lăng Phong cuối cùng đã xuyên qua kết giới.
xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Long Nhất nhảy xuống, chưa vội vào tầng bảy mà tiếp tục đọc sách ở tầng sáu một lúc nữa rồi mới lên trên.
Nội lực Ngạo Thiên Quyết của Long Nhất bao bọc toàn thân, từ từ bước vào trong kết giới. Tầng kết giới này hiển nhiên mạnh hơn rất nhiều, Long Nhất phải mất một phen khí lực mới xuyên qua được, dùng nội lực để phá kết giới có ưu điểm là nội lực hấp thu đồng hòa năng lượng chứ không làm cho kết giới dao động.
“Ai, hắc ám khí tức dày thật.” Đồng tử mắt của Long Nhất đột nhiên co lại, mau chóng dùng tinh thần lực để ngăn cách bản thân với khí tức đó.
Long Nhất từ đầu cầu thang thò đầu vào dòm thử, phát hiện ra tầng bảy chỉ có đúng một giá sách đặt ở góc tường, trên trần nhà có vẽ đầy các đạo bùa ma pháp sáng lấp lánh, hình thành nên một ma pháp trận kỳ dị. Càng khiến Long Nhất ngạc nhiên hơn nữa chính là Lăng Phong, chỉ thấy nàng đang ngồi xếp bằng ở trung tâm ma pháp trận, hắc ám ma lực dày đặc trên người phát tán ra ngoài. Một hòn đá màu đen kích cỡ nắm tay đang lơ lửng trên đầu nàng khoảng một tấc. Hắc mang u ám tỏa ra từ hòn đá tiến vào bên trong đầu Lăng Phong.
Thì ra Lăng Phong là thổ hệ và hắc ám song hệ ma pháp sư, chẳng phải cũng tựa như Lãnh U U sao? Chỉ khác ở chỗ Lãnh U U là tinh thần ma pháp với hắc ám ma pháp thôi.
Suy nghĩ trong đầu Long Nhất nhanh như điện, Lăng Phong tới Thánh Ma học viện phải chăng có mục đính chính làn tới đây tu luyện? Hòn đá màu đen trên đầu nàng cuối cùng là thứ gì?
Thời gian tu luyện của Lăng Phong không được kéo dài lâu, lát sau hắc mang từ hòn đá trên đầu nàng bắt đầu thu lại, trở thành một hòn đá ảm đạm tầm thường còn màn khói đen quanh người cũng thu vào trong thể nội.
Lăng Phong mở to mắt, nhãn châu lóe ra hắc mang trong thoáng chốc rồi biến trở lại thành màu nâu, chỉ có điều Long Nhất dường như thấy đôi mắt nàng trong một thời gian cực ngắn biến thành màu xanh lam thâm sâu tựa biển. Lăng Phong bay lộn một vòng trên không, hòn đá đen ấy ba một tiếng hạ xuống, vừa khít khảm vào một cái lỗ dưới sàn. Có thể suy ra nó vốn nằm ở đó.
Lúc này, trên tay Lăng Phong đột nhiên xuất hiện một cây ma trượng, nàng bắt đầu lâm râm niệm chú, pháp trượng mang theo hắc mang vẽ lên một vòng trên không, nhất thời một khe nứt không gian xuất hiện.
“Hắc Ám thần phù hộ, nhất định phải thành công.” Lăng Phong đầy hi vòng nhìn vào khe nứt không gian đó lẩm bẩm.
Trong khe nứt ấy khói đen tỏa ra, có vẻ như gì đó đang chống cự kịch liệt. Không lâu sau, khe nứt không gian chầm chậm đóng lại còn thứ bên trong đó vẫn chưa chịu hiện ra, ánh mắt Lăng Phong lộ rõ vẻ thất vọng.
Đúng vào lúc khe nứt ấy chuẩn bị khép lại, đột nhiên lục quang lóe sáng, một quái vật thân phủ đầy lông màu xanh lục từ đó rơi xuống.
“A! Thành công rồi, cuối cùng ta đã triệu hồi được Lục Mao Thi Vương.” Lăng Phong nhảy cẫng lên hoan hô, thần tình như thể tiểu nữ hài.
Long Nhất há hốc mồm. Trời ơi, hắn đang nhìn thấy gì đây? Không ngờ chính là thuật triều hồi của vong linh ma pháp đã bị thất truyền. Cách tu luyện vong linh ma pháp mà Bỉ Đặc ghi lại bao gồm cả thuật triệu hồi nhưng không nhắc đến chú ngữ. Loại Triệu Hồi thuật này tương truyền xuất hiện vạn năm trước đây, nó khác biệt rất lớn với thuật triệu hồi vong linh thông thường. Nên biết sinh vật ở dị không gian cường đại hơn vong linh thông thường gấp bội, hơn nữa chỉ cần lần đầu tiên triệu hồi thành công là vĩnh viễn thành đầy tớ trung thành nhất của người triệu hồi, khi không cần đến người triệu hồi có thể thả nó lại dị không gian. Có thể nói rằng loại Triệu Hồi thuật vong linh dị giới này là mộng ước của mỗi vong linh pháp sư, không ngờ hôm nay lại thấy được loại pháp thuật này từ Lăng Phong.
Hảo tiểu tử, Long Nhất hít vào một hơi, tinh thần kinh ngạc cực độ khiến cho phòng hộ tinh thần lực của hắn khẽ dao động. Đúng vào lúc này, Lục Mao Thi Vương đang bất động đột nhiên kêu lên một tiếng chói tai, hóa thành một đạo lục quang nhằm thẳng hướng Long Nhất ở cầu thang.
Phanh một tiếng, Long Nhất đánh một chưởng cách không đẩy Lục Mao Thi Vương ngã bay trở lại. Nếu là cương thi thường trúng một chưởng này đã bị tan thành bụi rồi nhưng Lục Mao Thi Vương vừa ngã xuống đã đứng thẳng người dậy được, không ngờ còn chẳng chịu thương tổn nào khiến cho Long Nhất không khỏi bộ phục khả năng phòng ngự cường hãn của nó.
Khi Lục Mao Thi Vương vừa đứng dậy, Lăng Phong đã dùng Thi thuật chế trụ nó lại rồi nói: “Ai ở đó mau ra đây.” Thanh âm mang theo đôi chút căng thẳng.
Long Nhất phi thân xuất hiện đứng ổn đỉnh thân hình trước mặt Lăng Phong cười ha hả: “Lăng Phong, thật là trùng hợp, lại gặp được đệ ở nơi này.”
Lăng Phong tái cả mặt, trầm giọng hỏi: “Vừa rồi huynh đã nhìn thấy hết?”
“Đúng.” Long Nhất gật đầu.
“Đệ… đệ không dám giấu, chỉ là… đệ biết giờ huynh đang vô cùng chán ghét đệ.” Lăng Phong cắn môi dưới biểu hiện như nữ hài, thần tình vừa bất an vừa sa sút.
“Ta hiểu rằng mỗi người đều có những bí mật của riêng mình, ta cũng không ngoại lệ.”Long Nhất cười khẽ. Hắn bước tới trước vỗ vỗ lên vai Lăng Phong mấy cài rồi nói: “Xem đệ kìa, như là nữ nhân vậy. Ta sao có thể chán ghét đệ, quý mến đệ còn chưa được.”
Lăng Phong mặt đỏ hồng tránh khỏi đại thủ của Long Nhất. Nàng nói: “Huynh thực sự không chán ghét đệ sao? Đệ là pháp sư hắc ám hệ mà.”
Long Nhất cười thần bí, ngoắc ngón tay lại nói: “Đưa tai ra đây, ta cho đệ biết một bí mật.”
Lăng Phong nghe thấy đưa đầu tới, cảm giác hơi thở nóng ấm của Long Nhất phun lên cổ mình không khỏi khiến cho vành tai cứng lại.
“Ây, Lăng Phong. Sao tai đệ cũng có lỗ vậy, chẳng phải như thể nữ nhân sao.” Con mắt sắc bén của Long Nhất thấy vành tai tinh tế của Lăng Phong không ngờ có hai lỗ nhỏ, thấy lạ hỏi.
Lăng Phong nhất thời đẩy Long Nhất ra nói lớn: “Huynh mới là nữ nhân, có lỗ ở tai thì lạ gì chứ, ít thấy mới là lạ.”
Long Nhất cười ha hả, nhớ lại tiền thế cũng có nhiều thanh niên xuyên mấy lỗ ở tai, đúng là không lạ thật. Hắn bèn tỏ vẻ hối lỗi: “Đừng giận, ta chỉ tiện miệng nói thôi. Lăng Phong của chúng ta có khí khái nam tử như vậy sao có thể là nữ nhân được?”
“Lại còn không phải sao, nói thế nữa là đệ trở mặt đó.” Lăng Phong cáu bẳn nói.
“Không nói, tuyệt đối không nói nữa.” Long Nhất đảm bảo.
“Không phải huynh muốn cho đệ biết bí mật nào đó à? Rốt cuộc là gì đây?” Lăng Phong hỏi.
Long Nhất cười hắc hắc nói: “Nếu ta nói ta và đệ thuộc cùng một loại người, đệ có tin hay không?”
Lăng Phong ngây ra, ngạc nhiên hỏi: “Huynh nói huynh cũng là pháp sư hắc ám hệ?”
“Thông minh, muốn ôm đệ một cái quá.” Long Nhất cười cười muốn ôm lấy Lăng Phong nhưng bị nàng đẩy ra.
“Huynh không chán ghét sao, huynh đúng là pháp sư hắc ám hệ?” Lăng Phong vội hỏi, mắt mở to nhìn Long Nhất, ẩn ước vẻ vui mừng.
“Không tin thì hãy xem đây.” Hồng mang từ huyết sắc khô lâu nơi tay trái Long Nhất lóe sáng, mười tám cỗ siêu cấp khô lâu từ một vết nứt trên cao hạ xuống, khí tức sát phạt trên người chúng bức cho Lục Mao Thi Vương mà Lăng Phong vừa gọi ra phải lùi lại.
Khiến Long Nhất kỳ quái chính là Long Nhị, lão đại của đám khô lâu tay cầm huyết sắc liêm đao không ngờ chưa có mệnh lệnh đã tự động chạy ra sau lưng hắn.
“Long Nhị, lâu rồi không vận động nên xương cốt cứng lại hả?” Long Nhất ngạc nhiên vỗ vỗ lên vai Long Nhị, thầm nghĩ lẽ nào bộ xương này bắt đầu sản sinh ra ý thức rồi. Nhưng nhớ tới ngoại trừ xương sọ ra khô lâu không còn cơ quan nào khác nữa nên khả năng này quá khó xảy ra, hành vi của Long Nhị vừa xong chỉ là phản xạ thôi.
“A. Thì ra huynh cũng là vong linh pháp sư như đệ, khô lâu của huynh đáng yêu thật.” Lúc này Lăng Phong đột nhiên kinh ngạc vui mừng kêu lớn, ngưỡng mộ nhìn mười tám bộ khô lâu của Long Nhất.
Vong linh pháp sư không hổ là vong linh pháp sư, trông thấy bộ xương mà cũng dùng từ đáng yêu để hình dung, nên biết rằng khô lâu kể cả có cường tráng hơn nữa cũng khó mà dễ coi hơn một bộ xương treo trên giá.
“Long Nhất, huynh làm sao có thể nói chuyện với khô lâu vậy, lẽ nào chúng có ý thức?” Lăng Phong thấy lạ hỏi.
Long Nhất quay đầu nhìn Long Nhị oai phong lẫm liệt, nhún vai đáp: “Ai mà biết được? Nó đích thực có ý thức không chừng.”