Phong Lưu Pháp Sư Chương 5 01: Văn tự thần bí tương đồng

Chương 501: Văn tự thần bí tương đồng

Dịch: ryuken
Biên tập: huntercd
Nguồn: 4vn -



Ra tay như thiểm điện, lấy quyển sách trong cái phong bì màu đen dưới gối Mộc Hàm Yên nhìn một chút, trong lòng rúng động không thôi, nhưng nét mặt thì vẫn không hề thay đổi.

"Ngươi lấy sách của người ta làm gì? Ngươi đọc cũng không hiểu” Mộc Hàm Yến thấy Long Nhất muốn đi, trong lòng có chút chua xót, nhưng không nghĩ hắn đột nhiên lại lấy quyển sách dưới gối của mình ra.

"Đúng vậy, quyển sách này viết thứ chữ quái quỷ gì đây, hoạ phù cũng lạ lùng” Long Nhất không chút kinh tâm nói.

"Đây là văn tự của quê hương ta, ngươi đương nhiên xem không hiểu rồi” Mộc Hàm Yên cười nói.

Văn tự của quê hương? Tim Long Nhất đập thình thịch, văn tự cổ quái này giống hệt với văn tự viết trên tàng thư ở thần điện tại Di Thất chi thành, lẽ nào Mộc Hàm Yên cũng đến từ Di Thất chi thành sao? Hơn nữa còn cùng gốc rễ với Di Thất chi thành nghìn năm trước.


truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com
"Không biết quê hương nàng là ở đâu? Có thể sinh ra nữ nhi xinh đẹp nhường này, có cơ hội nhất định phải tới xem mới được” Long Nhất cười ha ha nói.

"Đó là một nơi rất hẻo lánh, đâu có đáng cho ngươi tới xem, muốn nói tới nơi nhiều mỹ nữ nhất đương nhiên là Bạch Vân thành rồi” Mộc Hàm Yên rất nhạy cảm dường như đã nhận ra điều gì đó, nàng mặc dù nhìn không thấu Long Nhất, nhưng đối với Long Nhất cũng coi như là cực kỳ quen thuộc, chút dị thường của hắn không thể nào lọt khỏi mắt nàng.

Long Nhất khua khua quyển sách trong tay, cười nói: “Văn tự của quê hương nàng thoạt nhìn thì so với văn tự của Thương Lan đại lục phức tạp hơn nhiều, nhưng nhìn rất đẹp, chi bằng nàng dạy cho ta được không?”

"Ngươi học thì có tác dụng gì, lại chẳng hề dùng tới” Mộc Hàm Yên trong lòng càng thêm nghi hoặc, theo tính cách của Long Nhất tại sao giờ đây lại muốn hao phí thời gian để học thứ vô dụng này?

"Nàng còn hỏi sao, ta đối với loại văn tự này cực kỳ hứng thú, nàng cũng biết hiện tại nhân viên của các thế lực tình báo đều xâm nhập vào tổ chức của nhau, văn tự sử dụng để truyền tin tức tình báo cũng cực kỳ quái lạ, học thêm một chút cũng không hại gì” Long Nhất cười nói.

"Thật à? Ngươi không phải lại có mưu ma chước quỷ gì chứ?” Mộc Hàm Yến cười hì hì nói.

"Nàng không dạy ta? Thế không biết tên Cáp Lôi kia có phải xuất thân cùng nơi với nàng không, nếu hắn có thể dạy thì ta để cho hắn dạy cũng được” Long Nhất cười hắc hắc. Bàn tay lại bắt đầu không chịu an phận lướt qua khắp các địa phương mẫn cảm trên người Mộc Hàm Yên.

Mộc Hàm Yên hô hấp đột nhiên nhanh hơn, nàng nắm lấy bàn tay Long Nhất đang tác quái trên ngực nàng, cầu xin nói: “Vũ, hôm nay không được đâu, thân thể ta không thoải mái, ngươi muốn học thì ta sẽ dạy cho ngươi được không?”

"Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai ta lên đường quay về Đằng Long thành, nàng ở đây cũng không vướng bận việc gì, cùng nhau đi đi” Long Nhất cười hắc hắc nói.

"Ngươi an bài tốt hết cả rồi, ta làm gì còn gì để nói nữa” Mộc Hàm Yên kiều mị liếc Long Nhất một cái. Con mắt đong đưa nhìn vào khố quần đang dựng lên như túp lều của Long Nhất, ánh mắt dụ người kia làm cho lòng Long Nhất bị dục hỏa thiêu đốt, chỉ với một ánh mắt mà đã làm cho hắn thiếu chút nữa không thể kiếm chế nổi, không thể không cảm thán về vưu vật mị cốt trời sanh này.

Long Nhất dục vọng như bừng bừng nhảy xuống giường, sửa sang lại quần áo rồi đi ra ngoài, có nán lại cũng không thể cùng nàng hảo hảo, đáng hận là sờ được mà không ăn được, không phải là hành hạ hắn sao.

Thấy Long Nhất ra khỏi phòng, Mộc Hàm Yên liền thu lại vẻ cười, nhìn quyển sách dưới gối rồi bắt đầu trở nên trầm tư.

Long Nhất chậm rãi bay trên không trung, trên mặt thoáng hiện vẻ đắc chí, mặc dù không biết Mộc Hàm Yên với Di Thất chi thành rốt cục là có quan hệ gì, nhưng chỉ cần nàng dạy cho mình loại văn tự kia, như vậy không phải tự mình cũng hiểu được đống sách lấy từ Di Thất chi thành đang cất trong không gian giới chỉ sao? Dựa vào văn minh ma pháp của Di Thất chi thành lúc đó, giá trị của đống sách ấy căn bản không thể đong đếm.

Đi vào trong căn phòng sang trọng ở Phượng Hoàng lữ điếm, đại sảnh tối đen như mực, nhưng thị lực của Long Nhất có thể nhìn thấy một bóng người đang ngồi trên ghế.

"Hảo tỷ tỷ, khuya thế này rồi còn chưa ngủ? Ngồi đây dọa người sao” Long Nhất đóng cửa lại rồi nhẹ giọng cười hỏi, cước bộ hướng phía Hồng nương tử đi tới.

"Ngươi tự mình đi phong lưu khoái hoạt. Làm sao tỷ tỷ có thể ngủ nổi chứ?” Hồng nương tử cảm giác thấy Long Nhất ngồi sát bên cạnh mình, tim đập càng nhanh.

"Ấy… lời này nghe có ý nghĩa khác nha, có thể dễ dàng khiến đệ hiểu lầm đấy…” Long Nhất cười hắc hắc nói.

“Tiểu tử thúi, lại đùa bỡn lão nương, có phải muốn bị đánh đòn không” Hồng nương tử sằng giọng, tiểu thủ cấu đùi Long Nhất một cái.

Long Nhất kêu đau một tiếng, vẻ mặt đau đớn nói: ”Đệ nói với hảo tỷ tỷ này, tỷ không thể nhẹ tay một chút được sao? Bị tỷ cấu sưng tấy lên hết cả rồi”.

"Sưng tấy? Để tỷ xem xem” Hồng nương tử nghĩ lại mình cũng có chút hơi mạnh tay, vươn tay vuốt đùi Long Nhất.

"Ối, sao lại sưng to như vậy” Hồng nương tử nhẹ giọng kinh hô, tay vừa để vào liền cảm thấy một vật nóng bỏng bỗng nhiên biến thô biến lớn, nàng liền ý thức được bản thân mình đã vuốt phải vật gì rồi.

"Đúng vậy, sưng to như vậy, tỷ tỷ nên phụ trách việc làm giảm sưng” Long Nhất nắm lầy bàn tay nhỏ bé đang muốn rút về của Hồng nương tử, vốn đã bị Mộc Hàm Yến khiến cho hỏa khí bưng bừng.

Hồng nương tử hô hấp dồn dập, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tiểu thủ bị Long Nhất nắm lấy vuốt ve cái vật thô dài kia, làm cho toàn thân nàng như bốc lửa, người trở nên tê dại, làm sao có khí lực mà giằng ra nữa.

“Tỷ tỷ” Long Nhất nhịn không được, xoay người ép vào hạ thân của Hồng nương tử, cảm giác mềm mại này, thật có thể làm cho người ta phát cuồng.

Đôi môi nóng bỏng đặt lên mặt Hồng nương tử, cuối cùng bao trọn lấy đôi môi mềm mại hơi thở như lan kia, hơi thở thơm tho tức thì theo miệng mà vào. Môi và lưỡi cuồng nhiệt hút chặt lấy nhau.

Ghế dựa này đối với hai người mà nói có chút chật chội, hai người nhiệt tình như lửa ôm ấp nhau lăn lộn. Tình ý đã tới lúc cao trào, đại thủ của Long Nhất vừa mới bắt đầu do thám vùng rừng thần bí, cái ghế liền không chịu nổi phành một tiếng gãy tan, tiếng vang trong đêm tối thế này có vẻ cực kỳ đột ngột.

“Phu quân, chàng về rồi à?” Phong Linh có chút mơ hồ mở của phòng ngủ hỏi.

Hồng nương tử thẹn thùng không chịu được, cũng không biết lấy khí lực ở đâu ra, đẩy Long Nhất ra rồi lảo đảo chuyển thân đi vào trong phòng của Lưu Ly.

Một tối mà bị phá hỏng chuyện tốt nhưng hai lần, Long Nhất làm sao chịu được, nhìn thấy Hồng nương tử đi rồi, liền như lang sói muốn ăn thịt cừu, ôm Phong Linh vào trong phòng, không lâu sau một âm thanh rên rỉ rung động lòng người liền vang lên.

Đêm nay, nhất định có nhiều người mất ngủ…

*******

Thương Lan lịch tháng 10 năm 8789, Băng Phong thành - thủ đô của Ngạo Nguyệt đế quốc bị liên quân hai nước vây hãm trong nhiều tháng, đường vận thảo lương thực và nước đều đã bị cắt đứt, ai ai cũng biết khí số của Ngạo Nguyệt đế quốc đã tận, hoàng tộc Mộ Dung chỉ là còn đang chiến đấu như con thú bị dồn tới đường cùng mà thôi.

Bắc Đường Vũ sáng suốt chọn cách vây mà không đánh, cuộc chiến dai dẳng này đã khiến cho liên quân hai nước tổn thất nghiêm trọng, nếu nói tổng công kích là có thể xóa tên Ngạo Nguyệt đế quốc khỏi Thương Lan đại lục, nhưng sẽ làm cho tổn thất của liên quân hai nước càng lớn, nàng không thể tưởng tượng được dẫn theo mấy trăm vạn hùng binh, khi trở về chỉ còn có mấy vạn tàn binh, tuy là chiến thắng nhưng đối với tâm lý của nàng thì đã là thua rồi.

Phía bắc Băng Phong thành, vào giờ này năm trước gió tuyết từ phía Bắc đã thổi tới, nhưng năm nay mặt trời vẫn như cũ chói chang chiếu rọi, khí trời nóng bức vô cùng.

Đây là một ngọn tiểu sơn cao hơn trăm thước, tiểu sơn này tại đây cũng đã xem là hiếm rồi, bởi vì khi đột phá phòng tuyến Á Đặc Tư An Na toàn bộ một dải bình nguyên phía bắc đã bị san thành bình địa.

Bắc Đường Vũ đứng trên đỉnh núi, nhìn về vùng trời rộng lớn vô bờ ở phía Đông, mũ trụ của nàng đặt bên chân, mặc cho gió thổi làm cho mái tóc đen nhanh của nàng tung bay.

Một đội thân binh thủ hộ tại chân núi vọng theo bóng lưng thẳng tắp của Bắc Đường Vũ, giống như đang nhìn theo bóng dáng của một vị thần.

"Bắc Đường tướng quân chắc chắn đang nghĩ tới Tây Môn tướng quân rồi” Một thân binh mở miệng nói.

"Ài, trên đời này cũng chỉ có Tây Môn tướng quân là đáng để Bắc Đường tướng quân lo lắng như thế thôi, đám gia hỏa trong Băng Phong thành sao còn chưa sớm đầu hàng, vẫn cố kéo dài thời gian như thế này, bằng không hai vị tướng quân đã sớm được trùng phùng rồi” Một thân binh khác phẫn nộ nói tiếp.

"Đừng nói nữa, có người đang tới” Thân binh đội trưởng đề tỉnh, các thân binh liền tiến vào trạng thái giới bị.

Bất quá khi mọi người nhìn thấy một thân ảnh bạch y yểu điệu, đều tự thở phào nhẹ nhõm, người tới không phải ai khác, chính là muội muội của Tây Môn tướng quân - Tây Môn Vô Hận, tại trong quân doanh được coi như một thiên sứ, cơ hồ tất cả tướng sĩ đều cực kỳ kính trọng nàng ta, bởi vì nàng ta đã cứu sống vô sô thương binh.

"Tây Môn tiểu thư, người có phải tới tìm Bắc Đường tướng quân không?” Thân binh đội trưởng tiến lên một bước hỏi.

"Đúng vậy, phiền ngươi bẩm báo một tiếng” Tây Môn Vô Hận mỉm cười, khí chất trên thân thể không hề bị máu tanh nơi chiến trường làm nhạt phai, trái lại càng thêm phần phiêu dật, toàn thân tràn trề khí tức khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Bay lên núi, Tây Môn Vô Hận đứng sóng vai cùng Bắc Đường Vũ, một người lãnh đạm như sương, một người ôn hòa như gió, đều là tuyệt thế dung nhan nhưng lại có vẻ bất đồng.

"Vũ tỷ tỷ, tỷ đang nhớ tới nhị ca phải không?” Tây Môn Vô Hận nhẹ giọng hỏi, nàng luôn luôn xưng hô với Bắc Đường Vũ như vậy.

"Ừm” Bắc Đường Vũ khẽ lên tiếng, đột nhiên nói: "Lúc này nhị ca muội đang trên đường quay lại Đằng Long thành rồi, hiện tại đại cục đã định, muội cũng có thể sớm quay về.

Tây Môn Vô Hận sững sờ nhìn về nơi xa, nàng lắc đầu than thở: ”Linh Nhi không trở về, muội cũng không thể trở về, huống hồ…” Huống hồ không biết làm thế nào để đối mặt với nhị ca, trong lòng nàng đau khổ dị thường.

Đề cập tới Long Linh Nhi, đồng tử Bắc Đường Vũ co lại, nàng biết Long Linh Nhi là nữ nhân của Long Nhất, nhưng nàng đồng thời cũng là nữ nhi của đương kim Hoàng đế Long Chiến, trên lập trường là tồn tại bản chất khác biệt.

"Muội biết Linh Nhi không muốn quay trở về là vì không muốn đối mặt, vô luận là ai thắng ai thua đối với nàng cũng là đả kích rất lớn, nàng hiện tại bộ dạng cũng đã như một phế nhân rồi” Tây Môn Vô Hận khẽ than nói, nghĩ tới vẻ mặt tiều tụy của Long Linh Nhi tâm lý liền mơ hồ có chút đau đớn.

Bắc Đường Vũ hờ hững, nói cho cùng thì nàng cũng giống như Long Linh Nhi, gia tộc cũng đối đấu với nam nhân của mình, chỉ bất quá tự bản thân đối với gia tộc đã tuyệt vọng hoàn toàn, hiện tại trong lòng chỉ có Long Nhất, làm hết thảy mọi việc cũng đều vì hắn.

Nguồn: tunghoanh.com/phong-luu-phap-su/chuong-501-LW5aaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận