Có lẽ bọn họ không quá nhớ rõ khi nào thì dán sát vào nhau, hưởng thụ chuyện tuyệt vời nhất của nhân gian. Giống như mỗi thời mỗi khắc dục vọng mãnh liệt và cao trào, làm cho người ta say mê và đê mê. Lý Tiên Huệ nỉ non không dứt, thỏa thích hưởng thụ yêu thương vô hạn của nam nhân mang lại, ôn nhu cùng cương mãnh, trên người của hắn dung hợp nhiều hơn.
Một đêm như điên, hai người hoàn toàn say mê, cuối cùng ôm nhau thiếp đi, sau đó thích ý và thỏa mãn.
Sáng ngày thứ hai, trong đại sảnh có tiếng bước chân và rung động lốp bốp, giống như có người đang cãi nhau.
Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ nhao nhao bừng tỉnh, hai mắt nhìn nhau và nói:
- Chuyện gì xảy ra?
Tần Tiêu nhanh chóng xuống giường mặc quần áo, tiến vào đại sảnh, chỉ thấy Thượng Quan Uyển Nhi cũng kinh hoàng chạy ra, hỏi Tần Tiêu đã xảy ra chuyện gì.
Tần Tiêu có chút kinh ngạc, lầu hai người bình thường không lên được, vừa rồi náo xuất ra âm thanh hẳn là từ phòng của Mặc Y a?
Vội vàng đến phòng của Mặc Y và đẩy cửa, đi vào trong xem xét thì thất thần, trước tủ có quần áo vung vãi, duy chỉ có không gặp người.
Còn đang nghi hoặc, Tần Tiêu nghe được dưới lầu có tiếng quát:
- Ngươi quá làm càn!
Sau đó còn có âm thanh ‘bá’ một cái!
Tần Tiêu cùng Thượng Quan Uyển Nhi vội vàng chạy tới ban công, nhìn thấy Mặc Y cùng Tử Địch hai người đang đứng dưới. Tử Địch một tay bụm mặt, tay kia cầm theo bao nhỏ, đang sững sờ xuất thần nhìn qua Mặc Y biệt khuất xuất thần.
Trong lòng Tần Tiêu thầm kêu không tốt: Nha đầu Tử Địch kia muốn làm ra chuyện gì à?
Lúc này Tử Địch lên tiếng khóc lớn, nhanh chân chạy tới cửa chuồng ngựa. Nô bộc không dám ngăn cản, tùy ý nàng dẫn ra một con ngựa, xoay người nhảy lên chạy ra cổng.
Trong lòng Tần Tiêu kêu lên: Bà mẹ nó, chạy ra khỏi nhà trốn đi?
Nghĩ đến đây Tần Tiêu liên tục không ngừng chạy xuống lầu, Mặc Y còn đứng ở đó một tay che ngực phập phồng, vẻ mặt đỏ bừng.
Tần Tiêu hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Mặc Y cắn môi, nước mắt dâng trào, nức nở nói:
- Lão công, thực xin lỗi, là ta không tốt. Không quen nàng làm gì, nàng phải về Giang Nam, hoặc là đi địa phương nào đó, cho nàng đi đi.
Tần Tiêu nhíu mày, phiền muộn đề cao âm thanh:
- Các ngươi đều là thê tử của ta, ta sao có thể cho nàng một thân một mình rời đi? Rốt cuộc xảy ra chuy ện gì?
Mặc Y đã khóc thút thít, nương đến Tần Tiêu trên bờ vai, thấp giọng nói ra:
- Đêm qua, ta đã thuyết phục muội muội, làm cho nàng hảo hảo phục thị lão công, cũng đốt mê tình hương ở nến thơm. Nàng còn nói nàng một mình thì sợ hãi, còn cần ta lưu lại với nàng, ta cũng đáp ứng... Hôm qua lão công trở về muộn, chưa kịp vào phòng. Nàng một đêm không ngủ, sáng sớm thì nổi điên, sau đó lấy quần áo quay về Giang Nam, không bao giờ tới Trường An. Thật sự là quá không hiểu chuyện!
Tần Tiêu vỗ vai của nàng, cảm thấy cũng có chút hổ thẹn, an ủi:
- Chuyện này không thể oán nàng ta. Dù sao là ta nuốt lời. Ngươi ở nhà, ta đuổi theo nàng.
- Không được, lão công!
Mặc Y ôm lấy Tần Tiêu, hổ thẹn cầu khẩn nói:
- Cho nàng đi đi!
- Không thể.
Tần Tiêu kiên định mà quyết đoán nói ra:
- Không nói tới các ngươi theo ta lâu như vậy, thân như cốt nhục; hiện tại nàng nàng còn là thê tử của ta, ta sao có thể không chịu trách nhiệm cho nàng rời đi? Nếu thật trở về Giang Nam cũng phải do ta an bài. Không nói nhiều, ta đi.
Dứt lời Tần Tiêu cũng đi tới chuồng ngựa, cỡi bảo mã của mình, chạy theo hướng Tử Địch chạy đi.
Cảnh sắc hai bên đường thối lui cực nhanh, trong lòng Tần Tiêu dở khóc dở cười: Không thể ngờ được, cô gái nhỏ này lại ăn dấm chua, trước kia không chú ý tới. Hẳn là nàng cũng cùng tỷ tỷ của nàng là như nhau, là người đem tình cảm chôn sâu vào nội tâm, thậm chí sâu tới mức chính nàng ta cũng không nhận ra.
Nếu không yêu thì sao lại ghen?
Ha ha, tiểu nha đầu thật đáng yêu, xem ta xách ngươi trở về sau đó trị cho dễ bảo mới được!
Nước mắt của Tử Địch chảy ròng, hàm răng cũng cắn nát bờ môi. Nàng có chút không rõ, gần đây tỷ tỷ tốt với mình như vậy, sau khi thành thê tử của hắn thì biến thành người khác, cái gì cũng chỉ hướng về hắn. Hiện tại còn đánh ta... Hừ, xú nam nhân!
Mặc Y đánh nàng, nhưng mà trong lòng của nàng không có chút hận tỷ tỷ, ngược lại đem toàn bộ tức giận trút lên người Tần Tiêu.
Phố xá thương nhân xe cộ đi lại nhiều, ngựa không thể chạy nhanh. Tử Địch không ngừng vung tay áo lau mặt, nhưng mà nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống, trong nội tâm cảm giác biệt khuất.
Lơ đãng nhìn lại, ai nha, tên kia cưỡi ngựa đuổi theo?
Tử Địch cảm thấy hoảng sợ, quản hắn khỉ gió, chạy cho nhanh!
Tuy đường cái chợ tây rộng rãi, nhưng mà dòng người dày đặc. Tử Địch vỗ ngựa chạy nhanh thì mọi người hoảng sợ tránh ra, diễn ra một hồi gà bay chó chạy.
Tần Tiêu ở xa xa nhìn thấy phía trước rối loạn, nhìn chăm chú quả nhiên là tiểu nha đầu gây họa, không khỏi cảm thấy cười khổ, cũng cẩn thận quan sát cưỡi ngựa đuổi theo.
Hai người mười phần hung hăng càn quấy rượt đuổi nhau trên đường.
Tử Địch không sợ gì cả, cũng không quay đầu lại, trực tiếp nhắm hướng đông mà đi, không phải cửa nam đi Giang Nam.
Đi qua đường cái Chu Tước, lướt qua phố phường, Tử Địch trực tiếp chạy đến trước Minh Xuân Môn. Đám thủ vệ nhìn thấy có người cưỡi ngựa chạy nhanh, vội vàng dựng hàng rào lên, tức giận quát:
- Lớn mật! Người nào dám hoành hành trong hoàng thành?
Tử Địch vừa vội vừa giận, nũng nịu nói:
- Cút ngay, cút ngay! Bà cô sắp bị xú nam nhân đuổi theo rồi!
Hai tiểu tốt phát mộng, điêu dân to gan như vậy?
- Lớn mật, còn không xuống ngựa thì giết bất luận tội!
Hai tiểu tốt cầm thương chỉa ra, chỉa thẳng vào Tử Địch.
Tử Địch dở khóc dở cười, lại lo lắng Tần Tiêu đuổi theo, ngồi ở trên ngựa cầu xin tha thứ nói:
- Hai vị hảo ca ca, cho tiểu muội đi qua đi! Bằng không thì đại dâm tặc đuổi theo bắt ta đấy, ta xong đời!
- Cái gì. Có dâm tặc?
Tiểu tốt kêu to lên:
- Người tới, người tới! Vây bắt dâm tặc!
Tử Địch cười trộm:
- Các ngươi trước thả ta đi qua!
Hai tiểu tốt thập phần tín nhiệm mở hàng rào cho nàng, còn quan tâm nói:
- Cô nương trước tiên có thể trốn ở đây.
- Không cần, cảm tạ!
Tử Địch vui sướng vỗ ngựa.
- Giá!
Chạy vội mà đi. Một ngựa tuyệt trần.
Mấy tên tiểu tốt sờ đầu của mình: Tại sao có cảm giác như mắc lừa vậy?
Tần Tiêu rất nhanh thúc ngựa chạy tới. Nhìn thấy đám tiểu tốt cầm thương chỉa vào mình không có hảo ý, vừa kinh vừa giận. Lớn tiếng nói:
- Vừa rồi có một nữ tử cưỡi ngựa chạy nhanh tới Xuân Minh Môn đúng không?
- Chính là hắn!
- Bắt lấy hắn!
Đáng thương cho mấy tiểu tốt thủ thành, không nhận biết đây là đại lão bản đại danh đỉnh đỉnh, rõ ràng còn dám lôi hắn xuống!
Tần Tiêu giận dữ:
- Lớn mật! Còn không lui xuống!
Những tiểu tốt kia lập tức bị dọa sững sờ, nuốt nước bọt, nâng cao lá gan nói ra:
- Ngươi, ngươi là dâm tặc hái hoa, rõ ràng còn mạnh miệng như vậy?