Quán Cà Phê XY Chương 24


Chương 24
Bác trai hôm nay tưởng nhầm ông chủ là em.

Mấy ngày hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng chiếu lên người có cảm giác ấm áp, dễ chịu vô cùng. Có điều mùa đông chính là như thê', thời tiết càng đẹp lại càng khiến người ta lười biếng, ngại rời giường, ngại ra khỏi nhà, đến ngay cả ông chủ quán cà phê dạo gần đây cũng đến tiệm ngày một trễ. Tỷ như hôm nay chẳng hạn, cả buổi sáng chẳng thấy bóng dáng đâu, đến chiều mới lù lù vác xác tới. Nhưng được cái lúc ông chủ đến rồi, thụ cũng nhàn hạ không ít. Ông chủ nói dạo gần đây mình không ngồi được lâu, chủ động muốn làm chân chạy bàn, thụ liền thảnh thơi ngồi ở quầy bar pha chế đồ uống. Cũng may mà buổi chiều thường chẳng có mấy khách, quay đi quay lại cũng chỉ có từng ấy khuôn mặt. Thụ còn đang nghĩ xem có nên nghỉ sớm không thì ông chủ đến gõ lên mặt bàn trước mặt cậu: "Dạo gần đây có phải da tôi rất đẹp không?".

Thụ: "... Trông cũng được".

Ông chủ nghe xong liền lôi ra một cái gương, ngó trái ngó phải một hồi, lại tự mình lẩm bẩm: "Lẽ nào lại đẹp trai tới nỗi thu hút được sự chú ý của mấy ông lão trung niên rồi?".

Thụ: "... Có chuyện gì thế?".

Ông chủ: "Cậu nhìn thấy người đàn ông ngồi ở bàn ngay chỗ cửa sổ kia không? Cả buổi rồi, cứ lúc nào tôi đi qua là ông ấy lại nhìn chằm chằm, nhìn tới nỗi da gà da vịt của tôi khởi nghĩa hết rồi đây này".

Thụ nhìn theo hướng ông chủ chỉ, quả nhiên có một người đàn ông trung niên đang cúi đầu ngồi đó.

Thụ: "Có lẽ là người quen của ông thôi, chắc không phải là mấy tay săn tìm ngôi sao chứ?".

Ông chủ: "Cũng rất có khả năng, vừa nhìn hình như còn viết gì đó vào sổ tay nữa".

Thụ lại nhìn kỹ lần nữa, trước mặt người đàn ông trung niên đó quả đúng là có một quyển sổ tay. Giống như cảm giác thấy ánh mắt của cậu, người đàn ông đó ngẩng đầu lên nhìn lại. Hai người nhìn thẳng vào nhau, thụ ngẩn người ra...

Khuôn mặt đó, rõ ràng là phiên bản tuổi trung niên của công mà.

Thụ ổn định tinh thần, nghĩ ngợi một lúc, người đó chắc là cha của công. Cha anh đặc biệt đến quán cà phê thì ắt là để nhìn mình rồi. Công nói từ lâu đã biết thiên hướng tình dục của bản thân, việc anh kể chuyện tình cảm của mình với mẹ cũng không có gì hiếm lạ. Nghĩ đến đây, thụ bỗng thấy căng thẳng. Việc này quả thật quá đột ngột, công cũng chưa bao giờ nói với mình là cha mẹ anh ấy muốn gặp cả. Cậu liền gọi điện thoại cho công nhưng chẳng có ai nhấc máy.

Thụ nhìn đồng hồ, có lẽ anh cũng sắp đến đây rồi. Thế là cậu đi tới trước mặt người đàn ông trung niên kia, nói: "Xin hỏi, bác có phải là cha của Hướng Vãn không ạ?".

Cha Hướng Vãn ngơ ngác nhìn cậu, gật gật đầu.

Thụ: "Chào bác, cháu là.. Diệp Chiêu Ninh".

Người đàn ông trung niên trầm mặc một lúc, sau đó chỉ tay vào ông chủ: "Cậu là Diệp Chiêu Ninh, vậy cậu ta là ai?".

Thụ: "... Đó là chủ quán chúng cháu ạ".

Người đối diện lại lần nữa lâm vào trầm mặc, một lúc lâu sau xnới phẫn nộ thốt ra một câu: "Nhìn cả buổi chiều, chẳng ngờ lại nhìn nhầm người mới bực chứ!".

Nói xong liền gập quyển sổ trước mặt lại, đùng đùng tức giận bỏ đi. Thụ giật mình, vội vã chạy theo  cha của công: "Bác trai, bác đợi đã...".

Cha công dùng bước, trên mặt vẫn còn mang vẻ tức giận, có điều dường như còn thấy cả vài vệt đỏ đáng ngờ?

Cha công: "Bác vừa vặn có việc qua đây, nghe mẹ nó bảo cháu làm phục vụ ở quán này nên bác mới tới đây nhìn một chút. Ông chủ của các cháu cũng thật là, chẳng có tý dáng vẻ ông chủ gì cả, chạy qua chạy lại làm bác nhận nhầm mất!".

Thụ: “…”

Bởi thế, vì làm ra một trò cười trong lần "gặp mặt con dâu" này nên ngượng quá hóa giận?

Có điều không cần biết thế nào, thụ lập tức cười cầu hòa: "Bác trai, thật có lỗi, Hướng Vãn không nói với cháu là bác muốn tới đây, buổi chiều cháu cũng không để ý lắm nên mới...".

Cha công khoát khoát tay: "Không phải lỗi của cháu, Hướng Vãn nó không biết đâu".

Vừa nói xong, sau lưng liền truyền đến một giọng nói lạnh lùng âm u: "Giờ thì biết rồi".

Thụ thở phào, cuối cùng công cũng đến rồi, cha anh hình như cũng không dễ nói chuyện lắm.

Công có phần bâ't đắc dĩ nhìn cha mình: "Cha, chuyện gì thế này? Không phải mẹ nói đợi mẹ đi công tác về, hai người cùng đến luôn sao?".

Cha công: "Muốn nhìn thì đến nhìn thôi".

Công: "Có phải cha muốn đến quan sát Chiêu Ninh, sau đó về nhà khoe khoang với mẹ không?".

Cha công dường như có phần kinh ngạc: "Sao con biết?!".

Thụ: "…”

Công mặt đầy vẻ bất lực: "Cha, cha bao nhiêu tuổi rồi...".

Cha công phẫn nộ không thôi: "Sao con không hỏi mẹ mình ấy. Hôm qua bà ấy còn gọi điện hỏi ta xem có nên mua ít quần áo ở Hồng Kông cho Tiểu Diệp không? Đến cả cỡ quần áo của Tiểu Diệp bà ấy cũng biết, còn ta chỉ biết mỗi cái tên thôi đây này!".

Công: "... Được rồi, chúc mừng cha, hôm nay cha có thể ăn được đồ Chiêu Ninh nấu rồi, nhớ chụp ảnh về gửi cho mẹ nhé".

Đoàn ba người đi bộ đến nhà thụ, công chủ động nhận nhiệm vụ rửa nguyên liệu nấu ăn, để thụ nói chuyện với cha mình. Thụ hơi bâ't an, rót một cốc trà cho cha công, nói: "Bác trai, bác uống trà".

Cha Hướng gật đầu: "ừm".

Nói thật ra thì, thụ thật sự chẳng biết phải làm gì trong tình huống này: Người đàn ông trước mặt xét về mặt tuổi tác mà nói, so với mình là vai tiền bối,

Xét về mặt danh phận lại là cha của người yêu mình, mặc dù công từ sớm đã xác định bản thân đồng tính, nhưng thụ dù sao cũng là con trai, từ đầu đến cuối cứ thấy kỳ quái sao đó...

Thụ cứ ngồi nghĩ ngợi miên man như thế, hoàn toàn chẳng nhận ra không khí im lặng giữa hai người. Mặt khác, cha công lúc này trong đầu cũng đang quay cuồng: Tiểu Diệp nhìn cũng râ't thuận mắt. Cậu nhóc này có phải là quá e thẹn rồi không, sao lại không nói gì thế? Mau tìm đề tài mà nói đi chứ, đừng có ngây ra thế nữa, mau nói đi, mau nói đi, còn tiếp tục không nói gì thì ta uống hết cốc trà này mất...

Cha Hướng cho rằng mình thân là trưởng bối, trước mặt hậu bối nhất định phải bảo vệ hình tượng, đặc biệt là khi cái đứa hậu bối này lại là "con dâu" lần đầu gặp mặt, mà cái chuyện tìm đề tài để nói, rõ ràng là việc hậu bối phải làm, bởi thế ông cứ ngồi im lặng đợi thụ tìm ra chủ đề nói chuyện... Nói trắng ra là, đang làm cao.

Cuối cùng thụ cũng thoát ra khỏi luồng suy nghĩ rô'i rắm, thấy cha công nhíu mày nhìn mình, mí mắt cậu nháy một cái, lập tức mở miệng: "Bác trai ở nhà thích làm gì ạ?".

Cha Hướng bình tĩnh đặt cốc trà xuống: "Cũng không có gì, đọc ít sách hoặc chơi cờ với mẹ nó, không có nhiều thứ để chơi như thanh niên mấy đứa".

Thụ: "Đánh cờ? Cha cháu cũng rất thích đánh cờ. Bác thường đánh cờ gì ạ?

Cha Hướng: "... Loại nào cũng đều chơi cả".

Thụ: "Cháu thấy khả năng chơi cờ của Hướng Vãn cũng không tồi, chắc là do bác hướng dẫn ạ?".

Cha Hướng: "…. Cũng hướng dẫn một chút".

Thụ: "Thật ra cháu với Hướng Vãn cũng không thích ra ngoài chơi. Cuối tuần bọn cháu nhiều lắm cũng chỉ ra ngoài xem phim là hết rồi".

Cha Hướng: "Thanh niên mấy đứa phải nhanh nhẹn, sôi nổi lên một tý, không có chuyện gì làm thì có thể ra ngoài đi du lịch mà".

Thụ: "Chúng cháu đã lên kế hoạch đến năm sau mới đi du lịch, thời tiết bây giờ hơi lạnh".

Cha Hướng: "Hôm nay bác vừa đọc được một câu chuyện, nói về một vị đại hiệp ngày xưa, kiếm của hắn râ't lạnh, tay của hắn rất lạnh, trái tim của hắn cũng râ't lạnh, cuối cùng, hắn lạnh chết.

Thụ: "Dạ?".

Cha Hướng: "Chuyện này dạy chúng ta một điều, đó là trời lạnh phải nhớ mặc thêm nhiều quần áo".

Thụ “...”

Công râ't nhanh đã chuẩn bị xong nguyên liệu, chỉ đợi thụ bắt tay nấu nữa thôi. Thụ liền xin phép cha công một tiếng rồi vào bếp, công làm chân lon ton phụ một tay. Mặc dù có thêm một miệng ăn nhưng may mà đồ ăn mua cũng rất nhiều nên bàn ăn bày ra vẫn râ't phong phú: Thụ lấy đầu cá nấu canh, thân cá cắt thành miếng rán, lại làm thêm mấy món ăn kèm nữa, hương sắc đều đầy đủ.

Trong bữa, cha Hướng không ngừng khen tay nghề nấu ăn của thụ thật tốt, mùi vị râ't ngon. Thụ thấy cha công dáng vẻ rất vừa ý, trong lòng cũng nhẹ nhõm không ít, cười nói: "Bác trai, nhà cháu có mấy quyển sách về những điều tinh diệu trong việc chơi cờ, lần sau cháu sẽ đem đến cho bác".

Công nghi hoặc nói: "Cho bố anh? Bô' anh chỉ biết chơi cờ ca rô thôi, không bằng em cứ cho anh thì hơn".

Bàn ăn nhất thời im lặng.

Công ngẩng đầu lên, thấy cả cha lẫn thụ đều đang trừng mắt nhìn mình.

Công: "Sao...".

Thụ: "Không phải anh đói rồi sao, tốt nhâ't là đừng nói chuyện nữa, tập trung ăn nhiều vào".

Công: “…”

Ăn xong bữa tối, công nhìn đồng hồ thấy vẫn sớm, liền cùng thụ và cha mình ra ngồi sô pha xem tivi. Anh thấy quyển sổ tay của cha để trên bàn liền thuận tay nhấc lên lật giở mấy trang, vừa nhìn đã thấy trên trang mới nhâ't ghi mấy dòng chữ: Chiều cao tầm con trai nhà họ Vương, da khá trắng, trong túi còn mang theo gương, mở ngoặc, có vẻ hơi tự sướng, đóng ngoặc,...

Công đóng sập quyển sổ lại: "Cha, không phải cha đến xem Chiêu Ninh sao, cái người cha viết trong này là ai thế? Không giống Chiêu Ninh chút nào!".

Cha Hướng làm như không nghe thấy, tiếp tục ngồi xem phim.

Thụ lúng túng ho nhẹ một cái, kéo công: "Bác trai hôm nay tưởng nhầm ông chủ là em...".

Công: "Hả?".

Cha Hướng vẫn tiếp tục chăm chú nhìn tivi, có điều tai đã dần dần đỏ lên rồi.

Thụ: "Đều tại ông chủ không tốt, cứ muốn chạy qua chạy lại làm bồi bàn cơ...".

Công: “…”

Thụ: "Thân là ông chủ thì phải ra dáng 'chủ' một tý chứ...".

Công: “…”

Cha Hướng ngồi bên cạnh nghe trộm, khóe miệng khẽ kéo lên.

Thấy sắp đến giờ công phải đi làm, công và cha chuẩn bị đồ rời đi. Thụ tiễn cả hai xuống đến tầng một, cha Hướng mặt mày nghiêm chỉnh nói với thụ: "Nhớ cùng Hướng Vãn về nhà ăn cơm".

Thụ ngây ra một lát, lại nhìn thấy công ở bên cười vô dùng gian xảo mới giật mình tỉnh lại, cười đáp: "Dạ, cháu biết rồi ạ".

Cha Hướng gật đầu, quay người rời đi. Thụ giống như chợt nhớ ra điều gì đó, hướng về phía cha Hướng nói to: "Bác trai, thật ra cháu cũng chỉ biết chơi cờ ca rô thôi, lần sau cháu tiếp bác".

Chân cha Hướng khựng lại một chút, sau đó tăng tốc đi thẳng.

Hết chương 24. Chương tiếp theo sẽ được cập nhật trong thời gian nhanh nhất.

Nguồn: truyen8.mobi/wDetail/control/chapter_id/27253


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận