Quán Cầu Hồn Chương 6

Chương 6
Đạo sĩ

Mặc dù đã về hưu từ nhiều năm, nhưng quan tri phủ họ Hoàng, tục gọi Hoàng Nhân đại gia, vẫn được mọi người biết tiếng. Dù là tiếng ác, nhưng dẫu sao không một ai ở phủ Diên Sơn, vùng ven biển này lại không quen tên, thuộc nết ông ta. Họ Hoàng còn khá nổi tiếng ở khoảng dù giàu sang tột bậc, chức trọng quyền cao, cái gì cũng có, chỉ tiếc một đều là không có con! Đây là điều bất hạnh duy nhất mà vợ chồng ông ta mắc phải. Đến nỗi khi ngã bệnh nặng, dẫu thầy thuốc cấm đoán, nhưng suốt mấy tháng trời nằm trị bệnh, ông ta cũng bắt bà vợ trẻ hơn ông đến hơn chục tuổi phải ngày đêm ở bên cạnh. Một phần để hầu hạ, chăm sóc bệnh, nhưng mặt khác, quan trọng hơn là để giúp lão ta có con! 



Với người khác thì chuyện có một vài đứa con nó dễ như ăn cơm, uống nước hằng ngày, vậy mà lão Hoàng lại cực khó, đúng hơn là nan giải vô cùng! 

Biết chồng bệnh, nhưng vì thấy ông quá thiết tha, gần như là lời trối trăng mỗi khi yêu cầu bà cho lão một đứa con nối dõi. Hoàng phu nhân, tên tục là Nguyệt Ánh đã phải hứa để chồng yên tâm: 

- Mình cứ ráng uống thuốc, nhất là thuốc bổ, em sẽ cố có kết quả kỳ này! 

Và hình như trời không phụ lòng lão ta, một tuần trăng sau Hoàng phu nhân báo tin: 

- Em đã... có dấu hiệu! 

Đang rất yếu sức, vậy mà khi nghe tin ấy, lão Hoàng đã bật dậy ngay, hổn hển nói: 

- Nếu đúng vậy... tôi... tôi tri ân bà. Tôi... 

Lão chỉ nói được có vậy rồi ngã vật ra nằm thiêm thiếp. Đó là hậu quả của nhiều lần thức dậy nửa đêm (theo lời dặn của thầy thuốc) ráng sức lên đỉnh vu sơn đi tìm con! 

Lão Hoàng qua đời chỉ sau đó một tuần. Bà Nguyệt ánh thương khóc chồng thì ít mà lo cho cái thai mới tượng hình thì nhiều. Chẳng hiểu sao, kể từ khi bà cấn thai thì hầu như đêm nào cũng thấy ác mộng. Mà những cơn ác mộng đều giống nhau: bà thấy một đứa bé khôi ngô tuấn tú cứ đứng ngay trước mặt bà mà cười và đòi đánh! 

Khi tỉnh dậy, bà thắp nhang khấn vái. Mỗi lần như vậy thì bà yên được vài giờ, rồi sau đó lại tiếp tục bị ác mộng hành hạ. 

Chuyện tưởng chỉ có vậy. Nào ngờ khi cái thai được chín tháng mười ngày theo thông lệ thì bà Ánh chẳng có dấu hiệu gì của một cuộc chuyển dạ, chờ thêm chục ngày nữa vẫn chẳng có tín hiệu. Đi khám thai thì thầy thuốc sau khi xem mạch đã phán một câu gọn lỏn: 

- Chưa có dấu hiệu sinh, ít nhất cũng một tháng nữa! 

Bà Nguyệt ánh cãi lại: 

- Tôi tính ngày tháng rất kỹ, sao lại có chuyện trễ đến như vậy? 

Vị lương y quả quyết: 

- Đó là tôi nói sớm, chớ thật ra chẳng hề có một biểu hiện gì về sinh sản trong vòng một vài tháng tới cả! 

Không tin ông thầy thuốc này, bà cho gia nhân đi rước những lương y nổi tiếng hơn về. Sau khi khám kỹ, họ cũng nói y như vậy: 

- Chưa có dấu hiệu sinh! 

Có đến mười thầy thuốc đã nói như vậy cho nên bà Ánh không còn nhờ ai nữa. Bà tự an ủi: 

- Có lẽ do mình lớn tuổi rồi nên mang thai không như người bình thường. Thôi thì mặc, lúc nào sinh cũng được miễn không có biến chứng gì thì không cần lo. 

Kết quả thật ngoài sức tưởng tượng: Bà Ánh mang thai đến tháng thứ mười bốn thì có triệu chứng thất thường. 

Bà ta nghe đau bụng rồi kêu gào đau đớn. Cuộc chuyển dạ sinh kỳ lạ đã trải qua năm ngày ròng lăn lộn, kêu la mà bà ta vẫn chưa sinh được! Thật ra đó không phải là chuyển bụng sinh. 

Một buổi chiều, trong lúc người nhà đi vắng thì có một vị đạo sĩ mặc đạo bào màu đen rất lạ, đột ngột ghé qua. Vừa bước vào tới cửa ông ta đã lên tiếng: 

- Ở đây nghiệp chướng nặng quá, sao không giải nó đi? 

Bà Ánh đang nằm kêu la trên ghế trường kỷ, nghe vậy ngẩng lên nhìn và khó chịu khi thấy người lạ. Tuy nhiên, lúc đó vị đạo sĩ lại lên tiếng: 

- Nghiệp chướng nơi này nặng lắm, không khéo lại nguy đây! 

Gợi tò mò, Nguyệt Ánh hỏi: 

- Nghệp chướng gì? 

Ông ta chỉ thẳng vô bụng của bà Ánh, bảo: 

- Ở đây! 

Nghĩ lão ta điên, bà Ánh quát lớn: 

- Ông ở đâu vào đây nói nhảm, đi đi! 

Mặc cho bà ta đuổi, lão đạo sĩ vẫn trầm tĩnh nói tiếp: 

- Tôi chẳng mắc mớ gì chuyện này, nhưng khi đi ngang qua đây phát hiện được, tôi chẳng thể làm ngơ. Bà sắp gặp tai nạn lớn, một là bà chết, hay là... đứa bé trong bụng phải chết! 

Vừa nghe lão ta nói tới đó, bà Nguyệt ánh đã thét lên: 

- Nói bậy! 

Rồi bà ta ôm lấy bụng của mình, như sợ bị xâm hại. 

- Đây là đứa con mà chồng tôi lúc sắp chết cũng muốn có nó cho bằng được. Ông chẳng biết gì thì hãy đi ra đi! 

Bà lớn tiếng, đáng lý phật ý, nhưng vị đạo sĩ vẫn không tỏ ra chút phiền lòng, ông tiếp tục nói: 

- Mạng sống của bà tuỳ thuộc vào vật trong bụng mà bà đang mang. 

- Ông im đi! 

Bà Nguyệt Ánh cố đứng lên để đi vào trong, tránh phải nghe người khách lạ này nói nữa. Đứng nhìn theo bà, vị đạo sĩ khẽ lắc đầu: 

- Nghiệp chướng khó trừ! 

Nói xong, ông lặng lẽ bỏ đi. Khi ra tới ngoài rồi ông vẫn còn ray rứt nên quay vào nói, cố tình cho chủ nhà nghe: 

- Vẫn còn chưa muộn! Nếu bà muốn sống thì chiều nay tìm tôi ở bến đò. 

Ông ta đi rồi, lúc này trong nhà bà Ánh bỗng gào lên: 

- Trời ơi! 

Bà kêu được mấy tiếng đó rồi ngất đi. 

Đến chiều, lúc vừa tỉnh lại thì bà nôn nóng đòi người nhà dẫn đi ra bến đò. Bà dặn: 

- Phải tìm cho được lão đạo sĩ. Ông ta sẽ làm hại con tôi. 

Lúc ra tới chỗ bến vắng, bà đã gặp ngay ông đạo mà không cần tìm. Vừa trông thấy bà, ông chỉ một chiếc xuồng nhỏ và bảo: 

- Bà hãy xuống xuồng đi, nó sẽ giúp bà được toại nguyện. Vẫn còn kịp! 

Bà Nguyệt Ánh nhìn thẳng vào ông ta, giọng giận dữ: 

- Tôi tìm để hỏi tội ông, tại sao ông cứ muốn hại con tôi? Lúc hôn mê, tôi được nó báo là ông đang tìm cách giết nó. Vậy là sao? 

Vị đạo sĩ nghiêm giọng: 

- Chỉ bởi tôi muốn cứu bà. Bà đâu biết thứ bà mang trong người là mối hoạ lớn cho bà, cho cả sản nghiệp của bà nữa! Hãy làm theo lời tôi đi! 

Ông nói dứt lời thì bất thần dùng tay đẩy nhẹ, khiến cho bà Ánh mất thăng bằng nhào ngay xuống chiếc xuồng đang không có người. Cũng may là dù ngã bất ngờ nhưng bà chẳng sao, kể cả cái thai trong bụng cũng không hề hấn gì. 

Chiếc xuồng không ai bơi nhưng đã tự động rời bến, khiến bà ánh phải la lên: 

- Tôi không biết lội, không biết bơi xuồng, phải kéo tôi vào mau lên! 

Vị đạo sĩ vẫn lờ đi, ông ngửa mặt lên trời, lẩm bẩm gì trong miệng mà người đứng gần cũng không nghe được. 

Nguồn: truyen8.mobi/t107215-quan-cau-hon-chuong-6.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận