Quân Lâm Thiên Hạ
Tác giả: Khai Hoang
Chương 1009: Suy thần Cự Linh.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
- Một chuôi hậu thiên tiên binh thật tốt!
Cầm chuôi cự tiên, Nhạc Vũ tiện tay quất lên. Tiên ảnh đầy trời, tiếng vang khí bạo truyền khắp chung quanh, vô số lam quang khuấy động, qua hồi lâu linh lực dao động bạo ngược mới bình ổn lại.
- Hậu thiên nhị phẩm còn thiếu chút nữa là có thể tiến giai…
Nhạc Vũ thoáng tiếc nuối, hắn cũng biết miễn cưỡng cũng không được. Cho dù thật sự đem huyết nhục mà Huyền Vũ từng cắn nuốt để tế luyện bảo vật này cũng chưa chắc có thể vượt qua được cửa ải kia.
Uy lực của bảo vật này kỳ thật không kém, nếu ngày đó Xa Linh có được nó, cũng chưa thể nói có cơ hội xoay chuyển trận chiến, nhưng nhất định có thể làm cho hắn tốn một phen công phu.
- Tài liệu vật này toàn bộ lấy từ chỗ Xa Linh, vậy cứ gọi là Hắc Thủy Xà Linh Tiên.
Đem bốn chữ Hắc Thủy Xà Linh khắc lên chuôi roi, tiếp theo Nhạc Vũ lại lấy ra thêm vài thứ.
Ngày đó giết chết Thanh Không yêu hoàng cùng bạch diện đạo nhân, tuy khí huyết thân thể đều bị Huyền Vũ cắn nuốt, nhưng cũng may Huyền Vũ không quá tham lam, ngoại trừ yêu đan thần hồn, còn lưu trữ cho hắn một bộ phận tinh hoa thân thể.
Chính là hai cự trảo của Thanh Không, hai đôi phong cánh, còn có mỏ ưng. Ngoài ra còn lưu lại xương cột sống dài tới mười lăm trượng của bạch diện đạo nhân, cùng hai răng nanh lớn hình dáng như loan đao, tương tự như ngà voi nhưng còn nặng hơn vài phần.
Nhạc Vũ cũng không phí nhiều công phu, chỉ dùng hơn thời gian mười ngày lặp lại chuyện tế luyện dung hợp.
Ngay sau đó đã có hai kiện hậu thiên linh bảo trước sau xuất thế.
Răng nanh cùng xương cột sống được chế thành một cự phủ Tuyên Hoa, đáng tiếc là tiên binh kim hệ. Tuy phẩm cấp là hậu thiên nhị phẩm, nhưng miễn cưỡng đạt được tiêu chuẩn, được Nhạc Vũ đặt tên là Tuyên Thiên Phủ.
Mà mỏ ưng cùng móng vuốt được luyện thành một bộ phi kiếm. Thanh kiếm dùng mỏ ưng làm chủ yếu, một đôi phong dực cũng dung nhập vào bên trong, còn lại tám vuốt nhọn luyện thành phụ kiếm.
Bên trong đồng dạng dung hợp yêu đan yêu hồn, làm ra bộ vũ khí này xem như thần thông của Thanh Không yêu hoàng lúc còn sống có thể nắm giữ được ít nhất tám phần.
Kiếm này Nhạc Vũ dùng tâm tư cố ý khống chế phẩm cấp, cũng giống như trước kia hắn luyện chế Tam Diệu Như Ý Lôi Châm, thực hiện theo cách bình thường. Chín lưỡi kiếm phân ra, liền chỉ có được uy lực của tam tứ phẩm hậu thiên tiên binh, nhưng nếu kết hợp cùng một chỗ, có thể nhảy vào hàng ngũ nhị phẩm linh bảo.
Một bộ Thanh Không kiếm mặc dù là Thiên Tiên tu sĩ cũng có thể sử dụng.
Ba kiện tiên binh lần lượt hoàn thành, nhưng thật thần kỳ không thấy có lôi kiếp giáng xuống.
Lúc đầu Nhạc Vũ còn có chút khó hiểu, trong lòng bất an, dần dần hắn mới nghĩ ra nguyên nhân.
- Đây cũng nhờ danh vị hay sao? Chỉ cần sau này ta làm những việc không vượt qua quyền hạn danh vị cho phép, sẽ không còn thiên kiếp giáng xuống. Không ngờ còn có diệu dụng như vậy, chẳng thể trách trước kia Tam Hoàng Ngũ Đế thành đạo, cũng chưa từng có lôi kiếp buông xuống, ngược lại còn đưa tới chúng tiên vân tụ…
Nói ra thì phức tạp, trong lối suy nghĩ của Nhạc Vũ lại thật đơn giản. Đồng dạng có thể cho rằng hệ thống cấp ra quyền hạn, những tu sĩ khác nhau đều có quyền hạn khác nhau. Mà danh vị chính là bên chính phủ trao quyền. Chỉ cần phía chính phủ cho phép, sẽ không bị thiên kiếp tai ương.
Cũng không tiếp tục để ý tới việc này, Nhạc Vũ tiềm tu thêm mấy ngày. Đợi đến khi hai cánh tay hoàn toàn khôi phục như lúc ban đầu, hắn mới đi ra khỏi tẩm cung của mình.
Giờ phút này bên trong phù không đại thành đã hoàn toàn thay đổi. Toàn bộ kiến trúc hoang tàn đã không còn thấy bóng dáng.
Chỉ gần mấy tháng thời gian, một tòa hùng thành đã đứng sừng sững trên phù không đảo cao ngàn vạn trượng.
Liếc mắt nhìn lại, tất cả xung quanh đều kim bích huy hoàng, kiến trúc san sát.
Thậm chí còn trồng thêm thật nhiều thảo mộc, khiến cả tòa thành trở thành xanh biếc sinh cơ, cảnh trí các nơi cũng cực kỳ tinh mỹ.
Nhạc Vũ thoáng nhíu mày, trong mắt hiện lên vài phần thưởng thức. Chữa trị hành cung không khó, khó khăn chính là tốc độ lại kinh người như vậy, bố cục kiến trúc cũng càng thêm tinh xảo tỉ mỉ.
Như vậy có thể thấy ra những nơi ở của binh giáp, cấm quân tuần tra trên đường đều được an bài gọn gàng ngăn nắp, trật tự tỉnh nhiên. Kiến trúc các nơi được dùng nguyên liệu đơn giản, nhưng không biểu hiện vẻ bủn xỉn, đại khí đẹp đẽ quý giá.
Xem ra mình đã tìm được một người quản lý không tệ.
- Vi Minh Tử sao? Không nghĩ ra Lý Trường Canh lại chịu đưa nhân tài như vậy cho mình. Đây là do ý của Thiên Đế hay là do chính bản thân hắn nghĩ…
Khóe môi thoáng cười nhẹ, Nhạc Vũ bay lên hướng giáo trường phía tây bay đi. Sau đó nhân tiện phân ra một tia hồn niệm hướng kim ỷ của mình tìm kiếm, ánh mắt chợt hiện tinh mang.
Hắn bế quan bảy tháng tu dưỡng thương thế, tế luyện tiên bảo. Bất tri bất giác nơi này tụ tập tín ngưỡng lực đã tăng lên tới hai triệu tám ngàn vạn nhân khẩu.
Chỉ bàn về số lượng mà nói đã vượt xa những thời đại phương bắc đại đế. Nhưng đã xem như miễn cưỡng gom đủ cho bài vị mười bảy giai của hắn cùng tiêu hao của cả phương bắc đế đình, không còn cần bên Thiên Đình chia sẻ thêm dòng tín ngưỡng.
Thân hình chợt khựng lại, Nhạc Vũ thuận tay lấy ra một tấm phù chiếu trống. Dùng long huyết làm mực, ở trên phù chiếu trống viết ra một mạch lưu loát, bên trên phù chiếu hiện ra những dòng chữ triện thượng cổ:
- Trẫm nghe thấy Lễ Bộ Thị Lang Ngụy Thanh chuyên làm việc công, cần chính chưởng quản công việc trong Lễ Bộ, có công trạng trong thần chức trẫm chỉ lệnh, là trụ cột của đế đình. Đặc ý đề bạt làm chính nhị phẩm Lễ Bộ thượng thư, dĩ hiệp ý trẫm…
Viết liền một mạch, cả trương phù chiếu đã lộ ra phần hạo nhiên chi khí, cùng thiên địa hô ứng, khí tức hùng hồn.
Đồng dạng lấy long huyết thay mực đóng dấu, Nhạc Vũ đem Long Hoàng An Thiên Tỳ ấn lên bên dưới. Nhất thời phía chân trời xẹt qua một đạo thanh quang, hướng phía bắc giáng xuống.
Cơ hồ cùng một thời gian, Ngụy Thanh đang cùng một vị quan chức mặc triều phục nhưng không giống như quan chức của đế đình tranh luận công việc gì đó, đột nhiên thân hình kích động, gương mặt đỏ hồng. Hắn vươn người đứng lên, hướng phương vị Nhạc Vũ đang đứng, xa xa quỳ bái cúi đầu nói:
- Lễ Bộ Ngụy Thanh, khấu tạ đại đế long ân!
Nhạc Vũ đem toàn bộ đồ vật thu hồi, mỉm cười hướng giáo trường giáng xuống độn quang.
Chỉ thấy nơi này đang có hơn mười vạn binh giáp thao diễn, diễn luyện phương pháp điều khiển chiến xa cùng chiến mâu.
Nhạc Vũ híp mắt nhìn quanh, những người này từng bị hắn mắng qua hiện tại đã thay đổi làm hắn cũng bất ngờ. Ngoại trừ thủ hạ dưới trướng Cái Văn, tổng cộng chín mươi vạn binh tướng có hơn mười vạn người rời đi, còn lại bảy mươi lăm vạn ở lại chịu hình phạt.
Trước đó bế quan, Nhạc Vũ đã có phân phó đem cấm quân dưới trướng phân chia. Tổng cộng chia thành Vũ Lâm quân, Long Vũ quân, Thần Vũ quân, Thần Sách quân, Thần Uy quân. Nếu danh sách đầy đủ, mỗi nơi suất lĩnh hai mươi vạn binh giáp, mỗi quân phân thành tứ bộ, mỗi bộ sẽ do một vị đô úy quản hạt.
Nhưng trong năm quân chỉ có Long Vũ quân còn đủ quân số. Còn lại tứ quân đều chỉ có hơn mười vạn người, tướng lĩnh trong quân vẫn còn bỏ trống. Chỉ có thể giao cho Cự Linh Thần thay mặt làm thống lĩnh.
Tu vi người này tuy hơi thấp, nhưng bổn sự mang binh cũng không kém. Mấy tháng thời gian tinh thần khí chất của binh sĩ đã có bộ dáng như tinh binh, cũng không còn vẻ tản mạn như trước kia hắn nhìn thấy.
Nhạc Vũ chỉ nghỉ chân bên sân chốc lát, Cự Linh Thần đã điều khiển chiến xa chạy tới. Hắn vô cùng vui sướng thi lễ với Nhạc Vũ, sau đó tò mò dò hỏi:
- Bệ hạ tới đây chính là vì xét duyệt binh tướng đế đình sao?
Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, vẫn nhìn vào giáo trường nói:
- Nhân số nơi này tựa hồ đã nhiều hơn không ít đi?
Kỳ thật không chỉ là nhân số, kim cùng ngân chiến xa bên trong giáo trường cũng đã tăng cao hơn nhiều. Chẳng qua hiện nay tín đồ đế đình tăng nhiều hơn, vũ khí thăng cấp cũng là chuyện đương nhiên. Vô luận là chiến mâu chiến xa cũng không cần sử dụng linh kim trân quý, cho dù là kim sắc chiến xa, Linh Tiên bình thường cũng chỉ cần mười ngày là có thể hoàn thành.
Cự Linh Thần nghe vậy nhất thời cười:
- Xác thực là như thế, gần bảy tháng thời gian đã có hai mươi vạn tán tu đến nhờ vả đế đình. Chư tông trong cảnh nội năm nay cũng đã phái ra năm vạn đệ tử đến hành cung đảm nhiệm chức vị. Hiện giờ không chỉ là cấm quân, ngay cả bên Phá Quân thần tướng binh mã cũng đã điền vào đầy đủ quân số.
Vừa dứt lời, Cự Linh Thần lại lộ ra vài phần tiếc nuối:
- Đáng tiếc phần lớn đều là tu sĩ Đại Thừa đã sắp hết thọ nguyên, phía trên Linh Tiên Thiên Tiên ít càng thêm ít.
Nhạc Vũ ân nhẹ một tiếng, cũng không để ý tới. Kỳ thật nơi sản xuất tu sĩ vẫn là đạo giáo chư tông. Nhưng những nhân sĩ tu đạo này phần lớn tình nguyện cho đệ tử mình chuyển sang kiếp khác mông muội nguyên linh cũng không nguyện đi nhờ vả Thiên Đình.
Lần này hắn cưỡng bức chư tông trong địa vực quản hạt giao ra đệ tử Đại Thừa cảnh, còn muốn đòi Linh Tiên Thiên Tiên sẽ làm những tông giáo kia bị bức ép làm phản.
Hiện tại căn cơ của hắn chưa ổn, việc này chỉ phải chờ ngày sau hẵng nói.
Nhìn xem chốc lát, trong mắt Nhạc Vũ dần dần lộ ra vài phần ý cười, tiện tay lấy Tuyên Thiên Phủ ném qua, thản nhiên nói:
- Binh mã huấn luyện không tệ, vật này xem như ta ban cho ngươi phòng thân. Ngươi là thống lĩnh Long Vũ quân đế đình, cũng không thể không có món binh khí thích hợp trong tay.
Cự Linh Thần theo bản năng đón lấy, bỗng dưng tay trầm xuống, không cách cầm vững liền rơi xuống chiến xa dưới chân. Lưỡi búa sắc bén trực tiếp phá vỡ tử kim sắc chiến xa, ầm ầm rơi xuống. Nếu không có Huyền Vũ Thiên Nguyên đại trận nâng đỡ, cơ hồ đã xuyên thấu cả phù không đảo.
- Hậu thiên nhị phẩm tiên binh!
Quang mang trong mắt Cự Linh Thần bạo phát, tiếp theo vẻ mặt lại ảm đạm nói:
- Mạt tướng tạ ân bệ hạ ưu ái, nhưng vật này xin bệ hạ hãy thu hồi. Mạt tướng chỉ là một Thiên Tiên tu sĩ, ngày sau thật khó có cơ hội tiến bước, không nên làm mai một bảo vật này!
Nhạc Vũ cũng không đáp lời hắn, ngược lại dò hỏi:
- Cự Linh ngươi cũng có tu vi Thiên Tiên, một thân căn cốt tuyệt hảo, chính là nhân tuyển tốt nhất để tu tiên. Đại La Kim Tiên có lẽ không dám hi vọng, nhưng Thái Thanh Huyền Tiên thì không cần phải nói. Lúc trước vì chuyện gì mà phải đi nhờ vả Thiên Đình?
- Vận khí của ta thật không tốt!
Cự Linh Thần suy sụp nói:
- Lúc trước muốn đi Côn Luân bái sư, lại gặp phải chuyện Vu tộc cùng Yêu tộc liên thủ muốn tru diệt Đông Vương Công, bị một vị Huyền Tiên tiện tay đánh chết. Lúc sau trọng ngưng hình thể, tu hành tại phụ cận Bất Chu sơn, kết quả chưa được vạn năm, Cộng Công cùng Chúc Dung lại xảy ra một trận đại chiến, đánh gãy Bất Chu sơn. Hai người này cùng Chuyên Húc hợp mưu muốn diệt Thiên Thông, bẻ gãy thang trời. Lại làm phiền hà tới chúng ta, vô cùng âm hiểm. Tuy ta là Thiên Tiên có thể hưởng trăm vạn năm thọ nguyên, nhưng vì hai lần ngưng tụ hình thể đã bị giảm còn bốn vạn năm. Nhưng đã không còn khả năng tiếp tục tiến thêm một bước. Cuối cùng vì bất đắc dĩ mới đến Thiên Đình thử thời vận, mượn tín ngưỡng lực náu thân. Kỳ thật Ngọc Tiên Thiên Tiên trong Thiên Đình đều là như thế…
Cho dù tính tình Nhạc Vũ trầm ổn, nhưng nghe được cũng phải bật cười. Nếu thật là như thế, Cự Linh Thần quả thật xui xẻo tới tận cùng.
Hắn cũng không hỏi thêm, khẽ vẫy tay, liền đem thân thể cao bốn trượng của Cự Linh Thần nhiếp tới bên người.