Quân Lâm Thiên Hạ
Tác giả: Khai Hoang
Chương 1016: Toàn bộ cắn nuốt!
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
- Mười lăm vạn đệ tử Quảng Lăng Tông ta, thần hồn câu diệt!
Tiếng thét dài hàm chứa bi ý vô tận của Nhạc Vũ đột nhiên ngừng lại, tiếp theo hắn hít sâu một hơi, một đao một kiếm lại hóa long hình, đem bốn thi thể Thái Ất Chân Tiên cắn nuốt.
Long thân càng thêm tăng vọt, tăng lên tới mười hai vạn trượng. Chỉ là trong hai đôi mắt thật lớn lại lộ ra tia cuồng loạn. Thân hình giãy dụa kịch liệt, sát lực hung ác ngang ngược hội tụ oán hận tử vong của vô số tiên tu bị giết chết cũng từ trong thân kiếm toát ra.
Lưỡi đao cùng thân kiếm đều đâm về hướng Nhạc Vũ.
- Chỉ bằng các ngươi cũng dám đòi khống chế khí linh tiên binh của ta? Cẩu đảm thật lớn, đừng nói hôm nay ta chỉ tru diệt mấy vạn người, cho dù cắn nuốt hàng ức tiên nhân Xiển giáo các ngươi thì tính sao? Đều cút trở về cho ta!
Hắn lạnh giọng cười, Nhạc Vũ tùy tay phất mạnh, tay áo đánh vào trên lưng đao lưng kiếm, hai tiên binh nhất thời phát ra một trận gào thét, sau một trận chấn động kịch liệt bên trong hai đôi mắt long hồn đều khôi phục lại vẻ trong sáng. Miệng khẽ há ra liền đem huyết nhục tinh hồn của bốn Thái Ất Chân Tiên cắn nuốt hút vào, thân hình lại tăng lên vạn trượng!
Nhạc Vũ chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm oán hận, lại vô cùng nóng nảy âm úc, phảng phất như muốn đem thân thể hắn phát trướng nổ tung, muốn tìm người phát tiết.
Một là vì Hậu Thổ còn chưa tạo dựng xong lục đạo luân hồi, hơn nữa phần lớn đệ tử Quảng Lăng Tông đã chết tu vi còn chưa đạt tới Nguyên Anh, như vậy cho dù có muốn chuyển kiếp cũng không làm được.
Tu sĩ có tín niệm của chính mình, không thể phá đạo tâm. Cho dù có người đi tín ngưỡng Hậu Thổ số lượng cũng ít càng thêm ít. Duy nhất kết cục chính là thần hồn câu diệt, dù là cơ hội chuyển sang kiếp khác cũng không có.
- Lan giáo, Từ Hàng…
Trong miệng thì thầm, đôi mắt Nhạc Vũ càng đỏ rực hung hãn. Hắn nhìn lướt qua bốn phía, sau đó tiện tay chém ra một đao, Lưỡng Nghi Ly Hợp Nguyên Từ bỗng dưng bùng nổ trên thân đao, chính phản trọng lực ba mươi lăm vạn bội đem hơn ngàn tiên tu còn sống sót một đao càn quét!
Sát khí trên mặt Nhạc Vũ càng thêm nồng đậm.
- Từ Hàng, Văn Thù, giữa ta và các ngươi vốn không có nhân quả. Hết thảy ân oán chỉ vì tham niệm của các ngươi, muốn chiếm đoạt trân tàng của Hồng Vân nhất mạch chúng ta mà dựng nên. Lan giáo các ngươi nhất định không chịu buông tha chúng ta, Nhạc Vũ này phụng bồi là được! Hôm nay lợi dụng mấy vạn tiên tu tế mười lăm vạn vong hồn đệ tử Quảng Lăng Tông ta!
Hồn lực hạo đãng thẳng quét hư không, nghịch thiên đao ý trực tiếp xuyên thủng sâu trong bổn nguyên, bắt đầu càn quét hồn ấn của những tiên tu bị giết chết.
Trong hai thanh đao kiếm vang lên từng tiếng thảm hào bi thiết, vô số mặt người hiện lên trên lớp long lân long hồn, sau đó nhanh chóng tan biến tiêu tán.
Tiếp đó hắn lại dùng đôi long nhãn vàng óng xuyên qua hàng rào không trung nhìn thẳng xuống Quảng Lăng Tông. Uy áp thâm trầm xuyên thấu truyền vào. Phủ xuống bên trên Phượng Hà sơn mạch Bắc Hoang, ngoài Quảng Lăng sơn hơn trăm vạn Linh Hư cảnh đệ tử lập tức miệng mũi tràn đầy máu tươi, vẻ mặt kinh hoàng đau đớn.
Mà ba mươi vạn đệ tử Quảng Lăng Tông bên trong núi cũng đều sôi nổi đứng phắt lên, có chút không dám tin nhìn thẳng lên đôi mắt vàng óng tĩnh mịch trên thiên không, lại lộ ra vài phần kích động cùng sắc mặt vui mừng.
Mấy chục tu sĩ Đại Thừa phiêu phù giữa hư không mồ hôi lạnh tuôn ròng ròng, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng toát ra trên trán.
Thiên Tiên tu sĩ vẻ mặt trắng bệch, miễn cưỡng trấn định an ủi:
- Chư vị cần gì sợ hãi? Hắn chỉ bất quá là Ngọc Tiên mà thôi, đặt trong tiên giới chẳng qua chỉ là nhân vật như con kiến. Thiên kiếp đáng sợ, nghiệp hỏa gian nan, xem hắn cũng không dám lây dính quá nhiều nhân quả ác nghiệt…
Mới nói tới đây, hắn chợt nhớ Nhạc Vũ đã dùng một đao một kiếm mạnh mẽ cắn nuốt mấy vạn tiên tu bên ngoài hư không, sắc mặt không khỏi biến đổi, lại tiếp tục nói:
- Lại nói Lan giáo Từ Hàng đạo tôn còn có chuẩn bị phía sau. Chỉ cần thêm chút thời gian đã tới, làm gì cần phải e ngại hắn…
Lời còn chưa dứt trên mặt những tu sĩ kia liền toát ra vài phần sắc mặt vui mừng, lại nhìn ra ngoài hàng rào không gian, trong mắt ẩn chứa tia hung mang, tất cả đều âm lệ oán độc.
Cũng ngay lúc này, xa xa hư không lục tục hiện ra bốn nhân ảnh, trên thân cũng mặc thanh sắc đạo bào, thân hóa thanh quang, đạp không mà đến, sắc mặt đều xanh mét vô cùng khó xem.
Ba người cầm kiếm, người cầm đầu là một trung niên râu dài, còn lại là người cầm ngọc khuê, xa xa trông thấy Nhạc Vũ đều rùng mình, sát khí tràn đầy trên mặt.
- Dám diệt nguyên hồn lạc ấn của đệ tử Lan giáo ta, Nhạc Vũ ngươi thật to gan! Ba vị sư đệ, đồng loạt ra tay giết chết nghiệp chướng này cho ta!
Lời còn chưa dứt, một đạo thanh sắc kiếm quang đã chém tới. Từ bốn phương tám hướng biến ảo thành trăm ngàn đạo bóng kiếm, chém thẳng về phía thân hình Nhạc Vũ.
Trung niên râu dài hừ lạnh một tiếng, ném ra ngọc khuê hóa thành trăm vạn trượng dài, giống như ngọn núi lớn từ bên trên áp xuống.
- Cửu Khung Minh Ngọc Khuê? Tam Tài Thanh Không kiếm trận?
Nhạc Vũ nhướng mày, xa xa quét mắt nhìn bốn gã Thái Thanh Huyền Tiên.
Kiếm trận này cũng cùng một bộ với Tam Tài Thanh Trữ trận, mới vừa rồi chỉ cần thoáng chậm một đường, giờ phút này chỉ sợ cho dù hắn có được thực lực của Đại La Kim Tiên cũng phải bị khốn trụ, hoặc bị phong ấn.
Trong mắt hiện lên tia trào phúng, tiếp đó liền lập tức chuyển sang hung lệ vô tận. Ngũ Hành kiếm trận bên trong đan điền bỗng dưng điên cuồng chuyển động, một cỗ Ngũ Hành kiếm khí bàng bạc rõ ràng từ trong cơ thể Nhạc Vũ dựng lên, dưới chân ba trăm sáu mươi lăm vạn trưởng, đỉnh đầu cũng là ba trăm sáu mươi lăm vạn trượng! Vắt ngang trong hư không vô tận, vô cùng sắc bén, xuyên qua những mảnh nhỏ thời không, tiểu thiên thế giới, đè ép ngọc khuê trở xuống.
Thiên Ý kiếm trong tay Nhạc Vũ mang theo khí thế kiên quyết cùng sát khí vô tận, lại chém ra!
Kiếm khí vẽ thành một đường vòng cung huyền ảo thần bí, lại thê mỹ tuyệt luân, mơ hồ điều khiển thiên ý cuồn cuộn mênh mông.
Chỉ dùng một kiếm, ba Thái Thanh Huyền Tiên lập tức bị chém thành hai đoạn, trong mắt tràn đầy vẻ mờ mịt khó tin.
Nhạc Vũ cũng phun ra một ngụm máu tươi, tay phải cầm kiếm gãy đoạn, vết thương xuyên thấu tận xương. Lục phủ ngũ tạng đều ứ máu, dù có dùng máu trọng ngưng thân thể cũng phải điều dưỡng thật lâu, chỉ còn kém một đường đã hoàn toàn tiêu vong. Toàn thân hắn đau đớn thấu tim, Nhạc Vũ lại không thèm để ý chút nào, nhìn ba nguyên thần Thái Thanh Huyền Tiên bay ra khỏi ba bộ thi thể, trong mắt cười lạnh nhìn qua tên cuối cùng bên trái.
Trung niên râu dài vừa tế ra Cửu Khung Minh Ngọc Khuê, liền tiếp tục tế lên một tiên bảo như hồ lô.
Lúc này nhìn thấy cảnh tượng kia, nhất thời giật nảy mình, chỉ tích tắc liền phản ứng lại, bất chấp thu hồi Cửu Khung Minh Ngọc Khuê, xoay người bỏ chạy, thân hình hóa thành một đạo huyết quang, tốc độ chạy trốn nhanh gấp mấy lần.
Nhạc Vũ cũng khinh thường đuổi theo, Nghịch Thiên đao chém ra, nghịch thiên đao mang xuyên qua vô số thời không toái nhận giáng thẳng xuống, làm tốc độ của gã Huyền Tiên kia không khỏi giảm mạnh.
Tiếp theo một cỗ Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Diệt Tuyệt Thần Châm từ trong Ngũ Hành kiếm trận đan điền truyền ra.
Lấy tay trái cầm kiếm, chỉ một kiếm quét ngang vô cùng đơn giản, Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Diệt Tuyệt kiếm khí liền bắn thẳng vào hư không, đem thân hình tên Huyền Tiên râu dài kia vung thành hai đoạn.
Kiếm mang vẫn chấn động, chỉ trong chốc lát đã hóa thành ngàn vạn lần kiếm khí, đem toàn bộ huyết nhục người kia xoắn thành dập nát!
- Đây cũng là một kiện Hồng Mông chí bảo!
Ánh mắt Nhạc Vũ lóe ra, đây là lần đầu tiên hắn không chút nào sợ hãi kiêng kỵ sử dụng uy lực của Ngũ Hành kiếm trận!
Cho dù bộ kiếm trận này xa xa còn chưa hoàn toàn thành hình, nhưng thiên uy khó lường cũng không phải một Thái Thanh Huyền Tiên có thể kháng cự!
Pháp lực trong cơ thể giờ phút này đã gần như khô can, nhưng ngay khi Nhạc Vũ đang hấp khí, Ngũ Hành kiếm trận lại xoay tròn, Lưỡng Nghi Âm Dương Ngư trận đồ từ sâu trong bổn nguyên bỗng dưng truyền ra một tia Ngũ Hành tinh hoa chuyển hóa xuyên vào trong đan điền của hắn.
Trong khoảnh khắc làm cho pháp lực của hắn liền khôi phục gần phân nửa!
Tinh mang trong mắt thu liễm, ngay sau đó Nhạc Vũ lại trảo ra bốn đạo ngũ sắc cự chưởng khắp bốn phương tám hướng.
Đem nguyên thần của bốn Thái Thanh Huyền Tiên đang bỏ chạy chặt chẽ bắt lấy, mạnh mẽ niết chặt chấn thành dập nát.
Nghịch Thiên đao, Thiên Ý kiếm đều hiện ra một tầng huyết sắc sáng lạn. Long hồn rít gào, đem khí huyết tinh nguyên trong hư không tán lạc cùng tinh hồn băng tán toàn bộ cắn nuốt.
Pháp lực tuôn ra, đem toàn bộ di vật nhiếp tới bên cạnh.
- Nguyên thần tinh hạch…
Hồn niệm tùy ý quét ra, vừa chạm tới di vật trong tu di thủ trạc của Huyền Tiên râu dài, Nhạc Vũ lập tức nhíu mày, hiện ra một tia dị sắc.
Tay khẽ vẫy, một hộp ngọc dày đã bay tới trước người. Không cần dùng hồn niệm thăm dò liền cảm ứng được bên trong có được linh lực chấn động giống như tinh tú trên không trung.
Nhạc Vũ nhướng mày, gương mặt hiện lên vẻ lạnh lùng. Tiếp theo khóe mắt liền nhìn thấy ngọc khuê có phẩm chất tương tự như Hắc Thủy Xà Linh Tiên trong tay hắn bỗng dưng bay lên, hóa thành một đạo bạch quang bỏ chạy. Nhạc Vũ cũng không quản tới, thậm chí cũng không nhìn qua, chỉ bắn ra một đạo Ngũ Sắc Thần Quang liền làm Cửu Khung Minh Ngọc Khuê tiêu tán quang hoa, chui vào trong tay áo hắn.
Đôi mắt vàng óng vẫn lạnh lùng nhìn vào bên trong Thiên Nguyên Giới.
Mà giờ khắc này Thiên Tiên tu sĩ kia sắc mặt đã đại biến, không còn nửa phần huyết sắc, trong mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng:
- Làm sao có thể? Hắn sao có thể thắng được mấy vị sư thúc kia của ta, Tam Tài Thanh Không kiếm trận vốn là kiếm trận tuyệt đỉnh bí truyền của Phổ Đà sơn chúng ta. Cửu Khung Minh Ngọc Khuê cũng là chí bạo do đạo tôn ban thưởng, sao có thể thua cho một Ngọc Tiên nhỏ bé? Một kiếm vừa rồi của hắn lại dùng thần thông gì?
Vẻ mặt ngây ra thì thào chốc lát, khiến mấy chục tu sĩ Đại Thừa đều ngây người chấn kinh. Nhưng sau một lát Thiên Tiên tu sĩ kia dường như nhớ ra điều gì đó, liền lộ ra vài tia hi vọng, khôi phục chiến ý:
- Bản thân ta lại quên! Đây là Thiên Nguyên Giới, có lực lượng tiểu thiên thế giới áp chế, chúng ta cần gì sợ hãi? Dù cho hắn pháp lực thông thiên, đi vào trong Thiên Nguyên Giới cũng chỉ còn lại hai phần mười thực lực. Chúng ta chỉ cần xoay chuyển đại trận liền có thể ngăn cản. Đợi đạo tôn buông xuống nhất định có thể chém chết…
Lời còn chưa dứt trên bầu trời thiên nhãn chợt mở ra, một ngũ sắc cự chưởng khổng lồ bỗng dưng chộp thẳng xuống, đem Thiên Tiên tu sĩ kia chặt chẽ bắt lấy, nắm chặt lại, nứt toác thành vô số huyết nhục.
Một cỗ chính phản trọng lực bàng bạc lan tràn khắp phạm vi ngàn vạn trượng, chỉ trong chốc lát bốn trăm vạn tu sĩ đều hóa thành bột phấn!