Quân Lâm Thiên Hạ
Tác giả: Khai Hoang
Chương 1046: Linh Bảo thành.
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Đến khi Tiên Thiên kiếm khí ngưng tụ thành năm thanh tiên nhận trảm diệt toàn bộ cửu giai thanh tiêu vân triện lôi thì nội thương của Nhạc Vũ đã khôi phục toàn bộ, hao tổn khí huyết nguyên lực cũng đã bổ sung một chút.
Lúc Nhạc Vũ lại vươn người đứng lên, không hiểu sao Cực Lan đột nhiên cảm thấy thanh niên trước mắt này bất đồng so với trước.
Sự bất đồng này không phải dựa vào chí bảo hồng mông mà do sự biến hóa lớn của bản thân hắn, thần hồn càng thêm ngưng thực, cũng càng thêm cường đại. Sâu trong nguyên thần của hắn như thai nghén một loại lực lượng cực kỳ khủng bố, tuy chỉ là Ngọc Tiên nhưng lại tạo cho Cực Lan cảm giác uy áp.
Nhạc Vũ đạp vào hư không đến cạnh Ngũ Hành Kiếm Trận nhìn vào năm thanh tiên binh đã nội liễm quang hoa lẫn trận đồ kiếm trận, cười nhẹ:
- Bảo vật này tuy chưa từng thành hình nhưng năm thanh tiên binh sau này đã có thể dùng.
Thần sắc Cực Lan và Ngao Nhược ở xa đều vô cùng phức tạp. Trận đồ kiếm trận còn chưa thành hình nhưng bảo vật này nếu lọt vào tay những Kim Tiên đạo tổ thì dù là Tiên Thiên Chí Thánh Linh Bảo cũng có thể áp chế, là đệ nhất linh bảo dưới mấy thứ chí bảo hồng mông.
Nhạc Vũ nếu dùng vật này toàn lực thôi động thì ngay cả Đại La Kim Tiên cũng có thể đánh ngang tay.
Tâm trạng hai người lại hoàn toàn bất đồng, Cực Lan sinh lòng cảm khái, năm đó tổ sư cũng có một đạo khí hồng mông đáng tiếc lại vô duyên với đạo đạo, chưa đầy mười vạn năm sau thì khí hồng mông lại quay về trong tay nhất mạch bọn họ, thành tựu được chí bảo hồng mông coi như đã căn cơ lập thân.
Ngao Nhược lại vô cùng sầu não, với thực lực hiện giờ của Nhạc Vũ thì trong Long tộc trừ phi Thanh Long ra tay còn e là khó có người nào làm gì được kẻ này, trừ phi Nhạc Vũ thân tử đạo tiêu nếu không chắc cả đời nàng sẽ chịu kiếp nô dịch.
Thu hồi chí bảo hồng mông vào trong đan điền, Nhạc Vũ quay lại cười nói với Cực Lan:
- Hiện giờ chuyện Huyền Linh tông đã xong, không biết sư huynh có ý định gì?
Cực Lan vốn đang đau đầu vì việc này, nghe vậy lại càng rầu rĩ:
- Lẽ ra hiện giờ ta ở lại động thiên của ngươi tu hành tránh xuất đầu mới là tốt nhất.
Liếc mắt nhìn quanh, Cực Lan lộ vẻ kinh dị, một thế giới tiểu thiên khổng lồ như vậy lại có thể di chuyển theo một người, chênh lệch thời gian gấp bốn lần so với bên ngoài lại càng khiến người ta sinh lòng đố kỵ, không biết sư đệ hắn như thế nào làm được.
Thế giới Tiểu Thiên xưa nay vẫn được tu sĩ coi trọng, không chỉ vì có ưu thế cực lớn khi đấu pháp mà còn có thể giúp ích cho việc tìm hiểu pháp tắc thời không. Tu hành trong động thiên tại đây bằng bốn năm ở ngoại giới, gần như không kém Tam Thập Tam Thiên cảnh, chỉ cần qua ba ngàn năm thì tu vi của hắn lại có cơ hội tiến thêm một tầng.
Nhưng chỉ do dự một lát rồi Cực Lan vẫn khẽ lắc đầu:
- Ta vẫn không yên lòng chuyện của Thủy Vân tông! Nếu không có ta tọa trấn chỉ sợ ngày không xa suy sụp!
Nhạc Vũ lập tức lắc đầu:
- Điều này không cần lo lắng, sư tôn đã để ta tới cứu ngươi chẳng lẽ không có an bài với chuyện Thủy Vân tông? Theo ý ta sư huynh cứ ở lại chỗ của ta tu hành một thời gian đi.
Tâm niệm Cực Lan vừa động, thoáng tính toán liền biết một số chuyện của quá khứ, nhìn hóa thân đứng sau Nhạc Vũ thì lộ ra vài phần chia sẻ, cúi người thi lễ nói:
- Đa tạ sư đệ đã giữ gìn đạo thống của Thủy Vân ta! Cực Lan cung kính không bằng tuân mệnh, sẽ ở lại đây một thời gian.
Nhạc Vũ nhướng mày vui vẻ, tâm niệm vừa động thì phóng xuất Cực Uyên.
Lão giả này tuy kinh dị nhưng vẫn trầm mặc không nóii, yên lặng đứng sau lưng Cực Lan, Nhạc Vũ nhìn lão rồi thầm thở dài.
Lão nhân này tuy đã tiến giai vào Ngọc Tiên nhưng chắc đã sử dụng loại bí pháp nào đó nên bản thân tuy không có gì thiếu hụt nhưng hồn ấn bản mạng lại cực kỳ ảm đạm, hiện giờ thọ mệnh chỉ tối đa khoảng ngàn năm.
Việc này hắn cũng không có cách nào, mặc dù có thể nói để Hậu Thổ để cho lão chuyển thế nhưng khi tu vi đến Linh Tiên thì ngay cả thần lực của Hậu Thổ thần lực cũng khó hoàn toàn bảo vệ, muốn tu đến Ngọc Tiên thì không biết phải chờ tới ngày nào.
Không giống như dưới Nguyên Anh, hồn niệm căn bản không thể nào tồn tại dưới uy áp mênh mông của thiên địa, trên Linh Tiên coi như đã chịu hạn chế pháp tắc của thiên địa. Có thể đem lĩnh ngộ của bản thân đối với đại đạo thiên địa giữ lại nguyên vẹn từ lúc khai thiên Hồng Hoang Khai Thiên đến nay đều không có thành lệ, chỉ có một số thành công còn phần lớn là dừng lại ở Linh Tiên, thậm chí nếu như vận khí không tốt sẽ tiêu biến nguyên linh.
Nếu không có như thế, tu sĩ trên thế gian chỉ cần mấy lần chuyển thế trùng tu thì dù là Dĩ Lực Chứng Đạo cũng không phải không thể làm được. Hiện giờ cũng chỉ có thể mượn lực tín nguyện của Địa Tiên giới giúp lão kéo dài thọ mệnh, sau đó sẽ nghĩ cách khác.
Tuy nhiên chưa chắc Cực Uyên đã chịu đồng ý, Nhạc Vũ nhìn lại rồi khẽ lắc đầu, nhận ra lão là tu sĩ tối truyền thống, chắc sẽ không chịu gia nhập Thiên Đình.
Xử trí xong chuyện Cực Uyên, Nhạc Vũ quay lại ngoài Diễn Thiên Châu. Linh trận trước mắt đã bị phân hủy hơn phân nửa, chỉ có thể miễn cưỡng che đậy mấy tuyến khí cơ. Nhạc Vũ cũng không để ý, đưa tay chiêu xuất Nghịch Thiên Kiếm và Nghịch Thiên Đao.
Hai vật này cũng đồng dạng như Ngũ Hành Kiếm, đều chỉ thiếu một bước cuối cùng nên chưa chính thức tố hình, khác biệt là thứ sau bị hắn dùng pháp lực Hỗn Nguyên Ngũ Hành áp chế còn thứ trước là vì khí linh bên trong.
Vỗ nhẹ vào hai thanh tiên binh, Nhạc Vũ cảm giác rõ ràng khí linh Tiên Thiên bên trong vẫn ương ngạnh kháng cự huyết sắc long hồn thôn phệ, hai đầu long hồn cũng chỉ miễn cưỡng chiếm được một chút ưu thế mà thôi.
- Vừa khéo!
Nhạc Vũ hơi động niệm liền đem Tiên Thiên âm loa thu được trong Huyền Linh giới rồi dùng pháp lực đánh vào trong Nghịch Thiên Đao, tiếp đó cười lạnh nắm lấy đôi đao kiếm vừa hơi chấn động khiến cho khí linh lập tức trọng thương.
Hai thanh đao kiếm này lập tức lại nổi lên long hồn dài hơn mười vạn trượng gào thét, một phần phù văn cuối cùng ngưng kết trên thân rồi dần biến mất..
Sau khi hoàn thành thì đao kiếm lại ngân lên một tiếng lảnh lót, không có uy thế ngập trời như lúc Ngũ Hành Kiếm thành tựu nhưng khí mang đồng dạng sắc bén bức người khiến Nhạc Vũ không thể áp chế xé nát cả thế giới Tiểu Thiên rộng mười vạn trượng.
Nhạc Vũ thử thôi động thì thấy ngoại trừ việc khí linh nguyên sinh thỉnh thoảng phản kháng nên hơi miễn cưỡng so với vật huyết luyện còn thì coi như không ngại. Hắn thầm lắc đầu, đây là di chứng từ lúc thôn phệ linh bảo trước đó nên dù có dự liệu vẫn không thể tránh được, nếu muốn sử dụng hoàn toàn thì vẫn còn cần thêm thời gian dụng tâm tế luyện.
Hắn lại dùng Nghịch Thiên Đao thôi động Bi Tuyệt Thất Hận Thất Sát Diệt Âm Đao thì nghe trận trận đao âm xuyên thẳng ra không gian, Tiên Thiên âm loa bên trong mạnh hơn hầu cốt chân long không biết bao nhiêu lần, cũng chỉ có nó mới có thể thi triển hết uy năng của Bi Tuyệt Thất Hận Thất Sát Diệt Âm Đao đã nhiều lần cải tiến.
Hiện giờ cho dù gặp lại mấy người La Tuyên Dương Hạo thì với mấy thứ linh bảo trong tay dù hắn không thể thắng vẫn có thể toàn thân trở ra!
Nhạc Vũ cười hắc hắc, cuối cùng cũng bớt đi ý tiếc nuối, lại nghĩ tới một chuyện thì trong mắt hiện lên mấy tia sầu não.
- Chuyện Huyền Linh giới đã xong! Chuyện Tử Vân sư tôn lần trước giao đãi cũng đã làm được nhưng hai mươi năm sau là tới đại thọ của Trấn Vân đại tiên. Nghe ý của Tử Vân Hậu Thổ thì việc này nhất định phải đi, nhưng nếu với thân phận An Thiên Huyền Thánh Đại Đế mà đi tay không thì mất hết mặt mũi.
Nhạc Vũ xoa nhẹ thái dương, rầu rĩ dùng hồn niệm lướt qua từng bảo vật trong không gian tu di.
Thu hoạch lần này ở trong Tiên Thiên sát trận không ít, có giá trị nhất là vài tia khí Hỗn Nguyên mà hắn tận lực lưu lại nhưng lại muốn dùng vào việc chữa trị Hi Hoàng kính, Côn Luân Kính cùng Cửu Cửu Hồng Vân Tán Phách Hồ Lô, bản thân còn ngại không đủ sao còn có thể đưa cho người khác.
Ngoài ra còn có kim võng, cự bát, kim kiếm đoạt được của hai vị La Hán Tôn giả nhưng loại pháp bảo này lại phần lớn dựa vào lực tín nguyện, ở trong tay hai người kia thì có thể chống đỡ với nhị phẩm Tiên Thiên linh bảo nhưng nếu là do Nhạc Vũ thôi sử thì không khác tiên binh bình thường, chính vì thế mà Thú Bác Già sảng khoái bỏ đi, thậm chí không hề hỏi đến.
Những thứ còn lại phần lớn đều không thể lấy ra tặng cho người khác.
- Khổ vậy! Mình đi đây tìm lễ vật bây giờ đây?
Nhạc Vũ thở dài rồi thân hình lóe lên phi hành ra khỏi thế giới tiểu thiên, không phản hồi về Địa Tiên giới mà lại tiến về Thiên Nguyên Giới.
Ngũ sắc kiếm trận đã thành hình khiến tốc độ của hắn lại tăng thêm một tầng, dù chưa thể so được với thái cổ yêu thánh nhưng cũng không thua kém quá nhiều, chỉ sau một lát đã tới gần Thiên Nguyên Giới.
Liếc qua một cái, Nhạc Vũ liền ném Tử Khuyết Thiên Chương cùng vô số Linh Bảo đan dược vào chỗ xa trong Thiên Nguyên Giới, tiếp đó khai linh nhãn nhìn xuyên qua vô số thế giới hư không tập trung vào một chỗ.
- Thế giới Thần quốc vẫn như trước kia!
Nhạc Vũ than thở rồi không chút do dự vươn đại thủ hấp nhiếp Thần quốc.
Chỉ một thoáng sau, vô số thời không loạn nhận đã đánh tới nhưng hắn không hề để ý, cứ thế cưỡng ép kéo thế giới này đến trước người!