Quân Lâm Thiên Hạ Chương 1112 : Tam kiếm phá trận!


    Quân Lâm Thiên Hạ
    Tác giả: Khai Hoang

    Chương 1112: Tam kiếm phá trận!

    Nhóm dịch: Dungnhi
    Nguồn: vipvandan


    Bấm nút "Thu gọn" để thu gọn nội dungThu gọn


    - Vị đại đế kia xem ra là muốn truy tới Bắc Hải…

    Tiêu Ma chỉ nói một câu liền làm các yêu thánh đang có mặt trong động phủ vẻ mặt rối loạn, ánh mắt ngưng trọng.

    - Ta xem người này thật sự phát điên rồi, nơi này không phải nơi hắn quản hạt, không e ngại bị chúng ta vây giết sao?

    - Nếu Độc Cô Già Thiên ở Bắc Hải, hắn lại kêu gọi Nhân tộc tu sĩ làm khó Bắc Hải Yêu tộc, chuyện này chúng ta làm sao chịu nổi?

    Có người lại không cho là đúng:

    - Người này dù có thật sự nổi điên, nhưng sự thật chính là hai người bọn hắn đường đường chính chính ước chiến, chúng ta cũng không tiện nhúng tay vào, loại người thất tín bội nghĩa, thật không đáng cho chúng ta phải vì hắn xuất đầu.



    - Đúng là như thế, nếu đi cứu thứ người vô sỉ nhát gan như vậy, ta cũng thật xấu hổ khi ra tay!

    - Bản tính của Yêu tộc chúng ta, nếu đánh không lại thì bỏ chạy, cũng không xấu hổ tới mức hẹn ước chiến mà không tới, thật sự làm người cảm thấy trơ trẽn.

    Lôi Hoảng nắm chặt tay, trong mắt xẹt qua tia tức giận, lại không có ý tứ xuất thủ cứu giúp Độc Cô Già Thiên, chỉ trầm ngâm nói:

    - Nếu không mượn lực lượng của hai ngàn vạn binh tướng đế đình, với khả năng của Độc Cô Già Thiên, có pháp trận thủ hộ sử dụng, còn có thể miễn cưỡng đấu với hắn một trận.

    Tiêu Ma ngồi bên cạnh lập tức ừ hử một tiếng, cười hì hì, lộ ra vẻ trào phúng.

    - Người có lá gan nhỏ như vậy, như thế nào còn chịu tái chiến? Đừng quên đây là Bắc Hải, người kia tu luyện chính là Dung Vũ Hóa Vân Quyết!

    Lôi Hoảng cũng biết lời mình không đủ căn cứ, gương mặt thoáng phiếm hồng, trong mắt lại lộ ra vài phần ưu sầu.

    Một chiêu kiếm hung uy cái thế khi chém giết Thanh Linh Tử kia ghi khắc thật sâu trong đầu hắn không thể xóa mờ.

    Thiên tư tuyệt thế như vậy, nếu có thêm thời gian ngàn năm vạn năm tích lũy cơ nghiệp chỉ sợ khiến cho phương bắc Yêu tộc thật sự bị xua đuổi lãng quên ở xó xỉnh hoang vu vĩnh viễn.

    …

    Khoảng cách từ phương bắc đế đình đến Bắc Hải bất quá chỉ chừng hai mươi ức dặm, Nhạc Vũ điều khiển tử kim sắc chiến xa đi tới trên bầu trời Bắc Hải chỉ chừng một ngày thời gian, đại đa số thời gian hắn còn phải chờ đợi Hiên Viên Thu đi theo phía sau.

    Nơi này là Bắc Hải, tình cảnh lại không giống như Đông Hải hay Tây Hải, khi thu đông luân phiên, trên mặt biển đã nổi lên băng tuyết lơ lửng.

    Tuy liếc mắt nhìn ra đều là biển rộng mênh mông, Nhạc Vũ vẫn biết động phủ của Độc Cô Già Thiên tại nơi nào.

    Hắn trực tiếp bay nhanh về hướng tây nam, chỉ dùng nửa canh giờ đã nhìn thấy một cự đảo di chuyển bên trong tầng mây, so sánh với phương bắc đế đình còn rộng lớn hơn vô số lần, diện tích chừng hơn mười vạn dặm, phiêu phù ngay trên Bắc Hải.

    Nhạc Vũ nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó dùng Côn Luân Kính chiếu xuống, liền nhìn thấy được thân ảnh của Độc Cô Già Thiên.

    Hắn đang đứng trên một đỉnh núi cao, trên mặt âm mai, từ trên xa nhìn xuống mang theo vẻ buồn bực, kiêng kỵ cùng vài phần ý mừng.

    Trong lòng Nhạc Vũ thầm trào phúng, dừng lại tử kim sắc chiến xa, sau đó ánh mắt sắc bén thâm thúy đâm thẳng lên đỉnh núi kia.

    - Hai tháng trước Độc Cô đạo hữu ước chiến với ta tại phía bắc đế đình chừng ức dặm, chẳng lẽ bây giờ đã quên sao?

    Gương mặt Độc Cô Già Thiên chợt run rẩy, vặn vẹo một lúc lâu cũng không thể bình phục lại, cuối cùng hừ nhẹ một tiếng:

    - Hiện tại ta có việc không tiện, ước hẹn trước đó xin xóa bỏ, bệ hạ hãy quay trở về trước, ân oán giữa ta và ngươi sau ngày hôm nay sẽ tính lại!

    Quay trở về?

    Nhạc Vũ không khỏi bật cười, kiếm linh tuyệt hảo như vậy nếu hắn có thể dễ dàng buông tha, hắn cũng đã không cam tâm mạo hiểm bị vây giết mà chạy thẳng tới Bắc Hải.

    Nhìn thấy sắc mặt Độc Cô Già Thiên biến thành xanh mét, nhưng vẫn im lặng không nói, Nhạc Vũ hừ khẽ, dùng Khuy Thiên Châu cảm giác linh trận biến hóa trên phù không đảo.

    Vật này vốn chỉ có thể quan sát bên trong ba ngàn vạn dặm, khoảng cách càng xa sẽ càng trở nên mơ hồ, sau khi chữa trị xong Côn Luân Kính, có thêm linh bảo có thể xuyên suốt toàn bộ đại thế giới tương trợ, phạm vi quan sát lập tức có thể tăng thêm mấy lần, đã đạt tới một ức hai ngàn vạn dặm.

    Cảm giác đối với linh lực lưu càng thêm tỉ mỉ tường tận, quan sát toàn diện không hề bỏ sót.

    Đại trận bên trên phù không đảo chỉ qua thời gian gần nửa khắc đã hoàn toàn bị thông suốt hiểu rõ.

    Dùng Cửu Nghi La Bàn quan sát thêm nửa khắc thời gian, đã hiểu được phương pháp vận chuyển của linh trận, toàn bộ biến hóa cùng then chốt trung xu, Nhạc Vũ không khỏi lắc đầu nói:

    - Chỉ là một tòa Vạn Thủy Vân Quan trận cũng muốn ngăn cản ta? Hay là nghĩ chỉ cần ngươi tránh trong động phủ là có thể yên tâm sao?

    Vẻ mặt Độc Cô Già Thiên cũng thật trấn định, trong mắt lạnh lùng:

    - Nếu bệ hạ không cam lòng có thể thử xem một lần, Vạn Thủy Vân Quang trận của ta đã nhiều năm chưa lấy tính mạng của người nào, vừa lúc hôm nay có thể thấy được huyết quang!

    Tiếp theo không nói thêm lời nào, hắn lấy ra một tiên bảo hình dáng như hải loa (ốc biển) tế lên không trung, Vạn Thủy Vân Quang trận liền nhấc lên âm thanh như sóng triều bộc phát.

    Bên trên phù không đảo có sáu gã yêu tu Thái Thanh Huyền Tiên, bốn mươi Thái Ất Chân Tiên, trấn thủ khắp các then chốt trong trận, ngoài ra còn có hơn một ngàn Ngọc Tiên tu sĩ.

    Người này có thực lực bài danh lót đáy trong số nhiều yêu thánh ở phương bắc, nhưng cũng xem như chỉ kém hơn phương bắc đế đình chút ít, lúc này vận chuyển đại trận thanh thế lại mạnh mẽ tuyệt đối phi thường.

    Nhạc Vũ nhìn hải loa phát ra linh quang tứ tán bốn phía, liền biết hẳn là Độc Cô Già Thiên mượn được linh bảo, hắn cũng không quá quan tâm, gặp lúc nguy nan lâm thời mượn tới linh bảo làm sao có thể dung hợp được với tòa đại trận vốn đã tồn tại được mấy vạn năm?

    Hít sâu một hơi, vẻ mặt Nhạc Vũ ngưng trọng, cầm Thủy Vân kiếm trong tay.

    Mặc dù nơi này không cách nào mượn dùng lực lượng hai ngàn vạn binh tướng của đế đình, nhưng cũng đang ở trong biển rộng, là nơi có thủy linh lực dồi dào nhất, chỉ nhẹ nhàng vẽ ra một quỹ tích huyền diệu liền có vô số thủy khí tụ tập đến, miệng khẽ ngâm:

    - Kiếm của ta, có thể phá vạn pháp!

    Vô số huyền băng bỗng dưng lấy thủy khí trong Thủy Vân kiếm tụ tập hướng trời cao lan tràn, cho đến khi cất cao lên bốn mươi vạn trượng, huyền băng cự kiếm lôi cuốn theo kiếm ý huy hoàng bỗng dưng chém xuống.

    Chỉ trong chốc lát, liền phá khai huyễn ảnh vân chướng trùng điệp bên ngoài cự đảo, phá khai vô số đạo pháp cấm chế.

    Ngay sau đó cả tòa đại trận đều lắc lư chấn động, một kiếm chém lên trên cự đảo lập tức bị một cỗ cự lực vô hình quấy nhiễu giống như lâm vào đống bùn, cảm giác như bị vài phần ngưng trệ.

    Men theo chỗ sơ hở chợt lóe liền biến mất trong đại trận, thân kiếm quét ngang hơn nửa đảo, nhấc lên từng trận gió lốc cuồng liệt, lúc này huyền băng cự kiếm mới vỡ vụn.

    Thần sắc Độc Cô Già Thiên nhất thời cả kinh, vô cùng khó tin nhìn cảnh tượng trước mắt, lam quang hải loa trong tay hắn cũng là một kiện linh bảo tiên thiên nhất phẩm thủy hệ, kết hợp cùng Vạn Thủy Vân Quang trận, vì sao chỉ một kiếm của Nhạc Vũ cũng không cách nào ngăn cản được?

    Trình độ trận phù của người này thật sự khủng bố đến như vậy?

    Khi trong mắt hắn còn mang theo vẻ kinh hãi, tay phải Nhạc Vũ lại ngưng tụ ra một đạo huyền băng cự kiếm.

    - Kiếm của ta, có thể phá vạn trận!

    Kiếm quang rơi xuống, từ một phương vị linh lực lưu hỗn loạn yếu ớt trong đại trận xuyên phá qua, chỉ trong nháy mắt biến ảo thành trăm ngàn lần, đem linh lực trung xu cùng cấm chế xung quanh xé rách hỗn loạn, đại trận loạn thành một đoàn, cơ hồ đã sắp lâm vào hỏng mất.

    Nhiều yêu tu ở trong trận lúc này mới kịp phản ứng, không còn tâm thần cố gắng điều khiển trận pháp, vô số thần thông quang hoa lan tràn xuyên phá ra ngoài theo tiếng sụp đổ long trời lở đất.

    Nhạc Vũ tùy ý cho thần thông đạo pháp đánh thẳng tới, ngay sau đó liền bị Thai Tàng Hư Không kiếm trận sau lưng toàn bộ cắn nuốt.

    Nhạc Vũ nhìn lên vẻ mặt bối rối của những yêu tu trong trận, cười lạnh một tiếng.

    Đã đạt tới cảnh giới như hắn, nếu đã xuất thủ vẫn vô dụng, như vậy cho dù uy lực có cường thịnh bao nhiêu, chỉ vô dụng như lâu đài cát, chỉ cần bị sóng tràn liền tan vỡ.

    Chân chính hòa hợp không có gì trở ngại mới là khó giải quyết nhất.

    Băng kiếm vỡ vụn, tán thành vô số mảnh nhỏ mang theo cự lực bay vụt ra bốn phương tám hướng khiến nhiều yêu tu trên đảo không ngừng kêu la né tránh.

    Nhạc Vũ thúc giục tử kim sắc chiến xa chậm rãi bay tới trên cự đảo.

    Những nơi chiến xa đi qua đều bám theo một đạo lam quang chói mắt, cũng là những nơi yếu ớt hỗn loạn nhất của Vạn Thủy Vân Quang trận.

    Cơ hồ không chút trở ngại đã xuyên vào phù không đảo, huyền băng cự kiếm dần dần ngưng kết trên tay phải của hắn.

    Thẳng đến khi thăng lên tới sáu mươi vạn trượng, Nhạc Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn Độc Cô Già Thiên đang đứng trên đỉnh núi.

    Trong mắt Độc Cô Già Thiên không còn vẻ trấn định như trước đó, thần tình tràn đầy vẻ không dám tin tưởng.

    - Kiếm của ta có thể chém vỡ núi cao!

    Bỗng dưng một kiếm quét ngang trời, phủ đầy thiên địa, đánh thẳng tới đỉnh núi dưới chân Độc Cô Già Thiên, thế như chẻ tre, vô cùng sắc bén đem cấm chế trùng điệp toàn bộ một kích phá nát, kiếm áp hung hoàng làm toàn bộ tu sĩ dưới Thái Thanh Huyền Tiên không cách nào động đậy, kể cả sáu Thái Thanh Huyền Tiên cũng vẻ mặt cứng ngắc, khí tức ngưng kết, không còn cách nào khống chế tòa Vạn Thủy Vân Quang trận bên dưới, chỉ biết hướng xa xa điên cuồng bỏ chạy.

    Độc Cô Già Thiên kinh hãi thất sắc, ném ra một linh bảo hình dáng như ngọc khuê va chạm cùng huyền băng cự kiếm của Nhạc Vũ.

    - Băng!

    Một tiếng nổ vang chấn động chói tai làm ngàn Ngọc Tiên run rẩy, bao trùm cả mười vạn dặm trên phù không đảo.

    Trong ngàn vạn dặm toàn bộ phi cầm đều rơi xuống, hải ngư lật ngửa bụng phập phồng đầy mặt biển.

    Linh bảo bị một kiếm oanh bay, huyền băng cự kiếm của Nhạc Vũ kêu lên răng rắc hiện ra vết rạn.

    Dư âm vẫn chưa hết, chém thẳng lên đỉnh núi. xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m

    Cả thiên không rung động, khởi lên vô số cuồng phong khí mang lan tràn khắp mọi nơi.

    Sóng biển bốc cao tận trời, ba đào quay cuồng dữ dội.

    Cự kiếm chém thẳng vào lòng núi chưa đến vạn trượng, nhưng bởi vì lực phản chấn cực lớn khiến băng kiếm tan rã, vô số mảnh vụn bay vụt tứ tán khắp bốn phía.

    Sau đó liền nghe tiếng ầm vang, tòa núi lớn cao hai mươi vạn trượng dưới chân Độc Cô Già Thiên mạnh mẽ xé nứt, lan tràn nứt vỡ tầng tầng như mạng nhện.

    Một thoáng sau đã đổ sụp nát nhừ, cát đá bụi bặm bốc cao ngút trời.

    Vạn Thủy Vân Quang đại trận hoàn toàn diệt vong, cả tòa phù không đảo mất đi chống đỡ, mạnh mẽ từ trên bầu trời rơi xuống mặt biển.

    Tam kiếm phá trận, Nhạc Vũ lại chém ra một kiếm, đem mấy tên Thái Thanh Huyền Tiên bỏ chạy tiêu diệt, chiến ý trong mắt ngùn ngụt nhìn thẳng vào Độc Cô Già Thiên.

    - Hiện giờ Vạn Thủy Vân Quang trận của ngươi đã phá, như vậy ngươi đã nguyện cùng ta đấu chiến một trận?

Nguồn: tunghoanh.com/quan-lam-thien-ha/chuong-1112-l7Oaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận