Chương 1288: Di chuyển Quảng Lăng
Nguồn : Vipvandan
Sưu tầm: tunghoanh.com
(¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Dungnhi †¸.•'´¯)¸.•'´¯)
Nói ra hắn có thể sớm bước vào hàng ngũ nhân vật đỉnh phong Hồng Hoang, cùng sóng vai với những nhân vật thái cổ, thật sự phải cảm tạ Từ Hàng.
Mặc dù khi mới đảm nhiệm An Thiên Huyền Thánh Đại Đế phương bắc, kiếp số hung hiểm, có thể nói là liên miên không hết. Nhưng vị Xiển Giáo đa mưu túc trí này, còn chưa bao giờ chính thức để hắn chịu thiệt, ngược lại nhiều lần mang tới cho hắn không ít chỗ tốt.
Nắm giữ đế đình phương bắc, mới xem là khởi đầu phát tích chân chính của hắn.
Đứng bên cạnh Nông Dịch Sơn, Cung Trí lại chau mày nói:
- Như vậy xem ra, kẻ địch của bệ hạ, hiện giờ không phải là Xiển Giáo, mà là Thiên Đình. Ngoài ra còn có một vị, đó là Hồng Quân đạo tổ?
Nói xong bốn chữ cuối cùng, toàn thân Cung Trí căng cứng, hai nắm tay nắm chặt mới có thể gắt gao ngăn chặn sự kinh hãi, nhưng trong đồng tử, lại không khỏi một hồi co rút.
Những người còn lại, cũng không ngoại lệ, hô hấp ngưng lại, phảng phất như bốn chữ này giống như cấm kị, có ma lực, ẩn chứa uy năng lớn lao.
Nhạc Vũ thanh sắc bất động, liếc mắt nhìn mọi người trong điện, thần sắc vẫn bình thản như trước:
- Ta và Lăng Tiêu tổ sư, muốn lấy lực chứng đạo, sớm muộn cũng sẽ đối địch với thiên đạo. Đây là chuyện không thể tránh khỏi. Nhưng hiện nay trong Hồng Hoang, tình thế vi diệu. Bảy vị Thánh Nhân, tạm thời cũng sẽ không làm khó ta. Hồng Quân hợp đạo, mặc dù còn có thể nhúng tay vào chuyện thế gian, nhưng chịu hạn chế rất lớn! Ngược lại cũng không cần quá mức nhưng….
Không khí trong điện vẫn ngưng trọng như trước. Một hồi lâu, Nông Dịch Sơn mới cười khổ nói:
- Lấy lực chứng đạo, đối địch với Thiên Đạo, Vũ nhi và tổ sư, thật đúng là điên cuồng. Mà thôi! Ta có thể tu luyện đến cảnh giới này đều nhờ ngươi. Cho dù mất mạng cũng có thể thỏa mãn! Lần này tất cả mọi người trên dưới của Quảng Lăng ta đều liều mình cùng quân tử là được! Dù cho thần hồn câu diệt cũng không hối hận!
Nghe được lời này, vẻ âm trầm sợ hãi trên mặt mọi người lập tức thối lui hơn phân nửa. Ngay cả Cung Trí, cũng khẽ lộ ra vẻ mặt vui vẻ.
Nông Dịch Sơn nói đến đây, thần sắc lại khẽ biến đổi:
- Đúng rồi, lần này Vũ nhi đến Thiên Nguyên Giới, không chỉ đơn giản trở về viếng thăm thôi chứ?
Mười mấy đôi mắt lập tức lại nhìn lên trên. Nhạc Vũ cũng vui vẻ cười nói:
- Lần này Nhạc Vũ đến Thiên Nguyên, một là muốn dẫn Nguyệt Như, hai là tông môn, di chuyển đến Hồng Hoang giới nội. Sơn môn ta đã chọn xong, ở gần triều ca, lân cận Tức Sơn.
Nông Dịch Sơn bất giác nhíu mày, lần này Nhạc Vũ đến đây lại âm thầm có ý ủy thác hậu sự.
Tức Sơn là đạo tràng duy nhất ở nhân gian của Hậu Thổ Thánh Nhân, an bài Quảng Lăng tông ở gần Tức Sơn, vừa vặn thuận tiện cho Hậu Thổ, tiện bề trông nom.
Cho dù một ngày nào đó, Nhạc Vũ qua đời, cũng không liên lụy đến tông môn, có thể nói là dụng tâm lương khổ.
Trong lòng mọi người không khỏi đắng chát, biết được trong mắt Nhạc Vũ, bọn họ không phải là những người trợ lực, mà là gánh nặng, không thể vứt bỏ.
Từ đầu đến cuối, hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mượn lực của tông môn.
Hơn mười mấy người đứng hai bên tựa hồ cũng mơ hồ có suy đoán này, sắc mặt đều tái nhợt, vô cùng khó coi.
Nông Dịch Sơn lại có vài phần khó hiểu, nghi hoặc hỏi:
- Nhưng sau khi ta đi rồi, đạo thống của Dục Lăng Tiêu tổ sư ở giới này phải làm thế nào? Còn nữa, nếu di chuyển toàn bộ đến Địa Tiên giới, để bệ hạ che chở, chỉ sợ đệ tử Quảng Lăng ta, khó lòng có được tố chất như trước kia. Trận chiến với Xiển Giáo trăm năm trước, Vũ nhi ngươi không đưa Quảng Lăng tông cùng đi, chẳng phải vì có ý tiếp tục ma luyện đệ tử tông ta sao?
- Sư tổ, lúc đó là lúc đó, hôm nay là hôm nay. Tình thế bất đồng, lựa chọn cũng tự nhiên bất đồng!
Nhạc Vũ lắc đầu, ánh mắt lại quét về phía ngoài điện, trong đôi mắt là thần quang sáng rõ:
- Hơn trăm năm trước, tình thế tuy hung hiểm. Ta lại tự phụ có thể bảo vệ Quảng Lăng bình an, hiện giờ thật sự không có tự tin. Người đó ghen ghét ta quá sâu đậm, trong mấy năm nữa nhất định sẽ có một trận đại chiến. Ta không thể có chút sơ hở, cũng không thể cho người đó cơ hội dùng mọi loại thủ đoạn. Hiện giờ chính là Nhạc Vũ đã thành đạo, thời điểm mấu chốt nhất, đương nhiên phải lo lắng cho tất cả.
Thần sắc của mọi người lập tức khẽ giật mình, bình tĩnh nhìn về phía Nhạc Vũ, trong mắt mọi người đều hiện lên vẻ kinh hãi.
Lời nói vô cùng tự tin khiến cho khí thế của Nhạc Vũ trong lúc này tựa hồ lại tăng thêm mấy phần.
Tựa như một tòa núi cao không thể chạm vào, uy nghi hùng dũng trong đáy lòng mọi người, không thể xóa nhòa.
Từ trong Thiên Nguyên Giới bước ra một lần nữa. Nhạc Vũ tựa hồ chính tai nghe thấy, bổn nguyên giới này đã không chịu nổi gánh nặng, lập tức buông lỏng tâm tình.
Con người Nhạc Vũ chính là tồn tại vượt qua cực hạn của giới này. Khi hắn rời đi, Thiên Nguyên Giới cũng lập tức khôi phục như thường, chỉ là trong bổn nguyên còn có ít suy yếu.
Không nhịn được cười, Nhạc Vũ bất ngờ bắn ra một viên nguyên thần tinh hạch nhỏ bé vào trong Thiên Nguyên Giới.
Mặc dù không thể khiến Thiên Nguyên Giới tấn thăng một lần nữa, nhưng lại có thể thoáng đền bù nguyên khí hao tổn.
Rời khỏi Thiên Nguyên Giới, du hành trong hư không, ước chừng nửa ngày sau, Nhạc Vũ chỉ còn thấy Khổng Dật chân nhân, nhưng lại một lần nữa xuất hiện trước mắt, đứng sánh vai với Sơ Tam. Trên mặt là nụ cười chế nhạo, mang theo mấy phần trêu tức.
- Thì ra sư huynh nhà ta, ngoại trừ nghĩa khí sâu nặng, cũng là hạt giống đa tình, thật sự có thể nói là nơi nào cũng lưu tình, già trẻ không ta.
Nhạc Vũ biết rõ ẩn ý bên trong của Khổng Dật. Lúc này trong Sơn Hà Đồ của hắn, không chỉ có Quảng Lăng, còn có mấy tông môn từ trước đến giờ một mực phụ thuộc Quảng Lăng, trung thành với Quảng Lăng. Một trong số đó chính là Băng Nguyệt tông. Hắn tất nhiên biết rõ tâm tư của Hư Nhược Nguyệt. Đương nhiên ý niệm trong lòng Chưởng giáo đệ tử nhà mình cũng biết rõ như lòng bàn tay.
Nhạc Vũ lắc đầu, cũng lười để ý lời nói trêu chọc của Khổng Dật, đi thẳng vào vấn đề:
- Chuyện kia làm xong rồi chứ?
Khổng Dật nhíu mày, sắc mặt lập tức có chút khó coi, bỗng nhiên vung tay lên, đánh mấy đoàn quang ảnh ngũ sắc về phía Nhạc Vũ:
- Chuyện liên quan đến tương lai Khổng Dật ta, đương nhiên không thể không toàn tâm! Về phần chuyện Hồn Độn Hải mà ngươi nhờ vả, ta đã sai một hóa thân của ta đi trước. Trong vòng nửa năm, tất có tin tức.
Nhạc Vũ không khỏi mỉm cười, sớm đã chuẩn bị mấy đạo Tử Kim phù chiếu, lần lượt đánh về phía bốn phương tám hướng, xuyên thẳng mà đi.
Sau đó, mới thu mấy đoàn linh vật ngũ sắc lơ lửng trước người vào trong tay.
Đó là năm chiếc lông đuôi cực đẹp khí tức không chút nào dưới tiên thiên Chí Thánh Linh Bảo.
Chính là linh bảo mà Khổng Dật ẩn giấu - Ngũ sắc quang linh! Cũng là thứ khi Khổng Dật mới sinh ra, đoạt được khí của Tiên Thiên hồn nguyên biến thành. Nếu là Tiên Thiên linh bảo, cũng là vật bổn mạng vật, thần diệu vô cùng.
Trong một đoàn linh quang khác lại có vô số lông vũ màu sắc rực rỡ, hoa lệ tươi đẹp, tổng cộng đến chín vạn chín.
Bộ phận cuối cùng là vô số ngũ hành linh tài, chính là kỳ trân tuyệt đỉnh nhất thế gian.
Nhạc Vũ cẩn thận xem xét, cuối cùng lắc đầu:
- Những tài liệu này coi như không tệ, chỉ tiếc lông của Khổng Tước hơi kém một chút!
- Nói láo! Đó là bản thật, vừa mới rút từ trên người xuống.
Khổng Dật lập tức giận dữ, nhưng mới nói được một nửa liền cảm giác không đúng. Nhìn thấy Sơ Tam, Nhạc Vũ, đều phì cười không ngớt, không khỏi cắn răng, xanh mặt, một lần nữa bước vào hư không.
- Mười ngày sau, ta sẽ đúng hẹn đến tìm ngươi!
Nhạc Vũ lại nhìn về phía Sơ Tam:
- Chín vạn chín ngàn, Sơ Tam, ngươi đoán thử xem, trên người nghĩa phụ ngươi hiện giờ rút cuộc còn bao nhiêu lông vũ. Bản thể hiện giờ có hình dáng như thế nào?
Sơ Tam không nhịn được, lập tức lại cười khúc khích. Lúc này trong hư không, lại truyền tới tiếng gầm giận dữ của Khổng Dật:
- Nửa năm sau, nếu như thứ ngươi nói không cách nào luyện thành. Khổng Dật ta nhất định sẽ khiến ngươi mất mặt!
Sơ Tam nghe vậy, lập tức lại cười khanh khách như chuông bạc.
Nhạc Vũ cũng mỉm cười, nhưng chỉ một lát sau, thần sắc lại khôi phục như thường, dẫn theo Sơ Tam, tiến nhập vào trong Thiên Ý phủ.
Hai người đi thẳng đến phía dưới cây hạnh ngồi xếp bằng, Liễu Nguyệt Như đã sớm ở đây chờ đợi, nhìn thấy Sơ Tam liền nở nụ cười hớn hở.
Dù chưa nói chuyện, giữa hai người cũng đã trao đổi vô số ý niệm.
Nhạc Vũ cũng không để ý tới hai đệ tử của mình, trước tiên lấy ra ngũ sắc quang linh, bắt đầu cẩn thận phân tích.
Trọn vẹn mấy ngày mới mở mắt ra, trong đôi mắt tràn đầy vẻ kinh hãi.
Nếu bàn thần diệu của vật này, nó hoàn toàn không thua kém ngũ sắc chi khí của hắn. Nhưng tiếc Tiên Thiên lại kém hơn một tầng, một thứ từ thời hồng hoang, một thứ từ thời hỗn độn.
Trong đầu vô số phù văn trôi qua, giống như hoàng hà cuồn cuộn, điên cuồng tính toán bài trừ tất cả.
Gần nửa tháng, một linh trận khổng lồ, lại vô cùng tinh vi, bỗng nhiên thành hình trong đầu.
Mặc dù linh trận mới ở hình thức ban đầu, nhưng đã có thể cảm giác nó huyền diệu vô cùng.
Nhạc Vũ cũng không do dự, lại triệu hoán chân diễm hỗn độn của thiên giới, dung luyện từng nguyên liệu Khổng Dật chuẩn bị.
Sau khi hình thành một thô phôi, liền bắt đầu vẽ phù văn.
Sư Tam và Liễu Nguyệt Như vốn rãnh rỗi nhàm chán, đang trao đổi tâm đắc tu đạo cũng lập tức dừng lại, thần sắc nghiêm nghị, nhìn động tác của Nhạc Vũ.
Hai người biết rõ thứ sư tôn đang luyện thực sự không hề bình thường, cơ hội này, có cầu cũng không được.
Cho dù chỉ có thể lĩnh ngộ một hai lần, cũng là ích lợi không nhỏ.
Sau đó suốt hơn mười năm, đều trôi qua như vậy, phù trận phức tạp thật sự khó có thể tưởng tượng, cũng huyền ảo khó hiểu đến mức khiến nhị nữ tựa hồ cũng lao lực quá độ.
Toàn bộ quá trình cần phải tập trung toàn bộ tinh thần, chỉ có hai lần, thoáng phân thần.
Một lần là một vị đạo nhân áo trắng, không hề gây trở ngại, bước vào trong thế giới Diễn Thiên Châu.
Tiến vào trong Thiên Ý phủ, trước tiên thần sắc khẽ giật mình, tiếp theo ánh mắt chuyển thành ngưng trọng, ngồi xuống đối diện, yên lặng quan sát Nhạc Vũ.
Liễu Nguyệt Như và Sơ Tam đều thần sắc đại biến, từng người đứng dậy hành lễ. Đạo nhân áo trắng lại không hề để ý, chỉ nhìn chằm chằm trước mặt.
Sau đó lại có một vị đạo giả áo tím, cũng đồng dạng không gây trở ngại, bước vào trong động thiên của Thiên Ý phủ.
Cũng giống như đạo nhân áo trắng trước đó, lập tức bình tĩnh ngồi xếp bằng, cũng hoàn toàn không để ý đến thi lễ của hai người.
Lúc này, linh bảo thô phôi trước người Nhạc Vũ biến ảo khôn lường, giống như có ma lực, bị hấp dẫn tất cả tâm thần.
Liễu Nguyệt Như và Sơ Tam cũng như vậy, mặc dù càng đến phút cuối cùng, càng cảm thấy khó hiểu với linh trận phù văn, nhưng lại chuyên chú vô cùng.
Trong Thiên Ý phủ, chớp mắt đã mười năm trôi qua. Còn trên chân diễm hồn độn của Thiên Giới, linh bảo hình thù kỳ quái cuối cùng cũng bắt đầu thành hình, linh quang lóng lánh.