Quân Lâm Thiên Hạ
Tác giả: Khai Hoang
Chương 295: Giải thích nghi hoặc
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: vipvanda
Nhạc Vũ vẫn không giải thích được, Thập Chuyển Linh Tịch đan là nhị phẩm, mà Ngũ Chuyển Linh Tịch đan xa xa không bằng, nhưng cũng có thể miễn cưỡng liệt vào hàng ngũ ngũ phẩm. Chính là một trong những linh dược trợ giúp độ kiếp lớn nhất đối với hắn trong giai đoạn này!
Nhưng thông thường mà nói, chỉ sử dụng khi độ tâm kiếp Linh Hư cảnh, cũng thật hiếm thấy.
Hơn nữa bên trong bình nhỏ lại có tới ba viên Ngũ Chuyển Linh Tịch đan!
- Với tình huống của Vũ nhi, vốn không cần như vậy, bản thân ngươi khí huyết tràn đầy, nguyên khí tràn đầy. Tâm kiếp mạnh hơn người khác mấy lần, không thể không đề phòng!
Thấy vẻ nghi hoặc trên mặt Nhạc Vũ vẫn tràn đầy, Xương Băng Hồng nhàn nhạt giải thích vài câu, sau đó xoay chuyển lời nói:
- Ta biết gần đây ngươi đang phiền não vì tình hình thân thể của mình. Nhưng nếu là như thế, vì sao ngươi không hỏi?
Nhạc Vũ nhất thời ngây ra, không phải hắn không muốn hỏi, mà là thật sự không biết làm sao mở miệng.
Xương Băng Hồng thấy thế bật cười một tiếng, phất tay cho Tào Vấn lui ra. Khi trong lầu các chỉ còn lại hai người, lúc này mới lên tiếng.
- Ngươi không biết làm sao giải thích?
Nhạc Vũ lại ngẩn ra, chỉ cảm thấy tâm tư của mình từ trong ra ngoài đều bị nhìn thông thấu.
- Thật ra hoàn toàn không cần thiết! Vô luận là ngươi có kỳ ngộ gì cũng tốt, có bí quyết gì cũng được. Cũng là tạo hóa cơ duyên của một mình ngươi. Tông môn không có lý do gì, cũng sẽ không đòi hỏi với ngươi. Vũ nhi ngươi cần phải biết, từ sau hạo kiếp hồng hoang, không còn ai nhờ vào ngoại lực mà tu vi có thể đạt tới Đại Thừa. Mà Quảng Lăng Tông chúng ta khác với môn phái khác, mặc dù có mượn dược lực tu luyện, nhưng phàm là đệ tử có thân phận chân truyền, chỉ cần thật lòng muốn vọng trường sinh, như vậy từ sau Linh Hư cảnh Thần Tịch kỳ, phần lớn chỉ lấy đan dược làm phụ, tận lực nhờ vào chính lực lượng bản thân đột phá Kim Đan cảnh!
Chân mày Nhạc Vũ cau lại, trong mắt lộ ra tia sáng bóng. Lời nói này trước đây hắn chưa bao giờ được nghe qua.
- Đạo tu hành, đạo tâm, đạo cơ, căn cốt, linh địa thiếu một thứ cũng không được. Nhưng từ sau khi trúc cơ hoàn thành, căn cốt chênh lệch đã xê xích không xa. Nếu như nói có gì khác nhau, hẳn chính là tuổi tác cùng ngộ tính, còn có hồn lực cùng đạo tâm. Nhưng điều này đối với chân truyền đệ tử như các ngươi mà nói cũng không là vấn đề!
- Vì vậy bên trong Quảng Lăng Tông, trước Linh Hư Thần Tịch chỉ cần không ảnh hưởng đạo cơ, tâm tình hồn lực có thể hòa hợp, cho dù dùng càng nhiều đan dược cũng vô phương. Nhưng sau Linh Hư Thần Tịch, cần nên tiết chế một chút, dùng thật cẩn thận.
- Cũng là câu cách ngôn kia, từ xưa dùng dược lực thành tựu Kim Đan không ít, ở trong tông ta không thiếu kỳ nhân. Thậm chí trong đó có người phúc duyên thâm hậu, đột phá Nguyên Anh cảnh không phải là không có. Nhưng tuyệt ít có người có thể tu luyện tới Nguyên Anh Xuất Khiếu kỳ. Mặc dù thành công đột phá, cũng bị đạo tâm thất thủ. Cũng giống như trước kia ngươi gặp qua Phù Sơn Tông Lệnh Hồ Đồng, nửa điên nửa khùng, hôm nay chỉ có thể miễn cưỡng duy trì linh trí mà thôi, ngày sau dù muốn chuyển thế cũng không có cách nào.
- Ngoài ra còn có câu nói là thuốc sẽ có ba phần độc dược. Thuốc như thế, đan dược cũng như thế! Nếu không hạn chế, hoặc ăn hàng năm, ngược lại sẽ có hại. Có khi tu hành tiến triển quá nhanh, làm căn cơ dao động, thì lại càng khó giải quyết. Tóm lại nguyên do bên trong, ngày sau ngươi sẽ biết!
- Trong lòng ngươi đối với tông môn cùng đồng môn tồn tại lòng đề phòng, cũng không xem là sai. Chỉ cần người từng trải qua nhân gian hiểm ác phần lớn đều sẽ làm như thế. Ta nói với ngươi những lời này, chỉ là muốn ngươi biết, vô luận nguyên nhân ngươi tiến triển thần tốc rốt cục là vì sao, bên trong tông môn phàm là chân truyền đệ tử trở lên, cũng không hứng thú tìm hiểu. Lại càng không có chuyện ép hỏi cướp đoạt.
Nhạc Vũ nghe được mặt đỏ tới mang tai, Xương Băng Hồng suy đoán mặc dù có rất nhiều nơi sai lầm, nhưng cũng chạm tới một ít chuyện riêng tư của hắn.
- Thật ra trong Quảng Lăng Tông trên dưới, lại có người nào không có bí mật của mình? Dù là ngay cả ta, sở dĩ có được thành tựu hôm nay, tự nhiên cũng có cơ duyên riêng mình, cũng có phương thức tu hành đặc biệt của mình. Còn có Nông sư huynh, năm đó tư chất trong số các đệ tử cũng chỉ là bình thường. Hôm nay lại có thể vượt lên trên các sư huynh đệ thành tựu Nguyên Anh cảnh giới trước mấy chục năm. Cũng chẳng bao giờ có người đi hỏi hắn nguyên nhân vì sao! Nếu thật muốn đi nghiên cứu tỉ mỉ, chỉ sợ toàn bộ tu sĩ Kim Đan trở lên trong Quảng Lăng Tông, lập tức sẽ tản mát hơn phân nửa.
- Thật ra nếu ngày sau ngươi có cơ hội đột phá Kim Đan Nguyên Anh, như vậy chỉ cần vì tông môn lưu lại một chút truyền thừa, hoặc là thể ngộ được tâm đắc truyền thừa của tiền nhân, là xem như báo đáp sự tài bồi của tông môn rồi! Có thể thu được thêm vài đệ tử xuất sắc, đem đạo thống của tông môn truyền ra đời sau, công lao càng thêm lớn lao.
Nói tới đây, Xương Băng Hồng mở mắt ra, trên mặt hàm chứa nụ cười:
- Tình hình của ngươi có chút đặc thù, tủy nguyên huyết nhục chỉ trong ba năm ngắn ngủi liền có thể đạt tới cấp bậc như tu sĩ Ngụy Đan, trong cơ thể lại không có bất kỳ độc dược lưu lại, hẳn không phải nhờ vào dược vật giúp đỡ. Vốn ta còn đang lo lắng tu vi ngươi tiến triển quá nhanh, cuối cùng gây thành quả đắng. Không ngờ cuối cùng ngay cả đạo tâm cũng có thể ma luyện tới trình độ này. Nghĩ tới không phải dựa vào dược vật giúp đỡ, mà là ngươi có phương pháp khác. Nhưng nếu ngươi không muốn nói, ta cũng không hỏi nữa. Chuyện này nếu chưởng giáo cùng chư vị trưởng lão có nghi vấn, ta sẽ thay ngươi nói chuyện.
Nhạc Vũ không nói một lời, chỉ nặng nề dập đầu với Xương Băng Hồng, hắn tự biết chuyện của mình, dù là người tín nhiệm nhất chỉ sợ cũng không thể nói rõ. Chẳng lẽ đi nói cho người khác biết, trong cơ thể mình có hệ thống trí năng phụ trợ tồn tại? Nếu Xương Băng Hồng có thể giúp hắn, như vậy không còn gì tốt hơn.
Xương Băng Hồng lắc đầu, thoáng phất tay kéo Nhạc Vũ đứng lên:
- Mặc dù ta có thể thay ngươi giấu diếm, nhưng tư tâm cũng là hi vọng ngày sau ngươi thành công, có thể đem phương pháp trúc cơ của ngươi bảo tồn bổn môn! Nhưng hết thảy đều tùy tâm ý của ngươi. Còn nữa, sau ngày hôm nay, ngươi không cần đến Minh Trụ Phong. Khi gặp tâm kiếp, phải tránh trong lòng có tạp vụ, nếu lúc này theo ta học thêm trận phù, có hại vô ích. Chờ sau khi ngươi vượt qua tâm kiếp, lại đến chỗ ta tiếp tục nghe giảng.
Nhạc Vũ vừa nghe không cần đến nữa, trong lòng hoảng sợ. Nhưng khi nghe mấy câu sau, mới thở ra một hơi. Thấy Xương Băng Hồng đã phất tay ý bảo hắn lui ra, liền thi lễ thật sâu, mang theo Sơ Tam đã ngủ rời đi.
Sau khi hắn đi được chốc lát, Tào Vấn đang ngồi xếp bằng chờ đợi liền lập tức đứng lên, nhanh như gió xông vào trong lầu các.
- Sư thúc! Mới vừa rồi ngài nói Nhạc sư điệt độ tâm kiếp, đây là chuyện gì xảy ra? Tu vi tuổi tác của hắn, hẳn là còn kém xa đi?
Xương Băng Hồng vốn đã nhắm mắt ngồi xếp bằng, lúc này đành bất đắc dĩ mở mắt:
- Còn có thể là gì? Đương nhiên là Linh Hư Tâm Động kiếp.
- Linh Hư Tâm Động?
Trong tích tắc sắc mặt Tào Vấn cực kỳ kinh dị:
- Nói như vậy hôm nay Nhạc sư điệt đã là Linh Hư cảnh? Không trách được không trách được, gần đây ta có cảm giác Nhạc sư điệt có điểm gì là lạ. Nhưng tiếc là hồn lực hắn mạnh hơn ta quá nhiều, cũng không cách nào cảm giác ra tu vi của hắn. Nhưng ta nhớ được, căn cốt của hắn không phải thật bình thường sao? Làm sao tiến cảnh tu hành lại nhanh như vậy?
- Chuyện trên đời, ai lại có thể biết rõ? Hoặc là ban đầu người của Phù Sơn Tông kiểm tra sai lầm cũng nói không chừng!
Thuận miệng vài lời qua loa chuyện này, Xương Băng Hồng nhìn Tào Vấn, ánh mắt trở nên cực kỳ nghiêm nghị:
- Cũng là ngươi, theo ta cùng Vũ nhi học lâu như vậy, có hiểu được gì không?
- Nghe giảng bài ba năm, Tào Vấn thực sự có thu hoạch lớn. Vô luận là sư thúc hay Nhạc sư điệt đều có thiên tư khai tông lập phái. Chỉ là có một chút ít linh trận trụ cột, lại có thể nghĩ ra những con đường mà tiền nhân nghĩ không tới, lỗi lạc tự hình thành một phái riêng. Sư điệt mặc dù chưa hiểu rõ toàn bộ, nhưng cũng được lợi rất nhiều!
Nói tới đây, trên mặt Tào Vấn nổi lên vài phần đỏ bừng:
- Nhưng muốn độ kiếp, ta tự hỏi còn kém chút ít. Nhưng có thể còn cần tới ba năm rưỡi nữa.
- Nói ra những lời này xem như muốn lừa dối vượt qua kiểm tra sao?
Xương Băng Hồng hừ một tiếng, nhìn ra cửa lầu các theo phương hướng Nhạc Vũ rời đi, trong mắt thoáng hiện kỳ quang:
- Hài tử kia há có thể dừng lại bao nhiêu đó mà thôi, ta kết luận trong vòng một tháng hắn nhất định thành tựu Linh Hư Thần Tịch cảnh. Trong vòng mười năm, nhất định thành đan. Khi đó, sư thúc như ngươi tu vi đừng có bị hắn vượt quá xa mới tốt!
- Mười năm thành đan?
Tào Vấn bỗng dưng đứng thẳng người, vẻ mặt khiếp sợ khó tả.
- Một ngày liền có thể thấy được! Hôm nay hắn đi tới cảnh giới Ngụy Đan chỉ dùng không tới ba năm mà thôi.
….
- Trong suốt ba năm nay, ngoại trừ giảng bài, những lời nói chuyện chỉ sợ cộng lại cũng không nhiều bằng hôm nay.
Bên ngoài Ly Hận Phủ, Nhạc Vũ giá ngự Xuyên Vân Toa hướng chân núi bay đi. Thật ra giờ phút này hắn đã có thể ngự kiếm phi hành, nhưng một là chưa thuần thục, hơn nữa sau khi tu vi bạo tăng, hắn đã có thể bộc phát ra toàn bộ uy năng của Xuyên Vân Toa, còn hơn lúc trước mấy lần, vì vậy hắn vẫn sử dụng pháp bảo này.
Giờ phút hiện tại bên trong Xuyên Vân Toa, Nhạc Vũ đang lâm vào trầm tư:
- Xương sư thúc tổ nói muốn giúp ta che giấu, lộ vẻ không muốn ta đem bí mật báo cho người khác biết. Bên trong Quảng Lăng Tông xem ra cũng không an toàn như lời sư thúc tổ đã nói. Tóm lại vô luận như thế nào, lòng dạ của sư thúc tổ đối với ta cũng thực sự dốc hết lòng, dù ta có làm gì cũng thật khó báo đáp. Ngày sau nếu ta có năng lực luyện chế ra Huyền Hạo đan cùng tam phẩm Trúc Cơ đan, nhất định đem hết toàn lực kéo dài ba trăm năm dương thọ cho sư thúc tổ. Nhưng bản thân của ngài lại tựa hồ không có ý nghĩ cầu sinh. Chuyện này nhất định phải nghĩ biện pháp mới được.
Nghĩ tới đây, Nhạc Vũ chỉ cảm thấy trong lòng quấn quýt, luyện chế đan dược dễ dàng, nhưng muốn xóa bỏ ý nghĩ cầu chết của một người thật sự cực kỳ khó khăn. Hắn không thể làm gì khác hơn là thầm nghĩ, dù sao hôm nay còn sớm, Xương sư thúc tổ ít nhất còn thời gian sáu bảy mươi năm mới vẫn lạc, trong khoảng thời gian này còn phải nghĩ biện pháp, qua một thời gian phải tìm Tào sư thúc dò thăm chuyện biến cố năm xưa mới có thể đúng bệnh hốt thuốc.
Thoáng qua sau hắn chợt nghĩ tới mình. Sau đó nắm chặt tay, gương mặt đỏ ửng.
- Ngày độ Tâm Động kiếp chỉ trong tháng này. Nói cách khác, hôm nay ta ít nhất cũng là Linh Hư Bồi Nguyên cảnh sao?