Quan Khí
Tác giả: Hồng Mông Thụ
Chương 456 : Điều kiện trao đổi
Nguồn: Sưu tầm
Từ trên tỉnh về, tâm trạng Mạc Chính Quần rất hưng phấn. Hắn được Lữ Kính Tân cho biết Vương Trạch Vinh sẽ rời khỏi Quán Hà.
Hắn cảm thấy nếu Vương Trạch Vinh ở đây thì mình muốn làm gì cũng khó. Nếu Vương Trạch Vinh rời khỏi Quán Hà thì tình hình ở đây nhất định sẽ thay đổi lớn. Mạc Chính Quần ngồi trong văn phòng mà cẩn thận phân tích tình hình Quán Hà và cả khả năng xảy ra khi Vương Trạch Vinh rời đi. Bây giờ Vương Trạch Vinh mặc dù vẫn tỏ vẻ ủng hộ mình, nhưng là một Bí thư mà không thể khống chế toàn thành phố làm Mạc Chính Quần rất khó chịu. Bây giờ thì hay rồi, Vương Trạch Vinh sẽ rời khỏi. Đây là chuyện lớn đối với toàn bộ hệ thống chính trị Quán Hà, tin rằng chỉ cần vận hành tốt thì sẽ lấy được quyền lực lớn.
Theo Mạc Chính Quần nghĩ nếu Vương Trạch Vinh không giao các thứ cần giao ra thì các lời nói lúc trước sẽ là vô ích. Vương Trạch Vinh cười cười. Hắn biết ý của Mạc Chính Quần đó chính là muốn lấy được mấy lá phiếu trong tay mình mà thôi. Hắn biết Mạc Chính Quần có thể chấp nhận nhiều điều kiện như vậy cũng chính là muốn khống chế mấy cái này. Bây giờ đã đến lúc đi tới cuối ván bài.
- Bí thư Mạc, không biết ngày mai anh có rảnh không? Tôi hẹn mấy người chúng ta cùng ngồi uống rượu?
Vương Trạch Vinh nói. Hai bên nếu đã đạt được nhiều hiệp định như vậy thì cũng nên đưa hết các điều kiện ra.
Mắt Mạc Chính Quần sáng lên. Hắn đương nhiên biết Vương Trạch Vinh muốn hẹn ai, không ngoài chính là mấy thường vụ thị ủy mà Vương Trạch Vinh nắm giữ. Nếu như thật sự có thể thu được mấy thường vụ kia thì mình sẽ khống chế được cả Quán Hà. Đây là chuyện mà Mạc Chính Quần nằm mơ cũng muốn thấy. Sau khi Vương Trạch Vinh đi, ba người Tiếu Thư Thiên, Hoàng Tổ Cường, Vu Dương sẽ đứng về phía mình. Hắn tin rằng mình chỉ cần làm tốt thì ba người kia sẽ không dễ dàng thay đổi.
- Xem cậu nói kìa. Chỉ cần Trạch Vinh mời thì tôi lúc nào cũng có thể đi.
Mạc Chính Quần đúng là có chút kích động. Cũng may hắn đã luyện được việc không để lộ thái độ ra ngoài. Từ ngoài nhìn thì không thấy hắn có gì thay đổi.
Cuộc nói chuyện hôm nay coi như đã thành công. Từ trong nhà Mạc Chính Quần đi ra, tâm trạng Vương Trạch Vinh rất vui vẻ. Hắn tin rằng mình và Mạc Chính Quần hợp tác thì điều chỉnh cán bộ rất nhanh sẽ được tiến hành.
Vương Trạch Vinh rút điện thoại di động ra gọi cho Lôi Đức Bình.
Lôi Đức Bình đang ngồi trong nhà thấy Vương Trạch Vinh gọi tới liền ngồi thẳng dậy. Hắn nói với vợ:
- Cho nhỏ Tv đi, Thị trưởng Vương gọi tới.
Nghe thấy Vương Trạch Vinh gọi tới, vợ Lôi Đức Bình liền tắt ngay tv đi. Đối với hai vợ chồng bọn họ mà nói, điện thoại của Vương Trạch Vinh quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
- Anh đến Vân Lĩnh trà trang, tôi có chút việc muốn nói chuyện với anh.
Vương Trạch Vinh trực tiếp gọi Lôi Đức Bình đến. Hôm nay nếu đã đồng ý bỏ cục Tài chính ra thì hắn cần phải bố trí cho Lôi Đức Bình. Mặc dù trước đó hắn đã chuẩn bị xong ở trên tỉnh nhưng cũng cần nói chuyện với Lôi Đức Bình mới được.
Lôi Đức Bình dập máy rồi đứng dậy nói với vợ:
- Thị trưởng Vương bảo anh đến Vân Lĩnh trà trang nói chuyện, chắc có chuyện lớn.
- Anh mau đi đi.
Bà vợ liền giục Lôi Đức Bình.
Thấy Lôi Đức Bình vội vàng đi vào, Vương Trạch Vinh ra hiệu cho hắn ngồi xuống rồi nói:
- Lão Lôi, tôi chuẩn bị điều anh lên sở Tài chính công tác, anh thấy thế nào?
Lôi Đức Bình vừa ngồi xuống nghe thấy Vương Trạch Vinh nói như vậy, hắn lập tức nói:
- Tôi nghe Thị trưởng Vương an bài.
Hắn đối với Vương Trạch Vinh có thể nói là tuyệt đối tin tưởng. Hắn là tay chân thân tín của Vương Trạch Vinh, hắn tin rằng Vương Trạch Vinh sẽ không làm chuyện gì có hại cho mình. Hắn chỉ cần đi sát theo Vương Trạch Vinh là được.
Vợ chồng Lôi Đức Bình đã sớm nghĩ rồi, dù như thế nào thì cũng phải theo sát Vương Trạch Vinh. Chỉ cần nghe lời Vương Trạch Vinh nói thì tiến bộ là chuyện sớm muộn.
Vương Trạch Vinh rất hài lòng với thái độ của Lôi Đức Bình, hắn cười nói:
- Anh không hỏi sao lại như vậy sao?
Lôi Đức Bình nghiêm túc nói:
- Tôi tin Thị trưởng Vương an bài sẽ có lý của mình.
Lời này tuy rất bình thường nhưng lại rất giỏi trong việc nịnh nọt. Lôi Đức Bình nói như vậy làm Vương Trạch Vinh rất hài lòng.
Vương Trạch Vinh đưa cho Lôi Đức Bình điếu thuốc rồi tự châm cho mình. Hắn hít vào một hơi thật sâu rồi nói với Lôi Đức Bình:
- Là như thế nào, ba tỉnh Sơn Nam, Giang Sơn, Phú Châu thành lập Ủy ban hợp tác kinh tế ba tỉnh, tôi có thể sẽ đến ủy ban đó làm Phó chánh văn phòng. Tôi hy vọng anh có thể lên sở Công thương công tác. Đến lúc đó Phó bí thư Chương và Phó chủ tịch Trương đều sẽ ủng hộ anh. Mới đầu anh chỉ có thể nhận chức vụ tương đương hiện nay. Nhưng chỉ cần đứng vững thì rất nhanh sẽ tiến bộ.
Lôi Đức Bình thế mới biết Vương Trạch Vinh sắp rời đi, biết đây là Vương Trạch Vinh đang an bài cho mình nên rất cảm kích. Vương Trạch Vinh xem ra không muốn mình khó xử sau khi đi, đây là đang giúp mình. Lôi Đức Bình vội vàng nói:
- Xin Thị trưởng Vương yên tâm. Ngài bố trí tôi đến đâu, tôi sẽ đến đó, nhất định không làm ngài mất mặt.
- Ừ, anh cũng nên đề bạt một hai người cho tôi.
Lôi Đức Bình có thể nắm chắc cục Tài chính thì đương nhiên có vài người thân tín. Lôi Đức Bình biết Vương Trạch Vinh đây là muốn giúp mình nên hắn gật đầu nói:
- Trong công tác của cục Tài chính có mấy đồng chí không thể không có.
Nói đến đây, Lôi Đức Bình liền lập tức viết tên và tình hình của mấy người vào một tờ giấy rồi đưa cho Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh xem qua danh sách trên tờ giấy rồi nói:
- Công tác của vợ anh tôi cũng sẽ bố trí ở trên tỉnh. Việc này anh cứ yên tâm.
Lôi Đức Bình nói:
- Cảm ơn Thị trưởng Vương quan tâm.
Hắn đúng là thầm than một tiếng. Từ sau khi dựa vào Vương Trạch Vinh, hắn từ một cán bộ xã bây giờ đã được lên tỉnh công tác. Đây chính là điều mà trước kia hắn không bao giờ nghĩ đến.
Vương Trạch Vinh nói chuyện xong liền lên xe về nhà.
Sau khi về nhà, Vương Trạch Vinh liền vào thư phòng. Hôm nay hắn về cơ bản đã đạt thành hiệp định với Mạc Chính Quần. Hắn tin rằng danh sách mình đưa cho Mạc Chính Quần, Thị ủy rất nhanh sẽ triệu tập hội nghị nghiên cứu.
Cũng không biết Chu Tài Khâm sẽ nghĩ như thế nào nhỉ? Vương Trạch Vinh vừa nghĩ đến sau đây Mạc Chính Quần sẽ khống chế được toàn Quán Hà liền thở dài một tiếng. Đây là chuyện bất đắc dĩ, hắn muốn điều chỉnh nhân sự, thiếu Bí thư thị ủy Mạc Chính Quần là không thể, chỉ có thể như vậy mà thôi.
Sau khi suy nghĩ một loạt tất cả các người, trước mắt Vương Trạch Vinh đột nhiên hiện ra hình ảnh của Thang Ngọc Như. Hắn liền viết mấy chữ vào trong danh sách - Thang Ngọc Như Phó cục trưởng cục Thông tin truyền thông.
Nhìn mấy chữ này, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ đây có phải giao dịch giữa quyền và sắc không? Chắc là vậy rồi.
Hội nghị thường vụ Thị ủy Quán Hà một lần nữa được diễn ra. Mọi người nhận được thông báo đều biết lần này bàn bạc về vấn đề nhân sự. Đây không phải là chuyện nhỏ, phàm là các hội nghị như vậy thì dù là lén có phối hợp nhưng lần này Mạc Chính Quần lại không thông báo gì trước nên làm mọi người đều bất ngờ.
Còn một điều làm mọi người cảm thấy khó hiểu, trước kia Mạc Chính Quần rất hiếm khi triệu tập hội nghị bàn về vấn đề nhân sự, lần này sao lại làm gấp như vậy?
Chu Tài Khâm cũng cảm thấy rất khó hiểu. Chẳng lẽ Mạc Chính Quần chắc thắng trăm phần trăm thông qua điều chỉnh nhân sự lần này?
Mạc Chính Quần và Mạch Kỳ đang cười cười nói nói đi vào.
Thấy cảnh này giữa Mạc Chính Quần và Mạch Kỳ, Chu Tài Khâm đột nhiên giật mình. Từ trước đến giờ Mạch Kỳ vẫn không đứng về phía ai. Bây giờ hắn ta đột nhiên thân thiết với Mạc Chính Quần như vậy, chẳng lẽ hai người bọn họ liên minh.
Vương Trạch Vinh ngồi đó thấy tình hình giữa Mạc Chính Quần và Mạch Kỳ cũng ngạc nhiên. Nhưng nghĩ đến chuyện điều chỉnh nhân sự của mình càng thuận lợi được thông qua, hắn càng thêm yên tâm.
Có lẽ Mạc Chính Quần đã thỏa thuận và liên hợp với Mạch Kỳ.
Tâm trạng của Mạc Chính Quần lúc này rất tốt. Hắn biết hôm nay sẽ là hội nghị tạo dựng uy quyền của mình. Vì chuẩn bị cho hội nghị lần này hắn đã làm rất nhiều việc. Trong bản danh sách điều chỉnh nhân sự lần này, hắn đã cho Mạch Kỳ không ít chỗ tốt.
Mạc Chính Quần ho khan một tiếng rồi nói:
- Kính thưa các thường vụ, hội nghị hôm nay chủ yếu có mấy vấn đề sau. Một là nghiên cứu vấn đề nhân sự của các phòng ban, một là điều chỉnh và làm phong phú thêm nhân viên các huyện. Còn một vấn đề nữa là lễ khởi công nhà máy của Tập đoàn Chu Thức Nhật Bản. Chúng ta sẽ nghiên cứu trước lễ khởi công.
Nói đến đây Mạc Chính Quần cười nói với Chu Tài Khâm:
- Xin mời Thị trưởng Chu giới thiệu một chút tình hình.
Chu Tài Khâm nói:
- Tập đoàn Chu Thức Nhật Bản lần này quyết định đầu tư một hạng mục rất lớn ở Quán Hà, đạt đến hơn 1.8 tỷ đô, đây cũng được coi là hạng mục đứng đầu trong toàn tỉnh. Nếu hạng mục này được đưa vào sản xuất, kinh tế quan hệ nhất định sẽ bay vút lên, mục tiêu trở thành thành phố đứng đầu về kinh tế trong cả tỉnh cũng sẽ được thực hiện. Cho nên hạng mục này được toàn tỉnh chú ý. Bí thư tỉnh ủy Lâm đã nói sẽ đến tham gia lễ khởi công. Các vị thường vụ, đây chính là vinh dự của Quán Hà. Vì làm tốt nghi thức khởi công, tôi có một vài an bài như sau. Rất mong các vị thường vụ tiến hành phối hợp.
Chu Tài Khâm rất coi trọng hạng mục này. Hắn đã tốn rất nhiều tâm trí cho lễ khởi công này. Từ hoàn cảnh đến tiếp đón đều được chia ra rõ ràng. Các thường vụ nghe Chu Tài Khâm nói đều cảm thấy nếu thật sự có thể làm như vậy thì công tác này sẽ không vấn đề gì.
Nhìn Chu Tài Khâm, mọi người đều biết một việc đó là thông qua việc thu hút được hạng mục này, Chu Tài Khâm nhất định có thành tích. Một hạng mục lớn như vậy sẽ có tác dụng lớn đối với kinh tế Quán Hà và toàn tỉnh. Có thành tích này làm cơ sở, Chu Tài Khâm phát triển là điều rất có thể.
Nghe Chu Tài Khâm giới thiệu xong tình hình, Mạc Chính Quần nói:
- Thị trưởng Chu nói rất chi tiết. Bí thư Lâm đến là chuyện lớn của Quán Hà. Tôi tin rằng Bí thư Lâm ngoại trừ tham gia lễ khởi công thì còn sẽ tiến hành kiểm tra công tác. Tôi ở đây nhấn mạnh một điểm chính là lần này Lãnh đạo tỉnh ủy đến mà phòng ban nào xảy ra vấn đề, Thị ủy sẽ hỏi rõ ràng.
Mạc Chính Quần nhìn Vu Dương rồi nói:
- Lão Vu, cục Công an phải gánh vác nhiệm vụ bảo vệ này. Các anh tuyệt đối không được để xảy ra sai lầm.
Vu Dương trầm giọng nói:
- Xin Bí thư yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đưa ra một phương án chi tiết, cụ thể với việc này.
Mạc Chính Quần nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Trạch Vinh, khu Khai Phát là do anh phụ trách. Lễ khởi công lần này diễn ra ở khu Khai Phát, anh phải chú ý trong việc này.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Xin Bí thư Mạc yên tâm, thời gian này tôi sẽ chú trọng vào khu Khai Phát.
Mạc Chính Quần hỏi mà người bên phía Vương Trạch Vinh đều trả lời đầy phối hợp, điều này làm mọi người rất khó hiểu. Vương Trạch Vinh hôm nay sao lại dễ nói chuyện như vậy?
Chu Tài Khâm đang dần lộ ưu thế, Mạc Chính Quần hình như được Vương Trạch Vinh ủng hộ. Vậy là sao?
Mọi người cảm thấy việc này rất không rõ ràng. Chẳng lẽ Mạc Chính Quần có bản lĩnh để đấu với Chu Tài Khâm?
Chu Tài Khâm một bên hút thuốc một bên quan sát tình hình hội nghị. Hắn cũng cảm thấy không khí hôm nay khá kỳ quái. Vương Trạch Vinh hình như đã đạt thành giao dịch gì đó với Mạc Chính Quần. Nghĩ đến vấn đề nhân sự hôm nay, Chu Tài Khâm liền cảm thấy sẽ xảy ra chuyện.
Sau khi thảo luận xong nghi thức lễ khởi công, Mạc Chính Quần nói:
- Bây giờ chúng ta nghiên cứu vấn đề nhân sự một chút. Ở không ít phòng ban bởi vì lãnh đạo điều đi hoặc rút lui nên xảy ra tình trạng thiếu hụt. Ban Tổ chức cán bộ đã đưa ra việc này, tôi cảm thấy việc này không thể không nghiên cứu. Nếu không làm phong phú bộ máy lãnh đạo bên dưới thì sẽ ảnh hưởng rất không tốt đối với sự phát triển của Quán Hà. Tôi đã mời trưởng ban Mạch đưa ra một phương án. Trưởng ban Mạch và ban Tổ chức cán bộ đã thông qua kiểm tra và đánh giá nghiên cứu cán bộ toàn thành phố để đưa ra một phương án. Nhân hội nghị hôm nay, mọi người nghiên cứu một chút. Quán Hà muốn phát triển thì cần một đội ngũ cán bộ mạnh mẽ, có năng lực thì mới triển khai công tác tốt được. Sau đây xin mời trưởng ban mạch nói một chút tình hình.